Sau ngày hôm đó, Tiết Thuỵ Du quay lại với cuộc sống bình thường ngày đi làm đến mệt mỏi, tối về nhà liền ngủ ngay của mình, nhưng cô cảm thấy mơ hồ, bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và Lương Hạo Hiên bỗng chốc như bị ai đó cán thêm một lớp nữa cho dày thêm một chút. Thú thật, Tiết Thuỵ Du chưa bao giờ muốn bản thân mình phản bội lại Lương Hạo Hiên, nhưng cô cũng không có cách nào từ chối Trình Dục Uy được. Một bên là hôn phu, một bên là người nắm giữ quyền sinh sát của cô, Tiết Thuỵ Du thật tình không dám đưa ra lựa chọn. Dẫu biết bản thân mình ti tiện, Tiết Thuỵ Du vẫn không có cách nào để bản thân không là một đỉnh trong tam giác tình ái này. Cô không muốn tổn thương Lương Hạo Hiên bằng cách đến bên cạnh Trình Dục Uy theo như cách mà hắn luôn muốn, nhưng cô cũng cảm thấy bản thân không thể nào từ chối được Trình Dục Uy. Như đứng giữa một ngã ba đường, Tiết Thuỵ Du không biết phải chọn đi lối nào, càng như vậy cô càng cảm thấy mình lại phản bội thêm. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan! Tiết Thuỵ Du bâng quơ suy nghĩ rồi lại tự rơi vào trong bế tắc. “Sao thế? Đầu óc cậu cứ như ở trên mây ấy.” “Haiz, Nhã Lam! Cậu có bao giờ rơi vào trường hợp tình tay ba bao giờ chưa?” Tần Nhã Lam nhìn Tiết Thuỵ Du với một ánh mắt hết sức là vi diệu, như mang đủ tư vị chua - cay - mặn - nhạt để nhìn vào một câu hỏi mang đầy tính thú vị từ Tiết Thuỵ Du. Ôi trời! Tiết Thuỵ Du hỏi như vậy là có ý gì? Hay là vận đào hoa của Tiết Thuỵ Du tới rồi? “Cậu nói vậy là sao? Cậu chẳng phải đã đính hôn với Lương Hạo Hiên, sắp cưới đến nơi rồi không phải sao? Vướng vào tình tay ba với ai nữa?” Thực sự thì vừa nãy Tiết Thuỵ Du nghĩ sao nói đó, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì cho đến khi Tần Nhã Lam nhìn cô rất lâu rồi mới hỏi ra câu hỏi này. Tiết Thuỵ Du nhận ra bản thân mình thực sự ngớ ngẩn rồi, sao lại đi nói thẳng suy nghĩ ở trong đầu ra như thế kia chứ? Bây giờ thì hay rồi, Tần Nhã Lam mà phát giác ra điều gì thì cuộc đời cô như đi tong luôn. “Không có đâu…! Tôi chỉ là đang suy nghĩ về câu chuyện của một người bạn thôi. Cô ấy có bạn trai nhưng cùng lúc lại phát sinh quan hệ với một người khác, kì lạ là cô ấy lại không có cách nào từ chối cả hai… Nghe thì hơi ti tiện nhỉ, cô ấy làm cho tôi bàng hoàng đến nỗi đến bây giờ vẫn còn suy nghĩ đây này.” “Thực ra thì phải có lý do gì khiến cô ấy phải giữ mối quan hệ tay ba như thế chứ đúng không?” “Cái này tôi chịu vì cô ấy chẳng có nói ra lý do là gì, nhưng tôi cũng nghĩ như cậu, hẳn là có lý do gì đó mới khiến cho cô ấy như vậy bởi vì thực sự theo như tôi nhận xét thì cô ấy chưa bao giờ như thế cả.” “Tôi thì đã bao giờ yêu đương đàng hoàng đâu, thú thật thì thay vì đi hỏi một người cực kì gà mờ trong chuyện tình cảm như tôi thì cậu nên đi hỏi người khác thì hay hơn đấy.” “Thì do cậu tò mò chuyện tôi đang nghĩ mà. Biết chuyện chẳng hề liên quan gì đến tôi đâu nhưng không hiểu sao tôi cứ trăn trở mãi.” “Mà cậu cũng chăm lo chuyện bao đồng thật đấy, chuyện của cậu còn xếp cả đống cả đống đằng kia chờ cậu lo kia kìa.” “Hì hì!!!” Nói không liên quan tới cô thì chính là đang nói dối rồi, Tiết Thuỵ Du giả lả cười cho qua chuyện, cũng may vì cô nhanh trí lách câu chuyện đi một cách êm đẹp khiến cho Tần Nhã Lam không có một chút phát giác gì cho sự sai trái ở đây chứ bằng không thì cô có mười cái miệng cũng không thể nào giải thích nổi. Mà nghĩ đến đây thì Tiết Thuỵ Du cũng cảm thấy thực sự nếu chuyện này mà có bị vỡ lở ra thì cô cũng không có cách nào đối diện được với người khác. Chỉ riêng một mình Tần Nhã Lam thôi cô đã cảm thấy muốn toát hết cả mồ hôi rồi, thật không dám nghĩ đến tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô hóng chuyện hoặc bắt cô giải thích thì Tiết Thuỵ Du nghĩ khi đó cô nên chết quách đi cho xong. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn đau đầu ủ rũ với nó lắm đây, cô không thể cứ tiếp tục như thế với Trình Dục Uy, cũng càng không biết làm sao để đối diện với Lương Hạo Hiên, với mối quan hệ chỉ vừa mới tốt đẹp lên hơn của hai người. Thật tình! Ông trời phải chăng thấy cuộc đời của Tiết Thuỵ Du cô quá đỗi bình thường giản dị và suôn sẻ nên phái xuống một Trình Dục Uy để làm cho nó màu sắc hơn đúng không? Cố gắng dẹp hết suy nghĩ linh tinh trong đầu, Tiết Thuỵ Du thấy Tần Nhã Lam nói đúng, công việc của cô còn chất thành một núi cao hơn đầu ở đằng kia thì cô hà cớ gì lại cứ suy nghĩ linh tinh ba cái chuyện không đâu như thế này làm gì? Tiết Thuỵ Du nhanh chóng xốc lại tinh thần, lại bắt tay vào công việc bận rộn thường nhật kia của mình. Tần Nhã Lam cũng chú tâm vào công việc như bình thường nhưng hình như cô mắc bệnh giống Tiết Thuỵ Du rồi. Câu chuyện mà Tiết Thuỵ Du vừa chia sẻ kia đúng thật là dễ khiến người ta suy nghĩ thật. Tần Nhã Lam ngồi làm việc nhưng đầu óc lại cứ nghĩ mãi đến những lời mà Tiết Thuỵ Du đã nói. Nếu là phát sinh quan hệ với người khác thì có lý do gì để tiếp tục dây dưa với nhau để rồi rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này. Rồi chẳng hiểu sao Tần Nhã Lam lại nhớ lại cái đêm cô say rượu rồi phát sinh quan hệ cùng người đàn ông lạ mặt đó. Nếu đã là phát sinh quan hệ một cách vô tình như thế thì nhanh chóng quên đi là được còn gì? Thật không thể hiểu nổi nữa! Nói là như vậy nhưng Tần Nhã Lam thi thoảng vẫn nhớ lại đêm hôm đó, tuy cô không có cách nào nhớ lại được khuôn mặt của người đàn ông đó có hình dáng như thế nào, tròn méo ra sao nhưng cảm giác thì không bao giờ quên được. Hình như đa số phụ nữ đối với người đàn ông nắm giữ lần đầu của mình thường nhớ mãi không quên…! Giữa cái nắng công trình, Tiết Thuỵ Du vẫn đi như một con thoi ở đó, cô đã đổi giày cao gót thành giày thể thao khoẻ khoắn, mặc đồ vest thay vì váy công sở như bình thường và hơn một điều nữa chính là lớp kem chống nắng mọi ngày lại dày thêm một chút. “Tiết tổng, dự án này cô định đích thân theo đến sát nút luôn sao?” “Tại sao không? Điều này chứng tỏ tôi đang cực kì dụng tâm đến dự án này, các người liệu mà làm ăn cho đàng hoàng.” “Hầy! Thực ra thì tôi thấy ở chỗ công trình bụi bặm đến mức này thì để đàn ông ra thị sát có khi còn tốt hơn.” “Thế điều luật nào nói phụ nữ không được đi làm công trình? Mặc dù tôi học chuyên ngành về phát triển kinh tế nhưng đừng nghĩ mấy chuyện xây dựng như thế này tôi không am hiểu. Cứ làm hết tốc lực đi, đừng để xảy ra bất kì sai sót gì dưới mắt tôi.” “Vâng… vâng… tôi rõ rồi…” Trên mặt trận công việc, Tiết Thuỵ Du giống như một đoá hoa anh túc độc vậy, cô lúc nào cũng nổi bật giữa đám đông nhưng chớ có dại dột mà đụng vào. Đúng là không hổ danh là tiểu thư con nhà tài phiệt tài giỏi và danh giá nhất thành phố này, Tiết Thuỵ Du còn khiến cho cánh đàn ông nhiều khi cũng phải nể phục. Cô đi một vòng công trình, giám sát từng chút từng chút một, sổ sách đều kiểm kê mỗi ngày, thực sự quá sức là dụng tâm đối với dự án này. Đến một con ruồi, một con muỗi còn chẳng có thể lọt được vào đây mà lỏm chuyện chứ đừng nói gì có người dám cậy quyền nhúng tay nhúng chân vào mà gian lận. Trước hội đồng quản trị của Tiết thị, Tiết Thuỵ Du luôn minh bạch công bố toàn bộ những số liệu chi tiết về việc kiểm kê xuất nhập nguyên vật liệu, nguồn nhân công,… khiến cho rất nhiều cổ đông, nhiều giám đốc rất tán thành với cách làm này. Tiết Thuỵ Du đang tính toán để đi một bước đường toàn thắng, sẽ nhân cái độ nóng bỏng của dự án lần này, đem bản thân nâng lên một tầm cao khác hơn. Tất nhiên là tồn tại song song đó vẫn còn có lý do khác. Thứ nhất đó chính là cô rất ghét bị ai đó soi mói dự án và kế hoạch phát triển của mình. Nói không đâu xa mà chính là những cổ đông đang ngồi dưới hội đồng đây, bọn họ không chắc là một trăm phần trăm đều tán dương cô, Tiết Thuỵ Du đương nhiên biết vẫn còn một số ở đó sẽ lợi dụng từng sơ hở của cô để bắt bài và Tiết Thuỵ Du cô đương nhiên sẽ không để cho ai có cơ hội đó. Hơn hết, những cổ đông ở đây đều mong lợi nhuận chảy về túi của mình nhưng nào có mấy ai chấp nhận chịu thua lỗ, tiền mọc cánh mà bay đâu, nên càng minh bạch thì sẽ càng dễ đối phó với đám người này hơn. Thứ hai thì chắc chắn là phó tổng giám đốc của Tiết thị - Tiết Vân Nhi rồi. Tiết Thuỵ Du biết Tiết Vân Nhi sẽ chẳng bao giờ đạt tới cái trình độ để đi soi xét tất cả những việc mà Tiết Thuỵ Du làm. Nhưng đề phòng là trên hết, hơn nữa cô muốn nhân cơ hội này đề cao sự chuyên nghiệp của mình, tiện chân đạp Tiết Vân Nhi một cái vì đã để dự án béo bở này lọt được vào tay Tiết Thuỵ Du cô. Tiết Thuỵ Du đã nghĩ rồi, ai nói cô cao cao tại thượng, kiêu căng ngạo mạn cũng được, cô có cách khiến cho bản thân mình trở nên sáng giá và tất cả những gì cô làm cho Tiết thị sẽ khiến cho người khác ít nhiều cũng phải nể phục. Nhưng hình như không có một bức tường nào là không lọt nổi gió, Tiết Thuỵ Du có dùng cả tâm sức để tỉ mỉ quan sát dự án đến đâu thì một cá nhân nếu đã muốn làm phản thì sẽ tự có cách gian lận. Tiết Thuỵ Du từng nói tuy chuyên ngành của cô là phát triển kinh tế nhưng cũng am hiểu ít nhiều về xây dựng. Tất nhiên nó cũng sẽ giống như một người chuyên ngành xây dựng nhưng biết một chút về kinh tế vậy. Tiết Thuỵ Du có giỏi đến đâu cũng chẳng thể nào so bì được với người trong ngành xây dựng, và vì thế Tiết Thuỵ Du vẫn bị qua mặt dù cho có dụng tâm đến thế nào. Đêm khuya thanh vắng, ở công trường xây dựng thuộc quyền quản lý của Tiết thị, bảo vệ công trường sau buổi đi tuần tra thì đã gật gà gật gù mà say ngủ bên cạnh tiếng radio não nề. Một người mặc đồ đen lén la lén lút đi vào công trường, anh ta am hiểu địa phận ở đây đến kì lạ. Anh ta lén lút khuân vác một bao xi măng đi ra ngoài một chiếc xe bán tải đậu ở một góc khuất ít người thấy nằm cách đó không xa. Năm chuyến rồi mười chuyến, anh ta cứ vậy rút ruột biết bao nhiêu là vật liệu xây dựng mà không có một ai hay biết gì. Tiếng xe bán tải nổ máy rồi rời đi, tiếng radio vẫn còn đang phát, bảo vệ công trường vẫn ngủ gật, chỉ có đêm đen nhìn thấy tất cả sự việc vừa xảy ra, còn lại vẫn như chưa có chuyện gì….