Quân Hôn Cũng Có Ái FULL
Chương 15
Trong một khách sạn nằm ở đối diện bệnh viện, có một người đàn ông đỡ lấy một khẩu súng trường bắn tỉa 88 nằm ở trên cửa sổ, bên cạnh có một người đàn ông khác cầm một cái ống nhòm nhìn về phương hướng bệnh viện.
Hai người trong một tuần này ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài làm một số chuyện ra, thì chỉ làm việc này thôi.
Phía trên truyền đến mệnh lệnh, có thể bắt sống thì cố gắng hết sức bắt sống, ngàn vạn lần đừng đánh rắn động cỏ, cũng không được khiến cho mọi người hoảng sợ.
Bọn họ không chút hoài nghi, Liệt Báo đã biết phía sau lưng bọn họ có vài tay bắn tỉa đang nhắm vào hắn, cho nên hắn mới cố ý chọn phương hướng đông người mà xuất hiện.
Tuy là như thế, nhưng loại hành vi thế này bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào nơi nguy hiểm, cho nên mọi người đều cho rằng Liệt Báo cố chấp như vậy, nhất định là có một lý do rất quan trọng.
Mà cái lý do này chính là, Lâm Hạ.
“ Đội trưởng, Liệt Báo gần đây cứ hay ở trong góc khuất bệnh viện len lén nhìn cô gái nhỏ Lâm Hạ kia, lẽ nào cô ấy là tình nhân bé nhỏ của Liệt Báo sao?” Đoạn Trần đơn thuần mà hỏi.
Tiêu Thần dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua, doạ cho Đoạn Trần đến một câu cũng không dám nói nữa.
Anh ta nói như thế vốn dĩ là muốn làm cho bầu không khí sôi nổi một chút, bởi vì anh ta phát hiện, từ lúc đội trưởng nhìn thấy Liệt Báo đi ra từ bệnh viện thì sắc mặt vẫn luôn rất âm u, cũng đã mấy ngày rồi, vẫn không có chút xu hướng thay đổi nào, thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng trầm trọng.
Làm việc dưới tình huống như thế này, áp lực của anh ta rất lớn nha.
“ Đội trưởng, Liệt Báo không thấy đâu nữa rồi!” Đoạn Trần đột nhiên nói.
Tiêu Thần thông qua ống nhắm nhìn về phương hướng của bệnh viện, sau đó lại lấy ống nhòm của Đoạn Trần qua nhìn nhìn, thật sự không thấy đâu nữa.
“Thông báo cho người ở bên đó, bảo bọn họ tăng cường phòng thủ!”
“ Rõ! Đội trưởng!” Đoạn Trần cầm bộ đàm liên lạc không dây lên.
“ Triệu An, Liệt Báo đã rời khỏi bệnh viện rồi, đội trưởng nghi ngờ hắn sẽ đi giết Vương Duệ trên đường anh ta đi họp, bảo mọi người tăng cường phòng thủ!”
Triệu An trả lời: “ Rõ!”
Tiêu Thần thu súng bắn tỉa lại, bỏ vào trong balo quân dụng.
“ Chúng ta hiện tại lập tức nhanh chóng qua đó, Liệt Báo đã đợi lâu thế rồi có lẽ đã không chờ nổi nữa, có lẽ chính là vào hôm nay!”
Đoạn Trần thu dọn hiện trường một chút, liền đi theo Tiêu Thần đi ra ngoài.
………..
Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Hạ và Tiêu Nguyệt Thần không có quay về trường học, mà là lên xe taxi đi đến căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Từ sau lần Tiêu Thần đưa cô đến đây, cô chưa từng đến đây thêm lần nào.
Hiện tại vừa hay có thời gian, liền đưa theo Tiêu Nguyệt Nhi cùng đến đây.
Hai người từ trên xe taxi đi xuống, đang muốn đi về phía biệt thự, đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng của bọn họ: “Khả Khả, là cô sao?”
Nghe thấy cái tên Khả Khả này, thân thể Lâm Hạ liền cứng ngắc.
Xoay người lại, một người đàn ông mặc cảnh phục, dung mạo có chút tang thương đang đi về phía cô, trong mắt ngập lệ, thần sắc bi thương, cũng giống y hệt như Hứa Dương lúc đó.
“ Tôi không phải Lâm Khả Khả, tôi là Lâm Hạ.
” Lâm Hạ không muốn tàn nhẫn như thế, nhưng cô càng không muốn trở thành thế thân của người khác, loại cảm giác này rất không thoải mái.
Bước chân của Vương Duệ chợt ngừng lại, thần sắc u ám mà nhìn vào cô.
Lâm Hạ nghĩ, thực ra anh ta giống như Hứa Dương vậy, đều biết cô không phải là Lâm Khả Khả, nhưng khi nhìn thấy cô lại giống như tìm được một vật gửi gắm, cũng giống như đạo lý một người bị chết đuối lại tìm được một khúc gỗ trôi, cho dù biết được đó chỉ là một khúc gỗ mục nát, rất nhanh sẽ bị vỡ nát thành tro, nhưng chỉ cần người khác không nói với anh ta cái sự thật này, anh ta sẽ vẫn còn một vật để gửi gắm, một vẫn gửi gắm sự sống của bản thân mình.
Vương Duệ rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc, “ Xin hỏi, Lâm Khả Khả là gì của cô thế?”
“ Có một người đàn ông nói với tôi, Lâm Khả Khả là cô của tôi.
”
Sắc mặt Vương Duệ trắng bệch, “ Là người đàn ông như thế nào?”
“ Có lẽ là một người con lai, tên là Hứa Dương.
”
“ Xem ra chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
” Vương Duệ ngẩng đầu lên mặt hướng lên trời, trên mặt xuất hiện một nụ cười thư thái, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Tôi sớm nên trả lại cho Khả Khả một cái mạng rồi.
”
Giọng nói quá nhỏ, Lâm Hạ không nghe rõ.
Tiêu Nguyệt Nhi ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “ Lâm Hạ, cậu có cảm thấy anh ta có chiều hướng cầu chết không?”
Lâm Hạ gật gật đầu, cô đột nhiên muốn biết, tại sao sau khi nghe thấy tên của Lâm Khả Khả và Hứa Dương xong lại muốn chết? Giữa bọn họ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
“ Vương Duệ!” Một giọng nam quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của tất cả mọi người, Lâm Hạ xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy Hứa Dương cầm một khẩu súng nhắm vào Vương Duệ.
Tiêu Nguyệt Nhi bị dọa sợ đành ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Hạ, tuy cô ấy là con gái của quân nhân, nhưng thực ra cô chưa từng nhìn thấy qua súng, người nhà lại đối với cô vô cùng cưng chiều, cô sợ hãi cũng là điều tất nhiên thôi.
Vương Duệ cười cười nói: “ Hứa lão đại, đã lâu không gặp.
”
Hứa Dương nghiến răng cắn lợi: “ Đúng vậy, đã lâu không gặp! Nhưng anh có biết tôi đã đợi ngày này biết bao lâu rồi không? Biết bao nhiêu năm qua, đến cả nằm mơ tôi cũng muốn giết chết anh.
Lúc ấy tôi xem anh là người anh em tốt nhất, nhưng anh lại hại chết người phụ nữ tôi yêu nhất!” Gương mặt của Hứa Dương bởi vì phẫn nộ mà tức đến ửng đỏ, đôi tay cầm khẩu súng các quá chặt khiến các khớp tay đều trắng bệch.
Lâm Hạ ngây người, Lâm Khả Khả chết rồi?
Tuy là cô vẫn chưa thấy qua người cô này của mình, nhưng cô vẫn là xót cả mắt, có lẽ đây chính là sự trói buộc của huyết thống nhỉ.
Vương Duệ đau khổ mà cúi thấp đầu: “ Xin lỗi.
”
“ Xin lỗi có tác dụng sao! Xin lỗi có thể khiến Khả Khả sống lại sao?!” Hứa Dương đột nhiên như phát điên mà xông qua đấy, nhưng vào lúc sắp đến gần Vương Duệ, tiếng súng chợt vang lên, một chân của hắn ta bị bắn trúng.
Nhưng hắn vẫn không quan tâm, thân thể vẫn chạy về phía trước, trông giống như chân của bản thân căn bản không hề bị thương vậy.
Tiêu Thần nằm ở trong bụi cây ở bên cạnh, nhắm vào ống nhắm giống như muốn bắn vào Hứa Dương.
Lâm Hạ nghĩ, bản thân cô có lẽ cũng điên rồi.
Lúc nhìn thấy xung quanh có thật nhiều miệng súng đang nhắm vào Hứa Dương, cô thế mà lại xông ra đấy, đứng chắn ở trước mặt của Hứa Dương.
“ Đừng có giết anh ta!” Lâm Hạ hướng về phương hướng của Tiêu Thần hét lớn nói: “ Mọi người không nhìn ra được sao? Hứa Dương không muốn giết anh ấy, anh ta là cố ý dụ mọi người đến giết anh ta đó!”
Chính vào lúc Hứa Dương cầm súng nhắm vào Vương Duệ, hắn đã có rất nhiều cơ hội giết anh ta, nhưng hắn lại không hành động.
Hắn làm như thế, ngược lại giống như là cố ý dẫn dụ những bộ đội viên đặc chủng và đặc cảnh ở trong nơi tối ra.
Lâm Hạ không biết Hứa Dương lại sao lại muốn làm thế, nhưng cô không muốn Hứa Dương chết, có lẽ là bởi vì hắn thật sự là dượng của cô, cũng có lẽ bởi vì hắn cũng chỉ là một người đàn ông chung tình.
Lúc này, Tiêu Thần từ trong bụi cây đi ra, miệng súng vẫn nhắm vào Hứa Dương.
“ Lâm Hạ, tránh ra!”
“ Tiêu Thần, em cảm thấy, Hứa Dương không phải là một người xấu, anh điều tra lại thật kỹ đi có được không?” Ánh mắt nóng bỏng của Lâm Hạ nhìn về phía Tiêu Thần, lời nói khẩn thiết.
Nhìn thấy Lâm Hạ không quan tâm mọi thứ thế này, sắc mặt của Tiêu Thần càng nặng nề.
“ Lâm Hạ, qua đây!”
Từ lúc Tiêu Thần xuất hiện thì Tiêu Nguyệt Nhi đã sớm chạy đến phía sau lưng của anh rồi, lúc này cô ấy cũng nói với Tiêu Thần: “Anh trai, em cũng cảm thấy người Hứa Dương đó vốn không xấu xa, anh phải tin tưởng Lâm Hạ.
”
Tiêu Thần bỏ súng xuống, đi đến trước mặt cô xoa xoa đầu của cô, hỏi: “ Lâm Hạ, tại sao lại muốn cứu hắn?”
“ Anh ta có thể chính là dượng của em, hơn nữa, em nhìn ra được, anh ta rất yêu cô của em, em cho rằng, người đàn ông có thể yêu cô của em đến như thế sẽ không phải là người xấu.
” Cô biết đây chỉ là trực giác của cô mà thôi, vốn không phải là chứng cứ, nhưng, nếu như trong cuộc đời mỗi người luôn có một lần xung động thì, cô hy vọng chính là lần này.
Tiêu Thần xoay đầu qua, “ Bỏ súng xuống!”
“ Đội trưởng!” Rất nhiều người không hiểu, thật không dễ gì mới bắt được Hứa Dương, lẽ nào cứ như thế mà bỏ qua cho hắn?
“ Phục tùng mệnh lệnh!”
“ Rõ! Đội trưởng!”
Thực ra dựa vào năng lực quan sát của Tiêu Thần, làm sao anh có thể không biết Hứa Dương là đang cố ý cầu chết chứ, Hứa Dương là tay sát thủ hàng đầu thế giới, trong tay lại nắm giữ một tổ chức sát thủ mang tính quốc tế, trải qua vô số lần chiến dịch sống chết, không thể nào không phát hiện ra trong bụi cây có rất nhiều tay bắn tỉa và đặc cảnh đang phục kích, lời giải thích duy nhất chính là hắn căn bản không muốn sống nữa.
Mà Tiêu Thần vừa rồi làm như thế, chính là đang thăm dò Hứa Dương, cũng có thể là đang thăm dò Lâm Hạ.
Chuyện đã tiến triển đến bước này, Tiêu Thần tựa hồ cũng đã đoán ra kế sách lịch trình của Hứa Dương.
Lúc vừa mới bắt đầu, Hứa Dương là vì muốn giết Vương Duệ mà đến Trung Quốc, nhưng hắn gặp được Lâm Hạ có vẻ ngoài giống như Lâm Khả Khả, ký ức đau khổ nhất trong lòng lại bị lật ra ngoài.
Thù hận cũng bởi vì sự xuất hiện của Lâm Hạ mà dần dần nhạt đi, mà ý nghĩ cầu chết lại bởi vì cô ấy mà biến nên càng lúc càng nồng đậm.
Sau cùng, đã có một màn như thế này.
Hứa Dương vẫn là bỏ chạy rồi, chính vào lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hạ và Tiêu Thần, hắn giống như một con báo săn vậy cứ thế mà dũng mãnh xông ra ngoài, đến cả những bộ đội đặc chủng có năng lực phản ứng hàng đầu cũng không phản ứng lại kịp, hắn đem câu chuyện báo săn bị thương nhưng vẫn là một con báo săn diễn giải một cách lâm li bi đát.
Nhưng trước khi hắn đi mất đã để lại một câu nói: Hắn hy vọng một trăm năm sau có thể cùng Lâm Khả Khả gặp lại nơi thiên đường.
Ý của hắn chính là, hắn muốn đi chuộc tội.
Khi hắn nói ra lời thề ước này, không có ai hoài nghi hắn sẽ lật lọng, bởi vì hắn trước giờ nổi danh là nhất ngôn cửu đỉnh, mà thân là một người sát thủ, nói phải giữ lời là rất quan trọng.
Đây là một nhiệm vụ thất bại nhất của Tiêu Thần trong sự nghiệp làm lính đặc chủng, nhưng đồng thời cũng là thành công nhất.
Bởi vì bọn họ không cần phải giết người cũng có thể đem tai họa ngầm giải quyết gọn gàng, thậm chí, đến cả xung đột cũng không hề có.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
79 chương
10 chương
12 chương