Tiết Thuỵ Du nói là làm, cuộc họp vừa kết thúc cô liền ban bố chỉ thị sẽ đi thị sát công trường dự án chung cư ở phía Tây Nam thành phố.
Cả Tiết thị sợ hãi khi nghe tin này, đây có phải là đuổi cùng gϊếŧ tận trong truyền thuyết hay không chứ? Chắc chắn Tiết Thuỵ Du phải tìm ra sơ hở mới đích thân đi thị sát thôi, chỉ trách Tiết Vân Nhi có đấu cũng không đấu lại Tiết Thuỵ Du, lần nào cũng bị hành cho tả tơi hoa lá.
“Tiểu Du, ai cho con đến đó?”
“Con là tổng giám đốc, cớ gì không được thị sát?”
“Con đã thông qua bố chưa?”
“Vậy cô ta thực thi dự án có thông qua con chưa? Bố đừng có dung túng cho cái đứa đầu đường xó chợ đó nữa.
Cô ta sẽ phá tan cái Tiết thị này nếu bố còn như thế.”
“Vân Nhi lần đầu dẫn dắt dự án lớn, vẫn còn là tay mơ, con không bảo ban nó thì thôi tại sao lại cố bới móc lỗi ra để làm lớn chuyện như vậy? Con có biết là nếu bây giờ con mà bới móc chuyện lớn ra thì sẽ ảnh hưởng biết bao nhiêu nữa đến Tiết thị hay không?”
“Bố đừng có lấy lý do đó ra để nói với con nữa.
Nếu biết con sẽ làm lớn chuyện thì cô ta phải làm cho tốt vào, để con bới móc ra được nhiều bất cập như vậy bố còn ở đây bênh cô ta nữa.”
“Được rồi, Tiểu Du, con không cần phải như thế đâu.
Chuyện này nếu Vân Nhi có sai bố sẽ bắt nó làm lại cho đúng.”
“Bố cứ bênh người ngoài như thế đi, để rồi bố xem cái thứ mà bố đang bênh rốt cuộc là cái thể loại gì?”
“Con không được đi thị sát, bố là chủ tịch, bố không thông qua thì không được!”
“Vậy cô ta triển khai dự án mới không có một văn kiện nào thông qua con thì sao? Ít nhất cũng phải tổ chức một cuộc họp hội đồng để nhận biểu quyết chứ? Bố nói lý ở đây với con vậy còn cô ta thì sao?”
“Bố đã nói rồi, sơ sót của Vân Nhi bố sẽ có biện pháp răn đe thích đáng rồi bắt nó sửa lại, còn con lo chuyện của con cho xong đi.”
Tiết Thuỵ Du tức tối bỏ đi, Tiết Đổng cũng chầm chậm thở dài rồi đỡ trán.
Hai đứa con gái của ông thực sự khiến ông vừa tự hào vừa đau đầu, một đứa thì cũng có chút năng lực nhưng không nổi bật, một đứa thì tài giỏi nhưng tính tình cực kì xốc nổi, đáng nói hơn là quan hệ càng ngày càng gay gắt của hai người càng khiến ông lo lắng.
Ông ngày càng già đi nhưng hai đứa con của ông lại chưa bao giờ chịu nhượng bộ nhau một chút nào, điều này thật khiến ông trăn trở về di chúc sắp đến…
Không được đi thị sát, cũng coi như là bỏ qua cho Tiết Vân Nhi một cơ hội lớn, Tiết Thuỵ Du ấm ức quay trở về phòng tổng giám đốc.
Tất cả mọi người trong Tiết thị cũng lấy làm quen cái hình ảnh này rồi, thực sự thương cái cánh cửa phòng tổng giám đốc quá đi thôi, cứ bị tra tấn mãnh liệt đến như thế thì bản lề có làm bằng thép cũng phải rơi mất.
Tần Nhã Lam vội đi theo Tiết Thuỵ Du vào phòng, một số người chỉ trỏ Tần Nhã Lam đang cố vin vào Tiết Thuỵ Du để thảo mai dụ dỗ tổng giám đốc của bọn họ.
Tần Nhã Lam vừa về nước đã được mời đến Tiết thị, còn thân thiết với Tiết Thuỵ Du như chị em thì ai lại không ganh tỵ cho được.
Nhưng Tần Nhã Lam đối với điều tiếng nơi công sở này vẫn là giữ cho mình một cái đầu lạnh, bỏ qua toàn bộ lời qua tiếng lại, bởi người ngoài không biết chuyện vẫn muốn làm thùng rỗng kêu to, điều này không đáng để cô để tâm đến.
“Cậu lại bị chủ tịch mắng sao?”
“Ông ấy không cho tôi đi thị sát còn hết mực bênh cái đứa đầu đường xó chợ kia.
Thật là tức chết mà!”
“Tiết Vân Nhi phạm phải lỗi lớn bị cậu bắt được nhưng vẫn không bị xử lý sao?”
“Đúng vậy! Bởi vì có bố tôi nên ông ấy sẽ không bao giờ để cho tôi có cơ hội dìm Tiết Vân Nhi xuống.”
Tần Nhã Lam gật gù nhìn Tiết Thuỵ Du, nếu cô là Tiết Đổng, cô cá là mình cũng sẽ như thế thôi.
Thân là một người cha già có hai đứa con gái, không một ai muốn chứng kiến máu mủ ruột rà của mình đấu đá lẫn nhau đến sứt đầu mẻ trán như thế.
Nhưng Tiết Thuỵ Du sẽ nghe không lọt cái lý lẽ này đâu, bởi với cô, Tiết Vân Nhi vẫn luôn là một đả kích lớn khiến cô không chấp nhận rồi sinh ra thành kiến.
Tần Nhã Lam đối với chuyện này cũng cố lựa lời để an ủi chứ hoàn toàn không dám nói ra suy nghĩ thật lòng của mình đâu.
“Thôi nào! Cậu cũng đã cho Tiết Vân Nhi một bài học là không được khinh suất rồi còn gì.”
“Nhưng tôi không muốn cô ta đem dự án tốt như vậy từng bước phá huỷ.”
Nếu ai cũng có thể giỏi đặt mình vào vị trí của người khác thì tất cả những chuyện hiểu nhầm trên đời này đều dễ giải quyết hơn rất nhiều rồi.
Nhưng rất tiếc không phải ai cũng có năng lực này, nhất là đối với những người đặt nặng thành kiến người khác như Tiết Thuỵ Du.
Tất nhiên người ngoài như Tần Nhã Lam sẽ dễ nhìn bao quát tổng thể hơn nhưng dẫu sao cũng là người ngoài, cũng không thể tác động hay chi phối người trong cuộc được là bao.
Tần Nhã Lam cũng hiểu nếu cô là Tiết Thuỵ Du cô cũng sẽ không để yên cho Tiết Vân Nhi được.
Một đứa con ngoài giá thú từ trên trời rơi xuống đến đây tranh giành cơ ngơi của che mẹ Tiết Thuỵ Du thì ai chấp nhận cho được cơ chứ? Tần Nhã Lam còn không chấp nhận được thì làm sao Tiết Thuỵ Du có thể nuốt trôi cục tức này đây.
Nhưng chung quy mỗi người có một cảm nhận riêng, việc Tần Nhã Lam có thể làm duy nhất chính là xoa dịu phần nào cảm xúc đang dâng trào thương tổn của Tiết Thuỵ Du mà thôi.
“Cậu đã không muốn Tiết Vân Nhi phá huỷ thì chi bằng chứng tỏ cậu xuất sắc hơn cô ta đi.
Nếu Tiết Vân Nhi không thể sửa chữa lỗi lầm của mình trong dự án này thì cậu hoàn toàn có tư cách giành lại nó bằng năng lực của mình mà.”
“Ừ! Tôi sẽ cố gắng giành lại thứ của mình.
Nhất định phải như vậy!”
Nhìn Tiết Thuỵ Du lấy lại được tinh thần, Tần Nhã Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Thuỵ Du chính là kiểu người dễ bị ảnh hưởng nhưng cũng dễ vực dậy tinh thần, là kiểu có gì sẽ bộc lộ ra cái đó nên Tần Nhã Lam mới cảm thấy cô thật dễ khuyên nhủ.
“Phấn chấn tinh thần lên, tối nay rảnh rỗi có thể cùng tôi đi uống rượu.”
Nghe đến hai từ “uống rượu” thì mắt của Tiết Thuỵ Du sáng như đèn pha ô tô, mọi chuyện phiền phức rối não kia lập tức bị quăng ra sau đầu.
Uống rượu thì vui đấy nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn còn sợ sai lầm trong quá khứ của cô bị lặp lại nên tự dặn lòng có uống như thế nào cũng phải giữ đầu óc thật tỉnh táo mới được.
Thú vui như uống rượu mà bị chuyện đó dập tắt thì thật chẳng ra làm sao.
“Được, tối nay chỗ cũ, nhất định phải uống.”
Tần Nhã Lam nhìn Tiết Thuỵ Du vì ăn chơi quên chuyện buồn thì cũng vui lên một chút, haiz, vẫn là đưa cô đi uống rượu mới có thể vực dậy tinh thần của Tiết Thuỵ Du mà thôi.
Nhưng biết làm sao được, Tần Nhã Lam cũng hết cách rồi.
Vẫn là hộp đêm mới đem Tiết Thuỵ Du trở thành Tiết Thuỵ Du đích thực, cô uống rượu rồi cùng Tần Nhã Lam vui chơi, đem tất cả những công việc nặng nhọc áp lực quẳng ra sau gáy.
Tiết Thuỵ Du đi từng bước lên sàn nhảy, hoà vào dòng người đông đúc rồi nhún nhảy theo điệu nhạc.
Thật sự chỉ có như thế này cô mới cảm giác được cô còn sống.
“Sao? Cảm thấy tốt hơn rồi chứ?”
“Đúng là chỉ có rượu và hộp đêm mới đủ khiến tôi quay trở về thực tại được.”
“Chuyện của Lương Hạo Hiên cậu cũng đừng nghĩ nhiều, lát nữa gọi anh ta đến đón thì có giận cũng sẽ tan ngay.”
“Cậu đấy, làm quân sư cho người khác mãi rồi cũng nên kiếm cho mình một bến đỗ đi chứ hả?”
Nghe đến vấn đề này Tần Nhã Lam bỗng thấy rùng mình.
Ôi trời cô bỗng nhớ lại mấy mối tình trước của cô bị cô dí chết vì sự ngại ngùng không rõ nguyên nhân cùa mình mà vừa buồn cười vừa cảm thấy sợ.
Cô chưa nghĩ đến việc mình sẽ yêu một người rồi ngày nhớ đêm nhung đâu, thực sự chưa phải lúc.
“Mới hai mươi tư tuổi, chơi còn chưa đã, còn chưa kịp giàu lên thì có bạn trai sớm làm gì?”
“Vậy cậu đang chê tôi già sớm đó hửm? Tôi có hôn phu và sắp kết hôn rồi đó.”
“Nào có ý đó đâu tiểu thư của tôi ơi.
Ý tôi là tôi cảm thấy chưa muốn yêu đương lắm, bây giờ vẫn cứ là ổn hơn.
Tầm năm, sáu năm nữa, khi tôi ngoài ba mươi ấy, khi đó còn chưa được ông tơ se duyên thì phải nhờ đến bà nguyệt là cậu rồi.”
“Để tôi xem sao, bạn của Lương Hạo Hiên có mấy người cũng được đấy.
Tôi tìm hiểu kĩ đối phương, nếu thấy ổn sẽ giới thiệu cho cậu.”
“Thật là ra dáng bà mối mà!”
Tần Nhã Lam cũng cố gật đại cho qua chuyện thôi, dẫu sao thì cô cũng đã từng có suy nghĩ sẽ độc thân suốt quãng đời còn lại rồi.
Cô cũng nghĩ đến có lẽ cô không hợp với chuyện yêu đương lắm vì nhìn quá khứ của cô là biết, nhưng cũng đã từng nghĩ đến trong tương lai cũng sẽ có người khiến cô khắc cốt ghi tâm, khiến trái tim cô đập loạn vì yêu nữa.
Nhưng Tần Nhã Lam vẫn lãnh đạm chờ ngày đó đến, trước khi trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh, đóng cửa từ chối tất cả những gì thuộc về tình yêu.
Lúc ra về, Tiết Thuỵ Du cố giữ mình thật tỉnh táo, cô gọi điện Lương Hạo Hiên đến rồi mới an tâm ra về.
Tần Nhã Lam như thường lệ bắt taxi, nhưng cô lại không ngờ lần này người say khướt đến nỗi mờ mắt lại là cô.
Cố Vấn Hàn vừa mua chiếc xe thể thao mới, vừa từ hộp đêm tụ tập với bạn bè xong vốn định ra về thì một cô gái không biết từ đâu mở cửa xe ngồi vào xe của anh ta.
Chưa kịp định thần thì đối phương đọc địa chỉ rồi bảo anh chạy đi.
Sự tình gì đây? Say đến nỗi nghĩ chiếc xe thể thao mới toanh của anh là xe taxi hả? Thú thực thì nhìn cũng giống xe taxi nhưng rõ ràng xe của anh sang trọng hơn cơ mà.
“Này cô! Cô nhầm rồi, tôi không phải taxi.”
“Chạy đi!”
Tần Nhã Lam say rồi, nằm được xuống ghế xe thì chẳng buồn đứng dậy luôn.
Cô lờ mờ định nhắm mắt thì bị Cố Vấn Hàn làm phiền.
“Cô gái à! Xe của tôi không phải là xe taxi! Cô đừng…”
Cố Vấn Hàn định ôm Tần Nhã Lam ra khỏi xe thì liền bị cô kéo cho ngã xuống, trọng tâm bị mất dẫn đến nằm hẳn luôn lên người của cô.
Cố Vấn Hàn mặt đỏ tai hồng nhìn kĩ người con gái dưới thân.
Tần Nhã Lam nói qua nói lại thì cũng là một cô gái có nhan sắc, để so sánh với Tiết Thuỵ Du thì chắc chắn không thể so nhưng nếu so với mặt bằng chung thì cô cũng được xem là xinh đẹp.
Cố Vấn Hàn ngây ngốc nhìn cô gái đang say khướt dưới thân, cả cơ thể thoang thoảng mùi Chanel No.9 cộng với mùi rượu đậm trong hơi thở.
Chút lý trí còn sót lại của Cố Vấn Hàn như bị thứ gì đó đánh bại, anh dứt khoát lên ghế lái, lái xe rời đi, không buồn đem Tần Nhã Lam đi chỗ khác nữa..
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
23 chương
48 chương
65 chương
41 chương
140 chương