Quân Hôn Độc Ái

Chương 82 : Cô dâu là dùng để yêu!

Hàn Tiếu Trần có thái độ tuỳ ý và thân thiết tươi cười, làm cho vẻ mặt của Mạc Yên tạm thời không lạnh xuống, nhưng trong lòng cô lại rất lo lắng Tần Thiên Nham sẽ phát hiện cô biến mất, nhất định sẽ chạy đi tìm cô, nên cô buộc lòng phải lấy cớ, "Tiếu Trần, anh Nham ở trên lầu, anh lên đó ngồi trước đi, tôi đi mua chút đồ rồi sẽ trở lại!" Nói xong, cô vội vàng muốn đi, nhưng cứ kéo dài như vậy thì đã muộn rồi. Phía sau cô truyền đến tiếng quát to của Tần Thiên Nham, "Yên nhi, không được đi!" Thân mình Mạc Yên chấn động, hai chân vốn bủn rủn vô lực đột nhiên như được bom vào sức lực từ đâu, vì vậy cô đi nhanh, xông ra ngoài chung cư. Khi cô và Hàn Tiếu Trần lướt qua, cánh tay cô bị một bàn tay to như kìm sắt chế trụ, làm cho cô muốn đi cũng đi không được. Cô hoảng sợ và bất lực nâng mắt lên, nhưng cô chống lại ánh mắt tràn đầy thương tiếc và bất đắc dĩ của Hàn Tiếu Trần, "Yên nhi, cho cậu ta thêm một cơ hội đi! Mấy năm nay cậu ấy cũng đã bị giày vò không ít, cô không có ở đây đến ngay cả mạng mình cậu ấy cũng không thèm để ý, chỉ cần cô hỏi thăm một chút thì sẽ liền biết được cậu ấy đã trải qua những tháng ngày đó như thế nào. Hiện tại cô đã trở về gặp cậu ấy, nhưng sao cô lại nỡ nhẫn tâm như vậy?" Thân thể Mạc Yên cứng ngắc, theo ánh mắt của Hàn Tiếu Trần, cô ngoái đầu nhìn lại thấy hai mắt của Tần Thiên Nham đỏ lên, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cô, quần áo thì lộn xộn, vẻ mặt thì có phần nhếch nhác, xem ra anh đã không còn có hình dáng và phong độ nghiệm nghị không ai bì kịp và hăng hái của năm đó nữa rồi. Nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ sâu thẩm và tràn đầy yêu thương, nóng bỏng làm người ta phải kinh ngạc. Tần Thiên Nham bước từng bước đi tới trước mặt của Mạc Yên, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực như anh đang đối xử với thứ gì đó rất trân quý, thì thầm, "Yên nhi, ở lại ăn cơm có được không?" Giọng nói của anh tràn đầy khẩn cầu, anh như rất sợ nếu mình buông tay ra thì cô có thể đi và sẽ không bao giờ trở lại, thấy tiểu bảo bối Mạc Yên run lên, anh rất khổ sở và khó chịu. Cô không ngừng nhắc nhở chính mình cô không thể mềm lòng! Người đàn ông này giỏi nhất là giả vô tội và đáng thương! Cô tuyệt đối không thể mềm lòng với anh! Cô không thể cho anh có cơ hội làm tổn thương cô, một ngày bị rắn cắn thì mười năm đều sợ rắn, cô không muốn sống một cuộc sống phải lo lắng từng ngày. Đứng ở một bên Hàn Tiếu Trần vừa thấy Mạc Yên lắc đầu thì cũng lập tức gia nhập vào hàng ngũ khuyên nhủ, "Yên nhi, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, dù sao cô cũng nên ở lại ăn một bữa cơm chứ, cô xem còn có Đồng Tranh nữa này, chúng ta khó có dịp cùng tụ lại một chỗ, chẳng lẽ ngay cả mặt mũi này mà cô cũng không muốn cho chúng tôi sao?" Hàn Tiếu Trần nhìn Bạch Lãng và Đồng Tranh đang giằng co mà vẫy vẫy tay. Đồng Tranh vội dắt Bạch Lãng đi nhanh tới. Hàn Tiếu Trần ra hiệu cho Đồng Tranh, anh lập tức hiểu rõ nói, "Ôi chao, Yên nhi, cô mới trở về sao? Có phải Lão Đại tính mời khách hay không? Ôi chao, bụng tôi đã đói lắm rồi, đừng có đứng trước cửa nữa, mau đi thôi!" Bạch Lãng nhìn ba người hợp lại lừa Mạc Yên, trong lòng cũng xoắn vội lại, nhìn bộ dáng của Mạc Yên, và Tần Thiên Nham, mặc dù ngoài miệng là cầu xin cô, nhưng toàn thân lại lộ ra cổ khí thế sảng khoái, làm sao anh lại không biết tối hôm qua người đàn ông này đã trải qua chuyện gì. Ở trong lòng anh thầm nghĩ, mình có nên báo cáo chuyện này lại cho ông chủ hay không đây? Khi ông chủ của anh chuẩn bị đi Thái Lan đã ngàn vạn lần dặn dò anh, nói rằng ai cũng có thể tiếp cận Mạc Yên, riêng Tần Thiên Nham thì không được. Mà lúc này anh đã không làm tròn nhiệm vụ của mình! Chẳng những anh để Tần Thiên Nham tiếp cận Mạc Yên, mà còn để Tần Thiên Nham ăn sạch Mạc Yên, nếu ông chủ mà biết không phải sẽ lột da anh đấy chứ. Nhưng mình chỉ có một người, bên kia thì lại có ba người, anh không đối phó lại bọn họ, không biết có nên tìm mấy người đến giúp hay không? Nghĩ đến thì liền làm, Bạch Lãng lén lút đè máy báo động ở trên tay, khoé môi cong lên một tia cười xấu xa thấp thoáng. Tần Thiên Nham, cho dù ông chủ của chúng tôi và Mạc Yên tiểu thư là anh em, nhưng anh muốn lấy lại tiện nghi thì cũng phải xem anh em chúng tôi có đồng ý hay không đã? Có bản lĩnh thì vượt qua cửa của chúng tôi rồi nói sau! Đôi mắt đẹp của Mạc Yên nhìn Hàn Tiếu Trần, rồi nhìn Đồng Tranh, rồi lại nhìn thoáng qua Tần Thiên Nham, cô đang lo nên làm thế nào mới tốt đây. Tần Thiên Nham đã nhất quyết bế cô lên, Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh quát một tiếng, "Còn không đi?" "Anh để tôi xuống!" Mạc Yên chống lại mấy ánh mắt trêu đùa, khuôn mặt xinh đẹp đã sớm giận đến đỏ bừng, thấy Tần Thiên Nham có ý nghĩ không đàng hoàng, thân thể nóng lên, bụng dưới lại có xu thế ngẩng đầu. Vì để giấu sự quẫn bách của bản thân, và cũng muốn cố tình kích động cô gái nhỏ ở trong ngực, nên Tần Thiên Nham cố ý đè mông nhỏ của cô cọ xát vào lửa nóng của anh, sau đó thì làm bộ đàng hoàng buông mắt xuống trộm xem phản ứng của cô. Quả nhiên như anh đoán, tay của Mạc Yên ôm anh càng chặt, muốn dời thân thể của mình, anh lại cố ý buông lỏng hai tay, thân thể của cô rơi xuống trong nháy mắt, anh thu hai tay lại làm cho thân thể của hai người càng dính chặt hơn. Cảm giác được mông của mình bị thứ nóng đi sắt kia trêu đùa, Mạc Yên vừa nóng vừa giận, vừa thẹn vừa tức, nhịn không được vươn tay bấm vào da anh, "Đồ lưu manh! Mau buông tôi xuống." "Được!" Không nghĩ anh lại trả lời sảng khoái như vậy. Mạc Yên vẫn bị vây trong trạng thái bị anh trêu đùa, mãi cho đến khi mình ngồi trên đùi anh, lấy tư thế càng thân mật càng khẩn trương ngồi cùng một chỗ, lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, bọn họ đã ngồi lên xe. Hiệp thứ nhất, Mạc Yên đã thất bại! Cô chán nản vùi mặt vào trong lòng Tần Thiên Nham, cô chỉ có phương thức kém cỏi là véo thật chặt da thịt ở bên eo của anh, làm cho anh đau đến kêu hừ hừ, nghe vào trong tai của người khác, thì lại thành một loại ý nghĩ khác. Hàn Tiếu Trần chế nhạo nói, "Lão Đại, cậu có thể nhẫn nhịn một chút hay không? Người đẹp trong ngực của cậu nữa, hãy thương xót cho em trai nhỏ của mình vẫn còn độc thân đi, làm ơn, cậu cũng đừng có kích động trái tim nhỏ của mình nữa." Mạc Yên nghe xong lời Hàn Tiếu Trần nói, oán hận bóp chặt thịt anh, quả thật là không nên kích động! Tần Thiên Nham cười nhẹ hai tiếng, "Yên nhi, chúng ta hãy chăm sóc cho Trần Tử một chút đi, chúng ta phải ăn no bụng trước, rồi về nhà tiếp tục!" Xe của Hàn Tiếu Trần dừng lại trước một hội sở ở trên phố Trường An, sau khi trình thẻ Hắc Kim VIP, liền được người phục vụ đưa tới một phòng bao riêng. Không cần tới mấy phút thì đã có một người đàn ông có vóc dáng cao lớn tầm một mét tám đi tới, "Anh Nham, Trần Tử, A Tranh, các người đến sao không gọi cho tôi? Tôi sẽ chuẩn bị tốt cho các người trước." Trong khi nói chuyện ánh mắt anh quét qua Mạc Yên ở trong ngực của Tần Thiên Nham, thì sửng sốt một phen, sau đó làm như không có gì cười, "Anh Nham, hôm nay có phải tụi anh muốn chúc mừng chuyện gì hay không?" Vài người trong bữa ăn đều đưa mắt nhìn về phía Tần Thiên Nham, Tần Thiên Nham khẽ ừ nói, "Quy Nông, cậu chọn mấy món ngon đưa lên, còn làm thêm vài món điểm tâm ngon miệng chút, nhanh lên một chút, đừng làm chị dâu cậu đói bụng!" Lộ Quy Nông lập tức cười gật đầu, "Được được được, lập tức tới ngay! Anh Nham, Trần Tử, A Tranh, còn có vị anh em này, các người ngồi ở đây một chút, uống ly trà, tôi đi nhìn phòng bếp chút." Nhìn bóng dáng Lộ Quy Nông biến mất, lúc này Mạc Yên mới thở dài một hơi, nhìn Tần Thiên Nham như kẹo kéo dính mình không rời, mới tức giận nói, "Tần Thiên Nham, tôi có chân có tay, tôi không có tàn phế, nên anh có thể để tôi tự ngồi hay không?" "Cô dâu là dùng để yêu! Ngoan đi, hôm nay gia sẽ hầu hạ em!" Vẻ mặt của Tần Thiên Nham như "Anh nguyện ý làm mọi điều vì em!" Vừa nói xong quả thật anh liền bưng ly trà lên tận miệng cô, "Tới đây, cô dâu mời uống trà!" Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi và đau khổ như bị táo bón của Mạc Yên, hai người cố nhịn cười thật rất vất vả! Ngoại trừ ở trước mặt của Mạc Yên, bọn họ thật sự chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt nịnh hót của Tần Thiên Nham. Không phải mỗi lần bọn họ đều bị ông thần mặt lạnh này chỉnh đến chết đi sống lại sao, hiện tại thì không phải là quả quýt dày có móng tay nhọn hay sao, chị dâu, chị giỏi lắm! Chị cứ tiếp tục chỉnh, làm đám bạn thân như tụi em được hả giận! Đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một bóng dáng nhỏ nhưng có khí thế mười phần đi cùng với bốn người mặc áo đen, bày ra khuôn mặt tuấn tú xuất hiện tại cửa phòng bao. Tần Thiên Nham thấy được người tới thì mày rậm nhíu lại, thật không ngờ, đều đã làm cho người ở sở quân khoa quấn lấy thằng nhóc này, vậy mà bé lại vẫn có thể xuất hiện tại nơi này để phá rối. Nam Tinh vẫn như cũ không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tự đi thẳng đến bên người của Mạc Yên, vươn tay của bé ra, "Mẹ, con tới đón mẹ về nhà, đi thôi!" Khi Mạc Yên vừa thấy Nam Tinh, cô đã muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tần Thiên Nham dính lấy không rời, "Ăn cơm xong rồi đi!" Nói không nhiều lắm, nhưng lại lộ ra một cỗ khí thế không thể không ăn xong bữa cơm này, thì người cũng không cho phép đi. "Vậy anh để cho tôi tự ngồi đi!" Cô cũng có kiên trì của cô. Mày rậm của Tần Thiên Nham nhăn lại, bất mãn liếc mắt nhìn Nam Tinh một cái, xem ra trọng lượng của người đàn ông nhỏ này ở trong lòng cô cũng rất quan trọng, bọn họ đã thoả hiệp rồi, nhưng người đàn ông nhỏ này vừa xuất hiện, thì eo của cô cũng cứng rắn lên. Tần Thiên Nham để Mạc Yên ngồi yên ổn ở bên cạnh anh, trong lòng lại hừ lạnh, xem ra anh cần phải đi chào hỏi mấy người ở sở quân khoa, cho thằng nhóc này thêm giờ làm việc mới được. Vốn bên trai của Mạc Yên là Tần Thiên Nham và bên phải là Hàn Tiếu Trần, vị trí của Nam Tinh được sắp xếp ở sau đó. Không ngờ rằng bé tự mình xách ghế lên chen vào giữa Hàn Tiếu Trần và Mạc Yên, nói với Hàn Tiếu Trần, "Chú Hàn, con muốn ngồi với mẹ con có được hay không?" Hàn Tiếu Trần bị nghẹn, anh có thể nói không sao? Nụ cười trên mặt của Tần Thiên Nham mang theo một tia âm ngoan, còn vẻ mặt của Nam Tinh nhìn rất vô tội đơn thuần, vẻ mặt của Hàn Tiếu Trần thì chảy mồ hôi lạnh chuyển ghế của mình đi, để cho Nam Tinh ngồi ở bên cạnh của Mạc Yên. Trong lúc đó chỉ có duy nhất một người cao hứng, chỉ sợ đó chính là Mạc Yên. "Tiểu Tinh, hôm nay con không cần phải đi đến sở quân khoa à?" "Dạ!" Lúc này đồ ăn cũng được đưa lên từng mâm, Mạc Yên lại càng không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của Nam Tinh, "Mau, ăn nhiều một chút, bây giờ con đang ở tuổi phát triển, phải ăn nhiều mới mau lớn!" Nhìn thức ăn trong bát như toà núi nhỏ, khoé miệng Nam Tinh cong thẳng lên, khi thấy gương mặt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét của Tần Thiên Nham, Nam Tinh lại đột nhiên nở nụ cười, tinh ranh gắp những thức ăn này nhai toàn bộ ở trong miệng, rồi lại gắp cho Mạc Yên chút rau, "Mẹ, mẹ cũng ăn cái này đi! Cái này rất tốt cho sức khoẻ!" Một cảnh mẹ con hiếu thảo không coi ai ra gì kia làm cho lòng của Tần Thiên Nham xoắn lại vòng vòng, thằng nhóc nhà ngươi, xem gia đây làm sao thu thập ngươi!