Thẩm Đường đi ra không bao lâu thì đột nhiên Tiểu Bao Tử liền ngượng ngùng, vặn vẹo trong ngực Tô Khả, Tô Khả nói: "Nhị Tô, sao vậy? Là chỗ nào không thoải mái sao?" Cả khuôn mặt Tiểu Bao Tử cũng vùi vào ngực Tô Khả, "Mẹ, con mắc tiểu." Tô Khả bừng tỉnh hiểu ra, truyền nước biển thì, nhất định là sẽ đi tiểu nhiều, nhìn lại khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng của Tiểu Bao Tử một chút, Tô Khả cười đỏ mặt, đứng dậy, một tay cầm bình nước biển, một tay ôm Tiểu Bao Tử chạy tới nhà vệ sinh. Tiểu Bao Tử nằm trên lưng Tô Khả, "Mẹ, thả con xuống." Giọng nói non nớt vô cùng mắc cỡ. Trong lòng Tô Khả cười thầm, miệng liền nói, "Ai ui, người có ba cái gấp, đừng mắc cỡ, Nhị Tô chúng ta là đàn ông mà, co được dãn được." Nói thì nói như vậy, Tô Khả cũng không để Tiểu Bao Tử xuống, dù sao kim tiêm nước biển ở trên chân của Tiểu Bao Tử. Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen: "—_— Cô gái, rốt cuộc mẹ có biết nói chuyện hay không." Trong lòng Tô Khả cười gian không thôi, được rồi, Nhị Tô đáng yêu của cô lại bắt đầu kiêu ngạo rồi. Đến nhà vệ sinh thì Tiểu Bao Tử lại không được tự nhiên, không khỏi nhìn xem Tô Khả, nhìn vẻ mặt cô có ý định đi vào nhà vệ sinh nữ thì kéo kéo Tô Khả, "Tự con đi vào trong." Nói xong, Tiểu Bao Tử nhìn nhà vệ sinh nam bên cạnh, Tô Khả sắp khóc rồi, "Con là một cậu bé nhỏ, còn xấu hổ gì." Tiểu Bao Tử khinh bỉ nhìn Tô Khả một cái, "Nam nữ khác biệt. Mẹ không thể vì con còn nhỏ mà kỳ thị giới tính của con." Tô Khả: ". . . . . ." Đúng lúc ở bên cạnh một người đàn ông ẵm một cô bé nhỏ đi đến nhà vệ sinh, anh cũng giống Tô Khả, một tay ôm con gái, một tay cầm bình nước biển, sau đó khi đi tới hai cửa nhà nhà vệ sinh thì vẻ mặt người đàn ông kia xấu hổ rồi, không khỏi chần chừ giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ bên cạnh, cô gái nhỏ quá gấp đến sắp khóc lên, vẻ mặt uất ức. Người đàn ông muốn mang cô gái nhỏ đi nhà vệ sinh nam, cô gái nhỏ lập tức xù lông muốn khóc, nhưng. . . . . . Tiểu Bao Tử thấy vậy thì không khỏi nói với người đàn ông kia, "Chú ơi, chú dẫn con đi nhà vệ sinh bên kia đi, để mẹ con đưa em gái nhỏ đi nhà vệ sinh bên nàu, có thể không ạ?" Người đàn ông kia nhìn thấy Tô Khả và con trai của cô thì ngay lập tức cặp mắt sáng lên, như là thấy cứu tinh nên gật đầu mạnh, "Được được, cám ơn em nhé." Tô Khả khẽ mỉm cười, sau đó chỉ lên đầu Tiểu Bao Tử một cái, "Con á nhe." Tiểu Bao Tử mím môi cười một tiếng, Tô Khả gọi một người lớn không mang theo đứa nhỏ bên cạnh giúp ôm Tiểu Bao Tử xuống, sau đó Tô Khả lại giao bình nước biển vào tay cho người đàn ông rồi nhận bình nước trong tay người đàn ông, ẵm nữ nhi của anh ta rồi nói với anh ta, "Cám ơn nhiều." Người đàn ông cười ha hả nói, "Đừng khách sáo." Ngay sau đó thì ẵm con trai của Tô Khả đi vào nhà vệ sinh nam. Chuyện nhà vệ sinh chỉ là chuyện nhỏ, cuối cùng là qua như vậy. Tô Khả ôm Tiểu Bao Tử trở về, trán đụng trán của Tiểu Bao Tử, hình như nhiệt độ đã thấp hơn một chút so với trước thì hôn một cái trên cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử, bị Tiểu Bao Tử trần trụi xem thường. Tô Khả không quan tâm, dù sao đậu hũ non của Nhị Tô nhà cô cũng không thể dễ dàng ăn được, chỉ có khi cơ thể bé đặc biệt yếu đuối thì mới có thể khôn khéo hôn bé mấy cái. >.< Thân thiết với Tiểu Bao Tử mới đầy năm tuổi của cô mà còn phải lén lút như thế, làm mẹ như thế này thì cũng chỉ có Tô Khả cô mà thôi. Tô Khả không biết, lúc cô ôm Tiểu Bao Tử đi vào nhà vệ sinh thì một người đàn ông đang chạy vội từ cầu thang lên, cũng không phát hiện bóng dáng của cô, vì vậy, người đàn ông tìm một phòng bệnh lại một gian phòng bệnh, đúng lúc dừng lại ở phòng bệnh mà Tô Khả và Tiểu Bao Tử thì không phát hiện bọn họ, người đàn ông kia liền tiếp tục đi xuống một phòng bệnh khác tìm. . . . . . Mà khi Tô Khả mang Tiểu Bao Tử trở lại phòng bệnh lần nữa thì người nọ cũng đã bỏ lỡ cô. . . . . . Sau khi trở lại phòng bệnh thì Tiểu Bao Tử yên tĩnh tựa vào ngực Tô Khả, lúc này mới nhớ tới là bé còn có chuyện rất quan trọng hỏi Tô Khả. "Cô gái, tại sao cả đêm không về?" Tô Khả không biết nói sao, sau đó nghĩ đến Tiểu Bao Tử là vì chờ đợi mình mới có thể bị gió thổi mà cảm lạnh nên sốt lên thì cũng liền nghiêm mặt, "Nói cho mẹ biết, có pahir ngày hôm qua con chờ ở ngoài suốt một đem không?" Tiểu Bao Tử mím môi, ý thức được hình như bé phạm sai, hơn nữa hình như thấy bộ dáng Tô Khả rất tức giận nên lập tức đưa tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại lên sờ sờ mặt của Tô Khả, "Lần sau con sẽ không để cho mẹ lo lắng như vậy nữa. Nhưng mà mẹ còn chưa nói cho con biết, tái sao mẹ không về?" Tô Khả nhíu mày, nhìn Tiểu Bao Tử, "Mặc kệ lúc nào thì mẹ về, sau này bảy giờ rưỡi tối, Tô Tô nhất định phải ngoan ngoãn tự đi ngủ có được hay không?" Tiểu Bao Tử gật đầu, "Con biết rồi." Tô Khả cười thỏa mãn, Nhị Tô tốt nhất chính ta điểm này, ý thức được bé làm sai nên sẽ chủ động thừa nhận sai lầm. Nghĩ như vậy, Tô Khả lại mềm lòng, "Lần này mẹ cũng không tốt, thật sự không gọi điện thoại thông báo cho con, hay là Nhị Tô cũng tha thứ cho mẹ nha." Lần này Tiểu Bao Tử hít đủ lượng không khí rồi mũi phát ra tiếng hừ hừ, sau đó đâu ra đấy mà nói với Tô Khả: "Cô gái, lần này thì tha thứ cho mẹ, về sau cả đêm không về nữa thì con không cho mẹ hôn." Tô Khả: ". . . . . ." Ngược lại, Tô Khả thoải mái cười ra tiếng, mặt của Tiểu Bao Tử cũng đỏ hồng, nhìn Tô Khả cười không e dè thì lập tức nói: "Cô gái, không cho cười!" Hai tay Tô Khả che miệng để bí cười lại, nghĩ tới đây là bệnh viện nên cô phải dè dặt, phải bình tĩnh, nhưng mà. . . . . . Thật sự là quá buồn cười! Cho nên tình cảnh trước mắt chính là Tô Khả luôn run run bả vai, còn Tiểu Bao Tử ở trong lòng cô lại đen mặt. May mà nhắm mắt lại, thân thể lật một cái, không hề để ý tới Tô Khả nữa. Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử khôi hài trong ngực thì biết không thể tiếp tục cười, nếu không sẽ bị Tiểu Bao Tử xem thường nghiêm trọng hơn nên liền gật đầu nói, "Được, nếu như mẹ như vậy thì không thể hôn Nhị Tô nhỏ của mẹ nữa." Tiểu Bao Tử nghe nói câu ấy mặt càng đen hơn. * Thẩm Đường xách theo một hộp bánh trứng, ba bình sữa tươi, ba hộp cơm cuốn Đài Loan, còn có một túi đồ ăn vặt lớn, nào là khoai tây chiên, kẹo, bánh bích quy, bánh ngọt, còn có trái cây xanh xanh đỏ đỏ nhiều màu sắc khác nhau đi vào phòng bệnh. Lúc anh đi tiến vào thì liền phát hiện một màn Tô Khả liên tục dụ dỗ Tiểu Bao Tử, khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười. Có lẽ là phát hiện trước mặt có một bóng người nên Tô Khả ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Đường đang đứng trước mặt của cô và Tiểu Bao Tử thì gật đầu với Thẩm Đường một cái. Thẩm Đường đặt toàn bộ đồ ăn ở một bên, trước tiên đặt bữa ăn sáng vào trong tay Tô Khả, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang tồi tệ của Tiểu Bao Tử, "Sao vậy Tô Tô?" Tô Khả cười hì hì nói, "Ha ha, chuyện là. . . . . ." "Cô gái, không cho nói!" Mắt Tiểu Bao Tử mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận xụ hai má nhìn Tô Khả. Tô Khả biết là con xấu hổ nên gật đầu, "Ừ, không nói, không nói với chú Thẩm, đây là bí mật của hai mẹ con chúng ta." Lúc này Tiểu Bao Tử mới gật đầu, hơi lộ ra khuôn mặt tươi cười. Thẩm Đường véo chặt khuôn mặt nhỏ bé non mềm của Tiểu Bao Tử, "Tốt, lại gạt chú Thẩm ra ngoài, chú Thẩm không tốt với con nữa." Tiểu Bao Tử lập tức nói: "Ai nha, chú Thẩm, con không phải ý đó đâu." "Vậy con có ý gì?" Tiểu Bao Tử cùng lời, miệng mấp máy, sau đó đáng thương tội nghiệp nhìn Thẩm Đường. Nhìn vẻ mặt "chú ăn hiếp con" thì Thẩm Đường không khỏi sờ sờ trán của anh, "Được rồi, chú Thẩm không hỏi không hỏi, Tô Tô chúng ta và chú Thẩm mãi mãi đều tốt nhất." Lúc này Tiểu Bao Tử mới chuyển thành nụ cười tươi đẹp, giống như là các loại hoa cùng nhau nở rộ vào mùa xuân, "Chú Thẩm, con biết ngay là chú tốt nhất, yên tâm, chúng ta mãi mãi đều là tốt nhất." Thẩm Đường đẩy một cái đầu nhỏ của Tiểu Bao Tử, "Thật ra thì con chính là phúc hắc đây." Tiểu Bao Tử cười hì hì nói, "Chú à, phúc hắc là ý gì vậy?" Thẩm Đường: ". . . . . ." Tô Khả cười, sờ sờ cằm, "Ừm, chính là tiểu quỷ con có rất nhiều biện pháp đấy." Tiểu Bao Tử kiêu ngạo khẽ nâng cằm lên, lỗ mũi phát ra tiếng "hừ hừ", miệng nhỏ đỏ tươi nói thầm một câu: "Cái này là chắc chắn." Tô Khả nhìn bộ dáng của Tiểu Bao Tử thì vô số dòng nước ấm chảy khắp mọi ngóc ngách của cơ thể, ấm áp, đắc ý nghĩ tới: đây là con do cô sinh ra đấy. Mùi vị cơm cuốn rất tốt, nguyên liệu bên trong cũng không phải rất phong phú, có chà bông, trứng muối màu vàng, thịt sườn, xúc xích, còn có không ít món rau xào, ví dụ như bắp cải muối cắt nhỏ, đậu đũa cắt nhỏ, củ cải cay cắt nhỏ rồi bọc tảo biển bên ngoài. Tô Khả và Tiểu Bao Tử ăn say sưa ngon lành. Thẩm Đường còn chưa mở ra ăn, chỉ cười híp mắt nhìn bọn họ ăn, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của họ thì anh không khỏi nhìn cơm cuốn chưa tới 10 đồng, "Ăn ngon như vậy sao?" Tô Khả gật đầu, "Đương nhiên ăn ngon rồi, trước kia lúc em học cấp ba thì bữa ăn sáng thích nhất chính là cơm cuốn." Nói xong, Tô Khả khẽ uống một hớp sữa tươi, nhìn Thẩm Đường còn chưa chuyển động, "Anh nếm thử một chút đi." Thẩm Đường gật đầu, "Xem ra anh mua rất đúng rồi." Lại nói, anh mới vừa đi ra ngoài mua bữa ăn sáng, trừ bánh trứng là mục tiêu của anh, những thứ khác thì anh hoàn toàn không biết nên chọn mua cái gì. Anh chỉ tùy ý đi dạo một đường thì thấy một gian hàng có người tương đối nhiều, lại cảm thấy món kia tương đối ăn ngon nên sau đó hơi đi tới xếp hàng mà thôi. Nếu là bị Tô Khả biết Thẩm Đường mua đồ ăn như vậy thì, đoán chừng bụng cũng sẽ bị cô cười vỡ ra. Thẩm Đường nếm vài cuốn cơm, mùi vị cũng như vậy, không thể nói đặc biệt ăn ngon, nhưng không biết sao nhìn họ ăn thì anh đã cảm thấy đúng là món này ăn ngon. Rất nhanh, Thẩm Đường nhớ lại chuyện chính, dù sao buổi sáng anh đến tiểu khu hoàn toàn là có chuyện tìm Tô Khả . "Tô Khả, không phải ngày hôm qua em nói muốn dẫn Tô Tô đi Mỹ xem bệnh sao?" Tô Khả gật đầu, "Dạ." "Hôm nay anh tới chính là hỏi em để lấy giấy tờ làm thị thực." Tô Khả nhìn Thẩm Đường, sau đó gật đầu một cái, "Ờ, em biết rồi." Cô sẽ không kiểu cách từ chối sự giúp đỡ của Thẩm Đường, dù sao năm năm qua thì Thẩm Đường đã giúp cô nhiều lắm, thêm việc này thì cũng không khác biệt gì, cô chỉ chờ sau khi Tiểu Bao Tử khỏi bệnh, trong khi cô có thể chăm sóc Tiểu Bao Tử thật tốt thì sẽ trả lại ân tình của Thẩm Đường. "Trở về thì em đưa đồ cho anh." Thẩm Đường gật đầu, "Các em định đi mấy tháng?" "Chắc là hai tháng thôi." Lúc này Tiểu Bao Tử ngồi trên đùi Tô Khả, nghe được Tô Khả nói muốn rời nhà hai tháng thì không khỏi có chút lo lắng hỏi Tô Khả, "Mẹ, chúng ta muốn đi đâu rất lâu sao?" Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, thế nào?" "Dạ, con sợ con sẽ nhớ mấy bạn nhỏ ở vườn trẻ." Tiểu Bao Tử ngượng ngùng nói ra khỏi miệng. Tô Khả cười híp mắt nói, "Có phải sợ cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám lớn tha đi hay không đi." Tiểu Bao Tử không được tự nhiên. Tô Khả "khanh khách" cười ra tiếng, "Yên tâm, trong vườn trẻ chỉ có con là sói xám lớn thôi, không có sói xám lớn khác đâu, khẳng định là cô bé quàng khăn đỏ còn ở đó." Mặt Tiểu Bao Tử lại đen, "Mẹ, mẹ luôn nói vớ vẩn ấy!" Thẩm Đường cười hì hì nhìn hai mẹ con cười đùa, "Trở lại anh giúp em giải quyết tốt." "Đúng rồi, Thẩm Đường, anh có thể giúp em một chuyện sao?" Thẩm Đường, "Anh đã giúp đỡ và chăm sóc em nhiều như vậy rồi, lại để ý là sẽ nhiều hơn à." Tô Khả đỏ mặt, lập tức gật đầu."Cũng đúng." Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, không có cách nào nói với mẹ da mặt dày này nữa. Thẩm Đường, "Nói đi, gấp cái gì?" "Ờ, giúp em đi bệnh viện xin phép nghỉ đi, một mình em xin không được. Hình như Lão Viện Trưởng không chịu đồng ý." Thẩm Đường gật đầu, "Cái này đơn giản." Sau khi Tô Khả nghe xong cũng an lòng. Thật ra thì cô muốn Thẩm Đường giúp đỡ, điểm quan trọng nhất là bởi vì cô không muốn lại gặp Tô Cẩm Niên. Thật không muốn. Nghĩ đến sáng sớm hôm nay cô tỉnh lại đã xảy ra không vui với anh thì lòng của cô lại bắt đầu lan ra nỗi đau đớn vô hạn. Đối mặt với Tô Khả lại rơi vào trầm mặc, Thẩm Đường cũng không nói thêm nữa, Tiểu Bao Tử cũng là tiểu quỷ linh tinh, nhìn thấy mẹ của bé đột nhiên rơi vào trầm mặc, hơn nữa giữa trán đầy xót xa nồng đậm và đau lòng thì tay nhỏ bé không khỏi sờ lên mặt của Tô Khả, đầu nhỏ tựa vào trong ngực Tô Khả, nghe nhịp tim của Tô Khả. Thân thể con nhỏ trong ngực ấm áp làm trong lòng Tô Khả ấm áp, thuận tay vỗ vỗ vai của con. Dù sao thì cơ thể Tiểu Bao Tử ngã bệnh nên lúc này vẫn còn truyền nước, mặc dù sôi nổi một hồi nhưng rất nhanh thì mệt, trước mắt thì Tô Khả nhẹ nhàng vỗ lưng bé, giống như là lúc bé còn rất nhỏ, cơn buồn ngủ thổi quét tới, mắt Tiểu Bao Tử từ từ nhắm lại, rất nhanh thì đi ngủ. Tô Khả ôm ngang Tiểu Bao Tử, mắt luôn luôn nhìn bình nước biển, bình nước treo ngược sắp hết rồi, vì vậy liền đứng dậy kêu y tá, y tá lấy thêm một cái bình nước biển nhỏ thay vào. Lúc này Thẩm Đường mới hỏi, "Thật ra thì quyết định đi nước Mỹ sớm như vậy chủ yếu là bởi vì tránh né Cẩm Niên sao." Tô Khả gật đầu, cũng không còn giấu giếm gì, dù sao cô trốn tránh Tô Cẩm Niên thì không phải Thẩm Đường người đầu tiên biết, vì vậy nhẹ giọng "ờ" một tiếng. Đối với chuyện Tô Cẩm Niên trong thời gian mấy năm nay, dĩ nhiên là Thẩm Đường biết rõ ràng, có lúc, anh cũng sẽ cố ý truyền tin tức cho Tô Khả. Đành chịu, Tô Khả vẫn một mực trốn tránh. Lúc này Thẩm Đường nhìn Tô Khả thì không nhịn được hỏi ra lời, "Vẫn không thể để xuống sao?" Tô Khả cười khổ một tiếng, "Haizz, không có biện pháp nào, ha ha." Tô Khả cười ha ha, định không thảo luận về vấn đề của Tô Cẩm Niên. Thẩm Đường cũng không nói nhiều, dù sao có mấy lời, nói nhiều thì thừa, trái lại sẽ hoàn toàn tạo phản ứng ngược. Hơn nữa, Tô Cẩm Niên cũng đã từng xem như là nhân vật số một bị anh ghét nhất, anh ấy trải qua bất hạnh thì anh cũng vui vẻ. Có thể vui vẻ thì anh làm gì không vui chứ. >.< Chút áy này và đau lòng cho Tô Cẩm Niên ở trong lòng Thẩm Đường cũng đã qua như vậy. Tiểu Bao Tử khỏe mạnh sau khi truyền nước biển quá nhiều vào mười hai giờ trưa, y tá thu bình, rút cái gối, trên bàn chân nhỏ của Tiểu Bao Tử có thể thấy được mấy lỗ nhỏ bằng mắt thường, còn rịn ra không ít máu thì trong lòng Tô Khả khẽ đau. Cho nên Tô Khả quyết định hôm nay muốn bồi bổ dinh dưỡng thật tốt cho Tiểu Bao Tử nhà cô, mà dinh dưỡng tốt nhất không có gì vượt qua canh gà ác cả. Tuy nói tryền nước biển thì nhiệt độ trên trán Tiểu Bao Tử giảm xuống rõ rệt, nhưng mà lúc này tinh thần Tiểu Bao Tử vẫn còn chút yếu ớt, Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử vào trong phòng, sau đó đắp chăn cho Tiểu Bao Tử, để cho con ngủ tiếp một hồi. Cô thì ra ngoài làm ít món ăn ngon. Tiểu Bao Tử rất không kén ăn, nhưng Tô Khả cũng biết Tiểu Bao Tử ăn tùy theo món, mặc dù vẫn lớn lên ở thành phố H nhưng mà dường như không thích thức ăn thiên về ngọt cho lắm. Chỉ là Tiểu Bao Tử vẫn cực kỳ thích món cánh gà chiên nước mắm và sườn xào chua ngọt. Cho nên Tô Khả làm hai món này, sau đó hầm canh gà ác, nguyên liệt bên trong là các vị thuốc như các lạo cẩu kỷ, sau đó là một dĩa trứng chiên cà chua, đậu khô xào rau cần rồi xào chung với rau xà lách, ốc sốt tương, tôm nõn Long Tĩnh. Nhìn qua một bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ là vô cùng muốn ăn. Thẩm Đường theo Tô Khả tới, sau khi Tô Khả đặt Tiểu Bao Tử xuống thì lấy túi giấy tờ thị thực từ trong phòng cô và Tiểu Bao Tử giao cho Thẩm Đường. Sau đó thì giữ Thẩm Đường lại chỗ này ăn cơm, Thẩm Đường thấy bây giờ cũng đã hơn một giờ chiều, đi ra ngoài ăn cơm thì cũng hơi muộn nên gật đầu đồng ý. Đợi đến khi thức ăn lên bàn thì Tô Khả mới ẵm Tiểu Bao Tử ra ngoài ăn cơm. Tiểu Bao Tử ngủ hơn ba mươi phút nên hiển nhiên còn buồn ngủ, nhưng nhìn đến nhiều món ăn màu sắc rực rỡ lại còn có mấy món bé thích nhất thức ăn, môi dẩu ra, cũng cười lên. Khó thấy nét mặt con trai cô cười vui vẻ nên dĩ nhiên là tâm tình Tô Khả thật tốt. Ngày thường thì cô bận rộn công việc, về chuyện ăn, mặc dù cũng rất chú trọng đến dinh dưỡng của Tiểu Bao Tử nhưng chắc chắn là không tinh tế như bây giờ. Tiểu Bao Tử vui mừng một hồi thì lập tức nhìn Tô Khả, nói: "Mẹ, mẹ vất vả rồi." Tất nhiên Tô Khả kiêu ngạo gật đầu, sau đó gắp cánh gà chiên nước mắm đến chén của Tiểu Bao Tử, "Nè, ăn thử xem." Thẩm Đường nhìn Tiểu Bao Tử, trong lòng cũng vui vẻ, dù sao bé lanh lợi thì ai cũng sẽ thích."Tô Tô, lập tức đi khám bệnh, có sợ hay không?" Tiểu Bao Tử nói: "Không sợ ạ." Ánh mắt Thẩm Đường khen ngợi nhìn Tiểu Bao Tử. Một bữa cơm ăn vui vẻ ấm áp như vậy. Lúc Tô Khả dọn dẹp bát đũa thì không khỏi nghi ngờ, tinh thần buổi sáng không tốt, đau lòng muốn chết người, chính là cô sao. Cô nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, thấy một bầy chim sẻ líu ríu ầm ĩ bay qua, cô không nhịn được nên nói, Cẩm Niên, anh xem, em thế này vô cùng tốt. Thật đấy, hi vọng anh cũng buông ra, anh cũng có thể rất tốt. * Ban đêm, trời quang mây tạnh, sao sáng rực bầu trời, rạng rỡ phát sáng. Tô Cẩm Niên đứng dưới trời sao, mím môi thật chặt. Đầu óc của anh chỉ đầy câu nói của Tô Khả lúc ban ngày: "Người sai là mẹ anh, đương nhiên anh không hiểu!" Lòng của anh đau như là bị ai đó khoét một lỗ, vô cùng trống rỗng. Cô, tại sao có thể nghĩ anh như vậy chứ? Anh không hiểu, mặc dù thời gian tiếp xúc với mẹ vợ cũng không phải rất dài, nhưng tình cảm anh đối với mẹ vợ giống như đối xử mẹ ruột của anh, tại sao cô sẽ nghĩ anh như vậy? "Chào Thượng tá!" Đúng lúc có một người lính ra ngoài thì thấy Tô Cẩm Niên đứng ngẩn người bên đó thì không khỏi chào hỏi anh, không được đáp lại thì trong lòng anh ấy có chút hoảng sợ, có phải quấy rầy đến Thượng tá đang trầm tư hay không? Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, sau đó nhìn người lính bên cạnh, khóe miệng khẽ nâng lên, gật đầu một cái, "Chào cậu." Anh lính đặc chủng ngẩng đầu nhìn trời sao một chút, không khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: Thượng tá thật là có tâm trạng tốt, lại chạy đến đây ngắm sao. "Thượng tá, tôi đi trước." Tô Cẩm Niên gật đầu, nhìn bóng lưng người lính kia thì Tô Cẩm Niên thông suốt mà nhớ tới người lính vừa chào hỏi anh chính là binh sĩ bị Tô Khả kiểm tra hạ thân ngày đó. Tô Cẩm Niên không khỏi thở dài, thật không nghĩ tới Tô Khả đúng là làm bác sĩ nam khoa. Nghĩ như vậy thì anh lại nhớ tới năm đó, cái lần Tô Khả sử dụng thuốc mê hiệu quả nhanh đối với anh, sau đó cô lột sạch quần áo của anh, thậm chí còn dùng bản vẽ để vẽ lại chỗ đó của anh. Khi đó, anh vô cùng cáu gắt, hận không thể giết Tô Khả, yên tĩnh tính toán, nhưng bây giờ? Cô thật sự rời khỏi anh nhưng anh lại yêu cô. (ý anh là tính làm sao để giết chị đó mà) Anh cười, thời gian, quả nhiên là có thể thay đổi con người. Ban đầu Tô Khả yêu anh như vậy, có thể nói không yêu thì không yêu; ban đầu anh chán ghét Tô Khả như vậy, có thể nói yêu thì mãi mãi yêu. . . . . . Chỉ có thể nói vận mệnh trêu người. Nhưng anh thật không muốn buông tha, mặc dù anh không biết lúc nào thì Tô Khả có thể trở lại bên cạnh anh, nhưng anh cứ không muốn buông tha. Đúng, anh không muốn buông tha, anh càng không thể buông tha! Anh biết bây giờ nhất định trong lòng Tô Khả rất loạn, anh cho cô một chút thời gian là được, lại cho cô một chút thời gian như vậy thì sẽ được. . . . . . "Tụt tụt ——" Điện thoại di động của anh lại reo lên, không chịu được nên anh lấy điện thoại di động ra, là Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại tới. Tô Cẩm Niên rất nhanh thì nhận. "Cẩm Niên, Cẩm Niên, việc lớn không tốt rồi !" Trịnh Diệu Đông vô cùng kích động nói. Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Sao vậy?" Lúc này Trịnh Diệu Đông mới nói, "Không xong, không xong, cậu đoán hôm nay mình thấy ai?" Trịnh Diệu Đông vô cùng kích động, mặc dù anh không thấy người nhưng khá gần nên nhất định người phụ nữ ôm đứa bé là Tô Khả! Hơn nữa, không phải anh cũng thấy Thẩm Đường sao, nghĩ xuôi nghĩ ngược, anh cảm thấy một trăm phần trăm là Thẩm Đường giấu Tô Khả đi, dù sao từ nhỏ Thẩm Đường đấu với Cẩm Niên đến lớn, tuy nhiên kết quả vẫn luôn là cậu ấy đơn phương. . . . . . Tô Cẩm Niên nghe Trịnh Diệu Đông nói như vậy thì không nhịn được đầu đầy vạch đen: thấy một người đã bảo là việc lớn không tốt rồi sao? Trịnh Diệu Đông, cậu có cần khôi hài như vậy không. "Cậu nói đi, tôi không có tâm tư đoán." Tô Cẩm Niên thật sự không có tâm tư chơi đoán chữ cùng Trịnh Diệu Đông, bởi vì tâm tình của anh đều đã như ở địa ngục cả ngày hôm nay, vô cùng khó chịu. Trịnh Diệu Đông "Cắt" một tiếng, làm như bất mãn Tô Cẩm Niên đuổi anh như thế nên liền nói, "Ai ui, cậu đấy, nói chuyện với cậu chắc chắc sẽ ngạc nhiên lớn đấy." "Ừ, vậy cậu nói đi." "Ai ui, cậu đoán một chút đi, chút thôi." Trịnh Diệu Đông tiếp tục nói bên kia. Đầu Tô Cẩm Niên đã đầy vạch đen, nếu Trịnh Diệu Đông ở bên cạnh Tô Cẩm Niên thì khẳng định anh sẽ đấm vào mũi của Trịnh Diệu Đông. Trịnh Diệu Đông thấy Tô Cẩm Niên vẫn không trả lời thì không nhịn được mà đầu đầy vạch đen, trong lòng lặng lẽ nói: vấn đề của mình có nhàm chán vậy sao? Thậm chí đáp án cũng khinh thường không cho mình chứ? Ở đầu nghe bên kia, sau khi Trịnh Diệu Đông âm thầm hỏi mình thì nói đáp án cho Tô Cẩm Niên, "Ai ui, mình nói cho cậu biết, bởi vì hôm nay mình có chuyện muốn đến bệnh viện nhi đồng á, cậu biết, mình được. . . . . . ba lạp ba lạp. . . . . ." Tô Cẩm Niên đã mất kiên nhẫn: "Trịnh Diệu Đông, trọng điểm!" Có cần thiết gọi luôn tên ra không, trở lại như lúc đầu rồi sao? —_— Trịnh Diệu Đông , "Ha ha, hôm nay mình thấy Tô Khả." "Ừ." Không có kích động lòng người theo dự đoánTrịnh Diệu Đông không khỏi có chút nhục chí, sau đó rống to với Tô Cẩm Niên bên này : "Aiya, mình nói mình thấy Tô Khả!" Tô Cẩm Niên nói: "Tôi biết rồi. Tối hôm qua cô ấy luôn ở cùng một chỗ với tôi." "Hả?" Trịnh Diệu Đông há hốc miệng, mẹ nó! Cảm thấy tin tức này sẽ làm anh cực kỳ kích động, mà ở trong mắt người khác căn bản là. . . . . . Gió nhẹ nhàng, mây nhàn nhạt sao? "Ôi oa oa ——" Tính tích cực của Trịnh Diệu Đông đã bị đả kích không có gì sánh kịp. Tô Cẩm Niên nói: "Đông à." "Hả?" "Cám ơn!" "(OoO). . . . . ." (biểu tượng tròn mắt) ". . . . . ." "Emma, bỗng chốc cậu nói chuyện tình cảm như vậy làm gì, đều là đàn ông, làm như đàn bà á, ha ha ~" Tô Cẩm Niên: "—_—!" Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên trở về lều của mình, dù sao lần này tới thành phố H là để lùng bắt một phần tử buôn lậu thuốc phiện thường xuyên lẩn trốn trong các hộp đêm lớn, là nhiệm vụ khá nguy hiểm. (hộp đêm: câu lạc bộ đêm, quán bar) Khu W của thành phố H và khu J bên này có quán bar, hộp đêm tương đối sầm uất, náo nhiệt, người trong đó đều ‘tam giáo cửu lưu’, ‘nhân ngư hỗn tạp, cung cấp cho phần tử phạm tội bình phong để che giấu vô cùng tốt, lần này tới đây chính là lùng bắt một người đàn ông tên là Mao Tường, người này từng có lịch sử mười năm lao tù và bởi vì thường xuyên đánh nhau gây ra rắc rối để vào đồn cảnh sát ghi chép hồ sơ. (tam giáo cửu lưu, nhân ngư hỗn hoạn: ở đây hiểu nôm na là nhiều thành phần người, nhiều loại người) Từ đầu năm AA, người đàn ông này đã bắt đầu buôn bán ma túy, cảnh sát cũng từng để ý tới, nhưng khổ nổi không có chứng cớ, đành chịu thôi, nghĩ đến kiểm tra đột xuất, nhưng khổ nổi trong cảnh sát địa phương đã có một số người bị người ta dùng tiền mua chuộc, cho nên nhiều lần không thành công, vì làm ra một phen thành tích, vì mình sau này sĩ đồ lót đường, vì vậy Cục trưởng Cục Cảnh sát vì để làm ra thành tích, vì lót đường cho con đường thăng tiến cho ông ta cho nên một mặt báo việc này lên trên, một mặt cử đội của họ, được đặt tên là tiểu đội lính đặc chủng "Ưng" đến đây trợ giúp, hy vọng có thể bắt được Mao Tường, cả nhân chứng, vật chứng luôn! Bây giờ các anh đợi người gọi điện thoại báo cho bọn anh biết rốt cuộc lúc nào thì Mao Tường đi hộp đêm, là đi hộp đêm nào. * "Hàng lần này rất tốt." Trong một căn phòng mờ tối, một khuôn mặt ngăm đen, hai má còn có vô số lỗ (người mặt rỗ), một đoạn lông mày bị đứt, đôi mắt hiện hình tam giác ngược và rất nhỏ, lúc này người đàn ông mũi tẹt môi dày đang cầm điện thoại di động nói với người bên kia. Hắn đứng trước một cái bàn, phía trên là một bao trắng đục giống bột mì, khóe miệng cười vô cùng bỉ ổi. "Ừ, tin tôi đi, tôi làm cái này được ít nhất cũng năm sáu năm rồi, cũng lần thứ nhất chuyện cũng không ra khỏi." "Ha ha, thật lòng, như vậy lần này chúng ta gặp ở hộp đêm BB, như thế nào? Chín giờ rưỡi tối, đến lúc đó tôi sẽ gửi ám hiệu phòng bao cho anh nhé." "Vậy bái bai, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Sau người đàn ông cúp điện thoại thì khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó xoay người nhìn thân thể những người đẹp ngang dọc trên giường thì ta tính không khỏi bộc phát, "Người đẹp, nữ thần của ta, ta tới đây ——" Hắn xoa xoa tay, không kịp chờ đợi mà nhào tới thân thể trần truồng của người đẹp.