“Tiết Thuỵ Du ấy vậy mà lại dám ở trước hội đồng nói ra mấy lời như thế với chị sao?”
Cô trợ lý với đôi mắt giảo hoạt nhìn Tiết Vân Nhi, điệu bộ chói tai đang ra vẻ tức giận.
Thoạt nhìn thì ắt hẳn ai cũng sẽ nhận ra được cô gái này không hề có chút gì là đáng tin tưởng đâu, duy chỉ có được cảm giác tinh ranh khiến người khác phải đề phòng nhiều chút.
Tiết Vân Nhi cũng suy nghĩ được như thế nhưng cô ta chẳng để tâm chi cho lắm, chỉ cần có lợi thì cô ta sẽ lợi dụng người trợ lý này đến cùng.
“Con ả đó khi nào chẳng mạnh miệng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cứ lơ là khiến người ta thừa nước đục thả câu.”
“Mà tính ra thì việc chị làm ở cuộc họp cũng khiến cho Tiết Thuỵ Du phần nào hoảng sợ rồi đó.
Cô ta hoảng sợ mới như thế chứ nếu đã nắm chị trong lòng bàn tay thì chắc gì đã vội phản pháo lại như thế.”
“Tiết Thuỵ Du ấy hả? Cái gì cũng giỏi chỉ có mỗi cái việc bị ai giẫm phải đuôi thì sẽ nhảy dựng lên.
Bây giờ tôi là người khiến cô ta đề phòng nhất, tôi làm gì cô ta chả phản công dồn dập lại.”
“Cũng đúng đó.
Tính tình của Tiết Thuỵ Du từ trước đến nay vốn tệ, nhưng có khi đó cũng là một lỗ hổng của cô ta để tạo cơ hội tốt đến cho chúng ta.
“Cô có kế sách gì sao?”
“Chị nghe em.”
Cô trợ lý nham nhở tiến đến sau lưng Tiết Vân Nhi, cúi người khẽ thì thầm vào tai cô ta mấy lời gì đó.
Tiết Vân Nhi sau khi nghe xong, đầu mày giãn ra, trên khuôn mặt vốn không có chút biểu tình gì bỗng để lộ ra một nụ cười mang đầy ẩn ý.
Phải nói cô trợ lý này tới với Tiết Vân Nhi thật đúng lúc, giống như hổ mọc thêm cánh, vừa hay lại có thể đụng tay đụng chân vào dự án khiến Tiết Thuỵ Du thất thố.
Cũng phải xem một mình Tiết Thuỵ Du lợi hại hay hai người Tiết Vân Nhi lợi hại đây.
“Thuỵ Du, cậu có đang ổn không vậy?”
“Tôi không sao mà.”
Tần Nhã Lam lo lắng nhìn Tiết Thuỵ Du uể oải ngồi trên ghế tổng giám đốc, cả người vô lực tựa về sau ghế trông chẳng có chút khí thế nào, thật sự không giống như Tiết Thuỵ Du ngày thường.
Chuyện vừa rồi ở phòng họp Tiết Thuỵ Du phản pháo lại Tiết Vân Nhi thực ra không phải làm sai nhưng phản ứng thái quá như vậy dễ khiến Tiết Vân Nhi nắm được sơ hở của cô.
Mà cái làm Tần Nhã Lam lo lắng đó chính là nếu Tiết Thuỵ Du tiếp tục giận đùng đùng lên như vậy e rằng sẽ dễ mắc bẫy của Tiết Vân Nhi mất.
“Nếu cậu không ổn định lắm có thể nghỉ một thời gian, đừng đến công ty.
Tôi sợ Tiết Vân Nhi cứ cạnh khoé cậu như vậy sẽ làm cho cậu mất khống chế mất.”
“Tôi không sao đâu.
Chắc tại do tối qua không ngủ được nên thành ra cả ngày hôm nay cứ uể oải, tâm trạng cũng theo đó mà lao dốc.”
“Theo như tôi thấy thì cậu nên nhờ Lương Hạo Hiên trông coi dự án đi, đỡ đần cậu được một chút, xem như là đang củng cố quyền lực của cậu đối với Lương Hạo Hiên.
Tiết Vân Nhi có thể không sợ cậu nhưng cậu với Lương Hạo Hiên mà liên thủ thì cô ta chả dám ho he gì đâu.”
Lại nhắc đến Lương Hạo Hiên, Tiết Thuỵ Du thở dài đỡ trán.
Không hiểu sao cô lại không muốn gặp anh một chút nào.
Ngay từ đầu cô và Lương Hạo Hiên tới với nhau chắc có lẽ là vì để củng cố quyền lực mà thôi.
Nhưng hiện tại Tiết Thuỵ Du lại đang che giấu một bí mật lớn đến như vậy sau lưng Lương Hạo Hiên, dần dần nó làm cho cô chẳng dám nghĩ đến chuyện tương lai của hai người nữa.
“Hạo Hiên là người ngoài, chỉ là hôn phu của tôi, còn chẳng phải cổ đông của Tiết thị.
Nếu cứ vậy mà đưa Hạo Hiên vào giám sát quản lý dự án có khi còn bị người trong hội đồng lên án hơn nữa.”
“Vậy cậu cũng nên tranh thủ tìm được nguồn nhân công mới đi thôi.
Nếu để hội đồng cứ tin vào Tiết Vân Nhi như vậy có khi sẽ càng rắc rối thêm.”
“Tôi biết rồi.
Đây là chuyện phải làm mà.”
Tiết Thuỵ Du xoay mòng mòng với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Thực tình! Nếu ngày đó cô tỉnh táo hơn một chút, không va phải Trình Dục Uy thì bây giờ đâu có rơi vào tình trạng bế tắc như thế này.
Đến cả hôn phu của mình mà cô còn chụp cho anh một chiếc mũ xanh thì Tiết Thuỵ Du nào dám lên tiếng nói lời nào cho cuộc hôn nhân này.
Nhưng bù qua cũng phải bù lại, cô không thể để Trình Dục Uy cứ mãi nắm thóp cô như vậy được.
Dù có muốn hay không thì Tiết Thuỵ Du cũng nên đẩy nhanh tiến độ của cuộc hôn nhân này thôi.
Ngẫm nghĩ lại bên Lương thị ngày trước hình như cũng từng có một nguồn lớn nhân công khá ổn định, Tiết Thuỵ Du cố gạt phăng mọi suy nghĩ trong đầu, nhấc điện thoại gọi đến cho Lương Hạo Hiên.
“Hạo Hiên, anh có đang rảnh không?”
“Anh đang ở công trình để thị sát qua một chút.
Có việc gì sao?”
“Tối nay gặp nhau nhé, em có chút chuyện cần nhờ tới anh.”
“Được thôi.
Vậy tan ca anh qua đón em nhé.”
“Được.”
Tiết Thuỵ Du ngẫm nghĩ hồi lâu, cái hẹn cuối tuần này với Trình Dục Uy cô cũng chưa hồi đáp.
Cố gạt hết tất cả những trăn trở sang một bên, Tiết Thuỵ Du lại quyết tâm dồn hết sức vào dự án lần này.
Hy vọng có thêm sự giúp đỡ của Lương Hạo Hiên thì dự án sẽ càng dễ nắm bắt hơn.
Sáu giờ tối, Tiết Thuỵ Du nhìn đồng hồ, bên ngoài trời đã xẩm tối, chỉ còn lại chút hoàng hôn sót lại ở xa xa cuối chân trời.
Cô sắp xếp lại văn kiện rồi chuẩn bị ra về, ngẫm nghĩ hồi lâu cô bấm điện thoại gọi cho Lương Hạo Hiên.
“Em tan ca rồi, em đợi anh nhé.”
“Anh đang đợi em này.”
“Vậy đợi em một lát, em sẽ xuống ngay.”
Tiết Thuỵ Du vội vớ lấy túi xách rồi tan ca.
Dưới sảnh, Lương Hạo Hiên vẫn đợi cô như mọi lần, trông anh chẳng có chút gì là gấp gáp, vẫn cứ ung dung nhàn nhã đứng cạnh xe đợi hôn thê của mình.
Nhìn kiểu gì cũng giống như một người chồng mẫu mực.
Tất nhiên là Tiết Thuỵ Du nhìn ra được Lương Hạo Hiên đối với cô vẫn luôn hết mực quan tâm, cưng chiều.
Chỉ cần là cô, anh sẽ không quản ngại chuyện gì mà sẽ đến ngay khi cô cần, hơn cả, anh luôn là người đến trước, đợi cô mà chẳng có chút nào oán trách.
Người như Lương Hạo Hiên làm cho Tiết Thuỵ Du vừa cảm thấy ấm áp mà xen vào đó là một chút tự trách bản thân.
Lương Hạo Hiên tốt với cô như vậy mà cô lại giấu diếm anh chuyện lớn, cô thật sự cảm thấy có lỗi.
“Em tan ca rồi sao? Chúng ta đi ăn tối nhé.”
“Ừm.”
Cả hai không nói gì với nhau thêm nữa, Tiết Thuỵ Du ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn sang Lương Hạo Hiên đang lái xe.
Mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng cô lại có thể cảm nhận được anh đang rất vui.
Có lẽ bởi vì lời đề nghị gặp nhau của cô chiều nay.
Họ dừng lại ở một nhà hàng Nhật Bản, Lương Hạo Hiên còn khiến Tiết Thuỵ Du bất ngờ khi anh đã đặt bàn trước.
Cô nhìn Lương Hạo Hiên gọi món, đợi phục vụ đi rồi mới nói chuyện.
“Anh đặt trước chỗ này sao? Có hẹn với ai à?”
“Lần trước em có nói với anh là thèm đồ Nhật nên chiều nay lúc em vừa hẹn anh là anh đã đặt bàn ngay.
Thật may vì là thành viên vip của nhà hàng nên họ cũng sắp xếp kịp thời cho anh.”
Nghe điều này xong Tiết Thuỵ Du càng cảm thấy tự trách.
Lương Hạo Hiên thực sự quá tốt, quá tinh tế, càng như vậy anh càng khiến cô thật sự hổ thẹn.
Ước gì anh chỉ đơn thuần là hôn phu của cô, giữ thái độ nhàn nhạt như cô thì có khi cô sẽ không chột dạ nhiều như bây giờ.
“Em nói sao? Em cần một nguồn nhân công từ Lương thị sao?”
“Ừm, có phiền anh quá không?”
“Không có! Việc này để anh xử lý cho, chậm nhất chắc là hai ngày nữa anh sẽ phản hồi lại.
Anh sẽ cố gắng hết sức có thể để gửi cho em phản hồi nhanh chóng.”
“Không cần thế đâu, cứ lo việc của anh trước đi đã, chuyện này khi nào làm cũng được mà.”
“Sao lại có thể như thế được? Em đang quản lý một dự án lớn, nguồn nhân công là một vấn đề mấu chốt, anh đâu thể lơ là được.
Huống gì Lương thị dạo đây cũng khá rảnh rang, anh cũng không có bận rộn gì nhiều đâu.”
“Vậy cảm ơn anh trước nhé.
Bữa cơm này em mời cho.”
“Chuyện nào ra chuyện đó.
Bữa cơm này có liên quan gì đâu, sao em cứ khách sáo mãi như thế? Chúng ta sắp là người một nhà rồi kia mà.”
Mặc dù hơi lúng túng nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn cười trừ đáp lại lời của Lương Hạo Hiên.
Thực sự không biết nếu anh biết được con người của cô, anh có còn tốt với cô được như thế này hay không nữa.
“À cuối tuần này chúng ta về Tiết gia ăn cơm nhé! Bố em cứ gọi cho anh mãi thôi.”
“Cuối tuần sao?”
Tiết Thuỵ Du bỗng nhớ đến cái hẹn cuối tuần này của Trình Dục Uy, tâm trạng bỗng chùng xuống.
“Em có việc bận à?”
“À không… không có việc gì cả.
Cuối tuần này chúng ta về Tiết gia.”
“Được.
Anh sẽ gọi điện thông báo cho bố em một tiếng.”
Tâm trạng cứ lửng lơ lơ lửng suốt cả bữa tối, Tiết Thuỵ Du cứ không tập trung được.
Cô suy nghĩ đến Trình Dục Uy, lại suy nghĩ đến Lương Hạo Hiên, thực sự không biết khi nào nhập nhằng tay ba này sẽ chấm dứt nữa.
Trong khi Tiết Thuỵ Du đang ở cùng Lương Hạo Hiên để bàn chuyện mấu chốt của dự án thì Tiết Vân Nhi cũng không rảnh rang mà ngồi yên ôm cây đợi thỏ.
Dựa vào quan hệ, cô ta tìm đến nhà một người đàn ông, đặt lên bàn nhà anh ta một tấm thẻ ngân hàng và một xấp tiền mặt.
Người đàn ông đó nghi hoặc nhìn Tiết Vân Nhi, trong căn nhà thuê chật hẹp vốn đối lập hoàn toàn với một thân đồ hiệu của cô, người đó nhìn xấp tiền mặt mệnh giá lớn, nhìn cả tấm thẻ ngân hàng trên bàn.
“Cô muốn gì ở tôi?”
“Nghe theo tôi, mỗi tháng anh sẽ có từng này tiền.”
Người đàn ông đó đắn đo nhìn số tiền trên bàn sau đó nhìn Tiết Vân Nhi đang mỉm cười ở phía đối diện rồi lại nhìn chiếc điện thoại di động đang không ngừng đổ chuông trên nền đất….
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
23 chương
48 chương
65 chương
41 chương
140 chương