Đường Ngọc bận rộn đến khi trăng treo đầu ngọn liễu mới được thảnh thơi.
Hôm nay y thật sự không muốn đoái hoài tới Vĩnh Vương vẽ y thành con rùa kia.
Đúng là quá đáng mà!
Y ở vương phủ hơn mười năm nên đã quen thuộc với nơi này đến mức không thể quen thuộc hơn, bình thường y phải chăm sóc Vương gia nên luôn ở trong phòng phía Tây gần phòng Vương gia.
Thật ra như vậy không hợp quy củ nhưng phủ Vĩnh Vương rộng thênh thang này chẳng có mấy chủ tử, hậu viện Vương gia trống rỗng, chủ tử đường đường chính chính cũng chỉ có mình Vĩnh Vương nên hắn bảo y ở lại thì y cũng không dám chối từ.
Mặc dù Vĩnh Vương ghét xa hoa lãng phí nhưng cũng chẳng phải người không biết hưởng thụ, phía Đông chỗ ở của hắn có đào một suối nước nóng thiên nhiên, ngay cả khi tuyết bay đầy trời thì ở đây vẫn ấm áp cực kỳ dễ chịu.
Suối nước nóng này chia làm ba suối lớn và ba suối nhỏ, Vĩnh Vương còn chu đáo dành riêng một chỗ cho người hầu sử dụng, bình thường có không ít người tới đây rửa mặt.
Đường Ngọc lại rất hiếm khi tới đây, dù Vĩnh Vương đã mở miệng vàng ngọc hứa hẹn cho y ngâm tắm trong ao lớn nhất thoải mái nhất thì y vẫn chẳng mấy hứng thú.
Nhưng hôm nay lại khác, Đường Ngọc nhanh nhẹn lấy quần áo rồi ôm chậu đi nhanh đến phía Đông.
Đầu tiên y quan sát kỹ càng hồi lâu, thấy trong suối nước nóng không có bất kỳ ai mới từ từ bước xuống nước.
Áo quần y ướt sũng, sau khi nước ngập tới cổ mới vội vàng cởi đồ ra bỏ vào chậu trên bờ.
Đường Ngọc cố ý không thắp đèn nên chung quanh tối như mực, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống mặt nước mới lờ mờ nhìn ra bóng người.
Đường Ngọc khẽ thở phào, vô thức đưa tay sờ lên xương quai xanh bên trái của mình.
Trên hõm cổ như bạch ngọc có một nốt ruồi son cỡ hạt đậu.
Đường Ngọc thở dài một hơi.
Trong phủ chẳng ai biết tiểu quản gia xem trời bằng vung này thật ra không phải hán tử mà là ca nhi.
Đường Ngọc ngẩn người nhìn trời, tâm tình của y theo hơi nước nóng bốc lên cao, bay đến mặt trăng xa vời vợi..
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
26 chương
35 chương
68 chương
9 chương