"Đã chết rồi." Thật đúng là một tin tốt. Trong phòng, dưới đèn thủy tinh trang trí xa hoa, Hoàng Nghê Thường ngồi trên ghế sa lon, mặc bộ quần áo khó khăn lắm mới che kín ba điểm, nằm trên ghế sa lon da lót lông xa hoa, ánh mắt của cô ta cũng vẽ to như mèo Ba Tư, một tay cầm treo ngược chân ly rượu, tay như bạch ngọc, sơn móng tay màu đỏ tươi như máu, ngón út hơi nhếch lên. Bên trong cái ly trong tay chứa đầy rượu màu đỏ sẫm, cô ta đung đưa ly rượu, trên mặt rượu đỏ trong ly gợn sóng, sau đó, cô ta nghiêng ly rượu xuông, uống một hớp rượu đỏ, bên bờ môi rơi xuống vài giọt, cô ta không khỏi lè lưỡi liếm, mắt to hơi chếch qua nhìn Phạm Kim Ngân ngồi bên cạnh, hai chân gác dọc theo ghế sa lon. "Anh Ngân ~ cám ơn anh ~ em yêu anh nhất ~" Hoàng Nghê Thường ngồi dậy, đặt ly rượu lên bàn trà bên cạnh, sau đó nhìn Phạm Kim Ngân bên kia đã thở hổn hển sau khi nói xong cây đó nên liền dâng tặng đôi môi đầy rượu đỏ của cô ta. Hắn trần truồng, da toàn thân từ trên tới dưới cực kỳ nhăn nheo giống hoa cúc héo rũ vào ngày mùa thu, vô cùng nhăn nhúm. Sau khi Phạm Kim Ngân nghe giọng nói mị hoặc của Hoàng Nghê Thường thì cảm thấy bị gãi ngứa, đành chịu vì không có hơi sức, bây giờ người đẹp lại chủ động dâng đôi môi, cả khuôn mặt cũng bởi vì hưng phấn mà trở nên vô cùng méo mó. Sau khi dâm đãng quá phóng túng, Phạm Kim Ngân nằm ngay đơ trên giường, không nhúc nhích. Trong lòng Hoàng Nghê Thường hoàn toàn lạnh lẽo, sau đó đứng dậy, "Anh Ngân ~ con trai anh ta chết rồi, lúc nào thì là anh ta vậy?" "Còn mấy ngày nữa, đợi chút đi nhé." Giọng của Phạm Kim Ngân mang theo sự già nua, nhưng trong lời nói cũng có chút hưng phấn, "Anh đã để Lão Lữ, chính là tên đàn em động tay động chân lên xe cảnh sát mà Tô Cẩm Niên sẽ ngồi. Ha ha ha, chỉ cần tốc độ vượt qua sáu mươi km thì nó cũng chỉ có sô chết mà thôi." Hoàng Nghê Thường liền nhặt quần áo trên đất lên, chậm rãi mặc vào từng cái từng cái, phía bên kia, ánh mắt Phạm Kim Ngân của trừng to, càng không ngừng nuốt nước bọt. Đợi đến khi Hoàng Nghê Thường mặc quần áo xong thì lại nhẹ nhàng tiến lên, "Anh Ngân, em đi nấu cơm cho anh nhé." Phạm Kim Ngân cười gật đầu một cái, sau đó một tay vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường, "Nghê Nghê, đi theo ông già đây khiến em chịu uất ức rồi, nhưng mà em yên tâm, mặc dù em không thể có vị trí là phu nhân anh, nhưng, tất cả cưng chiều của anh đều đưa cho em hết." Trong nháy mắt hốc mắt Hoàng Nghê Thường hiện đầy nước mắt, âm thanh nghẹn ngào, "Anh Ngân, em biết rõ anh vì em, phụ nữ bên cạnh anh, ngoại trừ vợ anh ra thì chỉ còn lại em, em rất vui, anh Ngân, hơn nữa, thật ra thì như vậy cũng rất tốt, em cũng không tính toán danh lợi, chỉ cầu được trả thù." Phạm Kim Ngân gật đầu một cái, "Khổ cho em." Nói xong thì lấy ra một tấm thẻ vàng VIP, "Bên trong này có chút tiền, lát nữa mua ít đồ ăn ngon cho mình, em xem em đi kìa, cũng gầy nhiều như vậy. Mối thù của em, nhất định anh Ngân của em vì em mà trả." Hoàng Nghê Thường lấy tấm thẻ, gật đầu một cái, "Anh Ngân, cám ơn anh, anh không chỉ thu xếp một việc cho bố em, cũng chăm sóc em lâu như vậy, em thật sự tốt yêu anh~" "Bảo bối, anh Ngân cũng yêu em nhất." Nói xong, hôn miệng Hoàng Nghê Thường, phát ra một tiếng "chụt". Trên má Hoàng Nghê Thường còn rưng rưng nước mắt, xoay người đi tới phòng bếp. Sau khi xoay người, vốn là gương mặt u sầu, sau khi xoay người đã nhếch miệng lên biến thành một nụ cười lạnh lùng. Phạm Kim Ngân, ông ta nhất định không biết, ngoại trừ Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả, ông ta là là người mà cô ta buồn nôn nhất sỉ nhục nhất đang tồn tại, không giết ông ta, đời cô ta cũng sẽ không quên sự sỉ nhục. Sau khi Phạm Kim Ngân ăn xong "bữa ăn tình yêu" mà Hoàng Nghê Thường chuẩn bị thì hài lòng rời đi. Cũng không lâu lắm, chuông cửa cô ta liền vang lên lần nữa, Hoàng Nghê Thường mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt một người đàn ông háo sắc thô lỗ ôm cô, bắt đầu hôn trái hôn phải. Vốn là Hoàng Nghê Thường còn định giãy giụa, nhưng sau khi nhìn thấy người tới thì ỡm ờ, rất nhanh, quần áo cô ta mặc lên đã lần nữa bị cởi xuống. . . . . . Từng món quần áo ngổn ngang từ cửa rơi đến phòng. Trong phòng đầy tiếng ‘ưm ơ’ hoang lạc. Hồi lâu. "Lão Lữ, chuyện đã xong rồi hả ?" Bộ dạng Hoàng Nghê Thường như ăn uống no, nghiêng người sang, mắt nhìn người đàn ông đoán chừng bốn mươi tuổi. Lão Lữ sờ soạng làm da non mềm trơn bóng của Hoàng Nghê Thường, "Chắc chắn, chuyện anh đã xuất ngựa mà em vẫn chưa yên tâm sao. Bây giờ anh lấy được lợi ích từ Hội Quang Minh cũng khá nhiều, chờ lão già này ‘thần không biết quỷ không hay’ biến mất." Hoàng Nghê Thường "khanh khách ——" cười ra tiếng, "Vậy cũng được. Đợi đến khi Tô Cẩm Niên chết rồi, lão già kia có thể hoàn toàn biến mất rồi!" "Đó là chắc chắn, hừ, mấy năm nay uất ức cho em đi theo lão già này." "Ha ha, uất ức cái gì chứ, ông ta chỉ có chút bản lĩnh, ngay cả cơ thể em mà cũng không vào được, nhiều lắm là bị ông ta nhìn mấy lần, nhưng anh đừng có ghen." Hoàng Nghê Thường cười nắm được đồ chơi phía dưới của Lão Lữ, sau đó trêu chọc ba cái, hàng này lại hưng phấn rối rít muốn thử. Rất nhanh lại có âm thanh đen tối nguyên thủy của một nam một nữ. "Anh làm em thỏa mãn chứ." Lão Lữ hưng phấn kêu gào. "Biết rõ còn hỏi." Bốn chữ này, Hoàng Nghê Thường phải nói đứt quãng, rất nhanh liền hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa thì Lão Lữ đã mặc quần áo hắn vào. Hoàng Nghê Thường cảm thấy không vừa lòng, chỉ ngồi dậy tựa lưng vào giường, nhìn lão Lữ, "Lữ Lương, muốn ‘thần không biết quỷ không hay’ giết lão già này thì có chút khó khăn, anh còn chưa có nói cho em biết anh định làm gì đấy?" "Người nước ngoài đó chứ sao." Lữ Lương nói nhẹ bẫng, "Phạm Kim Ngân đã lớn tuổi, thân thể cũng ngày càng kém, để người nước ngoài động một chút khi phẫu thuật cơ thể cho hắn, dĩ nhiên là có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ giết chết hắn." Vừa nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ mình thì Lữ Lương hận không thể cười "khặc khặc". Nếu như người nước ngoài kia không có chỗ nào để dùng thì anh Lữ Lương hắn đã sớm giết người nước ngoài kia rồi. "Ha ha ha, suy cho cùng cũng là Lữ Lương." Hoàng Nghê Thường cười to lên, "Được, em chờ tin tốt của anh." Lữ Lương vuốt ngực Hoàng Nghê Thường đang lộ ra bên ngoài tấm chăn, "Dĩ nhiên, hai ta biết nhau hơn mười năm rồi, ngoài trừ em tin anh thì còn có thể tin ai." Hoàng Nghê Thường cười, "Đúng vậy, tôi cũng chỉ có anh." * Lại nói năm nay Lữ Lương đã bốn mươi mốt tuổi rồi, Hoàng Nghê Thường cũng ba mươi tuổi, năm đó lú cô học ở đại học Yale thì chỉ có hai mươi tuổi, Lữ Lương là một công nhân vệ sinh trong trường của Hoàng Nghê Thường. Lúc đó, mặc dù trong lòng Hoàng Nghê Thường tự cho cô ta là một công chúa, nhưng mà đi con đường gần gũi với dân chúng, vì vậy năm đó có rất nhiều nam thanh niên cũng bị cô làm say mê đến ‘chết mê chết mệt’, còn phái nữ không cách nào ghen tị với cô ta. Có lần Hoàng Nghê Thường đi trên đường, nhìn thấy Lữ Lương quét dọn vệ sinh, cô ta nhìn thấy hắn là một người đàn ông cao lớn mà lại làm công việc của mấy bà bác, còn là một người da vàng, trong nháy mắt cảm thấy thật rất mất mặt, sau đó tùy ý phát lòng tốt ra, thông qua quan hệ mà giúp hắn tìm công việc có thể diện hơn. Lữ Lương, thật ra là sau khi tốt nghiệp đại học tốt nhất trong nước thì cử đến nước ngoài du học, cũng coi là người thông minh, nhưng đành chịu, hắn làm mích lòng một người quyền quý ở bên này, cho nên bị trường học đuổi, lúc tìm việc làm cũng vấp phải trắc trở khắp nơi, sau đó cùng đường, thông qua bạn học mới vào làm công nhân vệ sinh ở Yale. Tình tiết cẩu huyết xảy ra. Bởi vì bỗng nhiên Hoàng Nghê Thường làm việc tốt, cộng thêm tướng mạo hơn người, tuổi trẻ bức người, trong nháy mắt Lữ Lương liền yêu đại tiểu thư này, nhưng lúc đó Hoàng Nghê Thường chính là thiên kim bảo bối của chủ tịch tỉnh G, hắn tự biết là một thanh niên nghèo túng, hơn nữa còn lớn hơn Hoàng Nghê Thường mười tuổi, không xứng với Hoàng Nghê Thường, vì vậy đơn giản chỉ là ‘hộ hoa sứ giả’ (sứ giả bảo vệ hoa) thôi. Nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, mưu tính để cho hắn sớm ngày trèo lên đỉnh quyền quý, có thể thuận lợi vui vẻ theo đuổi Hoàng Nghê Thường. Vì vậy, hắn chọn đường tắt — nhúng vào hắc đạo. Lúc trước Lữ Lương chỉ là một thằng nhõ nông thôn, cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, ba mươi mấy tuổi mà tình sử trống rỗng, Hoàng Nghê Thường là nữ thần trong lòng của hắn nên tất nhiên hắn nhìn thấy cô ta là hơi đỏ mặt rồi. Mặc dù tuổi Hoàng Nghê Thường không lớn lắm nhưng đã sớm ‘thân kinh bách chiến’, tất nhiên rất nhanh đã nhìn thấu cách thức nên biết Lữ Lương thích cô ta, cô ta rảnh rỗi nhàm chán nên vui đùa cùng hắn một chút. (thân kinh bách chiến: đích thân trải nghiệm) Lữ Lương tự cho là Đại tiểu thư này yêu hắn, trong lòng thề phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để cưới được Hoàng Nghê Thường. Một năm sau, Hoàng Nghê Thường rời khỏi nước Mỹ, Lữ Lương trải qua mấy "cuộc chiến sống chết" thì cũng trở thành lão đại xã hội đen bên này. Hai năm sau, Hoàng Nghê Thường trở lại, mặc dù hắn chìm nổi giữa ‘biển đen’ rất lâu, nhưng trong lòng hắn, những công danh quyền thế hoàn toàn thua kém Hoàng Nghê Thường, cho nên hắn không chút suy nghĩ, định vứt bỏ quyền thế đi theo Hoàng Nghê Thường trở về. (biển đen này là chỉ giới hắc đạo) Nhưng mà một người chìm nổi ở ‘biển đen’ nhiều năm thì sao có thể muốn đi là có thể đi, tất nhiên hắn muốn thoát ra không dễ, vì vậy, lại một lần nữa trải qua "cuộc chiến sống chết", cuối cùng hắn thoát thân, từ nước Mỹ quỷ quái trở lại quê hương. Nhưng đợi đến lúc hắn trở về, hắn đi tìm Hoàng Nghê Thường thì cô ta lại nói cho hắn biết là cô ta muốn đính hôn, đối phương là con trai của ‘quan lớn’ quyền quý, cô ta còn cho hắn xem hình của người đàn ông kia. Hắn nhìn người đàn ông trong hình, rất dễ coi, không có biểu cảm, gương mặt có thể thấy là hoàn toàn lạnh lẽo, là người ngồi tít trên cao quanh năm mới có thể có hơi thở cùng vẻ mặt này, hắn từ nông thôn ra ngoài, là người đàn ông bò lên té xuống đánh đấm mấy năm trong xã hội nên vĩnh viễn không thể có. Quan trọng nhất là, dáng dấp người đàn ông kia không chỉ có đẹp mắt, mà tuổi còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cô ta. Hắn ghen tị với những người đàn ông vừa sinh ra đã nằm trên cái thìa vàng. Hắn ghen tị những người nhỏ tuổi hơn hắn, ngững người đàn ông chưa từng trải qua bao nhiêu cực khổ! Cô ta nói với hắn, nếu như hắn yêu cô ta thì cũng không nên tìm cô ta nữa. Cô ta còn nói là cô ta yêu anh, nhưng mà thân phận của cô ta như vậy, thân phận của hắn như vậy, cha mẹ cô ta tuyệt đối không đồng ý. Xem chuyện tồn tại giữa bọn họ ở nước Mỹ mấy năm đó, hắn cứ quên cô ta đi. Hoàng Nghê Thường chính là người hắn yêu nhiều năm, hơn nữa còn là nữ thần của hắn, cô ta muốn sao trên trời thì hắn cũng phải tìm hái xuống cho cô ta, huống chi cô ta nói là sự thật. Bây giờ hắn ‘một nghèo hai trắng’, sự nghiệp trước kia ở nước Mỹ dùng máu tươi liều mạng đổi lấy đã vì phải trở về nước theo đuổi cô ta mà cũng đã bị hắn vứt bỏ hết, bây giờ, hắn lấy cái gì cưới cô ta chứ? Cho nên hắn gật đầu rồi rời khỏi cô ta, đến thành phố H, nơi đã từng là quê hương hắn, định bắt đầu lại từ đầu. Thế nhưng ở đây không phải nước Mỹ, không có cách nào ‘quang minh chính đại’ thu thập súng ống, hơn nữa thành phố H lại khác với những địa phương khác, quả thật yên ổn không ít, cho nên hắn muốn làm liều xây dựng lại là tương đối khó khăn. Dĩ nhiên, bởi vì không yêu phụ nữ nào nhất nên hắn cũng không từ chối người phụ nữ nào, nhất là những người giới giải trí, hễ là ngọc nữ trong sáng thì đều là mục tiêu hắn xem qua, bởi vì ban đầu, cô ta đi vào giới giải trí bằng con đường trong sáng. Một năm sau, hắn nhận được tin bố cô ta bị quy tắc kép mà mất hết tất cả. Khi hắn thấy những tấm hình kia dâm dục của cô ta thì trong lòng hắn vô cùng tức giận, không phải là cô ta phản bội hắn mà là có người lại dám hủy hoại cô ta. Vì vậy, hắn đến tìm cô ta. Chỉ là khi đó, cô ta ở hộp đêm làm ‘hoa hậu sô-pha’. Hắn muốn kéo cô ta lên bờ, cô ta lại khăng khắng không chịu, sau đó, hắn không để ý, cô ta liền đi theo ông trùm đối địch với hội Sở Xử hiện tại của hắn —— Phạm Kim Ngân. (hoa hậu sô-pha: gái bán dâm) Vì vậy, hắn vì để giành lấy sự tin tưởng của Phạm Kim Ngân nên giết người ở vị trí đứng đầu, sau đó nhập vào Hội Quang Minh của Phạm Kim Ngân . Từng bước từng bước cho đến nay! Lữ Lương rời đi, Hoàng Nghê Thường mặc quần áo vào người, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo, móc hình Tô Cẩm Niên ra, phía trên đó đã có vô số lỗ nhỏ. Hoàng Nghê Thường dán hình trên tường, lấy phi tiêu, ánh mắt sắc bén, tay hung ác, phi tiêu phóng ra, sau đó vững vàng dừng ở mi tâm của Tô Cẩm Niên trong hình. (mi tâm ở giữa hai mắt) Rõ ràng là cô ta đã làm vô số lần động tác như thế. Ánh mắt của cô ta nham hiểm, trong lòng lẩm nhẩm: cô ta không có được thì phá hủy, ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy được! * Tám giờ sáng Tiểu Bao Tử tỉnh lại, khi tỉnh lại, bé nhìn thấy đầu bé được Tô Khả nâng lên, miệng nhỏ hơi giật giật, giọng nói non nớt truyền đến ánh mắt dịu dàng đang nhìn bé rồi vào tai của Tô Khả. "Cô gái à, lần sau con có thể cùng mẹ đi nhảy Bungee rồi." Tô Khả hung hăng hôn hai má trên gương mặt nhỏ của Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử nhếch miệng lên, sau đó mắt cũng híp lại, rõ ràng là vô cùng vui vẻ. "Cô gái, người phụ tình đâu?" Bé nghiêng đầu, phát hiện cả phòng cũng chỉ có bé và Tô Khả nên không khỏi hơi mất mát. Tô Khả cười, lấy tay điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử một cái, "Bố con đi mua bữa ăn sáng rồi." Mới vừa nói xong câu đó thì cửa phòng bệnh liền mở ra, một tay Tô Cẩm Niên cầm không ít món đi vào. Khi anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã mở ra đôi mắt đen thì khóe miệng lộ ra nụ cười, "Nhị Tô, có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tiểu Bao Tử "hừ" một tiếng, bụng nhỏ cũng là rất không nể tình "ục ục" kêu, trong nháy mắt gò má trắng mịn của Tiểu Bao Tử ửng đỏ, giống như ánh bình minh rực rõ. Tô Cẩm Niên