Quan hệ thân mật

Chương 127 : tiêu linh x cảnh tư - chương 22

Khi Cảnh Tư tỉnh dậy, phát hiện toàn thân mình đang lõa lồ dựa vào người Tiêu Linh, nàng hoảng hồn, nháy mắt tỉnh cả ngủ. Còn may là Tiêu Linh đang ngủ say, bằng không nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng, phỏng chừng sẽ chọc ghẹo nàng. Đêm qua cuồng hoan quả thật không giống như chuyện buông thả mà Cảnh Tư có thể làm được, giờ nàng nhớ lại, mới cảm thấy thật điên cuồng. Nghĩ vậy, Cảnh Tư nghiêng người muốn rời giường, nhưng khi tầm mắt nàng nhìn đến gương mặt đang say ngủ của Tiêu Linh, lại đột nhiên loạn nhịp, cả người bất động. Tiêu Linh ngủ say bớt đi một chút quyến rũ và cường thế của mọi ngày, trông xinh đẹp mà vô hại, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng đều xinh đẹp cực kỳ. Cảnh Tư chưa từng gặp qua người phụ nữ nào đẹp hơn Tiêu Linh, có lẽ có, nhưng tiếc rằng cốt cách tao nhã và ý vị đó, không một ai sánh bằng. (Đại tỷ, tỷ háo sắc quá, tỷ khen 10 năm nay rồi đó!) Ngẫm lại nàng đã lẩn quẩn mấy năm nay, cũng từng buông tay, từng đau khổ, từng vật vã, nhưng cuối cùng vẫn trốn không thoát vòng tay của Tiêu Linh. Nếu đây là ý trời, đã chẳng phải là người, cuối cùng trong cái cuối cùng, hay là cứ đổ tội hai người cam tâm tình nguyện trầm luân đi. Thu lại ánh mắt đang mải miết nhìn Tiêu Linh, Cảnh Tư đứng dậy xuống giường, rõ ràng động tác cố ý thật nhẹ nhàng, không ngờ vẫn làm Tiêu Linh đang ngủ mơ thức dậy. "Sao không ngủ thêm chút nữa?" Tiêu Linh còn buồn ngủ nhìn đồng hồ báo thức bên giường, chỉ mới tám, chín giờ sáng, hiển nhiên còn chưa đến giờ mọi ngày cô thức dậy. Lúc này Cảnh Tư đã mặc áo tắm vào, nghe Tiêu Linh hỏi, nàng nghiêng đầu nói: "Cô ngủ thêm một lát đi." Nếu đã bị đánh thức, đương nhiên Tiêu Linh cũng không muốn ngủ tiếp, cô chống đầu nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của Cảnh Tư lộ ra bên dưới áo tắm, giơ tay ngoắc nàng, chất giọng mới sáng ngủ dậy nghe khàn khàn, càng thêm gợi cảm. "Lại đây." Đoán được lúc này Tiêu Linh kêu mình qua thì cũng không có chuyện gì quan trọng, Cảnh Tư mặt không đổi sắc im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Linh mấy giây, không chịu nổi nụ cười quyến rũ nơi khóe miệng cô, thản nhiên nghe lời cô đi lại sát bên giường. Cảnh Tư vừa đến gần, Tiêu Linh lập tức lanh mắt lẹ tay kéo nàng ngã ngồi lên giường, không đợi Cảnh Tư kịp lên tiếng ngăn cản, Tiêu Linh đã từ sau lưng ôm nàng, cơ thể dán sát vào người nàng, từ từ bao bọc lấy nàng từ phía sau. Hơi ấm xuyên qua hai cơ thể đang dán chặt vào nhau truyền lại, lòng Cảnh Tư chỉ vì cái ôm này mà mềm nhũn, nàng cảm giác được môi Tiêu Linh tiến đến bên tai mình, thấp giọng nói: "Em có còn nhớ không, ngày xưa khi chúng ta ở bên nhau, mỗi sáng thức dậy tôi đều ôm em như thế này, sau đó em còn đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi nữa." Trí nhớ vĩnh viễn thứ khiến người ta hồi tưởng, Cảnh Tư theo lời Tiêu Linh mà nhớ lại cảnh tượng năm ấy, thờ ơ nói: "Sau khi rời khỏi cô, tôi không còn làm chuyện nhàm chán đó nữa." Tiêu Linh ngậm vành tai tinh tế của Cảnh Tư vào miệng, nghe Cảnh Tư nói vậy, đôi mắt cô rực sáng, cười đầy thâm ý: "Nghe giống như em đang gián tiếp biểu đạt tôi là độc nhất vô nhị với em." Nhẹ tránh khỏi vòng tay của Tiêu Linh, Cảnh Tư chỉnh lại áo tắm đang lỏng lẻo, hờ hững nói: "Cô sai rồi, tôi chỉ cảm thấy phế vật giống như cô ngay cả bản thân mình cũng lo không xong, tôi không cần mà thôi." Lời nói lạnh lùng Cảnh Tư chỉ đổi lấy nụ cười nhạt của Tiêu Linh, cô thuận thế nằm trở về giường, khuỷu tay chống đầu như cũ, một bộ dạng hồng nhan họa thủy. "Nhưng cục cưng ơi, tôi đói rồi." "Giờ này chắc má Trần đã dậy rồi." Cảnh Tư bất động thanh sắc nhìn đồng hồ, cự tuyệt không lưu tình. Tiêu Linh vuốt tóc, khẽ cười nói: "Má Trần cũng đâu phải cục cưng của tôi." Trên thế giới này vĩnh viễn không thể nói đạo lý với Tiêu Linh, bởi vì suy nghĩ của cô ấy căn bản chính là hình tròn, mặc kệ cô lượn lách thế nào với cô ấy, cuối cùng cô ấy đều có thể chỉ vài ba câu đem cô lượn về điểm ban đầu. Mắt lạnh đảo qua Tiêu Linh, Cảnh Tư trầm mặc hai giây, cuối cùng xoay người ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Tiêu Linh lười biếng nằm trên giường với nụ cười tản mạn trên mặt. Mặc dù Cảnh Tư đã có một khoảng thời gian ở nước ngoài, nhưng bị ảnh hưởng lâu ngày của Cảnh lão gia, nàng cảm thấy không mấy hứng thú với ẩm thực nước ngoài, cho nên làm bữa sáng tự nhiên cũng là những món Trung quy củ đơn giản. Lúc làm xong bữa sáng thì Tiêu Linh đã rửa mặt xong ngồi xuống trước bàn ăn, Cảnh Tư bưng bữa sáng đặt trước mặt Tiêu Linh, còn nàng thì để má Trần múc một chén cháo trắng cho mình, ăn bữa sáng má Trần đã chuẩn bị sẵn. Tính cách Cảnh Tư vốn là như vậy, bề ngoài luôn lộ ra bộ dạng lạnh lùng nói năng thận trọng, nhưng nội tâm thì ôn nhu như nước, vì lẽ đó, có rất ít người có thể chân chính nhìn thấy được sự nhiệt tình ẩn giấu dưới núi băng, cũng không mấy người có thể có được nàng, ngoại trừ Tiêu Linh. "Ăn sáng xong, tôi phải về nhà." Cảnh Tư ăn cháo, rõ ràng hiếm khi được dịp ấm áp, nhưng nàng vẫn cứ không duy trì được lâu. Nàng nói xong, im lặng một lúc, bất giác thêm một câu: "Rời Cảnh gia mấy ngày nay, chắc chú Cảnh rất lo lắng cho tôi." Tiêu Linh đã đoán trước, nên cũng không có bao nhiêu kinh ngạc và bất mãn, cô chỉ cười nói: "Về phía chú Cảnh tôi đã kêu Cảnh Phong báo với ông ấy rồi, em không cần lo lắng." Nghe Tiêu Linh nhắc đến Cảnh Phong, Cảnh Tư hơi nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt vào, không nhắc đến nữa, chỉ mở miệng nói: "Tôi có thể không trở về Cảnh gia, nhưng cô rời Tiêu thị lâu như vậy, không thể không trở về." Tiêu Linh nhíu mày, cười đến xinh đẹp quyến rũ, "Nếu tôi vừa đi khỏi, em liền nhân cơ hội chạy thoát thì làm sao đây?" Cảnh Tư thản nhiên liếc Tiêu Linh một cái, lười đấu võ mồm với cô, chỉ nghiêm mặt nói: "Sẽ không." Nói xong, Cảnh Tư nghiêng đầu nhìn Tiêu Linh, giọng nàng trầm xuống, không còn thờ ơ lạnh lùng băng giá, mà lộ ra một chút nghiêm túc và mềm mại. "Nếu hôm qua tôi đã không đi, vậy thì tôi cũng sẽ không đi nữa." Cảnh Tư là người trọng lời hứa, nàng khinh thường kẻ nói dối, phàm là những lời nàng đã nói ra miệng, thì chưa bao giờ nuốt lời. Mà đúng là vì Tiêu Linh rất hiểu điểm này ở Cảnh Tư, nên khi nghe câu nói ngắn gọn lại mang ý nghĩa sâu sắc thế này, dù là người luôn mặt không biến sắc như Tiêu Linh, cũng không tránh khỏi giật mình. Tính Tiêu Linh luôn tùy hứng lại không đứng đắn, cảm giác giật mình hốt hoảng này vẫn là lần đầu tiên nếm trải, nghĩ vậy, cô kiềm chế tâm trạng háo hức, trêu chọc nàng: "Nếu em làm không được, tôi sẽ cười nhạo em." "Tôi hứa với cô, đời này trừ khi chính cô mở miệng kêu tôi đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô nữa." Ánh mắt Cảnh Tư dừng trên gương mặt Tiêu Linh, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khóe miệng gợi lên nụ cười điềm đạm. "Xì~." Bất kỳ lời nói nào dường như đều không cách nào đáp lại lời thề sâu sắc vào thời khắc này của Cảnh Tư, Tiêu Linh chỉ cười khẽ một tiếng, có quá nhiều cảm xúc đang chen lấn trong lòng cô nhưng lại không biết làm cách nào để biểu đạt. Không có ai biết, cô đợi giây phút này, đợi giây phút Cảnh Tư tự mình mở miệng thừa nhận, đã đợi hết bao nhiêu năm. Trải qua mấy ngàn ngày đêm trong đầu cô đã mơ hồ không thể nhớ rõ nữa rồi, Tiêu Linh chỉ muốn nhớ rõ khoảnh khắc này, trái tim và tất cả của Cảnh Tư, hoàn hoàn toàn toàn lộ rõ trước mặt cô, chỉ vì một mình cô. "Bây giờ mà không hôn em, dường như có chút nói không nên lời." Khi Cảnh Tư nghe vậy ngẩng đầu lên, thân mình đã bị bao phủ bởi cái bóng của Tiêu Linh, nàng chỉ kịp cảm nhận được Tiêu Linh nâng má nàng lên, nụ hôn cứ vậy mà đặt lên đôi môi nàng. Xúc cảm mềm mại rõ nét như vậy, theo đuổi ấm áp đến khó có thể chia lìa, lưng Cảnh Tư bởi vì áp lực của hai người mà tựa vào ghế, nàng khẽ khép mắt lại, bởi vì không chịu nổi nụ hôn kịch liệt như vậy nên vươn tay nắm lấy một góc áo tắm của Tiêu Linh, giống như níu lấy khúc gỗ duy nhất nổi trôi giữa đại dương triền miên. Người hôn nàng, là Tiêu Linh. Nàng chưa bao giờ là một kẻ yếu đuối cần giúp đỡ, nhưng nghĩ như vậy cư nhiên có thể khiến nàng an tâm buông lỏng xuống, khiến nàng không chút e sợ mà đắm chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt này, cơ thể bởi vì hơi thở của Tiêu Linh mà trở nên mềm mại, để tùy ý Tiêu Linh giữ lấy tất cả của nàng. Thân thể và tâm của nàng, chỉ có thể nở rộ vì một người, ngoại trừ cô ấy, ai cũng không được. Quyết định như vậy, cũng là trong những năm đó rời bỏ Tiêu Linh, là cách duy nhất để Cảnh Tư có thể hoàn trả lại tình cảm của Tiêu Linh, có thể bù đắp áy náy trong lòng nàng, liên quan đến việc này, mặc kệ Tiêu Linh có biết hay không, nàng cũng không định nói với cô. Tôi yêu cô, sớm hơn so với cô nhiều lắm, nhưng nó chỉ lại có thể lặng lẽ ẩn giấu ở trong lòng, cho đến khi cô vạch trần phần tình cảm này, tôi mới dám để nó cẩn thận từng chút thiển lộ ra, càn rỡ yêu cô. Tiêu Linh, cô vĩnh viễn sẽ không biết được tôi vui mừng biết bao nhiêu, kiếp này người tôi yêu là cô. Trong những ngày bình thản vui vẻ bên nhau, Cảnh Tư không phải là người yêu thích náo nhiệt cùng mới mẻ, Tiêu Linh tuy rằng trải qua những ngày hoa hồng lục liễu (cảnh tượng rực rỡ như mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp), nhưng còn may tính cô bát diện linh lung (khôn khéo, nhanh nhẹn), cho nên cùng Cảnh Tư tu thân dưỡng tính, cũng luôn có thể tìm được một vài chuyện vui vẻ để giải trí với nàng. Nhưng chỉ khổ cho Cảnh Tư, nhiều ngày ở bầu bạn bên cạnh một con sói, những ngày tu thân dưỡng tính này, thật là có ý tứ hàm xúc khác. Thân ở trong thương trường đầy phong vân biến chuyển, lại cùng nhau là thiên kim thế gia, thì những ngày nhàn hạ nhất định không thể nào tiếp tục được. Công việc ở Cảnh thị đã có Cảnh Phong lo, nhưng Tiêu thị cũng chỉ có một mình Tiêu Linh, rắn mất đầu nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng phải đến lúc phiền cô tự mình xử lý. Trưa hôm nay Tiêu Linh rời đi, tuy rằng Cảnh Tư không muốn cùng nhân vật phong vân như vậy quá mức sáng tỏ đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến Tiêu Linh cũng sắp phải đi, cũng không khỏi mở miệng nhận lời đến tiễn Tiêu Linh. Bữa trưa được chọn ở nhà hàng Tây trong sân bay, thật ra khẩu vị hai người cũng không quá tốt, hơn nữa tiêu chuẩn ẩm thực vĩnh viễn không thể đạt tỉ lệ thuận với giá cả, cho nên hai người ăn chẳng được mấy miếng, thì không có khẩu vị. Lần này trở về, có lẽ Tiêu Linh sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể về nước lại, Cảnh Tư nghĩ vậy, tâm tình bình tĩnh khó tránh khỏi thêm vài phần tịch mịch. Có điều vẻ mặt của nàng vẫn bình tĩnh như trước, chỉ nhìn vào ánh mắt Tiêu Linh, dần dần trở nên nghiêm túc. Hưởng thụ ánh mắt mang chút hoài niệm của Cảnh Tư, Tiêu Linh một tay chống đầu, một tay điểm nhẹ mặt bàn, không nói gì cả, tùy ý Cảnh Tư nhìn chằm chằm vào mình, tốt bụng không ngăn cản nàng. Bầu không khí an tĩnh mà mãn nguyện, đáng tiếc cảnh tượng như vậy lại không duy trì được bao lâu, một tiếng cười đột ngột đánh gãy cảnh tượng êm ái này. Người đến là một cô gái cực kỳ xinh đẹp và phong cách, thoạt nhìn chắc chỉ khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, mới vừa vào quán cà phê liền lướt đến chỗ Tiêu Linh ở bên cửa sổ, tiến lại cười chào hỏi. Tiêu Linh phong lưu bất trị có tiếng, phụ nữ cô đụng đến mấy năm nay nhiều khôn kể, cho nên nhìn cô gái đúng dịp cười dán sát vào mình, ngoại trừ xa lạ, đại khái chính là bất đắc dĩ. Tuy rằng trí nhớ về người này thật sự là trống rỗng, có điều thấy bộ dạng nhiệt tình bắt chuyện của cô nàng, cũng chỉ có thể cười đáp lại vài câu, không trực tiếp làm mất mặt nàng. Giọng nữ xa lạ không ngừng truyền vào tai, nghe một hồi sẽ thấy ồn ào, Cảnh Tư vẫn vẻ mặt không đổi nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi tách cà phê thấy đáy, nàng mới để xuống bàn, âm thanh không lớn, nhưng khí thế cũng đủ dọa sợ tạp âm đối diện, bức cô nàng kia không thể không im miệng. "Lúc tôi dùng bữa không quen có người lạ quấy rầy." Ánh mắt Cảnh Tư hờ hững, tầm mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người Tiêu Linh, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười lướt qua cô gái bên cạnh Tiêu Linh. "Cho nên tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là mời cô gái bên cạnh cô đi cho, hoặc là các người cùng nhau khuất khỏi tầm mắt tôi." Cảnh Tư lãnh ngôn lãnh ngữ hù được cô gái bên cạnh Tiêu Linh, nhưng không hù được Tiêu Linh. Vốn dĩ cho dù Cảnh Tư không đề cập đến, Tiêu Linh cũng đang định tốt tính mở miệng mời cô nàng đi, giờ nghe Cảnh Tư nói, miệng cô cong lên, lại nhịn không được bật cười một tiếng. Tiếng cười sung sướng mà thỏa mãn, nụ cười này, mới khiến cho Cảnh Tư phát hiện ý tứ hàm xúc bên trong lời nói của mình, bất giác mím chặt môi, cảm thấy hối hận. --- Mình thích chương này, có nhiều cảm xúc hơn chương H. Nice weekend everybody!!!