Thiên Châu bước vào một quán, cô đảo mắt nhìn xung quanh sau đó tiến đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. "Có chuyện gì?"- Thiên Châu nhanh chóng vào vấn đề, không lạnh không ấm nhìn người đàn ông trước mặt. Thiệu Vũ cũng rất nghiêm túc nhìn Thiên Châu, giọng nói điều điều: “Chắc hẳn gần đây cô cũng nghe nói về vụ án moi tim chứ?” “Tôi không cho rằng anh gọi tôi ra đây là để tán gẫu.” Thiệu Vũ cười khổ, nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt của cô: “Có cần lúc nào cũng phải xa cách như vậy không? Tôi chỉ muốn nói cho em biết về một vài chuyện.” Thiên Châu im lặng. Thiệu Vũ lại hỏi: “Em có muốn nghe chuyện của mẹ em không?” Một câu nói của Thiệu Vũ thành công dấy lên nghi vấn của Thiên Châu, cô nhìn hắn rất lâu, hắn biết chuyện năm đó của mẹ cô, hắn là ai? Có quan hệ gì với bà ấy? Thiệu Vũ dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, chỉ khẽ mỉm cười nhạt, ánh mắt đầy sự bi thương. "Năm đó Dương Thiên Ngọc đã cứu một cậu bé trong đường dây của bọn buôn người, chính bà ấy đã chữa trị từng vết thương cho cậu bé đó, đút cho nó từng muỗng thuốc, cho nó một lần nữa lại có lòng tin vào có lòng tin vào tình người..." Thiệu Vũ thở dài... giọng nói cũng lạc hẳn đi: "Đứa bé đó chính là tôi." "Anh..."- Thiên Châu ngạc nhiên nhìn Thiệu Vũ. Thiệu Vũ còn nhớ, hắn bị mang ra đấu giá trong một buổi bán người, trong đám trẻ bị đem bán, chỉ có mình Thiệu Vũ là toàn thân đều là vết thương, đó là thành quả của việc chống cự lại mấy tên giang hồ. Vẻ bề ngoài nhếch nhác khiến mọi người không ai đấu giá mua hắn, những tưởng sẽ phải tiếp tục sống một cuộc sống địa ngục thì một giọng nói như một sợi chỉ nhẹ nhàng vang lên trong không khí. Là người đó. Dương Thiên Ngọc. Bà ra giá một trăm triệu để chuộc hắn ra. Kể từ ngày đó, bên cạnh Dương Thiên Ngọc có thêm một cậu bé. Thiệu Vũ còn nhớ như in khoảnh khắc người phụ nữ đó ngồi xổm trước mặt hắn, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp như mặt trời nhìn hắn, dịu dàng nói: "Đừng sợ, không sao rồi." Lúc đó Thiệu Vũ ngây ngốc hỏi một câu, đại khái là vì sao lại cứu hắn? Chẳng lẽ hắn còn công dụng để người khác dùng? Dương Thiên Ngọc nghe xong không hề giận, chỉ cười nhìn hắn rồi nói: "Tôi cứu cậu, là vì cậu còn ý chí sinh tồn còn nữa, yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng cậu." Lúc đó Thiệu Vũ không hiểu câu: Còn ý chí sinh tồn. Của Dương Thiên Ngọc có nghĩa gì, mãi sau này mới hiểu. Trong một đám nhóc cùng bị bắt, những đứa trẻ khác đều bị dọa đến phải ngoan ngoãn nghe lời thì hắn lại ra sức trốn chạy, chính vì thế nên mới bị khổ hình. Sau một thời gian ở biệt thự riêng của Dương Thiên Ngọc, Thiệu Vũ lại biết thêm một chuyện... Dương Thiên Ngọc cần một người có ý chí sinh tồn bên cạnh để cho bà ấy thêm động lực sống... Cả đời Thiệu Vũ cũng không quên được giây phút cậu bé 7 tuổi đỏ mặt nói ra tên của mình... Ngượng ngập khi bị một bàn tay dịu dàng nào đó chạm vào vết bẩn trên mặt. Dương Thiên Ngọc, người phụ nữ đã ban phát cho hắn một sinh mệnh. Nhưng cũng đồng thời làm hắn tuyệt vọng, tuyệt vọng là khi đứng nhìn thi thể lạnh toát của người phụ nữ đó. Là khi một đứa trẻ thu mình trong một căn phòng tối tăm, mơ hồ nhìn về những ảo ảnh về nụ cười ấm áp đó… Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thiệu Vũ, Thiên Châu lại càng khó xử, cô không biết cách an ủi người khác nên đành ngồi đực ra mà nghe hắn nói, trong đầu cô có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra chỉ mong có thể dùng máy thời gian để quay về thời điểm đó, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, những chuyện sắp tới phải nghe là một cực hình tâm lí đối với Thiên Châu.