Tuy chỉ mừng con thôi nôi nhưng phủ Kính Vương mở tiệc hết sức linh đình.
Khách khứa nối đuôi nhau đến chúc mừng không dứt, còn hoàng thúc thúc tôn quý nhất của tiểu thế tử là Vĩnh Vương và tùy tùng được sắp xếp nghỉ lại trong một sân riêng.
Ca ca hắn ba ngàn con sông chỉ múc một gáo, cả vương phủ to như vậy mà chủ nhân thật sự chỉ có hắn, Vương phi và hai đứa con nên phòng trống nhiều không kể xiết, dành một chỗ cho Vĩnh Vương ở tạm quả thực dễ như trở bàn tay.
Phòng không dùng đến dù sao cũng hơi sơ sài, tuy phủ Kính Vương đã sai người quét dọn nhưng vẫn chưa đâu vào đâu.
Thuở thiếu thời Vĩnh Vương từng hành quân đánh trận nên nhà dột hầm nứt gì mà chưa từng ở qua, cực kỳ dễ nuôi, vừa vào cửa đã đặt mông ngồi phịch xuống ghế ra vẻ chẳng thèm quan tâm.
Có lẽ số hắn đã định không được hưởng thụ sung sướng.
"Phiền Vương gia nhấc chân lên giùm."
Vĩnh Vương nhíu mày.
"Phiền Vương gia đứng dậy cho."
Vĩnh Vương líu lưỡi.
"Phiền Vương gia đừng chắn cửa."
Vĩnh Vương đứng phắt lên!
"Đường Khoai Môn!"
Thanh niên đang quay mòng mòng đứng im tại chỗ.
"Gia?"
Thật ra Đường Khoai Môn cũng không phải tên Đường Khoai Môn thật, mười năm trước y vào vương phủ, sau khi ký văn tự bán mình thì không thể giữ tên cũ mà phải theo họ Đường của chủ, vì tên cũ của y có một chữ "Ngọc" nên gọi là Đường Ngọc, nhưng Vĩnh Vương đáng ghét này cứ nhất định phải gọi Khoai Môn mới chịu.
"Ngươi không yên tĩnh một lát được sao?" Vĩnh Vương cáu kỉnh, "Lặn lội đường xa gần nửa tháng mà ngươi không mệt à?"
"Bẩm gia, chỗ ở Kính Vương điện hạ sắp xếp đương nhiên rất tốt.
Nhưng tiểu nhân cũng phải quét dọn mới ở thoải mái được chứ ạ." Đường Ngọc nói xong định đi gánh rương gỗ đỏ đang đặt tạm trong sân.
"Ngươi định để mình bị thương rồi vu cho bản vương cay nghiệt với hạ nhân đúng không?" Vĩnh Vương tức giận mắng, "Đám nô tài các ngươi mắt để đâu thế hả, đây là việc quản gia phải làm à!"
Các nô bộc đứng xa không dám tới gần lúc này mới xúm nhau đi làm việc để quản gia Đường Ngọc chỉ có thể ngồi uống trà với Vương gia.
Dáng vẻ Đường Ngọc vô cùng ngoan hiền, nhìn như củ khoai môn ngọt ngào, chỉ có Vĩnh Vương mới biết tiểu gia hỏa này lợi hại cỡ nào.
"Gia."
Đường Ngọc mỉm cười nhìn Vĩnh Vương.
"Có rắm mau thả."
Đường Ngọc tập mãi thành quen nên thản nhiên nói tiếp.
"Gia và Kính Vương điện hạ cùng một mẹ sinh ra, lại là huynh đệ song sinh nên tất nhiên phải có điểm chung!" Đôi mắt hạnh của Đường Ngọc đảo quanh, "Giờ Kính Vương điện hạ và Vương phi đầm ấm hạnh phúc, theo tiểu nhân thấy thì đây là cơ hội tốt cho gia quan sát học hỏi.
Tháng sau ma ma sẽ thu xếp tuyển phi cho gia đấy ạ......"
"Chó lại bắt chuột."
Khóe miệng Đường Ngọc cong lên, bưng chén trà uống một hớp.
"Ta chỉ lo cho chuyện hệ trọng cả đời của gia thôi mà."
Không biết tốt xấu, hừ..
Truyện khác cùng thể loại
668 chương
82 chương
10 chương
130 chương
195 chương