Quan Đạo Vô Cương
Chương 60 : Tia lửa
Lục Vi Dân có chút cười khổ, thâm niên cái gì? Trí nhớ của hơn hai mươi mốt năm kiếp trước có được tính là thâm niên không?
- Yến Thanh, tôi không muốn đánh giá cái gì, cũng không có tư cách để khoa tay múa chân trước ai đó, nhưng tôi muốn nói lên một quan điểm, chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật, cứ mãi sa vào quá khứ hư ảo kia, không bằng làm đến nơi đến chốn, làm một vài việc có ích cho nước cho dân cho chính mình, không phải tốt hơn sao? Tôi nghĩ chúng ta đến Bắc Kinh lần này cũng chính là với mục đích này, có phải không?
Lục Vi Dân tương đối thành khẩn nói:
- Tôi luôn cảm thấy một câu nói rất hay, “Nói suông hại nước, làm thật hưng thịnh”.
- "Nói suông hại quốc, làm thật hưng thịnh”? Cái gì là nói suông, cái gì là làm thật? Nói tóm lại anh có thể phân biệt sự giữa hai điều này không?
Tô Yến Thanh khoanh tay, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có vẻ muốn gây sự. Điều này khiến khoảng cách cô và chính mình đột nhiên xa cách, tính phòng ngự và công kích cũng toát ra mãnh liệt hơn.
- Có vấn đề thì nhìn thẳng vào vấn đề, không nên che dấu, có gan nhìn thẳng vào vấn đề mới có thể giải quyết chính xác vấn đề, tôi không cho rằng điểm này có gì đó không đúng.
Tô Yến Thanh ngẩng đầu nhìn lên, dường như nhớ lại điều gì,
- Anh vĩnh viễn không hiểu...
- Tôi có lẽ không hiểu được tâm tình các cô lúc đó. Nhưng tôi muốn nói, đối với đất nước có lãnh thổ rộng lớn như nước ta mà nói, nhất là khi xung quanh có rất nhiều kẻ thù nhìn ngó vào thế lực đất nước chúng ta, bọn họ đều chờ đợi chúng ta nảy sinh vấn đề, nhằm lợi dụng tất cả những cơ hội, nhân đó gây sóng gió. Cho nên, tôi cảm thấy đối với quốc gia chúng ta mà nói, trật tự ổn định xã hội là điều tất yếu, cải cách mở cửa cũng là tất nhiên. Hai việc này không thể không cùng kết hợp, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể làm được. Đương nhiên, cần phải có một quần thể chính trị với nghệ thuật khống chế cao siêu mới có thể làm được điều đó. Tôi vẫn cho rằng chúng ta có thể cân nhắc thêm các cách thức, phương pháp thích hợp để gia tăng và thúc đẩy, hy vọng chúng ta có thể nhìn thấy cảnh dân giàu, quốc gia cường thịnh và pháp trị dân chủ.
Lục Vi Dân rất bình tĩnh thận trọng cân nhắc trong lời nói, vừa phải tránh kích thích Tô Yến Thanh quá mức. Bởi vì hắn đối với cô thật sự rất có thiện cảm. Hắn không hy vọng vì đề tài này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Nhưng hắn lại cảm thấy chính mình cũng cần phải có một quan điểm rõ ràng, phải tỏ rõ thái độ của chính mình, sẽ không bởi vì cố ý lấy lòng đối phương mà hạ thấp bản thân.
Tô Yến Thanh lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt. Cô ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút xúc động. Đã hơn một năm tự hỏi và quan sát cũng khiến cho cô - một người đầy trí tuệ dần dần chìm lắng, bắt đầu suy xét lại mọi việc. Những lời nói của Lục Vi Dân dường như chỉ điểm chính mình, dường như là mở rộng thêm cánh cổng trước đây đã được hé mở trong cô.
So với mình, người này còn tốt nghiệp trễ một năm, đã làm cô ngạc nhiên rất nhiều, biểu hiện hôm nay lại một lần nữa khiến tâm tình Tô Yến Thanh phập phồng dâng lên.
Chỉ một câu nói của hắn "Chúng ta có thể suy xét cách thức phương thức thích hợp để gia tăng và thúc đẩy” lại khiến Tô Yến Thanh trong lòng vừa động, những lời này dường như cất dấu ý nghĩa rất sâu xa, “cách thức, phương thức thích hợp” là chỉ cái gì? Hơn nữa còn "Chúng ta", dường như có rất nhiều ngụ ý, trong lúc nhất thời Tô Yến Thanh lại nghĩ đến ngây người.
Hắn dường như biết rất nhiều, nhưng lại rất khéo léo tránh đi một vài điểm mấu chốt có thể sẽ làm mình tức giận, sau đó dùng lời lẽ triết lý đầy phong phú đả động đến mình, nhưng Tô Yến Thanh phải thừa nhận những điều Lục Vi Dân nói cũng không phải là “hư ngôn vọng từ”, quan điểm của hắn thực ra cũng có một chút đạo lý.
- Được rồi, Yến Thanh, là tôi nhiều chuyện rồi. Chỉ có điều chúng ta đã đến Bắc Kinh, ở Nam Đàn hiện còn có vô số người đang chờ đợi kết quả của chúng ta, tôi không chờ được. Tôi với cô tìm một vài cách trước, cô cảm thấy thế nào? Tình hình ở đây cô quen thuộc hơn tôi nhiều, liệu làm như vậy có được không?
Lục Vi Dân nhìn vẻ mặt âm trầm bất định của Tô Yến Thanh, mỉm cười chuyển đề tài.
Tô Yến Thanh hít sâu một hơi, người kia, mỗi lần đều có thể nắm giữ được nhịp điệu thay đổi của lòng mình, khiến mình không phát giận được:
- Anh không phải đã tính phải lợi dụng cơ hội bên Á Vận hội sao? Á Vận hội mới là địa điểm tốt nhất, tuy nhiên anh định thuê quảng cáo trong khoảng thời gian ngắn như vậy khẳng định không thể làm được, chỉ riêng thủ tục báo cáo chắc cũng phải mất mấy tháng mới được phê chuẩn, hơn nữa tôi đoán phí tổn sẽ rất lớn.
- Ai nói tôi muốn báo cáo xin phê chuẩn? Về phần phí tổn, chẳng lẽ tôi lại không biết là sẽ tiêu phí nhiều hay ít.
Lục Vi Dân mỉm cười lộ ra vẻ bí hiểm,
- Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, chúng ta chính là hai kẻ nhà quê từ Nam Đàm tới, chỉ cần trong Bắc Kinh có thể gây sức ép tạo ra một chút ảnh hưởng, làm cho kiwi Nam Đàm có chút tiếng tăm, coi như là đã đạt được mục đích. Hay là cô còn thực sự nghĩ rằng kiwi Nam Đàm có thể trở thành trái cây được chỉ định dành riêng cho các vận động viên của Á Vận hội tại Trung Quốc?
Tô Yến Thanh lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi,
- Vi Dân, vậy anh tính làm như thế nào? Nơi này là đất Bắc Kinh, anh ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ xằng bậy, anh chưa được cho phép, làmthế nào quảng cáo tuyên truyền kiwi Nam Đàm? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm như ở Xương Châu, phân phát ấn phẩm sao?
- Ha ha, “sơn nhân đều có diệu kế”.
Lục Vi Dân mỉm cười.
Vừa đến thành Bắc Kinh, sau khi bố trí ổn thỏa nơi ăn chốn ở, Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh liền bận rộn làm việc.
Thời gian không đợi người, hiện tại đã là đầu tháng 9 , 22 tháng 9 là ngày Á Vận hội sẽ long trọng khai mạc, mà kiwi cũng vào khoảng đầu tháng 9 đến cuối tháng 10 này lần lượt được đưa ra thị trường.
Nói cách khác trên thực tế cũng chỉ có một tháng, xác định phải đem hai trăm ngàn kg kiwi Nam Đàm còn lại này tiêu thụ cho hết, mà đối mặt thị trường Bắc Kinh lạ nước lạ cái, bất kể là Lục Vi Dân hay là Tô Yến Thanh trong lòng cũng không dám nắm chắc.
Lúc này chợ hoa quả bán sỉ còn xa mới náo nhiệt bằng mười hai mươi năm sau, chợ bán sỉ hoa quả Đại Chung Tự là một trong những chợ mà bọn người Lục Vi Dân lựa chọn.
Liên tục vài ngày Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh đều bôn ba tới mấy chợ bán sỉ hoa quả ở thành Bắc Kinh. Cả hai cũng không lường trước, thương nhân bán sỉ hoa quả trong kinh thành này đối với kiwi Nam Đàm lại chưa từng nghe thấy, khi nghe nói về kiwi Nam Đàm trong lòng còn đầy nghi ngờ.
Mặc dù là Lục Vi Dân đưa ra sản phẩm in ấn tuyên truyền tinh xảo, cũng không khiến cho các thương nhân của mấy chợ bán sỉ hoa quả yên tâm được.
Lục Vi Dân lúc đầu không nghĩ sẽ tới làm phiền Tào Lãng. Trước đó không lâu mới mời người ta hỗ trợ giải quyết sự tình của Chân Kính Tài, hiện tại vì những việc vụn vặt như vậy mà làm phiền nhà họ Tào, thì ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy mình có cảm giác “được voi đòi tiên”, nhưng ở thành Bắc Kinh hắn cũng không có người quen nào khác có thể giúp đỡ được, người có thể ra lực lại càng không có, hắn chỉ có thể mặt dày mày dạn gọi điện thoại cho Tào Lãng.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
490 chương
77 chương
40 chương
12 chương
8 chương