Quan hệ thân mật

Chương 61 : chuyện con cùng cảnh phong rốt cuộc phải thật không

Tô Mộc Nghiên xuống xe trước cửa nhà, vừa bước xuống, liền nghe thấy tiếng ‘xào xào xạt xạt’ trong bụi rậm bên cạnh, quay đầu nhìn lại, thấy một cái gì đó lù lù như cái đầu tóc xù xù. “Ở đây, đây nè…” Thân mình Tô Nhiễm Nhiễm lộ ra, hạ giọng ngoắc ngoắc Tô Mộc Nghiên. “Chị, qua đây mau.” Lấy lại bình tĩnh, Tô Mộc Nghiên nhờ ánh đèn đường mới thấy rõ ràng bóng dáng Tô Nhiễm Nhiễm trong bụi cỏ, nàng nhấp hé miệng, trên mặt thiếu chút nữa lộ ra ba vạch đen. Đứng y nguyên tại chỗ nhìn Tô Nhiễm Nhiễm một hồi, Tô Mộc Nghiên mới không cam lòng đi qua chỗ Tô Nhiễm Nhiễm, vừa đến trước mặt Tô Nhiễm Nhiễm, đứng còn chưa vững, Tô Nhiễm Nhiễm gấp tới nỗi không thể chờ được lôi kéo nàng sát vào người mình. “Sao bây giờ chị mới về, hại em mai phục ở đây cả buổi trời.” Bất mãn nói thầm, nhưng trên mặt không hờn giận, chóp mũi bị lạnh đỏ bừng, trông ngây thơ vô cùng. Giật tay ra khỏi tay Tô Nhiễm Nhiễm đang lôi kéo mình, To Mộc Nghiên tức giận, bỡn cợt nói: “Không phải là em lại gây họa gì nữa chứ?” “Ai! Chị có lương tâm hay không?!” Tô Nhiễm Nhiễm chưa nghe xong, đã tức giận đến trợn to hai mắt nhìn, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tô Mộc Nghiên, cả giận nói: “Em núp ở trong này nửa giờ, chờ để báo trước cho chị một tiếng, chị đừng có không thấy được tấm lòng của người tốt chứ.” Tô Nhiễm Nhiễm nói xong, buồn bực hé ra gương mặt đều đỏ lên. Mắt thấy Tô Nhiễm Nhiễm quay đầu muốn đi, Tô Mộc Nghiên giữ chặt nàng, trên mặt thế này mới có chút thần sắc nghiêm chỉnh, hỏi: “Không phải em gặp rắc rối? Vậy thím em gấp gáp kêu chị về làm gì?” “Hừ, còn không phải do chuyện tốt của chị cùng Cảnh Phong hay sao?” Tô Nhiễm Nhiễm nhảy ra từ trong bụi cỏ, lạnh run dậm dậm chân. “Hôm nay chú nhận được một phong thư nặc danh, bên trong toàn bộ đều là ảnh chụp thân mật của chị với Cảnh Phong, có trong công ty, cũng có bên ngoài. Còn có bức thư nội dụng bên trong miêu tả rõ ràng sinh động chuyện chị cùng Cảnh Phong, còn nói cái gì là Cảnh Phong có thể có được địa vị như ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào mối quan hệ không thể cho ai biết với chị. Nội dung trong thư, ngay cả em cũng không được nhìn, càng miễn bàn là thím.” Tô Mộc Nghiên trên mặt vốn đang mang theo vài phần ý cười, nay đều đều lạnh đi xuống, chỉ để lại vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Nàng yên lặng nghe Tô Nhiễm Nhiễm nói, cũng không xen vào, thẳng đến Tô Nhiễm Nhiễm nói xong cũng không thấy nàng có động tĩnh gì. Vẻ mặt Tô Mộc Nghiên trong nháy mắt lạnh lẽo làm Tô Nhiễm Nhiễm đứng kế bên nhìn mà tim đập nhanh, nàng lấy táy huých Tô Mộc Nghiên, thấy nàng nhìn mình, mới nói: “Chú thím coi xong sắc mặt không được tốt lắm, chị tốt nhất nên cẩn thận.” Người cần chờ cũng chờ xong, chuyện cần báo cũng báo xong, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy hài lòng vô cùng phủi phủi quần áo có chút lạnh lẽo, hướng về lối ra mà đi, nói: “Tối nay em không về, chị tự bảo trọng.” Có chuyện gì xảy ra, Tô Nhiễm Nhiễm luôn là người chạy lẹ nhất, lần này nàng có thể ở trước cửa chờ Tô Mộc Nghiên lâu như vậy để báo một tiếng, đã là chuyện lớn khó tin rồi. Hiếm khi nàng mới có một lần vì người khác, coi như không phụ lòng To Mộc Nghiên nhiều năm nay giúp nàng giải quyết mấy chuyện rắc rối. Đáng tiếc Tô Mộc Nghiên lúc này không có nhiều tâm tư suy nghĩ mấy chuyện này, nàng yên lặng ôm cánh tay, từ ngoài đi vào cửa lớn Tô gia, khoảng cách chẳng qua chỉ mấy chục bước nhưng nàng đi cũng khoảng mấy phút. Mọi chuyện kéo đến đã không thể dùng từ trùng hợp để hình dung, chiều nay nàng vừa nhận được cây bút ghi âm ly gián nàng và Cảnh Phong, nháy mắt Tô gia đã nhận được tin tức, ngoại trừ có người cố ý phá hoại, Tô Mộc Nghiên không tìm thấy lý do thích hợp thứ hai để hình dung một loạt chuyện xảy ra. Bất tri bất giác đi đến trước cửa Tô gia, Tô Mộc Nghiên lấy cái chìa khóa ra vừa định mở cửa, cánh cửa trước mắt đã có người mở từ bên trong ra. Khuôn mặt Mẹ Tô hiện ra, làm Tô Mộc Nghiên giật mình không nhẹ, còn chưa đợi nàng hoàn hồn lại mở miệng nói chuyện, Mẹ Tô đã kéo nàng vô nhà. “Nghiên Nghiên.” Mẹ Tô kéo Tô Mộc Nghiên lại, chần chờ nhìn thoáng qua trên lầu, phát hiện không có động tĩnh gì, bà mới lo lắng nhìn Tô Mộc Nghiên. “Con biết rồi.” Tô Mộc Nghiên ngăn chuyện Mẹ Tô chuẩn bị nói, nàng theo tầm mắt Mẹ Tô lúc nãy nhìn lên lầu, hỏi: “Ba đâu?” “Chiều nay ba con nhận được thư, cả cơm chiều cũng ăn không vô, luôn ở thư phòng trên lầu chờ con đó.” Mẹ Tô thay Tô Mộc Nghiên lấy một đôi dép lê qua, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi cùng trách cứ. “Con sao lại thế này, thư báo tin cũng về nhà. Còn nữa, mẹ hỏi con, con cùng Cảnh Phong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tô Mộc Nghiên thay dép lê, nàng đi vào phòng khách, nửa thân mình tựa lên sô pha, yên lặng nhận lấy ánh mắt quan sát của Mẹ Tô, cúi đầu không nói lời nào. Chuyện của nàng cùng Cảnh Phong sẽ giấu không được, vốn định một thời gian nữa sẽ công khai chuyện này, chủ động nói ra luôn cần một chút lực so với bị động, nhưng không nghĩ đến nhanh như vậy đã bại lộ. Nắm lấy quả hồng còn phải nhẹ nhàng, tuy Tô Nghiêu Hải luôn yêu thương Tô Mộc Nghiên, nhưng lúc này đây trong lòng Tô Mộc Nghiên thật hiểu được, cho dù Tô Nghiêu Hải thông tình đạt lý đến đâu, chuyện này ở trong mắt ông không phải có thể dễ dàng dung túng đáp ứng. Vậy nên, nếu thật muốn mở miệng nói ra, còn phải nhờ một chút công phu của Mẹ Tô. Nàng hiểu được lòng Mẹ Tô của nàng, Mẹ Tô vốn có vẻ tuổi trẻ, đối với sự vật sự việc mới mẻ cùng ý tưởng thời đại mới của người trẻ tuổi cũng có thể lý giải được, mỗi lần TV nhắc đến một vài tin tức đồng tính, thái độ Mẹ Tô cũng đều khai sáng. Đương nhiên, mấy chuyện này không thể gộp chung với người ngoài mà nói, nếu chuyện phát sinh ở chính người thân bên cạnh mình, thậm chí thân thiết hơn là ở trên người con gái mình thì sao? “Nghiên Nghiên, mẹ hỏi con, chuyện con cùng Cảnh Phong rốt cuộc có phải là thật không?” Tô Mộc Nghiên vẫn cúi đầu suy nghĩ đối sách, thẳng đến giờ khắc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Mẹ Tô, trong ánh mắt lóe ra sự chân thật. “Nếu là thật thì sao?” Lời vừa nói ra, Tô Mộc Nghiên yên lặng nhìn chằm chằm trên mặt Mẹ Tô sắp hiện lên một loạt biểu tình, nhưng bà chỉ hít sâu một hơi, kìm lòng không đậu hô nhỏ: “Trời ơi!” Mẹ Tô giương miệng còn muốn nói nữa, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng vang, hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Nghiêu Hải từ trên lầu đi xuống, ông đứng ngay giữa thang lầu, tay đặt lên tay vịn, cúi đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Nghiên Nghiên, lên thư phòng ta một lát.” Giọng Tô Nghiêu Hải cũng không có gì khác thường, thật sự không có gì khác biệt, đại khái thiếu đi vài phần bình tĩnh cùng từ ái của mọi ngày, thêm vào vài phần hơi thở nghiêm nghị. “Vâng.” Tô Mộc Nghiên hạ giọng lên tiếng, trong lòng lại bắt đầu có chút bồn chồn, cũng không biết lúc nãy nói chuyện có bị Tô Nghiêu Hải nghe thấy hay không. Tô Nghiêu Hải đi trước lên lầu, Tô Mộc Nghiên đứng thẳng người, giả vờ tạo ra bộ dáng thúc thủ vô sách (bó tay) vô cùng đáng thương nhìn Mẹ Tô, nhưng thấy vẻ mặt Mẹ Tô bình tĩnh không nói lời nào, nàng nghĩ kế hoạch thất bại, đành thở dài quay đầu đi lên lầu. “Khoan đã.” Tô Mộc Nghiên vừa nhích được một bước, giọng Mẹ Tô từ phía sau vang lên không hờn không giận truyền tới, nhìn Tô Mộc Nghiên, thở dài, nói: “Lát nữa gặp ba, nhũng gì không nên nói thì trăm ngàn lần đừng nói. Ba con lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích đâu.” Mẹ Tô rốt cuộc mềm lòng, Tô Mộc Nghiên hiểu, nên mỗi lần đều có thể khiến cho Mẹ Tô hữu cầu tất ứng. Đáy lòng hàm chứa ý cười, trên mặt vẫn tỉnh bơ đáp: “Dạ!” “Đi lên nhanh đi.” Mẹ Tô hất hất mặt hướng lên lầu, ý bảo Tô Mộc Nghiên đi lên, sau đó mới dùng ánh mắt tóe lửa liếc nhìn Tô Mộc Nghiên: “Chuyện cô cùng Cảnh Phong, chờ tôi tính sổ với cô sau.” Miệng ứng phó Mẹ Tô, Tô Mộc Nghiên lên lầu, đi về phía phòng Tô Nghiêu Hải. Tuy Mẹ Tô cũng không dễ chịu gì, nhưng mặc kệ đi, cuối cùng có Mẹ Tô che chở, cho dù thật sự cùng Ba Tô tranh cãi thì cũng còn có lão mẹ nhà mình thay nàng hòa giải. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên chạy tới trước thư phòng Tô Nghiêu Hải, nàng cúi đầu nhìn đồng hồ, phát giác nhanh vậy đã tới 10 giờ, nghĩ đến nghênh đón nàng đêm nay chỉ sợ là một trận chiến ác liệt. Gõ cửa thư phòng Tô Nghiêu Hải, Tô Mộc Nghiên đi vào, thấy Tô Nghiêu Hải an vị trước bàn, bên cạnh bàn bày đầy ảnh chụp, trong tay ông còn cầm mấy mảnh giấy viết thư màu trắng, nhìn thấy Tô Mộc Nghiên, ông mới ngẩng đầu buông những thứ trong tay xuống. “Nghiên Nghiên, con lại đây.” Tô Nghiêu Hải ngữ khí rất nhẹ, nhưng là bên trong vô hình làm cho người ta cảm thấy tuy không giận mà đầy áp lực, Tô Mộc Nghiên nghe lời đi qua, theo ý Tô Nghiêu Hải đến bên người ông, sau đó Tô Nghiêu Hải đem nhũng thứ trên bàn toàn bộ đưa nàng. “Con xem đi.” Tô Mộc Nghiên im lặng tiếp nhận hình chụp, nàng cúi đầu yên lặng, hình chụp thật đầy đủ địa điểm, dường như mỗi nơi hai người đến đều có người chụp được, thậm chí có vẻ như núp ở dưới lầu nhà nàng, rồi ở trong công ty. Chỉ cần xem qua ảnh này cũng không thấy có gì không ổn, hai người cử chỉ hành động cũng không quá mức thân mật, chỉ là toàn bộ hình ảnh tụ vào nhau cùng một lúc, có thể nhìn ra rất nhiều manh mối vấn đề. Nếu không có vấn đề, dù hai người có thân đến cỡ nào, cũng sẽ không mỗi giờ mỗi khắc gần như xuất hiện cùng một chỗ. Đi làm còn có thể giải thích, nhưng tan tầm gặp mặt ăn cơm, buổi tối trắng đêm ngủ lại, còn có cuối tuần thường xuyên hẹn nhau, tất cả cho thấy một cái gì đó ái muội kỳ quái. Đặc biệt trong ảnh không đơn giản như vậy, ánh mắt lơ đãng chăm chú nhìn người đối diện, hành vi vô cùng ăn ý mà thân thiết, thêm việc hai người ở sân bay nắm tay nhau ở hiệu sách, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể ngửi thấy hương vị khác lạ. Buông ảnh chụp, Tô Mộc Nghiên cũng không vội vã giải thích điều gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh bình tĩnh như trước, nàng cầm lấy lá thư, rũ mắt đọc nó. Nội dung bên trong thư đều nói lên quan hệ của hai người, chỉ là khi đối với chuyện không rõ ràng hắn chỉ lướt qua, còn lại đều nhắm vào thái độ của Cảnh Phong mà nói. Còn may Cảnh Phong nhiều năm nay, điều gì cũng làm đến gần như hoàn mỹ không có bại lộ, cho nên hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại mà nói chẳng qua là chuyện Cảnh Phong dựa vào quan hệ đi lên mà thôi. Xem ra lúc nãy Tô Nhiễm Nhiễm không nói sai, nội dung trong thư thật sự là kể lại một cách vô cùng sinh động.. “Ta đang đợi con đó.” Tô Nghiêu Hải một mực yên lặng mặc chờ Tô Mộc Nghiên xem xong, thẳng đến giờ khắc thấy nàng buông lá thư xuống, ông mới mở miệng nói: “Nghiên Nghiên, ta đang đợi con nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” ----- Mình thích cách hai bạn ấy đối mặt với vấn đề này ^^ cảm giác rất là thoải mái :))