Quan hệ thân mật
Chương 134 : tiêu - cảnh tiếp theo 1
Đêm qua, không thể phủ nhận Cảnh Tư đã làm cho Tiêu Linh ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến nàng điên cuồng.
Không biết đã ở trên giường chiếm hữu Cảnh Tư bao nhiêu lần, Tiêu Linh chỉ nhớ rõ đôi mắt ướt át của Cảnh Tư, cùng với tiếng rên bị kiềm chế một cách nhẫn nại của Cảnh Tư, tiếng hít thở nông sâu và cả sự trầm mặc dung túng, Tiêu Linh sa vào trong đó, hai người cứ vậy mà triền miên cả đêm, không ai kêu ngừng.
Một giấc ngủ say vô cùng thoả mãn, lúc Tiêu Linh tỉnh lại, Cảnh Tư vẫn cứ nghiêng người nằm bên cạnh cô, vùi mặt vào hõm vai cô, gương mặt trước giờ vô cùng lãnh đạm đến cả khi ngủ cũng không có chút gì ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua bức màn sa chiếu lên gương mặt nàng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, cứ thế chìm vào giấc ngủ một cách yên bình, Cảnh Tư xinh đẹp lại phảng phất một chút mong manh dễ vỡ như pha lê.
Chắc có lẽ chỉ có những lúc bị Tiêu Linh lăn lộn đến không dậy nổi như thế này, Cảnh Tư mới có thể vứt lại phía sau những quy củ mà cô đã tuân thủ nghiẹm ngặt từ trước đến giờ, vẫn luôn ngủ đến mặt trời lên cao còn không định thức dậy.
Tiêu Linh nghĩ rằng động tác của mình cũng đủ nhẹ nhàng, nhưng vẫn cứ kinh động Cảnh Tư, nàng khẽ giật mình, lại vẫn nằm trong lòng Tiêu Linh, chỉ lười biếng vươn tay che lấy đôi mắt, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ?"
Trở tay bắt lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường, Tiêu Linh híp mắt nhìn những con số trên màn hình điện tử, sau đó cúi đầu ôn nhu hôn lên tóc mai bên tai Cảnh Tư, nói: "10 giờ."
Gần như từ trên giường ngồi dậy một cách vô thức, Cảnh Tư không nói chuyện chỉ dùng đôi mắt thanh lãnh đảo qua Tiêu Linh đang nằm trên giường, nhớ lại đêm qua từng hồi kịch liệt triền miên, vẻ mặt nàng lúc này bỗng dưng cực kỳ vi diệu, như muốn trách Tiêu Linh xằng bậy, lại như có chút ngượng ngùng khi đối mặt Tiêu Linh, Cảnh Tư xốc chăn xuống giường, vừa gỡ lấy chiếc áo sơmi trên giá mặc vào, vừa không quay đầu lại nói: "Tôi đi trước đến công ty một chuyến, cô ngủ chút nữa đi."
"Không thể không đi?" Tiêu Linh cũng theo theo Cảnh Tư xuống giường, từ phía sau ôm lấy Cảnh Tư đang đứng trước tủ quần áo, âm thanh gợi cảm lại vừa ngủ dậy nên mang theo chút giọng mũi, nghe như đang làm nũng. "Tôi vì em mà vội vàng trở về, em nỡ nào bỏ lại tôi mà đi làm?"
Đôi tay đang lựa chọn quần áo bỗng hơi nao nao, Cảnh Tư có chút dao động, nếu không phải Tiêu Linh phả bên cổ nàng hơi thở để lộ một chút ý cười, nàng thật sự sẽ bị Tiêu Linh đánh lừa mà thoả hiệp. Thế nên Cảnh Tư không khỏi cảm thấy buồn bực chính mình vì đã quá mức dễ dàng dao động, trước mặt Tiêu Linh, trước giờ nàng luôn lạnh nhạt, nay lại càng ngày càng khó tự kiềm chế.
"Huống chi," đôi tay đặt trên eo Cảnh Tư đang tác quái, đầu ngón tay thon dài đang nắn nhẹ vòng eo căng cứng của nàng, cười đến vô cùng gợi cảm, "Đứng không thẳng nổi, còn cậy cái gì mạnh."
Tâm sự đang vất vả chôn giấu bị Tiêu Linh nhìn thấu, Cảnh Tư uất hận hung hăng gạt phăng đôi tay đang ôm chặt nàng, tiện tay lấy xuống một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ, nàng vòng qua Tiêu Linh, xoay người đi vào toilet, lạnh lùng nói: "không được lộn xộn."
Nàng là người xưa giờ vô cùng khinh thường những lời nói dối, chỉ có ở trước mặt Tiêu Linh, mới có thể lời nói dối lòng như vậy.
Tự biết mình không thể thuyết phục Cảnh Tư, Tiêu Linh chỉ có thể cười cười cho qua, cô lùi lại phía sau ngồi xuống mép giường, sau đó lười biếng châm một điếu thuốc, hơi híp mắt ngắm nhìn Cảnh Tư thay đồ rửa mặt chải đầu. Khi Cảnh Tư ra đến, thấy Tiêu Linh đang bắt chéo chân tựa ở đầu giường, áo ngủ cũng không thắt dây, cảnh sắc trước người bị mái tóc dài che khuất, như ẩn như hiện, rõ ràng một hình ảnh vô cùng quyến rũ lại không hề thấp kém, khiến trái tim nàng run lên.
Cảnh Tư hơi dừng bước, nàng yên lặng ngắm nhìn Tiêu Linh chìm giữa một mảnh sương khói chỉ cách vài bước chân, cho dù hai người đã quen biết nhiều năm, nhưng rốt cuộc Tiêu Linh đẹp đến thế nào, dường như mỗi ngày đều sẽ có điều bất ngờ mới lạ. Có đôi khi Cảnh Tư sẽ không nhịn được mà nghĩ, phải chăng bởi vì vẻ bề ngoài quá mức yêu diễm động lòng người như thế, nên nàng mới cho phép người này ở trong lòng nàng nhiều năm đến vậy.
Sau khi cùng Tiêu Linh chia tay, những năm đó cho dù Cảnh Tư chọn lựa sự cô độc, cũng không nỡ huỷ diệt cái tên Tiêu Linh trong lòng mình, ít nhất mỗi khi hồi tưởng lại thì đó là những hình ảnh đẹp.
Nghĩ thế khiến cho lòng Cảnh Tư không thể kiềm hãm được mà trở nên mềm mại hơn, nàng bước nhẹ qua, lấy đi điếu thuốc đang kẹp trên đầu ngón tay Tiêu Linh, dụi vào gạt tàn ở tủ đầu giường, cũng không cảm thấy phiền lòng, nói: "Bớt hút thuốc lại.". Cảnh Tư tránh đi đôi mắt mang ý cười của Tiêu Linh, từ bên trong tủ lấy ra một bộ quần áo, đưa cho cô, "Thay quần áo, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cô."
Không biết tự khi nào, ban đầu chỉ bởi vì Tiêu Linh nhất thời hứng khởi, buộc Cảnh Tư làm bữa sáng cho mình, sau này nó đã trở thành thói quen mà không ai định phá vỡ, từ lúc ban đầu luống cuống tay chân, cho đến bây giờ thành thạo, Cảnh Tư đã học được làm thế nào để chuẩn bị một bữa ăn sáng phong phú, cũng học được làm thế nào để cùng người yêu ở chung, từng chút từng chút từ việc nhỏ bắt đầu.
Cảnh Tư muốn vì Tiêu Linh làm tất cả những thứ mà các đôi tình nhân đều sẽ làm, không chỉ một bữa cơm, hoặc một bộ quần áo, mà tất cả tất cả nàng đều muốn học làm, dường như chỉ có như thế mới có thể bù đắp lại những năm tháng hai người đã bỏ lỡ.
Duỗi tay cầm lấy quần áo Cảnh Tư đưa qua, thật ra Tiêu Linh cũng không đói cho lắm, huống chi cô vẫn còn lưu luyến cơ thể sau khi túng dục của Cảnh Tư, nhưng không đợi cô mở miệng, Cảnh Tư đã đi rồi.
Xuống lầu, đến nhà ăn Cảnh Tư gặp được Cảnh Phong và Tô Mộc Nghiên đang ăn sáng, nàng đảo mắt nhìn đồng hồ, đã qua 10 giờ 30, giờ này Cảnh Phong vốn phải ở công ty. Nàng định hỏi vì sao giờ này mà Cảnh Phong còn chưa đi làm, nhưng nàng nghĩ hẳn là nàng nên bực chính mình còn trễ hơn bọn họ, không khỏi mím môi, im lặng.
Cảnh Phong tự mình rót ly sữa cho Tô Mộc Nghiên, thoáng nhìn thấy Cảnh Tư, nàng nghiêng đầu hỏi: "Ngủ ngon chứ?"
Cảnh Tư gật đầu trả lời, ánh mắt lơ đãng dừng ở Tô Mộc Nghiên, thấy cô nàng cư nhiên lại ngoan ngoãn, lễ phép cười chào hỏi: "Đại tỷ."
Lúc về còn nghe nói hai người này đang giận dỗi, không biết Cảnh Phong đã làm cách nào mà mới chỉ một đêm thôi, thế nhưng đã đem lông mao của Tô Mộc Nghiên vuốt phẳng. Không phải không biết khi Tô Mộc Nghiên giận dỗi có bao nhiêu lợi hại, nên đối với bản lĩnh dỗ dành của cô em gái mình, Cảnh Tư không khỏi cảm thấy lạ, nhưng nàng không định hỏi rõ, nếu Tô Mộc Nghiên đã có lễ nghĩa, nàng cũng không thể lạnh lùng, nhẹ nhàng lên tiếng.
Cảnh Tư xoay người vào phòng bếp, Cảnh Phong đưa sữa bò cho Tô Mộc Nghiên, xoa nhẹ đầu nàng tỏ vẻ khen thưởng.
Động tác này cực kì giống xoa đầu một chú cún con vâng lời, Tô Mộc Nghiên không vui trợn mắt, , tiến đến bên tai Cảnh Phong, nhỏ giọng oán giận, "Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng chuyện cô Trương gia tiểu thư kia đã xong đâu, tôi còn chưa tính đủ với cô đâu."
"Ừ." Cảnh Phong không hề bận tâm lên tiếng, dường như cảm thấy mình trả lời quá lạnh nhạt, mất công Tô Mộc Nghiên lại không vui, Cảnh Phong đúng lúc hỏi: "Cho nên tôi phải sao mới đoái công chuộc tội được đây?"
Mặc kệ Cảnh Phong nói thiệt hay đùa, ít nhất thái độ vẫn khiến tâm trạng Tô Mộc Nghiên sung sướng, nàng cố ý làm khó dễ nói: "Tôi muốn chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mà tháng trước tôi đã nói với cô."
Cảnh Phong kẹp một miếng salad lên bánh mì, đưa cho Tô Mộc Nghiên, "Ừ, em thích là được."
Tô Mộc Nghiên cắn một ngụm bánh, nghe vậy liền cười ha ha, nàng co chân cọ cọ lấy chân Cảnh Phong bên dưới bàn, nói đùa: "Cẩn thận tôi bại hết toàn bộ tiền riêng của cô, Cảnh tổng."
Vươn ngón trỏ lau lau vết tương dính bên khoé miệng Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong đưa lên miệng mút, khoe môi vểnh lên nụ cười thong dong, nói: "Nếu em có thể làm được, tôi rất vui lòng."
"Chậc chậc." Tiêu Linh đứng ở thang lầu thấy câu chuyện ở nhà ăn, nhịn không được phải xen ngang, nói: "Ở đây có người ngoài, mong hai người chú ý ngôn hành cử chỉ một chút."
Tô Mộc Nghiên ngước mắt nhìn vị khách không mời mà đến từ thang lầu đi xuống, tức giận hừ một tiếng, cúi đầu ăn xong bữa sáng, bộ dạng không chào đón hoàn toàn viết rõ trên mặt. Nhưng ngược lại Cảnh Phong vẫn xem như rộng rãi, nàng chống cằm nhìn Tiêu Linh, nghiêng đầu cười nói: "Những lúc như vậy người thức thời nên biết né tránh."
Tiêu Linh nhún vai ra vẻ không sao cả, người hầu kéo ghế cho cô ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên nói lời xin lỗi: "Vậy tôi đây thay tôi không biết điều mà gửi lời xin lỗi đến hai người"
"Nếu muốn người ta nhận, lúc xin lỗi ít nhất phải có thành ý, đây là lễ phép cơ bản." Cảnh Phong mang khẩu khí chế nhạo nhắc nhở, cô đứng dậy nói, "Trong nhà sẽ để lại cho hai người các vị, tận dụng hưởng thụ thời gian đi."
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cảnh Phong, Tiêu Linh hơi thu lại ý cười trên mặt, nói: "Cảnh Tư đã công khai quan hệ của chúng tôi ở buổi tụ hội gia tộc của Cảnh gia."
"Tôi biết." Cảnh Phong trả lời: "Đây chẳng phải là chuyện cô luôn muốn làm sao?"
Trong mắt Tiêu Linh loé lên sự lạnh lùng, cô đột nhiên nở nụ cười, nói: "Đáng tiếc đây cũng không phải là chuyện đám trưởng bối cổ hủ kia kỳ vọng nhìn thấy."
"Chuyện này chỉ có thể tự cô dàn xếp," Cảnh Phong nói như đây là chuyện đương nhiên, vẻ mặt không hề ngượng ngùng. "Rốt cuộc lúc trước bởi vì Mộc Nghiên, tôi đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ."
Tiêu Linh đương nhiên biết chuyện này, nên cô gật đầu, nói: "Hơn nữa, từ sau đại thọ 70 của ba ba, cũng đã lâu rồi tôi không gặp lại đám chú bác này. Không bằng để tôi ra mặt hẹn bọn họ, tôi tin rằng bọn họ sẽ có hướng thú cùng tôi cùng nhau uống một tách trà."
Truyện khác cùng thể loại
1209 chương
163 chương
62 chương
45 chương
218 chương
501 chương
2475 chương