Quân hôn kéo dài cố thiếu sủng thê vô độ

Chương 114 : Rốt cuộc là ai đê tiện

Hoắc Vi Vũ ngồi trên xe taxi, rũ mắt nhìn tin nhắn của Cố Cảo Đình. Từng câu chữ tràn đầy ngông cuồng và bá đạo. Cô tắt điện thoại, ném vào túi, nhìn ra ngoài cửa xe. Mấy năm nay Tứ Xuyên biến hóa rất nhanh, nhà cao tầng, người đông nghịt, phồn vinh lộng lẩy, cả vật và người đều thay đổi. Nửa giờ sau. Hoắc Vi Vũ đã tới bệnh viện Quốc tế Thái Lan số 3, tầng 17,phòng số 1. Ngụy Ngạn Khang nằm trên giường bệnh, đầu quấn khăn trắng, sắc mặt tái nhợt, gầy gò, nhưng vẫn thanh lịch tao nhã. Cô ngồi trên ghế bên cạnh giường, cụp mắt im lặng. Đột nhiên, tay bị Ngụy Ngạn Khang nắm chặt. Cô lạnh nhạt nhìn Ngụy Ngạn Khang. “Tiểu Vũ, anh chờ em nãy giờ, cám ơn em đã tới thăm anh, anh biết, em vẫn còn quan tâm anh mà.” Ngụy Ngạn Khang thâm tình chậm rãi nói. Hoắc Vi Vũ rút tay lại, lạnh lùng đặt lên tay phải của mình, nhẹ nhàng nói: “Quan tâm, bảy năm tình cảm, hoàn toàn tin tưởng, vì yêu anh, tôi mất đi sự nghiệp, người thân, gia tộc, cho nên không giám hạnh phúc.” “Tiểu Vũ, đừng nói nữa, anh biết sai rồi, về sau anh sẽ yêu thương em gấp trăm lần, từ nay về sau anh chính là của em.” Ngụy Ngạn Khang ngồi dậy nói. “Tôi cũng từng cho rằng anh là của tôi, nhưng khi anh và Cố Kiều Tuyết sắp kết hôn, tôi mới biết anh và cô ta đã ở với nhau một năm trước rồi.” “Anh nói anh đi công tác, nhưng thật ra là đi du lịch với Cố Kiều Tuyết, anh mua cho cô ta dây chuyền kim cương, mua cho tôi hoa hồng, các người đi chơi ở quán rượu, gạt tôi là tăng ca, ngay cả thức ăn tôi làm cho anh cũng ném vào thùng rác, xong, anh lại ăn bò bít tết với Cố Kiều Tuyết ở nhà hàng tây.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói. Ngụy Ngạn Khang mất bình tĩnh nói: “Anh sai rồi, tiểu Vũ, cho anh một cơ hội, một cơ hội cuối cùng thôi.” “Vậy ai cho tôi cơ hội.” Hoắc Vi Vũ từ chối nói, hít một hơi, không muốn phàn nàn với Ngụy Ngạn Khang nữa. Cô có nói, cũng chỉ trở thành chuyện cười của anh. “Tôi tha thứ cho anh, vì anh không có tư cánh làm tôi phải hận, tôi đến tìm anh, vì tôi muốn chấm dứt hết tất cả với anh. Tôi gả cho Cố Cảo Đình, nếu anh lấy Cố Kiều Tuyết, mời anh gọi tôi một tiếng chị dâu, sinh hoạt hằng ngày cũng tránh gặp mặt, nếu không lấy Cố Kiều Tuyết, kiếp này liền không gặp.” Hoắc Vi Vũ đứng lên, đi đến cửa. Ngụy Ngạn Khang nhảy xuống giường, ôm lấy Hoắc Vi Vũ: “Tiểu Vũ, không có em, anh sẽ chết.” “Đó là chuyện của anh.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói. “Cố Cảo Đình không phải người tốt, ba vị hôn thê trước của anh ta đã chết rồi, còn một người đang nằm trong viện.” Ngụy Ngạn Khang kích động nói. “Đó là chuyện của tôi. Buông ra.” Hoắc Vi Vũ lanh lãnh nói. Ngụy Ngạn Khang bất đắc dĩ buông ra. Cố Kiều Tuyết và Nạp Lan Tĩnh Oánh đi vào. Cố Kiều Tuyết nhìn thấy Hoắc Vi Vũ liền không bình tĩnh quát: “Sao cô lại đến đây quấy rầy bạn trai tôi.” “Sao các người lại đến?” Ngụy Ngạn Khang không hiểu nói. “Được lắm, Ngụy Ngạn Khang, anh thật không có lương tâm, uổng công tôi nói tốt cho anh trước mặt anh tôi, anh thế mà lại dây dưa không dứt với bạn gái cũ của anh.” Cố Kiều Tuyết khóc lóc, oán giận nói. Hoắc Vi Vũ không muốn cãi nhau với bọn họ, muốn đi ra ngoài. “Đứng lại.” Nạp Lan Tĩnh Oánh hô, sắc mặt cực kém, trách mắng Hoắc Vi Vũ: “Cô làm gì vậy! Không phải đã cầm 10 vạn của tôi rồi sao? Chân tước lấy tiền, chân sau liền lật lọng, có phải cô chê 10 vạn quá ít phải không!” “Đủ rồi.” Ngụy Ngạn Khang cắt đứt lời của Nạp Lan Tĩnh Oánh. “Dì nhìn kìa, anh Khang còn nói đỡ cho Hoắc Vi Vũ, cái đồ hồ ly khốn kiếp.” Cố Kiều Tuyết dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói.