Hình như có Đúng lúc này Hoàng Nghê Thường mặc bộ váy voan dài màu vàng nhạt bó ở eo bồng bềnh đi tới. Cô ta đi vào, bọn họ cản cũng không cản, trong lòng Tô Khả cười lạnh, quả nhiên mẹ chồng của cô tốt thật. Ngày hôm qua gần tối cô mới rời đi, sáng sớm hôm nay tới đây thì bà cũng đã ra với bên này lệnh, nói cho cùng cũng là sĩ quan cao cấp. Hoàng Nghê Thường đi vào chưa được mấy bước thì đột nhiên xoay người liếc mắt nhìn Tô Khả, giống như là phát hiện gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười nhạt, đi vào trong. Tô Khả nhìn bóng lưng của cô ta, nhíu mày. Đúng lúc đó thì điện thoại Tô Khả reo lên, Tô Khả lấy điện thoại ra, tự thầm mắng: Sao có thể không gọi điện cho Tô Cẩm Niên chứ! Sau khi lấy điện thoại di động ra mới phát hiện người gọi điện thoại tới chính là Tô Cẩm Niên. Mặt mày Tô Khả cũng cười lên. "Sao còn chưa tới vậy?" Tô Khả vừa nhận điện thoại thì giọng nói trong veo của Tô Cẩm Niên liền truyền tới. Tô Khả uất ức nói, "Em bị mẹ anh cho người ngăn cản." "Chờ anh." Chỉ hai chữ là anh cúp, khóe miệng Tô Khả cũng lên nụ cười, nhìn hai tên lính kia, "hừ" một tiếng, hai tên lính kia cũng một trận im lặng, trong lòng gầm thét: chúng tôi cũng chỉ nghe mệnh lệnh có được hay không! Tô Cẩm Niên đứng dậy, vừa mới mở ra thì nhìn thấy hoàng Nghê Thường xuất hiện ở cửa. Hoàng Nghê Thường thấy Tô Cẩm Niên mở cửa, nụ cười ở khóe miệng thật sâu, "Ơ, hôm nay biết tôi sắp tới nên đặc biệt mở cửa nghênh đón tôi à? Tôi thật vui á ~ Cẩm Niên ~ ha ha, thật là càng ngày chúng ta càng ăn ý ~" Mắt Tô Cẩm Niên cũng không nhìn xuống, "Tránh ra!" Trong lòng Hoàng Nghê Thường chắc chắn rất khó chịu nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thật tươi, khẽ nghiêng người, Tô Cẩm Niên trực tiếp đi qua. Máu trong người Hoàng Nghê Thường cuồn cuộn hoàn toàn bị tắc ở nơi nào đó, quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tô Cẩm Niên, nói với anh, "Tô Cẩm Niên, rốt cuộc anh có ý gì?" Giọng nói của cô ta mang theo một chút sắc bén, vô cùng đột ngột trên đường đi yên tĩnh. Buổi sáng gió từ hành lang thổi tới, thổi bay góc váy của Hoàng Nghê Thường, thổi loạn mái tóc của Hoàng Nghê Thường. Hai mắt Hoàng Nghê Thường tối đen như mực, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Cẩm Niên. Bước chân Tô Cẩm Niên vẫn không thay đổi, đi tới thang máy, ngay cả trả lời cũng lười phải trả lời Hoàng Nghê Thường. Nhan viên làm vệ sinh đi ngang qua, nhìn thấy răng cắn chặt môi của Hoàng Nghê Thường, run một cái, cúi xuống tiếp tục lau sàn nhà. Khi Tô Cẩm Niên đi tới cửa chính khu nội trú thì chính là thấy Tô Khả và hai binh lính ‘mắt to trừng mắt nhỏ’. Tô Cẩm Niên lắc đầu một cái, nhàn nhã bước tới. Tô Cẩm Niên gật đầu với bọn họ một cái, kéo tay Tô Khả định đi vào trong, hai tên lính kia muốn nói lại thôi. Tô Cẩm Niên nói: "Chỗ mẹ tôi, tôi sẽ nói rõ." Tô Khả "hừ" một tiếng, "Ông xã, chúng ta đi." Tay cầm súng của hai tên lính kia run một cái. "Đúng rồi, Hoàng Nghê Thường thăm anh sao?" "Em thấy rồi sao?" "Hừ hừ, nói thừa. Sáng sớm đã âm hồn bất tán rồi, cảm giác thật là đáng ghét mà." Tô Cẩm Niên cười, "Anh nghe nói trước đây em rất thích cô ta mà." "Trước khác nay khác. Cô gái nào lại thích tình địch của mình chứ." ". . . . . ." "Ờ, em muốn hung hăng đánh cô ta để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của em." ". . . . . ." Lúc hai người tới phòng bệnh Tô Cẩm Niên thì lại không phát hiện một chút bóng dáng của Hoàng Nghê Thường. Tô Khả nhíu mày, trong lòng đã rõ ràng, nhất định là cô ta biết cô, hơn nữa bây giờ còn không muốn đối mặt với cô. Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên cười, "Vừa vặn chỉ hai người chúng ta." Tô Khả vô cùng nhanh chóng hôn Tô Cẩm Niên một cái, vô cùng nhộn nhạo nói, "Ừ, vừa vặn chỉ hai ta, có thể vận động một chút." ". . . . . ." "Tụt tụt ——" Điện thoại Tô Cẩm Niên reo lên , Tô Cẩm Niên nhíu mày, còn chưa cầm lên thì Tô Khả nói: "Nhất định là mẹ anh, em ồn ào tới mẹ chồng quá dữ mà." ". . . . . ." Tô Cẩm Niên miễn cưỡng liếc mắt nhìn điện thoại di động, anh thật sự không muốn nghe điện thoại, nhưng điện thoại như “không bỏ qua" nên Tô Cẩm Niên nhận điện thoại: "A lô?" "Cái cô gái quê mùa đó lại đến phải không?" Tô Khả ở bên cạnh Tô Cẩm Niên nên dĩ nhiên là nghe âm thanh thở phì phò của Tần Phi. Miệng không khỏi há to, cằm rơi xuống đất. Cô gái quê mùa? Người bà nói là cô sao? Tô Khả sờ sờ gò má của cô, nhìn nhìn quần áo trên người cô, rất quê mùa sao? "Mẹ cũng biết rất nhanh." Tần Phi trực tiếp ngắt điện thoại. Tô Cẩm Niên cũng ném điện thoại một bên, khoảnh khắc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Khả bĩu môi, "Em làm sao vậy?" Tô Khả chỉ chỉ mình, "Em rất quê mùa sao?" Tô Cẩm Niên cười ra tiếng, "Đồ ngốc." Hai người mới ngọt ngào không bao lâu thì mẹ Tô Cẩm Niên đã ngồi tên lửa bay tới. Hình như bà đang xử lý công vụ cho nên toàn thân quân trang cũng không thay. Cửa cũng không gõ, mặt lạnh trực tiếp đi vào. Trong nháy mắt nhiệt độ cả phòng bệnh giảm xuống, trở nên lạnh buốt. Trong lòng Tô Khả phát rét, không nhịn được chắc lưỡi hít hà: tốc độ mẹ chồng cường thế tới thật là nhanh. Gương mặt Tần Phi lạnh lùng, hơi quay đầu qua, ánh mắt Tô Khả nhìn bà bị bà tóm được, ánh mắt bà sắc bén nhìn Tô Khả, miệng khẽ mở, "Hôm nay tôi nói luôn mấy câu này ở đây!" Tô Khả chỉ chỉ mình: "Bác gái, bác đang nói chuyện với con sao?" Tần Phi tức giận: "Tôi không có anh chị em gì hết!" Ý chính là không cần nhận thân thích bậy bạ. Tất nhiên trong lòng Tô Khả hiểu ý của bà nên liền nói, "A, con gái độc nhất vô cùng tốt, con cũng không có anh chị em mà." Tần Phi vô cùng tức giận, cô gái quê mùa trước mặt ngốc thật hay là giả bộ ngốc đây! "Tô Khả, hôm nay tôi nói thẳng với cô, cô, không xứng với Cẩm Niên nhà tôi! Người được chọn làm con dâu của tôi tuyệt đối không phải là cô, cho nên sau này cô cũng đừng quấn lấy Cẩm Niên nhà tôi nữa!" Tô Khả sờ sờ cằm, nhìn Tô Cẩm Niên, ánh mắt hỏi dò, dĩ nhiên là hỏi: muốn công khai quan hệ hai ta sao? Tô Cẩm Niên vỗ về liếc nhìn Tô Khả: tạm thời không cần. Tô Khả gật đầu một cái, nhìn Tần Phi, "Bác gái à, bây giờ con không có quấn lấy Cẩm Niên." Cô nói đúng sự thật, trước kia cô quấn Cẩm Niên nhưng bây giờ thì thật không có quấn lấy anh. Tô Cẩm Niên cười lạnh nói với Tần Phi, "Mẹ, con nói rồi, Tô Khả không phải là bạn gái của con, mẹ cũng đừng phí công suy nghĩ nữa." Tô Khả gật đầu một cái, cô là vợ anh. Bây giời Cẩm Niên nói như vậy thì nhất định là có dụng ý của anh, vì vậy Tô Khả phụ họa: "Đúng vậy, bác gái, con không phải bạn gái Cẩm Niên, bác nói như vậy làm trong lòng con rất là buồn ." Thật ra thì trong lòng của Tô Khả cười lên rồi, cô không biết là một ngày nào đó khi mẹ chồng cường thế biết cô và Cẩm Niên đã bí mật hành động thì, biểu cảm sẽ như thế nào đây. Tần Phi nhìn hai người này ‘một xướng một họa’, trong lòng càng không thoải mái. Nhìn giữa bốn mắt hai người bọn họ nhìn nhau có một ngọn lửa, bà vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Không thể nói rõ vì sao nên Tần Phi nhìn qua nhìn lại Tô Khả và Tô Cẩm Niên rất lâu, không khí trong phòng bệnh rất kỳ lạ. Hồi lâu sau, Tần Phi nói với Tô Khả, "Vậy là rất tốt. Người cao quý thì phải tự hiểu rõ rằng chim sẻ muốn bay lên cây biến thành Phượng Hoàng, đó tuyệt đối là không thể nào. Cho nên hi vọng bạn học Tô tự trọng một chút, đừng sáng sớm đã tới phòng bệnh của Cẩm Niên chúng tôi, không ra thể thống gì, hại tôi còn tưởng rằng bố mẹ ở nhà dạy dỗ không tốt!" Tô Khả nổi giận, vừa định đáp lễ mẹ chồng cao cấp này thì Tô Cẩm Niên cười lạnh lùng một cái, "Thân thì chức vị cao lại cố chấp chuyện ‘môn đăng hộ đối’, lời nói so với một cô bé cũng không bằng một chút, mẹ, mẹ cho con thêm kiến thức đấy." Tần Phi giận đến mặt cũng có màu xanh lá luôn, "Tô Cẩm Niên!" "Mẹ, con nói lại một lần nữa, quan hệ của con và Tô Khả không phải là trai gái! Cái cô Hoàng gì đó, ngươi thích hơn nữa thì con cũng sẽ không lấy! Hôn nhân của con thì con làm chủ! Chỉ nói vậy thôi!" "Con!" Tần Phi nhìn con trai ngoan của bà cãi lại bà trước mặt một cô gái quên mùa như vậy, làm mặt mũi của bà mất hết, tức giận trong lòng ùn ùn lên cao, khi vừa định phát tiết tức giận thì lại thấy Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt một cái. Trong nháy mắt tất cả tức giận của bà ngừng lại. Bà nhìn mặt lạnh đạm đến không thể lạnh nhạt hơn của Tô Cẩm Niên cùng ánh mắt mạnh mẽ của anh thì hai tay nắm chặt thành quyền, "Con trai tốt của mẹ, không thể thuận theo con rồi!" Tô Khả nhìn mẹ con anh giằng co như vậy, trong lòng có chút không dễ chịu, nói thế nào thì cũng bởi vì cô mà ra. Nhưng mẹ Cẩm Niên cường thế ngang ngược như vậy, thậm chí còn có tư tưởng của xã hội cũ lại làm cho cô vô cùng khó chịu, lên tiếng: "Bác gái, bác có phải từ cổ đại xuyên qua hay không, còn nghĩ rằng thế giới này là bố mẹ ra lệnh mối mai như vậy sao?" "Chuyện nhà của tôi, không tới cô gái quê không có giáo dục thôn như cô nhúng tay vào!" Tô Khả vô cùng tức giận nhưng lại cười: "Phải, con là gái quê, bác là ‘Cửu Thiên Tiên Nữ’, không dính khói bụi trần gian! Khó trách dung mạo và tính tình như vậy, tính tình bướng bỉnh, cử chỉ và lời nói thì cả ngựa phi nước đại cũng theo không kịp, ngựa thần cũng phải ‘lực bất tòng tâm’. Con là một cô gái quê mùa nên chỉ có thể cúi đầu với bác! Cho nên đối với người không giáo dục như con thì bác rộng lượng bỏ qua, đừng chấp nhặt với cô gái nhỏ như con đây." (Cửu Thiên Tiên Nữ: tiên trên chín tầng mây trên trời) "Im miệng! Dong dài xong chưa." "Ha ha, vừa mới nói xong." Tô Khả buông tay, "Tóm lại một câu, bác đặc biệt mở miệng là tiên khí, khép miệng là tinh hoa. Gia giáo đều là đỉnh cao. Nếu không thì bác nói vài câu chỉ bảo một chút để cho cô gái quê mùa con đây dính một chút tiên khí ‘Cửu Thiên Tiên Nữ’ của bác?" "Phốc ——" Tô Cẩm Niên không nhịn được bật cười. Tần Phi vô cùng tức giận, "Rất tốt, rất tốt!" "Hì hì, vậy cám ơn bác gái ạ." Tô Khả cười ngây thơ hồn nhiên. Tần Phi trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh Tô Cẩm Niên. Tô Khả nhìn bóng lưng Tần Phi rời đi, lại nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, em làm mích lòng mẹ chồng đến như vậy rồi, sau này anh cần phải bảo bọc em đấy." Tô Cẩm Niên chỉ đầu Tô Khả một cái, "Em đó." * Trong khoảng thời gian sau đó Tô Khả vẫn chăm sóc Tô Cẩm Niên cho đến khi anh xuất viện, hai người bọn họ cũng không phải nhìn thấy Tần Phi và Hoàng Nghê Thường nữa. Trong thời gian đó, mọi thứ đều ‘trời yên biển lặng’, quan hệ của Tô Khả và Tô Cẩm Niên càng như ‘mỡ trong mật’, ngọt ngọt ngài ngào, làm mọi người ghen chết. Sau khi Tô Cẩm Niên xuất viện thì liền bị ông nội và bố mẹ anh ép buộc đưa về nhà họ Tô, Tô Khả cũng không thể đi qua đó nên hai người chỉ có thể nấu cháo điện thoại. Lại qua một tuần lễ, Tô Khả vừa mới nhập học thì ngày đó Tô Cẩm Niên cũng trở về đơn vị, đến lúc này Tô Khả lại bắt đầu kiếp sống hai nơi cùng nhớ nhau. Khi mấy bạn cùng phòng lại tụ họp một chỗ thì cả buổi tối ở đây đều trải qua trong hưng phấn, tất cả mọi người bắt đầu chia sẻ chuyện thú vị được hưởng thụ trong cả chuyến nghỉ hè. Vương Mộng Mộng và bạn trai ấy đi dãy Himalaya, lúc đi thì hai người đều thề son sắt nói muốn chinh phục ngọn núi Everest cao nhất, kết quả là leo khoảng 1000 mét thì chịu không nổi nên trở lại, hai người còn bị cảm cúm. Còn Kiều Nhạc lại đi thực tập trước thời hạn một phen, chỉ là nơi cô thực tập là một nhà thương xã ở một thị trấn nhỏ, đương nhiên ở đó không có "cúc hoa" để cho cô ấy nghiên cứu, cho nên cô ấy chỉ có thể làm công việc lặt vặt. Mọi người ở đây đều không hiểu tại sao Kiều Nhạc tình nguyện bỏ hai tháng linh tinh như vậy, thậm chí vẻ mặt còn ngọt ngào khi kể lại chuyện này với các cô, nguyên nhân đã tới rồi. Kiều Nhạc nói, trong chỗ trị bệnh ở xã của cô ấy có một bác sĩ nam, hai mươi tám tuổi, dáng dấp rất đẹp trai như thần tiên vậy, xem như là một đại mỹ nam, lần đầu cô ấy nhìn thấy thì giật nảy mình, lòng đầy nhộn nhạo, cho nên ba mươi kế thì dùng bất cứ cách nào. Rốt cuộc trước một ngày cô ấy đi học đã đem bác sĩ nam kia hủy xương cốt vào bụng. Mọi người im lặng. Còn Trần Tĩnh Tĩnh lại ở miết trong nhà cô ấy, ban ngày đánh mạt chược chơi bài, buổi tối nhìn hình cúc hoa, mỗi ngày rơi trong cái thối đó, không nghĩ đến cơm canh gì. . . . . . Cuối cùng mọi người nói xong thì đến lượt Tô Khả. Tô Khả thần bí mà cười hề hề, sau đó càng cười càng lớn tiếng, mọi người đẩy cô thế nào thì cô cũng đắm chìm giữa thế giới của cô. Vương Mộng Mộng nhìn Tô Khả như vậy thì cả người chấn động mãnh liệt, ánh mắt khẽ di chuyển qua hai bạn cùng phòng trước mặt, "Cậu ấy đụng ngã Hoa Sen Trắng rồi hả?" Trần Tĩnh Tĩnh sờ sờ cằm, "Nếu thật thành công thì tốc độ hai người bọn họ tốt hơn cũng quá nhanh. Tốc độ này có thể so với ngồi tên lửa rồi." Kiều Nhạc nói, "Nhanh cái sợi lông á! Cũng ba năm rồi! Còn nhanh sao!" Vương Mộng Mộng gật đầu. Trần Tĩnh Tĩnh nói: "Không giống nhau mà, bọn họ rõ ràng tốt hơn, kỳ thực khoảng bốn tháng thôi." "Bốn tháng còn chưa đủ sao." Kiều Nhạc bĩu môi, "Mình đặc biệt chỉ mất thời gian hai tháng thì đã lên người đàn ông của mình rồi. Hơn nữa tình cảm của chúng mình ngọt ngào nhá." Sau khi Kiều Nhạc nói như thế thì Vương Mộng Mộng cũng gật đầu, "Ờ, mình và bạn trai mình cũng hai tháng đã XO rồi, tốt đến bây giờ nè, bình thường." Trần Tĩnh Tĩnh tiếp tục sờ sờ cằm, "Nhưng đàn ông các cậu và Hoa Sen Trắng không giống nhau. Hoa Sen Trắng là ai chứ, hoa sen trên đỉnh núi tuyết đấy, muốn chinh phục anh ấy hả, mình vẫn cảm thấy cần một chút thời gian." Kiều Nhạc bĩu môi, "Im lặng, cậu rơi vào thế chết rồi. Khả Khả chúng ta đuổi theo anh ấy ba năm nên đã sớm thẩm thấu mà không nhận bây giờ bọn họ ở chung một chỗ, chính là chuyện tình ‘nước chảy thành sông’.” Ba người líu ríu nói xong, quay đầu lại thì phát hiện Tô Khả cười phóng đãng. Mọi người im lặng một trận. Trần Tĩnh Tĩnh đẩy đẩy Tô Khả, hung hăng vươn tay ngắt mặt Tô Khả hai cái, trong nháy mắt gương mặt trắng nõn của Tô Khả xuất hiện hai dấu đỏ ửng, miệng Trần Tĩnh Tĩnh không nhịn được trề ra: “Làn da này thật là mềm mại như nước vậy, rầu quá!” Tô Khả đau đến lấy lại tinh thần, “Mẹ nó, đau quá à!” Trần Tĩnh Tĩnh nói: “Cậu cũng biết đau à! A, mới hỏi chuyện nghỉ hè thú vị của cậu đấy, cậu đi vào cõi tiên mình còn chưa tính, nét mặt còn phóng đãng như vậy, mẹ nó!” Tô Khả lại cười “khanh khách” hai cái. Kiều Nhạc bất đắt dĩ, “Khả Khả, ăn Hoa Sen Trắng rồi sao?” Tô Khả gật đầu, nụ cười trên mặt tiếp tục to hơn, “Ha ha ~” Trong nháy mắt Kiều Nhạc, Trần Tĩnh Tĩnh, Vương Mộng Mộng cảm thấy trên đầu có vô số quạ đen lượn vòng, sau đó phát ra một tiếng “aho~” Vương Mộng Mộng nói: “Có lẽ Hoa Sen Trắng bị Tô Khả dùng thủ đoạn độc thủ thâm độc đấy.” Kiều Nhạc gật đầu, “Cuối cùng cũng ăn rồi.” Trần Tĩnh Tĩnh cũng nói: “Cuối cùng cũng phá rồi.” Lúc này Tô Khả mới hài lòng đi ra từ trong thế giới say sưa của cô, sau đó nhìn ba bạn cùng phòng, bĩu môi, “Vẻ mặt các cậu như vậy là ý gì. Thật đúng là dắt lừa thuê, đáng đánh đòn mà.” “Mẹ nó à, cậu mới đáng đánh đòn, phòng chúng ta chỉ có cậu đáng đánh đòn nhất!” Kiều Nhạc xù lông. Vương Mộng Mộng nói: “Khụ khụ, Tô Khả à, mùi vị đó có phải rất ** hay không?” “Chuyện đó không có gì đáng hỏi, mình cảm thấy hứng thú với lực chiến đấu cùng sức bền bỉ của Hoa Sen Trắng thôi.” Trần Tĩnh Tĩnh nói. “Ừ, lần đầu người đàn ông của mình là ba mươi phút, người đàn ông của cậu thì sao?” Vương Mộng Mộng lập tức hỏi tới, phải biết rằng đối với người yêu của cô ấy thì cô nhỏ Vương Mộng Mộng tương đối thoả mãn, mặc dù diện mạo không phải rất hơn người nhưng năng lực được công nhận là hạng nhất. Tô Khả khinh bỉ liếc mắt nhìn Vương Mộng Mộng, “Cẩm Niên nhà mình có thể so sánh với người đàn ông của cậu sao.” “Mẹ nó, gà trống nhân sâm à.” Vương Mộng Mộng chỉ một ngón tay, “Kiều Nhạc mau đóng cửa, âm thầm cắn cậu ấy đi!” Kết quả dĩ nhiên là Vương Mộng Mộng bị hai người khác bao vây, sau khi cười đùa một phen thì mọi người thở hồng hộc. Vương Mộng Mộng sửa lại tóc tai lộn xộn của cô ấy một chút, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ nhiều chuyện, “Thật hay giả?” “Tô Khả mình có lừa các cậu sao?” Tô Khả hơi vẫy tóc. “Mẹ nó! Lúc nào cậu không gạt chúng mình!” Ba người hết ý kiến với lời nói trơ tráo không biết xấu hổ của Tô Khả. Tô Khả gõ gõ miệng, “Khụ khụ, thật sao? Mình không nhớ rõ ~” “Thời gian bao lâu?” Trần Tĩnh Tĩnh nói qua ý nghĩ của Vương Mộng Mộng, ánh mắt trong veo như nước cũng tràn đầy bát quái (bát quái: nhiều chuyện) Da mặt Tô Khả ửng đỏ, ba người Vương Mộng Mộng, Trần Tĩnh Tĩnh và Kiều Nhạc đều chán ngắt nhìn Tô Khả, không thể chờ đợi muốn biết đáp án. “Mẹ nó, ‘tường đồng vách sắt’ đỏ mặt, choáng nha, thế giới có đại kỳ tích thứ chín có phải hay không!” Khi Kiều Nhã thấy Tô Khả đỏ mặt thì không nhịn được chỉ vào má của Tô Khả rồi dùng giọng nói vô cùng khoa trương nói với Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh. “Đi đi, đừng phá đám.” Tô Khả bĩu môi, sau khi nổi lên trả lời lại thì kết quả lại đắm chìm trong thế giới của cô, vì vậy vẻ mặt Tô Khả phóng đãng đến cực điểm, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười “khanh khách”. Mọi người buồn bực, cô vẫn không nói. Vương Mộng Mộng lắc lắc thân thể Tô Khả, “Cậu có nói không, mình bỏ đi đó!” “Gấp muốn chết tụi mình rồi, làm người không phải như cậu vậy.” Lúc này vẻ mặt Tô Khả mới nghiêm túc, một hồi lâu, Tô Khả lại cười ra tiếng, lần này mọi người vô cùng ăn ý véo bắp đùi, Tô Khả, “Không được cười!” Tô Khả gật đầu như đập hành, nhìn ba bộ móng ma quỷ kia, Tô Khả nói: “Buông tay ra, đau chết chị rồi.” “Nói đi.” Khoé miệng Tô Khả nâng lên, trong nháy mắt ba bạn cùng phòng mới buông móng tay trên đùi Tô Khả, “Không được cười!” “Mình biết rồi.” Tô Khả chu mỏ, “Đúng rồi, mới nãy các cậu hỏi mình cái gì?” Mới nói xong câu này thì sắc mặt ba bạn cùng phòng nhìn Tô Khả thay đổi nên lập tức nói: “A ha ha, mình biết các cậu hỏi năng lực Cẩm Niên nhà mình mà, a ha ha ~” “Có thể nói chưa?” Mọi người đã không kiên nhẫn đợi được nữa, hận không thể hung hăng pia Tô Khả cho hả giận. (pia là gì mình không hiểu nữa, chắc mấy chị đòi làm gì chị Khả, ai hiểu cứu giá với) “Ừ, mình nói.” Tô Khả gật đầu, sau đó vô cùng tự hào nói với mấy bạn cùng phòng: “Mình dám nói Cẩm Niên nhà mình thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất!” “Hừ ----” Mọi người thở nhẹ một hồi, Kiều Nhạc nói, “Cậu mới trải qua một người đàn ông thì dám khoe khoang khoác lác như vậy, cẩn thận khoác lác nổ tung làn da cậu!” “Chính là mình nghe nói người đàn ông có dáng dấp đẹp mắt thì năng lực X cũng vô cùng hư thối. Huống chi người đẹp tuyệt vời như Tô Cẩm Niên vậy.” Trần Tĩnh Tĩnh cũng gật đầu. “Đúng vậy, ông trời rất là công bằng. Cho Tô Cẩm Niên nhiều ưu tú như vậy, năng lực như vậy, dáng ngoài như vậy, gia thế như vậy thì phải có chỗ thiếu sót khác chứ.” Vương Mộng Mộng đồng ý, “Cậu xem ban đầu không phải ba người tụi mình đã so sánh rồi sao, người đàn ông của mình, trong mấy người thì tướng mạo hơi kém một chút nhưng năng lực cũng là đỉnh cao đó.” “Mẹ nó!” Tô Khả tuôn ra một tiếng tục, “Mình nói đều là sự thật.” Kiều Nhạc suy nghĩ sâu xa một chút cũng gạt bỏ quan điểm của Trần Tĩnh Tĩnh và Vương Mộng Mộng và Vương Mộng Mộng, “Thật ra thì đó cũng không phải là tuyệt đối. Cậu xem bây giờ dáng dấp người đàn ông của mình cũng rất đẹp trai, nhưng năng lực so với bạn trai cũ của mình mạnh hơn rất nhiều.” “Mình khinh!” Trần Tĩnh Tĩnh khó chịu, “Chúng ta đang nói Tô Cẩm Niên. Người đàn ông của cậu có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Tô Cẩm Niên sao? Hơn nữa, năng lực của Tô Cẩm Niên, cả gia thế bối cảnh nữa, hoàn toàn là con cưng của ông trời mà.” Kiều Nhạc buồn bực, cũng suy nghĩ cặn kẽ. Vương Mộng Mộng lại nói, “Tô Khả, thời gian lần đầu của Hoa Sen Trắng là bao lâu, cậu có thể nói ước chừng không?” Đột nhiên mặt Tô Khả đỏ lên, “Làm sao mình biết!” “Cậu và anh ấy XO mà cậu vẫn không biết?” Mắt Vương Mộng Mộng muốn phun ra màu đỏ như biến thành cái chuông đồng. (ý nói đỏ lắm đó) “Cậu và anh ấy XO đã mấy lần rồi?” Kiều Nhạc hỏi Tô Khả. “Lần đầu tiên!” “Mới lần đầu tiên mà cậu đã kết luận, cậu cũng quá không đáng tin rồi!” “Ý của mình là chúng mình chỉ qua một đêm. Những cái khác, ừ, anh ấy bị thương, sau đó......” Nghĩ tới thì Tô Khả buồn bực. Thật ra thì khi ở trong bệnh viện, rõ ràng có mấy lần anh cũng sắp không kiềm chế nổi nhưng kết quả luôn sẽ bị người khác quấy rầy. Không phải y tá tới kiểm tra phòng thì chính là bác sĩ tới kiểm tra, không phải lãnh đạo Tô Cẩm Niên tới thăm thì chính là Tô Cẩm Niên bạn bè trong đơn vị tới hỏi thăm. Sau đó anh xuất viện, mẹ chồng cường thế của cô dẫn chồng của cô đi, còn bố chồng cô trực tiếp đưa Tô Cẩm Niên về nhà, sau đó thì tình cảm ngọt ngào của bọn họ chỉ có thể ở trong điện thoại. Từ đó, Tô Khả cũng hiểu thái độ người nhà Tô Cẩm Niên đối với cô là không đồng ý. Dĩ nhiên trong tuần lễ Tô Cẩm Niên về nhà, Tô Cẩm Niên cũng từng ra ngoài một lần, tất nhiên vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau nỉ non nói nhỏ, tình triều dâng lên nên định đến khách sạn, kết quả làm một nửa thì cô đau bụng muốn chết rồi, sắc mặt trắng bệch, doạ anh sợ chết khiếp, hăng hái cũng mất luôn. Anh muốn đưa cô đi bệnh viện, đi nửa đường cô lại khôi phục lại sức sống. Sau đó chính là nhập học. “Ừ, vậy thời gian một đêm anh ấy là bao lâu?” Vương Mộng Mộng tiếp tục hỏi, cô ấy thật sự không tin là trên thế giới này có người đàn ông nào hơn được người đàn ông của cô ấy. “Mình ngất mất rồi, làm sao mình biết!” Tô Khả thẹn quá hoá giận, gào to một tiếng. “Thật vô dụng.” “Xử nữ chính là như vậy.” Mắt Tô Khả cũng trợn tròn, “Mình không biết, dù sao Cẩm Niên của mình chính là loại ngưu bức ầm ầm ấy.” Nói xong câu cuối, Tô Khả lại chống nạnh cười to “Tính phúc của mình, a ha ha ha!” Tô Khả cười hết sức to, Trần Tĩnh Tĩnh lấy mấy túi đùi gà ra đưa cho mọi người, “Chúng ta tiếp tục chậm rãi nói những chuyện khác.” “Ừ ~” Tô Khả tức giận, căm giận mở túi ra, trong nháy mắt, mùi đùi gà bốc lên mũi Tô Khả, trong lòng Tô Khả thấy buồn nôn nên đẩy đồ ăn ra xa. “Tô Khả, cậu làm gì thế?” Tất nhiên Trần Tĩnh Tĩnh nhìn thấy mặt Tô Khả nhăn, vì vậy liền hỏi. “Thật buồn nôn, có phải thiu hay không vậy.” Trần Tĩnh Tĩnh cầm lấy, ngửi một cái, “Xí, cậu mới thiu đó!” Ngửi xong lại đưa cho Tô Khả. Tô Khả không nhận lấy, từ ngực dâng lên vị buồn nôn, “Ụa......” Cảm giác buồn nôn càng lúc càng nồng đậm, Tô Khả trực tiếp chạy đến vị trí của cô, lấy ra một chùm nho, mạnh mẽ nhét mấy viên trái vào miệng. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Kiều Nhạc lắp bắp nhìn Tô Khả, miệng há to, giống như người máy, “Khả Khả.......” Kiều Nhạc nói như vậy, Trần Tĩnh Tĩnh và Vương Mộng Mộng cũng giống như nghĩ đến gì đó nên nhìn nhau, trong nháy mắt hoá đá, cổ giống như cổ của người máy, như vướng cái gì đó mà nghiêng đầu nhìn Tô Khả, ánh mắt vô cùng đờ đẫn. Tô Khả nghiêng đầu, nhìn ba bạn cùng phòng giống như tượng gỗ thì tiếp tục nhét một trái nho vào, chớp mắt mấy cái, “Làm gì vậy?” Kiều Nhạc nuốt nước miếng một cái, lắc đầu một cái, một hồi lâu thì tìm lại được suy nghĩ của cô ấy, “Khả Khả.” “Cậu nói đi, sao luôn gọi tên mình vậy.” Tô Khả tiếp tục cắn một trái nho chua, mùi vị thật thơm, vừa vào miệng đã tiết ra nước bọt, dư vị vô cùng. “XO ....... lúc....... Mang ....... Mang ‘áo ngoài’ vào không?” Câu hỏi của Kiều Nhạc đứt quãng nhưng cuối cùng ý trong lòng cô muốn hỏi cũng nói lên. Mà cổ của hai bạn cùng phòng khác cũng suỗi dài ra, lỗ tai cũng rung hai cái, gần sát về phía Tô Khả. Trong lòng các cô cũng giống như Kiều Nhạc, đều vô cùng muốn biết kết quả. “Mình kết hôn rồi, mang ‘áo’ làm cái gì.” Tô Khả có chút rầu rĩ nhìn Kiều Nhạc. “Mẹ nó!” Cuối cùng ba người cũng lấy lại tinh thần, tìm được giọng nói của mình rồi cùng nhau châm chọc. Chị cả này có cái Logic gì, cái gọi là kết hôn cũng không cần mang “áo”! Ta không hiểu nổi! Vương Mộng Mộng trực tiếp đưa mắt nhìn bụng Tô Khả, ngón tay chỉ vào bụng Tô Khả, từng chữ từng chữ, “Cậu...... Cậu......” “Cậu mang thai sao?” Trần Tĩnh Tĩnh cũng nhìn chằm chằm bụng Tô Khả, nghe câu nói đứt quãng của Vương Mộng Mộng, nghe không nổi nữa nên trực tiếp lấy câu hỏi của Vương Mộng Mộng, hỏi Tô Khả. Tô Khả trợn tròn mắt, một hồi lâu, con chim khách đậu trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ cũng đập cánh bay vọt lên cao, Tô Khả mới tỉnh táo lại. Sau đó chợt nhìn bụng của cô, trong mắt mang theo một chút khó tin, một tay không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả ký túc xá cũng không phát ra một âm thanh nào, ai cũng kinh ngạc nói không ra lời. Ánh mặt trời bắn ra bốn phía ngoài cửa sổ, mấy cây ngô đồng dưới lầu không ngừng lay động, trên mặt đất bóng râm loang lổ không ngừng thay đổi. Tô Khả sờ sờ bụng, chớp mắt mấy cái lại tiếp tục chớp mắt mấy cái. Ba người Kiều Nhạc, Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh nhìn Tô Khả, nhìn nét mặt cô thì trong lòng giống như là xác định được cái gì đó, trong nháy mắt tiến lên vây tròn quanh Tô Khả, mắt không chớp, nhìn chằm chằm bụng của Tô Khả. Tô Khả bắt đầu nhớ lại thời gian lần trước dì cả của cô tới, hình như là hơn ba tháng trước. Cũng chính là....... Cũng chính là....... Trong lòng Tô Khả một trận mừng rỡ! Vuốt bụng của cô mà càng hồi hộp, cô nhìn ba người bạn cùng phòng chăm chú nhìn bụng cô không rời mắt, nuốt nước miếng, “Hình như....... Hình như......”