Đã định ra roi thúc ngựa về đất phong của Vĩnh Vương, ai ngờ cuối cùng vẫn phải dừng lại nửa đường.
Lần này Đường Ngọc sốt cao nên mê man hai ngày liền, cũng may sau khi uống thuốc ra mồ hôi thì đỡ hơn nhiều.
Mấy ngày nay Vĩnh Vương không đi đâu mà chỉ ở trong phòng trông nom khoai môn xui xẻo.
Cuối cùng Đường Ngọc cũng tỉnh lại, còn nói được mấy câu, chỉ là nói chưa đầy hai chữ đã ho sặc sụa cả buổi.
Y nửa nằm nửa ngồi trên giường, sau lưng lót gối mềm, tay bưng chè khoai môn mới đổi lấy sau khi uống thuốc đắng, bộ dạng mệt mỏi rã rời hoàn toàn không còn lanh lợi như khi đấu võ mồm với Vĩnh Vương.
"Khụ khụ khụ......!Gia, ngài đừng chậm trễ nữa."
Vĩnh Vương nhìn y chằm chằm, tên ngốc này vốn đã chẳng có bao nhiêu thịt, chỉ mỗi gương mặt tròn là tạm nhìn được, giờ mới bệnh mấy ngày mà cái cằm đã nhọn hoắt.
"Ngươi còn có tâm trạng nhắc chuyện này với ta nữa à." Vĩnh Vương hết sức bực bội, "Ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho lão tử đi!"
Ai ngờ Đường Ngọc bị mắng vẫn rất kiên trì, ho đến nỗi mặt đỏ rần mà vẫn cố tranh thủ.
"Hay là ngài......!Khụ khụ hay là dẫn người về trước đi, khụ khụ khụ......!Ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày sẽ về sau."
"Ngươi là gia hay ta là gia?" Đường Khoai Môn lại bị mắng một trận, "Lão tử đi hay ở tự lão tử quyết định, ngươi đừng có ồn ào."
Chẳng hiểu chuyện gì cả!
Vĩnh Vương quạu..
Truyện khác cùng thể loại
668 chương
82 chương
10 chương
130 chương
195 chương