Tháng 12, hay còn gọi là ‘tháng của chúa’ đã bắt đầu hiện diện trong một năm mới, trên các con phố cũng bắt đầu có không khí náo nhiệt của lễ giáng sinh. Sân bay quốc tế Rome Urbe* ở cửa tây đã tấp nập người đi ra sau khi chiếc máy bay hạ cánh, Thiên Châu và Lâm Khánh Phong cùng với đám người Thiệu Vũ, Đình Huy tiến ra từ cửa đông, dàn nam thanh nữ tú này đã thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh. *Sân bay quốc tế ở Italy, nằm tại trung tâm thủ đô Roma nước Ý. Đúng ra họ sẽ dùng phi cơ riêng để đi nhưng đám người Dương Thái Hùng hình như vẫn chưa bỏ cuộc, anh ta đã hạ chỉ thị chặn các cổng sân bay quốc tế trên khu vực Châu Âu không được làm trạm đầu cho bất kì máy bay tư nhân nào, sau khi giải quyết mọi chuyện ở khu vực đảo Tam Giác Vàng thì cả nhóm người nhanh chóng bay về Italy, lại còn phải sai người ‘trả’ cô nhóc rắc rối Tịnh An lại cho anh trai cô ta. Mà Tịnh An hình như rất mến Thiên Châu, cô ta cứ kì kèo xin số điện thoại của Thiên Châu nhưng Thiên Châu dứt quyết không cho, cuối cùng Tịnh An đành ngậm ngùi mà rời đi. Thiên Châu cực kì ghét cái cảm giác bị người khác soi mói mà nhìn chằm chằm như vậy, có lẽ vì sống trong bóng tối quen rồi nên khi bị làm tâm điểm có chút không quen. Nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Thiên Châu, Lâm Khánh Phong mỉm cười choàng tay qua vai cô để cô nép vào lòng mình, cô gái này từ đêm hôm đó vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn, nhìn thấy hắn là lại như nhìn thấy ôn thần mà tránh mặt, bây giờ ngay cả đi cũng cách xa hắn như thế, điều này khiến Lâm Khánh Phong có chút không vui. Thiên Châu nhíu mày, nhìn xung quanh lại nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đình Huy cùng với một chút ý cười của Thiệu Vũ phía sau thì càng cảm thấy mặt mình nóng lên, cô muốn đẩy người đàn ông đang tự tung tự tác này ra nhưng lại hoàn toàn vô lực. “Buông tôi ra!”- Thiên Châu mặc dù không thể đẩy ra nhưng cái miệng nhỏ vẫn bướng bỉnh đè nặng giọng. Lâm Khánh Phong không nhìn cô, bàn tay đặt trên vai cô hình như không có ý định buông ra. Thiên Châu bực bội, vừa định nói gì thì lại nhìn thấy thuộc hạ đi tới nên cũng thôi. Một đám người áo vest đen mang kính đen bước tới cung kính cuối người sau đó một người đàn ông bước lên nhìn Lâm Khánh Phong: “Thiên chủ, xe đã chuẩn bị, lão đại đang đợi ngài báo cáo tình hình.” Lâm Khánh Phong gật đầu, vừa định bước đi thì thấy người bên cạnh mình vẫn đứng yên, cho là cô đang chống cự nên hắn quay đầu ánh mắt ẩn hiện sự không vui nhưng khi nhìn cô thì phát hiện ánh mắt Thiên Châu đang nhìn trên màn hình quảng cáo. Trên màn hình lớn là một khung cảnh đẹp như thiên đường tại cầu Capilano, những màn tuyết trắng tinh bám quanh thành cầu, chiếc cầu dẫn lối đi qua cả một rừng cây xum xê lá, một khung cảnh cực kì hoa lệ. Lâm Khánh Phong nhìn màn hình một lúc rồi ra lệnh cho thuộc hạ đưa Đình Huy và Thiệu Vũ đi ra xe trước, hắn bước lại gần Thiên Châu, ánh mắt đầy yêu chiều nhìn gương mặt đang chăm chú của cô, ngữ khí cũng nhẹ hẳn: “Thích sao? Nếu muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Thiên Châu thoáng giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc của Lâm Khánh Phong nhưng ngay sau đó cô lại trở về trạng thái lạnh nhạt cố hữu: “không!” Nói rồi cô quay lưng rời đi, để lại Lâm Khánh Phong đứng đó, ánh mắt hắn vẫn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, ánh mắt hắn nheo lại như đang suy nghĩ điều gì đó... ** Nhân lúc Lâm Khánh Phong đến chỗ Lâm Tuấn bàn công việc, Thiên Châu mới có cảm giác nhẹ nhõm, cô đi dạo quanh những con phố, nhìn dòng người tấp nập. Thủ đô Roma được mệnh danh là một thành phố có nét đẹp vĩnh hằng, nơi đây mang một nét đẹp cổ kính đậm dấu ấn thời gian, nó không hoa lệ như Paris, không tràn đầy sức sống như New york, nơi đây là tượng trưng của một nét đẹp dịu dàng, tiềm ẩn, trang nhã thoát tục. Vào dịp giáng sinh gần kề, cả thành phố vốn dĩ rất cổ kính giờ đây lại khoác lên trên người một lớp tuyết mỏng trắng tinh tạo nên một cảnh tượng lung linh mà hoành tráng.