Mặt trời mùa đông vốn ‘lười biếng’ nên bóng đêm nhanh chóng bao trùm cả thành phố xinh đẹp, Thiên châu bước vào phòng của mình, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy khi về phòng là Lâm Khánh Phong đang ngồi trên giường, bộ quần áo đắt tiền tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn, tay áo sơ mi được xăn lên lộ rõ hai cánh tay rắn chắc như có thể chống đỡ cả thế giới nhưng chỉ có điều… Tay phải của hắn đang chảy máu, từng giọt máu đỏ vẫn không ngừng tuôn ra, thậm chí đã đọng vũng dưới đất. Thiên Châu nhíu mày nhìn vào vết thương của hắn, nhưng Lâm Khánh Phong hình như không hề chú ý đến tay mình mà nhìn thẳng vào Thiên Châu, ánh mắt hắn trầm tĩnh, thâm thúy và sắc bén đến mức có thể xuyên thấu tâm can người khác. Thiên Châu thở dài, cô lấy hộp thuốc rồi ngồi xổm trước mặt hắn, cô nhìn sơ qua vết thương, không phải bị súng bắn cũng không phải bị chém mà là bị thuỷ tinh cắt. “Sao không băng bó?”- thiên Châu hạ giọng hỏi, cô tiến hành cầm máu và thoa thuốc lên tay Lâm Khánh Phong, sau khi nghe Lâm Khánh Nam kể chuyện về hắn thì dường như ác cảm trong đầu cô với hắn cũng giảm đi mấy phần. Nhưng trả lời cô chỉ là không gian yên tĩnh, Thiên Châu không ngẩn đầu lên cũng biết có một ánh mắt như muốn xuyên thấu nội tâm đang nhìn về phía mình, nhưng dù bất an đến đâu Thiên Châu vẫn bình tĩnh nói: “Có chuyện gì lại khiến anh tức giận như vậy?” … Lại là không gian yên tĩnh chết người đó, Lâm khánh Phong vẫn không có ý định trả lời, và Thiên Châu hình như cũng không có ý định nói tiếp, cô chỉ lẳng lặng mà băng bó cho hắn. Sau khi băng bó xong, Thiên Châu thu dọn thước lại rồi quay người đi cất thuốc, nhưng vừa quay lưng cô đã cảm giác được có một hơi thở áp sát, chưa kịp quay lại thì cả người đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm vào lòng. “Anh…”- Thiên Châu kinh ngạc, sao hôm nay người đàn ông này lạ như vậy? cái ôm nay của anh khiến cô có cảm giác rất xa lạ, nó không có dục vọng như mọi khi mà chỉ có một sự dịu dàng, ấm áp, và có chút bá đạo mà xiết chặt eo cô. “Nha đầu, người làm em cười, chỉ có thể là tôi.”- Lâm Khánh Phong hít sâu một hơi như muốn đưa hương thơm của hoa mộc lan trên người Thiên Châu khắc sâu vào tâm trí lại như đang hưởng thụ cái cảm giác ấm áp đã lâu không có. Thiên châu nhíu mày, lời nói của hắn khiến cô không hiểu hết hàm ý nhưng vẫn nhận thấy được cái tình bá đạo quen thuộc của con người kia, vừa định phản bác thì lại nhận ra một chuyện mà im miệng, cô đã từng chứng kiến cảnh Lâm Khánh Phong tức giận, bây giờ lại là ban đêm, tốt nhất không nên chọc giận hổ đói. Lâm Khánh Phong nhắm mắt, tì cằm lên vai cô, hai mắt nhắm lại như đang nghĩ ngơi, hắn thừa nhận mình ích kỉ, hắn muốn cô chỉ có thể cười với một mình hắn, muốn cô chỉ có thể vui vẻ với hắn hay nói cách khác Lâm Khánh Phong muốn làm cô cười, muốn làm cho cô vui vẻ. Làm xong công việc ở tổ chức, Lâm Khánh Phong lập tức chạy về phòng tìm kiếm cô nhưng bóng dáng đó đã biến mất, hắn đã chạy đi tìm khắp nơi nhưng khi nhìn thấy cảnh cô cùng với em trai mình nắm tay tươi cười dưới mưa thì hắn lúc đó quả thật có suy nghĩ muốn giết người, nhưng khi nhìn thấy Thiên Châu dịu dàng xử lí vết thương cho mình, cô cầm lấy tay hắn nhẹ nhàng và rất cẩn thận băng bó thì nội tâm lại như có một dòng nước ấm chảy qua khiến cơn giận trong lòng cũng tiêu tan không chút dấu vết. Lâm Khánh Phong tự hỏi mình, cái cảm giác đối người người phụ nữ trước mặt chỉ đơn giản là hứng thu thôi sao? Hắn vốn bị thu hút bởi cái vẻ bề ngoài lạnh lùng cao ngạo của cô, với cái vẻ đẹp như một tảng băng trong suốt của cô nhưng dần dần lại tham lam hơn, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nhìn thấy vẻ giận giữ và sợ hãi của cô. Đây là hứng thú sao? **** Bầu trời lạnh hẳn lên trong những ngày gần kề noel, tuyết cũng rơi nhiều hơn trước, trước cửa nhà là một cô gái đang ngồi co rúm lại vì lạnh, dáng cô nhỏ bé tựa hồ như chút nữa là bị tuyết lắp đầy, cả người cô run lên bần bật vì lạnh. Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: “Mỹ Mỹ, sao em lại ngồi ở đây?” Gia Mỹ ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt: “Bảo Hưng, em thấy trời trở lạnh nên đã may một cái áo choàng cho anh nhưng đến nơi thì nhớ ra hôm nay là ngày anh phải đi quan sát việc sản xuất.” Nói rồi, Gia Mỹ đưa chiếc áo trong tay cho Bảo Hưng, ánh mắt đầy vẻ hạnh phúc mặc dù toàn thân đã lạnh cóng. Bảo Hưng nhíu mày, có một tia tình cảm phức tạp lướt qua đáy mắt, anh cầm lấy chiếc áo dày và ấm rồi lịch sự nói: “Cảm ơn em.” Gia Mỹ cười tươi: “”Chỉ cần anh thích là được rồi, vậy… em đi trước” Nói rồi Gia Mỹ chậm rãi quay đi, bước chân cô rất chậm như đang chờ đợi tiếng gọi từ phía sau . Hiển nhiên, âm thanh vang lên “Mỹ Mỹ…”- Bảo Hưng gọi. Gia Mỹ mỉm cười quay lại nhìn anh: “Có chuyện gì à?” Bảo Hưng nhíu mày: “Anh… à không, anh muốn nói em đi đường cẩn thận” Gia Mỹ mỉm cười với anh rồi quay lưng về đi, dáng hình nhỏ bé tràn đầy hạnh phúc, để lại một người đàn ông nhìn theo phía sau… Có những lời… muốn nói nhưng lại sợ làm tổn thương cô gái nhỏ kia, thôi thì cứ im lặng, dùng một cách tinh tế khác để bảo vệ cho lòng tự trọng của cô ấy.