“Hoắc Vi Vũ, cô thật không biết xấu hổ.” Cố Kiều Tuyết tức giận quát. “Tôi chính là không biết xấu hổ đấy, cô sợ tôi sao?” Khóe miệng xinh đẹp của Hoắc Vi Vũ giương lên. “Tôi sẽ không cho cô toại nguyện đâu, chẳng qua là anh Khang không thích phụ nữ. Tôi nói cho cô biết, anh Khang nói, trên cơ bản cô không giống phụ nữ, khiến cho người khác cảm thấy có mùi vị đàn ông.” “Cho nên, cô cam tâm tình nguyện làm tiểu tam, để chứng minh, tình cảm của các ngươi còn vững chắc hơn sắt sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, trong mắt dăng kín một tầng sương lạnh. “Đó là do bạn trai của cô theo đuổi tôi.” Cố Kiều Tuyết hùng hồn nói ra. Hoắc Vi Vũ cười, nụ cười diễm lệ, rực rỡ: “Tên cặn bã đi cùng với cô rất hợp, chúc các ngươi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đống tâm, lây bệnh cho nhau, cùng nhau nhiễm bệnh, không cần chữa trị, cùng nhau chết oanh oanh liệt liệt, tôi sẽ chúc phúc cho các người.” “Hoắc Vi Vũ…” Cố Kiều Tuyết quát ầm lên. Hoắc Vi Vũ đã cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội nói chuyện, đầu dực vào ghế. Há miệng ra thở dốc, thật khiến cô cảm thấy quá mệt mỏi. Cô rất giống người chết sao? Không giống nữ nhân sao? Bảy năm tình cảm, bảy năm dối lừa, là người cuối cùng biết bọn họ đã ở với nhau một năm, trước khi kết hôn cô mới biết là cô bị loại rồi! Không phải cứ không nói, không khóc, thì tâm cô sẽ không đau. “Lục huynh có ý gì?” Sắc mặt Cố Cảo Đình tái xanh hỏi, mắt híp lại phóng ra một đạo quang mang, vô cùng sắc bén. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh ta, trước mắt là mười mấy cái bóng giống nhau, ở trong sương mù, trên người anh ta như được bao phủ một tầng ánh sáng, như thần tiên giáng xuống. Do uống nhiều rượu, bản tính nổi lên, bắt đầu rục rịch. Đôi khi, một nụ hôn, cũng là một sự kích thích chí mạng. Cô hướng mặt anh ta xông tới, hôn lên đôi môi đỏ mềm mại. Lưng Cố Cảo Đình cứng ngắc, lông mày nhướng lên, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô. Lông mi của cô thật dài, đen tuyền, giống như cánh quạt, khẽ run. “Tư lệnh.” Phó quan hô. Trong mắt Cố Cảo Đình bắn ra một đạo lạnh lẽo, ra lệnh: “Quay đầu sang chỗ khác, không có lệnh của ta, không được phép quay đầu lại.” Hoắc Vi Vũ vừa định lui lại. Trong nháy mắt màn xe bị kéo lại, anh nâng gáy cô lên, không cho cô lùi bước, lưỡi xâm nhập vào trong miệng, mạnh mẽ, hung mãnh, không cho cô một chút cơ hội thở dốc. Hôn nhưng như xen lẫn trừng phạt, anh ta truyền hơi thở vào, để cho toàn bộ phổi cô đều tràn đầy hơi thở của anh. Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy mê muội. Rượu vào quá nhiều, mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ, giống như bị dìm ngập. Theo bản năng nắm chặt vật thể trước mặt. Cố Cảo Đình phát hiện cô ôm chặt lưng anh, lông mày nhướng lên, âm thanh nam tính khàn khàn: “Muốn?” Hoắc Vi Vũ nghe không hiểu, nhưng đôi khi im lặng cũng là đáp ứng. Anh hung hăng hôn môi cô, như một vị quân vương cao cao tại thượng, đồng ý: “Vậy thì thõa mãn em.” *** Gian phòng trong quán rượu Hanh Đức. Anh bỏ cô trên giường, hôn xuống tới tấp, cởi quần áo quăng qua một bên. Cô cảm thấy toàn thân nóng như lửa, giống như bị mê hoặc, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Bên tai, là âm thanh say đắm không rõ ràng: “Hoắc Vi Vũ, tôi muốn em.” Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau. Đau như khoan tim, đau thấu tận xương tủy. “Ngụy Ngạn Khang, đồ khốn kiếp.” Hoắc Vi Vũ mơ hồ quát, bàn tay đập vào thân thể cường tráng bên trên. Cố Cảo Đình cầm tay cô, mắt sắc bén như chim ưng toát ra đằng đằng sát khí, ra lệnh: “Nhìn cho rõ người muốn em là ai!”