Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 57 : Hồ ly tinh
Đã gặp qua nhiều chuyện tiếu lâm, nhưng chưa thấy qua chuyện thú vị đến vậy. Vị Phó chủ tịch thị trấn này quả là biết làm ra vẻ ta đây, tôi quen biết ông sao? Trương Nhất Phàm cười thầm, liền đứng dậy nói:
- Thật ngại quá, ngại quá, tôi vừa bị sặc.
Rượu văng lên đầy mặt của Lưu Nhất Hùng, không ngờ Lưu Nhất Hùng cũng chẳng tỏ ra thái độ gì cả, chỉ là hơi buồn bực lau lau mặt phê bình:
- Đồng chí này thật không nghiêm túc gì cả, bộ dạng như vậy không được ưa thích tại cơ quan đâu.
Hắn đoán Trương Nhất Phàm hẳn là loại công tử con nhà giàu có, nhờ có quan hệ vào mới vào được cơ quan chứ nếu không sao lại xài tiền hào phóng như vậy, hút loại thuốc cao cấp đến thế còn sang hơn cả Phó bí thư thị trấn như mình nữa.
Vì thế nên ông ta có ý muốn lôi kéo, dù sao thì người nhiều tiền đi đến đâu cũng được người khác yêu mến.
Lúc này, điện thoại di động trong túi của Trương Nhất Phàm vang lên, là Hồ Lôi gọi tới. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ra vẻ như không có chuyện gì lấy điện thoại di động ra mà Lưu Nhất Hùng nhìn hoa cả mắt. Trời ơi! Đây là điện thoại di động thật đó!
Tên ranh này là ai? Không ngờ lại xài cả điện thoại di động, phải chăng nhà cậu ta rất có tiền?
Trong điện thoại Hồ Lôi cười nói:
- Cậu đang làm gì đó, có muốn đi chơi không?
Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua mấy người trong phòng bao, liền đi ra ngoài nói:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi! Đừng có vòng vo nữa.
- Thật là! Sao việc gì cũng không giấu được cậu vậy, thật mất hứng.
Hồ Lôi ở bên đó vô cùng bất bình, tên này có chỉ số thông minh cao đến không thể chấp nhận được. Tiên sư hắn! sau đó cậu ta lại nói:
- Gần đây có phải huyện đang chuẩn bị mở rông không? Chuyển Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến Giang Đông đúng không?
- Cậu nắm thông tin nhanh lẹ thật, sự việc chưa được quyết định đâu vào đâu, đừng có mà làm lộn xộn trước.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói vậy. Việc mở rộng khu vực vẫn chưa được chứng thực, hắn cũng không muốn tùy tiện mà chỉ điểm. Ngộ nhỡ đến lúc đó mà nghị quyết này không được thông qua, thì không phải Hồ Lôi thông báo hụt rồi sao?
- Khà khà…
Hồ Lôi ở bên đó cười ngây ra nói:
- Tôi biết việc này mà, mọi thứ đã có chuẩn bị, đừng để đến quyết định rồi thì bản thân mình trở tay không kịp. Một số tên đang nhắm nhằm vào việc này rồi, bọn họ đang chuẩn bị bán mảnh đất lớn ở Giang Đông.
Hừ, những tên gian thương này, chẳng lẽ muốn lên giá ngay tại chỗ? Bóc lột chính phủ sao? Chẳng lẽ tiền của nhà nước dễ lấy vậy sao? Trương Nhất Phàm cười thầm một cách lạnh lùng nói:
- Cậu muốn đụng vào cũng đừng đụng vào địa bàn mà huyện đã để ý. Để tránh lúc đó công dã tràng. Nếu như cậu thực sự muốn có phần làm ăn lần này tôi khuyên cậu nghĩ xa một chút, đợi sau khi chính quyền Huyện ủy quyết định được mục tiêu đã rồi mới lấy một mảnh đất bên cạnh.
- Tôi biết rồi! Cảm ơn anh Phàm.
Đợi khi Trương Nhất Phàm nói điện thoại xong quay lại thì mọi người cũng gần ăn xong bữa rồi.
Chu Phán Phán bị Lưu Nhất Hùng giữ lại, không cho phép về cùng hai người họ nữa. Trương Nhất Phàm cũng không ngại, như vậy thì càng hợp với ý nguyện của mình có Chu Phán Phán ở đây thì mình không biết làm sao để chở cô ta về.
Chính trong lúc Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu rời khỏi thì Bí thư Dịch Quốc Cường của thị trấn Hồng Kỳ đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của Trương Nhất Phàm nói:
- Ê, kia không phải là Phó chủ tịch huyện Trương sao? Phó chủ tịch thị trấn Lưu, sao ông lại ở cùng hắn ta?
- Hắn…Hắn...Ông vừa nói gì?
Lưu Nhất Hùng rất là kích động, vừa nãy người cùng với mình ăn cơm không ngờ là Trương Nhất Phàm, Phó chủ tịch huyện Trương sao?
- Sao vậy? Hai người không quen nhau sao?
Dịch Quốc Cường nhìn Nhất Hùng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là nhìn thấy bọn họ cùng bước ra từ một phòng cơ mà.
Lúc này Lưu Nhất Hùng rất là buồn bực đó! Tức đến nỗi muốn đập đầu vào tường. Nếu mà biết sớm thì sẽ để cho Phán Phán đi cùng hắn, tốt nhất là để Phán Phán ngủ cùng với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu về tới nhà. Vừa mới vào cửa thì hắn liền chịu không nổi mà ôm lấy Hà Tiêu Tiêu đi vào phòng ném cô ta lên giường. Cô bé này càng ngày càng biết khiêu khích người rồi, vẻ mặt thẹn thùng, tình ý thầm kín, còn ra vẻ như muốn cự tuyệt vậy.
Trương Nhất Phàm liền thò tay vào hẳn bộ phận mà hắn ta thích nhất, dùng sức nhéo vào bộ ngực đầy đặn của Hà Tiêu Tiêu, sau đó mới vồ lên trên.
Sau khi xong việc, hai người ôm nhau mà ngủ, ngón tay của Hà Tiêu Tiêu chậm rãi sờ qua bộ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm. Nói với vẻ yếu ớt:
- Anh Nhất Phàm à, em thấy dạo gần đây anh càng ngày càng mạnh mẽ nhỉ, cứ như vậy nữa em sợ sẽ không chịu nổi mất thôi.
Trương Nhất Phàm vuốt ve cái lưng bóng mượt của Hà Tiêu Tiêu với vẻ rất là yêu quý nói:
- Lại làm em đau rồi sao? Vậy thì lần sau anh sẽ chú ý hơn.
- Không sao, chỉ cần anh thấy thoải mái là được rồi, em có thể chịu được.
Hà Tiêu Tiêu biết điều gật gật đầu, vuốt ve an ủi.
Cô bé này, chỉ biết nghĩ cho người khác, trước giờ không biết nghĩ cho bản thân mình. Trương Nhất Phàm khẽ cười càng thêm yêu Hà Tiêu Tiêu.
Hai người đang nói chuyện tình yêu thì Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra một việc nói:
- À, đúng rồi, ngày mai em đi tới công ty chứng khoán mở một tài khoản nha.
- Mở tài khoản làm gì?
Hà Tiêu Tiêu không hiểu ngẩng đầu lên, với cái trán đang ở trên ngực của Trương Nhất Phàm, yên lặng nhìn hắn.
- Không phải em học tài chính sao? Nếu không lấy ra sử dụng thì uổng phí quá!
Trương Nhất Phàm cười một cách xấu xa, sờ nhè nhẹ vào khối thịt của Hà Tiêu Tiêu đang chen chúc ở trước ngực của mình, tay có cảm giác rất tốt, độ co giãn cũng rất chính xác.
- Anh muốn đầu cơ cho cổ phiếu sao?
Hà Tiêu Tiêu hiểu ra, chỉ là có chút ngạc nhiên.
- Không phải là anh, mà là em.
Trương Nhất Phàm nâng cầm của cô ta lên, hôn lên đôi môi mỏng nước mềm mại, sau đó xoay người đè cô ta xuống dưới.
- Trong tay anh có thẻ, trong đó có khoảng 500 ngàn, ngày mai em cứ làm thủ tục hoàn chỉnh, tranh thủ học kỳ cuối cùng này của đại học, học cho xong về cổ phiếu.
Bốn năm đại học, nửa năm sau đó là thời kỳ thực tập, cơ bản là không cần phải đi học.Trương Nhất Phàm chính là thấy được lỗ trống này nên muốn rèn luyện cho Hà Tiêu Tiêu về kỹ năng ứng biến với thị trường.
- Năm trăm ngàn!
Hà Tiêu Tiêu há hốc cả miệng, đây quả là một con số lớn đó. Chỉ là không cần đợi cô ta há mồm thì Trương Nhất Phàm liền ập vào môi cô ta, vừa hôn vừa nói:
- Em đừng lo, chỉ cần em làm…tốt, thì không có việc gì cả.
- Nhưng mà… nhưng mà…ngộ nhỡ lỗ thì sao đây?
Hà Tiêu Tiêu dùng sức đẩy Trương Nhất Phàm ra, lúc này mới nói hết lời.
- Nếu lỗ thì em phải gả cho anh, một đời này phải là người phụ nữ của anh.
Trương Nhất Phàm lại tiếp tục, hôn đến nỗi Hà Tiêu Tiêu không thể nào trả lời lại, rất nhanh, cô ta liền bị Trương Nhất Phàm khiêu khích liền quên cả mình, cứ mặc sức thỏa thuê, hai chân quấn lên lưng của Trương Nhất Phàm.
Chỉ là hôn tới lúc đang nồng thắm thì Hà Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy ở dưới có chút căng thẳng cô ta biết là thứ đó lại muốn gây họa rồi.
- A! Anh còn muốn tiếp nữa à!
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng làm gì đó cho rồi.
Hà Tiêu Tiêu gần như muốn cầu xin nói:
- Em sắp mệt chết rồi đây.
- Thôi đi! Đừng giả vờ nữa. Cô bé quái quỷ này, đừng tưởng là anh không biết tâm tư của em, yên tâm đi, làm lại nhiều lần anh vẫn có thể chịu được mà. Huống chi em không phải ngày nào cũng ở đây, nửa tháng mười ngày mới gặp nhau một lần, anh có vô dụng đến vậy không?
Thấy kế sách của mình bị Trương Nhất Phàm phá vỡ, nên Hà Tiêu Tiêu cũng không giả vờ nữa, chủ động vùng lên.
Chỉ là cô ta có chút lo lắng mơ hồ, nghe trong sách nói nếu như làm việc này nhiều thì đàn ông sẽ bị liệt thận, khó lên được nữa.Bởi vậy, cô ta cực lực che giấu chính mình, ra sức làm cho Trương Nhất Phàm đừng nên làm việc này quá nhiều nếu không xảy ra chuyện gì đó thì người ta sẽ cho rằng cô ta là hồ ly tinh thì sao?
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
493 chương
204 chương
40 chương
548 chương
99 chương