Quản gia, quản cả cuộc đời!!
Chương 3
Gia Minh bắt đầu đi học, vốn dĩ là người thông minh nên anh tiếp thu khá tốt. Sáng đi học chiều trở về Lại Gia cùng Trinh Trinh.
\-Anh Minh Minh, hôm nay ở trường Trinh Trinh được học vẽ ngôi nhà nha~~
\-Tiểu thư thật giỏi!!
\-Aa Minh Minh thưởng kẹo cho em đi!!
\-Được được, của tiểu thư!!
Cô đưa tay nhận kẹo từ anh rồi thỏa mãn ăn. Tới tối lại lăn vào giường anh ngủ, đó như là một thói quen vậy. Khi cô lên 10, ba mẹ bắt tách cô ra khỏi anh
\-Aaa Trinh Trinh muốn ngủ với anh!!
Gia Minh xoa đầu cô
\-Tiểu thư ngoan, mau lên phòng ngủ nào!!
Nhờ lời nói của Gia Minh mà cô mới ngoan ngoãn lên phòng nằm ngủ.
\[. . .\]
Quay qua quay lại anh đã là sinh viên năm hai còn cô là một thiếu nữ 18 đầy xuân xanh. Trinh Trinh sau khi học xong liền lên xe ra hiệu cho tài xế tới trường đại học của anh.
Vừa bước xuống xe cô khẽ cười nhìn quanh rồi tiến vào. Mọi ánh mắt đổ dồn về cô, Trinh Trinh tự tin mà sải bước vào trong. Nhìn thấy bóng dáng của anh cô liền hét lớn, sỉ diện gì đó ban nãy cũng dẹp bỏ mà chạy lại phía anh
\-Minh Minh!!!
Anh đang cúi gằm mặt đọc sách nghe tiếng gọi liền ngước mặt lên rồi nở một nụ cười, cái nụ cười khiến bao nhiêu nữ sinh phải ngã gục
\-Tiểu thư!!\_ anh đưa tay xoa đầu cô
\-Đừng mà...anh bất ngờ không?
\-Haha vâng... Sao lại tới đây, tôi có thể qua trường của tiểu thư ngay lập tức!!
\-Hôm nay em trống tiết nên về sớm, mình về nhà thôi!!
Vừa nói vô vừa chìa tay ra trước mặt anh. Gia Minh khẽ cười rồi nắm lấy tay cô bước ra xe. Về nhà anh liền đẩy cô lên phòng tắm rửa còn mình thì vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho cả nhà.
Lại Gia là nơi cưu mang anh cũng là nơi bù đắp hết mọi thiếu xót của con người anh. Gia Minh thầm mang ơn họ, và chắc hẳn sau này họ còn cần anh thì chắc chắn anh sẽ làm hết mình.
Cả nhà Lại Gia nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, Vũ Hoàng lên ý trêu đùa
\-Gia Minh, em mau chóng về phụ quản tập đoàn cùng anh nha!!
\-Tôi...
Ông Lại gật gù
\-Phải, sau này khi con học xong ta tính sẽ cho con tiếp quản tập đoàn cùng Vũ Hoàng. Ta già rồi sức đầu mà chèo chống mãi!!
\-Vâng, tôi sẽ cố gắng thưa ông chủ!!
Trinh Trinh không nói chuyện chỉ chăm chú ăn phần ăn của mình. Tới tối cô nhìn đống sách vở chất trồng mà ngán ngẩm, bước qua phòng anh gõ cửa, nhận được sự đồng ý liền tiến vào. Cô đưa mắt chớp chớp nhìn anh
\-Minh Minh, anh xem giúp em cái này với!!
\-Dạ vâng, tiểu thư đưa tập đây cho tôi!!
Cô đưa tập qua anh rồi thoải mái nằm xuống giường mà lăn qua lăn lại. Hít lấy cái mùi hương cơ thể còn vương trên giường của anh rồi tự thỏa mãn. Gia Minh nhìn cô nhíu mày
\-Tiểu thư, mau lại đây!!
Cô ngoan ngoãn tiến lại chăm chú nghe anh giảng bài. Gật gù như đã hiểu cô liền gấp tập lại rồi tiến lại giường anh nằm xuống
\-Minh Minh cho em nằm đây một lát được không?
\-Tiểu thư về phòng ngủ sẽ tốt hơn mà!!
\-Một lát thôi~~
Anh cũng đến chịu cô nên đành để cô nằm đó. Trinh Trinh nằm trên giường ngắm nhìn anh ngồi làm bài trên bàn học. Sắc vàng sang trọng của căn phòng ngủ cùng tone vàng nhạt của đèn trần càng làm anh thêm quyến rũ. Trinh Trinh quay lại phía anh lên tiếng
\-Minh Minh sau này anh sẽ lấy một cô gái thế nào làm vợ?
\-Tôi sẽ không lấy vợ đâu. Tôi sẽ dành cả cuộc đời còn lại để trả ơn cho Lại Gia!!
\-Hừm....
Cô khẽ thở ra khiến anh nhíu mày
\-Tiểu thư sao vậy?
\-Anh không lấy vợ thì em sẽ ế!!
Anh khẽ cười quay ghế lại nhìn cô
\-Tiểu thư sao lại nói vậy, sẽ sớm có anh rước thôi!!
\-Nhưng em muốn làm vợ Minh Minh. Anh không chịu cưới vợ sao em có thể gả?
Anh thoáng chút gì đó nơi đáy mắt, lấy lại bình tĩnh
\-Tiểu thư đừng nói bậy!!
\-Em không nói bậy! Em tin là anh nhận ra tình cảm của em.
\-Xin lỗi, chúng ta không thể đâu!!
Khóe mắt cô đã dâng lên tầng hơi sương, mắt dần chuyển sang đỏ. Cô đứng dậy lấy tập sách rồi bước ra ngoài. Gia Minh khẽ nhắm mắt lại dựa người ra sau.
Đúng, tình cảm của cô không phải anh không nhận ra nhưng giữa anh và cô là hai thế giới khác nhau. Yêu nhau ư? Câu trả lời chính là không thể.
\-Trinh Trinh, hãy tìm một người khác xứng đáng hơn với em!
Anh gấp máy tính lại rồi tiến lại giường. Đêm đó có hai con người không ngủ được. Họ đã đủ tuổi lớn, đủ tuổi để suy nghĩ về tình cảm của mình, chỉ là rào cản của xã hội, cấp bậc và địa vị khiến họ không thể chạm tới hai chữ tình yêu.
Sáng hôm sau, cô mặt lạnh lướt qua anh xuống lầu. Ăn sáng xong liền bỏ đi trước. Vũ Hoàng thấy lạ liền tiến tới hỏi anh
\-Hai đứa sao vậy?
\-Dạ không thưa thiếu gia!!
Vũ Hoàng thở ra rồi cũng nhanh chóng tới tập đoàn.
Cả ngày hôm ấy Gia Minh không tập trung nổi vào việc học. Đầu óc chỉ nghĩ đến khuôn mặt lạnh tanh lúc sáng của cô. Tim cũng vì thế mà nhói lên không ít. Đang miên mang liền có tiếng nói bên cạnh
\-Học trưởng, em thích anh!!
Anh ngước mắt lên nhìn cô gái trước mặt khẽ nhíu mày. Cô gái đưa hộp quà trước mặt anh, môi mím chặt. Gia Minh đứng phắt dậy lướt qua cô gái chỉ bỏ lại câu
\-Không hứng thú!!
Anh xuống căn tin ngồi một lát cho trôi đi cái khoảng thời gian ra chơi mà anh đang cho là phiền phức.
Sau khi tiếng trống tiết cuối kết thúc, anh vội vàng ra ngoài cổng trường. Tiến về phía xe của Lại Gia rồi ra hiệu cho tài xế chạy tới trường cô.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
168 chương
52 chương
306 chương
22 chương