"Anh tìm giúp em. Cho dù phải lật cả thế giới này lên, anh cũng sẽ giúp em tìm." Cố Cảo Đình cam kết. Có lời hứa của anh, cô an tâm. Hiện tại thời gian chính là vấn đề. Hoắc Vi Vũ nỡ nụ cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng liền ngọt ngào, tán dươn: "Cố Cảo Đình, anh mặc quân phục rất đẹp trai." Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, chờ cô hai mươi mấy năm, chính là chờ câu này của cô. Nếu không phải như vậy, anh vì cái gì mà yêu cầu cho con gái vào tham quan quân khu chứ. Bời vì câu nói này của cô, Dù có uất ức, mệt mỏi đều tan biến. Trong mắt, thời gian dần trôi qua tràn ngập một tầng màu hồng. "Lần sau, mặc quân phục làm, để em nhớ kỹ bộ dạng đẹp trai nhất của anh." Cố Cảo Đình tà mị nói. Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, anh nói quá ám muội. Hết lần này tới lần khác, ngoại trừ mặt đỏ tim run, còn sinh ra một số tình cảm khác thường. Trong đầu phác hoạ ra anh mặt quân trang, tư thế hiên ngang, oai hùng, giục ngựa lao nhanh. Cắt. Cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Hoắc Vi Vũ cúi đầu. Nụ hôn của anh rơi vào trên mặt cô, đến vành tai cô. Hoắc Vi Vũ cảm thấy ngứa, theo bản năng quay mặt sang chỗ khác, nụ hôn của anh liền rơi vào trên cổ cô. "Thật ngứa." Hoắc Vi Vũ giãy dụa, thế nhưng là càng giãy dụa, anh càng ôm chặt. Cô bất đắc dĩ, nhìn anh: "Anh không đói bụng sao?" Anh hôn một cái vào môi của cô: "Không phải đang ăn sao?" Tim Hoắc Vi Vũ đập loạn: "Em nói thật nha, ăn no, mới có sức chứ?"Nói xong nửa câu, cô biết mình nói sai, đỏ mặt, mất tự nhiên. Cố Cảo Đình nghe được. Cô vừa tiếp nhận anh, yêu kiều mỏng manh như hoa bách hợp, nên anh không thể dùng lực. "Em chê anh yếu sao?" Cố Cảo Đình ái muội hỏi, khóa chặt cô, ánh mắt sáng rực: "Lát anh dùng sức, đừng có la nha." "Không phải, em không có ý đó." Hoắc Vi Vũ muốn giải thích. "Vậy là ý gì?" Cố Cảo Đình hỏi. "Không ăn cơm sẽ không tốt cho cơ thể đâu." Hoắc Vi Vũ khẽ nói. Anh nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, hận không thể nâng cô trong lòng bàn tay, vuốt ve, làm cô dễ chịu. "Yên tâm, không ăn cơm vẫn có sức làm." Anh bá đạo nói, bế cô lên, đi đến gian phòng. Hoắc Vi Vũ đỏ mặt đến mang tai, anh càng ngày càng... "Cái kia, Duật Cẩn không phái người theo dõi anh và em sao?" Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên, nói sang chuyện khác. Cố Cảo Đình nhìn cô: "Yên tâm, anh có thể ở đây, liền chứng minh nơi này đảm bảo an toàn." "Vậy về sau ông ta sẽ không theo dõi nữa sao?" Hoắc Vi Vũ mong đợi hỏi. Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia ảm đạm: "Không giải quyết được, tóm lại rất phiền phức, hiện tại bị Mai Kính Sơn phiền đến sứt đầu mẻ trán, đoán chừng còn kéo dài dài." "Rửa tai lắng nghe, anh nói đi." Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói. Anh liếc cô, ánh mắt sâu thẳm, cô liền bị rơi xuống rồi. "Lát nữa, anh sẽ nói." Anh đặt cô lên giường, hôn chi chít từ xương quai xanh xuống dưới, lướt qua từng tấc da thịt của cô. Chỉ chốc lát, cô đã trở thành thức ăn của anh rồi. Được rồi, cô không nên nói ăn no rồi mới có sức lực. Anh ăn no, chắc cô chết mất. Cô căng thẳng từ đầu đến chân. Từng đợt từng đợt sóng nhiệt tràn đầy, giống như muốn bao phủ cô vào vô biên vô tận.