Quan Đạo Chi Sắc Giới
Chương 36 : Mọi sự tốt đẹp.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 36: Mọi sự tốt đẹp.
Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Chu Tùng Lâm vừa quát mắng vừa xem xấp tài liệu cầm trên tay, nội dung trong đó đều liên quan tới Vương Tư Vũ, tất cả cùng ghi về một chuyện, trưởng phòng tổng hợp 3 của văn phòng ủy ban Vương Tư Vũ quậy phá trong bệnh viện, đánh bị thương Liễu phó viện trưởng, tình hình nghiêm trọng, số tài liệu này đều được gửi cho tòa soạn các báo và các cấp chính quyền thành ủy, còn gửi luôn tới phòng giám sát ủy ban kỉ luật và văn phòng tổ chức Đảng, ngoài ra có một tờ lệnh giam giữ chưa được đóng dấu.
Vương Tư Vũ tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nhìn thấy những thứ này vẫn cảm thấy đau đầu, trên đời đúng là có thể đổi trắng thay đen, hơn nữa người ta có sự thực làm bằng chứng, hắn đâu thể chối cãi hôm đó không có đánh Liễu Đại Nguyên ở bệnh viện? Đối phương tráo trở nói ngược rằng kẻ cậy thế hiếp người là Vương Tư Vũ, còn Liễu Đại Nguyên lại trở thành người bị hại tội nghiệp.
“Thằng chó!” Vương Tư Vũ mắng chửi trong lòng, nhưng vẫn cúi đầu không dám ho hé, thấy Chu Tùng Lâm đưa tay trái ra, Vương Tư Vũ ngơ ngác không hiểu, liền bị mắng té tát thêm một trận: “Tôi cần thuốc giảm đau, tôi bị cậu làm cho tức chết đây này! Chứng đau dạ dày của tôi lại tái phát rồi!”
Vương Tư Vũ vội chạy đi lấy thuốc dạ dày đưa qua, Chu Tùng Lâm uống thuốc xong, tối sầm mặt hết nửa ngày mới hồi phục nét mặt bình thản. Vương Tư Vũ cười hi hí giúp ông châm một điếu thuốc, ai ngờ Chu Tùng Lâm lại bất ngờ đập bàn quát lên: “Mau quay về viết bản kiểm điểm đi! Cậu phải tự kiểm điểm nghiêm khắc vào, không được viết qua loa, càng không được tìm người khác viết thay!”
“Dạ, xin Chu thư ký trưởng bớt giận! Tôi đi viết ngay đây ạ!” Vương Tư Vũ như nhận được lệnh đặc xá, chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn lần đầu tiên thấy Chu Tùng Lâm nổi giận như thế, biết vụ rắc rối do minh gây ra đã khiến ông tốn biết bao sức lực mới thu xếp êm xuôi được.
Chỉ còn lại một mình trong phòng, Chu Tùng Lâm phà hơi thuốc, thở dài một tiếng, rồi lại nhếch mép cười khẩy: “Muốn chơi lính của ông à? Chưa đủ trình độ đâu!”
Vừa mới ra khỏi cửa, Vương Tư Vũ gặp ngay Trịnh Đại Quân đang lấp ló ở bên ngoài nghe ngóng, thấy hắn bước ra, Trịnh Đại Quân tươi cười hớn hở vẫy tay bảo Vương Tư Vũ đến gần, hai người đi nhanh về phòng Trịnh Đại Quân, đóng cửa lại cẩn thận. Trịnh Đại Quân làm ra vẻ bí hiềm, nhỏ tiếng thông báo: “Lão đệ, coi như thu xếp ổn thỏa rồi! Đêm qua tôi suốt đêm không ngủ đấy!”
Vương Tư Vũ thấy Trịnh Đại Quân sắc mặt tiều tụy, biết ngay hắn không nói dối, bèn đưa một điếu thuốc qua, Trịnh Đại Quân hít một hơi sâu, nói tiếp: “Tất cả cũng nhờ vào đứa em vợ của tôi, nó nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội của Liễu Đại Nguyên, nếu làm to chuyện thì Liễu Đại Nguyên phải vào tù vài năm chứ chẳng chơi, vì thế tôi gọi điện trao đổi một hồi, Liễu Đại Nguyên đã đồng ý không truy cứu nữa.”
Vương Tư Vũ gật gù, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Số tài liệu vạch tội tôi từ đâu mà ra thế?”
Trịnh Đại Quân thở dài giải thích: “Chắc có ai đó định lợi dụng chuyện này đả kích thư ký trưởng đó mà! Lão đệ, bây giờ là thời điểm căng thẳng, cậu làm việc gì cũng phải lấy đại cuộc làm trọng đấy!”
Vương Tư Vũ biết thời điểm căng thẳng mà Trịnh Đại Quân nói là ám chỉ việc bầu chọn lại cấp lãnh đạo thành ủy vào năm sau, xem ra các thế lực cạnh tranh đang tìm đủ mọi cách hạ bệ đối thủ, dù là một việc nhỏ nhặt nhất cũng bị xé ra to, mình phải cẩn thận hơn mới được, không nên gây ảnh hưởng đến Chu Tùng Lâm.
Đợi khi Vương Tư Vũ rời khỏi, Trịnh Đại Quân lại đến gõ cửa phòng Chu Tùng Lâm, báo cáo cách xử lý vụ việc lần này. Chu Tùng Lâm cười tủm tim lắng nghe, chốc chốc lại gật gù tán thưởng. Chưa đợi Trịnh Đại Quân kể xong, điện thoại của Chu Tùng Lâm đột nhiên réo vang, Chu Tùng Lâm bắt máy lên, hạ thấp giọng nói: “Lão Lưu, lần này phải cảm ơn ông rồi! Nếu vụ này báo cáo lên trên thì thằng nhóc ấy xem như tiêu tùng ở Thanh Châu... Ờ! Tôi biết rồi, chắc là tên Ngụy Minh Luân bày ra... Được rồi, tối nay chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện tiếp...”
Trịnh Đại Quân dỏng tai cố gắng lắng nghe, đoán ra người vừa gọi điện tới chắc là Lưu trưởng ban của ban tuyên truyền. Chu Tùng Lâm nói xong điện thoại, ngẩng đầu lên mỉm cười khen ngợi: “Đại Quân, cậu khá đấy! cố gắng lên!”
Đây là lần đầu tiên Chu Tùng Lâm gọi tên hắn thân mật như thế, Trịnh Đại Quân cảm động vô cùng, vội đứng nghiêm hứa chắc nịch: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa! Xin thư ký trưởng yên tâm!”
Ra khỏi phòng Chu Tùng Lâm, Trịnh Đại Quân như vừa được chích doping, tinh thần sảng khoái thấy rõ, hắn chấp tay sau lưng đi khắp văn phòng ủy ban mấy vòng, gặp ai cũng nói với người ta: “Cậu khá đấy! cố gắng lên!”
Vương Tư Vũ không ngờ Phương Như Hải lại làm việc có hiệu quả đến thế, ngay ngày hôm sau phóng viên của đài truyền hình tỉnh đã có mặt ở Thanh Châu, đến bệnh viện Nhân Dân số 1 làm phóng sự về cảnh đời đáng thương của gia đình họ Dương.
Một điều mà Vương Tư Vũ có nằm mơ cũng không ngờ tới, người dẫn chương trình của phóng sự lần này lại chính là Liêu Cảnh Khanh, cô gái mà hắn hâm mộ từ lâu, trong nội tâm Vương Tư Vũ có một cảm giác hạnh phúc vô bờ bến khi gặp được thần tượng.
Liêu Cảnh Khanh ngoài đời thực còn xinh đẹp kiều diễm hơn trên chương trình ti vi, từng bước chân cử chỉ đều làm say đắm lòng người, Vương Tư Vũ ngây ngây dại dại đứng ngoài cửa ngắm nhìn người đẹp, linh hồn hắn lúc này đã bay tuốt lên chín tầng mây.
Quá trình quay phim phóng sự diễn ra thuận lợi, Tiểu Huệ Huệ phối hợp rất tốt với tổ công tác của đài truyền hình, nhưng một rắc rối nhỏ đã xảy ra, khi đạo diễn yêu cầu cô bé khóc để tăng hiệu quả của chương trình, Tiểu Huệ Huệ kiên quyết không làm theo, cô bé chỉ tay ra ngoài cửa, nói: “Huệ Huệ đã hứa với chú dù đau đớn cũng không được khóc, Huệ Huệ nhất định không khóc!”
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cửa, ba Huệ Huệ chạy tới quỳ ngay trước mặt Vương Tư Vũ, lớn tiếng cầu xin tổ công tác: “Các anh hãy cho cậu ấy lên hình đi! Không có cậu ấy thì cả nhà tôi chết hết rồi!”
Vương Tư Vũ vội đỡ ba Huệ Huệ đứng dậy, rẽ đám đông đến bên Tiểu Huệ Huệ, nựng nhẹ vào má cô bé, cúi xuống ghé tai nói nhỏ: “Lần này ngoại lệ, chú cho phép cháu khóc một lần!”
Huệ Huệ lập tức khóc òa, nước mắt tuôn như suối, mếu máo: “Chú ơi! Cháu đau lắm!”
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này cũng sụt sùi rơi nước mắt, Vương Tư Vũ lui trở ra cửa phòng, đạo diễn lại chỉ đạo tiếp tục quay phim, chỉ có Liêu Cảnh Khanh vẫn đứng trưng trưng không phản ứng, ánh mắt cứ tập trung nhìn vào Vương Tư Vũ, đến khi đạo diễn hét lớn hối thúc mấy lần mới bừng tỉnh, sau đó cô tỏ ra không được tự nhiên lắm, phải quay đi quay lại 3 lần đạo diễn mới vừa lòng.
Vương Tư Vũ ngờ ngợ trong lòng, không biết vì lý do gì mà Liêu Cảnh Khanh nhìn thấy mình lại ngơ ngác như thế, hắn đưa tay lên vuốt mặt, cúi xuống nhìn khắp người, không phát hiện trên người mình có gì bất thường.
Chương trình phóng sự được ghi hình xong, đám đông bác sĩ y tá của bệnh viện lập tức bu lại xin chữ ký của Liêu Cảnh Khanh, dù sao thì cô từng là hoa đán nổi tiếng của đài truyền hình, bây giờ tuy sự nghiệp xuống dốc nhưng số fan hâm mộ trước kia vẫn còn rất nhiều. Vương Tư Vũ cũng chớp cơ hội chen vào đám đông, móc túi lấy ra một cuốn sổ tay màu đen đưa qua, giọng run run yêu cầu: “Liêu tiểu thư, tôi là fan hâm mộ trung thành của cô, xin cô cho tôi chữ ký để lưu niệm!”
Lần này Liêu Cảnh Khanh không ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ ngập ngừng giây lát, cầm lấy cuốn sổ ký tên vào đó. Vương Tư Vũ cảm thấy cô viết chữ rất đẹp, nét bút mềm mại thanh thoát y như dáng người của cô vậy, có thể viết được nét chữ như thế ít nhất phải có hơn mười năm rèn luyện.
Vương Tư Vũ sau khi có được chữ ký bèn phấn khích chen ra ngoài, nhìn thấy Phương Tinh đang đò hoe đôi mắt bước tới gần, hắn vội vàng cất cuốn sổ vào túi, đi cùng Phương Tinh xuống lầu, đến trước chiếc xe chờ tổ công tác đài truyền hình, nhưng dù hắn khuyên nhủ thế nào, Phương Tinh vẫn không chịu lên xe, cứ đứng trước cửa xe rơi nước mắt.
Vương Tư Vũ sầu não vô cùng, tại sao con bé Phương Tinh lại thích mình được cơ chứ?
Hai người lại huyên thuyên nói chuyện với nhau một lúc, Phương Tinh bắt đầu nghiêm mặt cảnh cáo Vương Tư Vũ, không được đưa con gái về nhà, càng không được cho cô gái khác nằm lên giường, bằng không thì chết với cô...
Vương Tư Vũ vỗ ngực hứa chắc nịch, nói: “Em yên tâm đi! Con người anh thuần khiết nhất mà!”
Phương Tinh ghé tai hắn nói nhỏ: “Đừng làm bộ trước mặt em! Em tìm được một mớ sách khiêu dâm trong nhà anh kìa!” (.
Vương Tư Vũ cứng họng không biết nói gì thêm, Phương Tinh dùng bàn tay nhỏ nhắn véo vào mũi hắn, dịu dàng nói: “Anh Tiểu Vũ, anh phải ngoan nhé! Em lúc nào cũng dõi theo anh.”
Vương Tư Vũ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy ngón tay út của Phương Tinh, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ ngón tay mềm mại. Phương Tinh lập tức xấu hổ đỏ mặt, đứng im không dám nhúc nhích, trong lòng mừng rỡ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Hồi lâu sau Vương Tư Vũ mới giật mình bừng tỉnh, một luồng suy nghĩ xẹt ngang, phen này toi rồi, vội mở miệng ra, Phương Tinh hối hả rút ngón tay về, quay lưng chui nhanh vào trong xe. Vương Tư Vũ đứng ngoài cửa dặn dò hai câu, âm thanh nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không nghe thấy mình đang nói gì.
Lúc này tổ công tác của đài truyền hình xong việc kéo nhau xuống lầu, Liêu Cảnh Khanh sau khi lên xe ngồi vào vị trí bên cạnh Phương Tinh, cúi đầu đăm chiêu nghĩ ngợi, Phương Tinh thấy có người lạ nên không dám liếc mắt đưa tình với Vương Tư Vũ nữa, ngoan ngoãn ngồi yên trên xe, chốc chốc lại đưa tay lên lau nước mắt. Vương Tư Vũ cảm thấy mình là tội đồ đã làm hại một cô bé, phen này chính là cầm thú đúng như Triệu Phàm và Hoàng Nhã Lệ đã so sánh rồi.
Xe khởi động sắp lên đường quay về Ngọc Châu, Phương Tinh cuối cùng không chịu được, đứng phắt dậy chồm ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Vương Tư Vũ. Vương Tư Vũ cũng vẫy tay từ biệt, trong khoảnh khắc chiếc xe rẽ ra cổng bệnh viện, Vương Tư Vũ phát hiện ánh mắt của Liêu Cảnh Khanh quét vào mình, đôi mắt cô chan chứa niềm đau.
Đợi chiếc xe đi xa, Vương Tư Vũ mới quay người lại, thấy Dương Khiết đứng sau lưng từ lúc nào không biết, bèn quan tâm hỏi: “Liễu Đại Nguyên không còn đến làm phiền mọi người chứ?”
Dương Khiết lắc đầu trả lời: “Nghe người trong bệnh viện nói tên khốn đó đã bị điều chuyển công tác rồi, mấy hôm nay không thấy xuất hiện ở bệnh viện nữa.”
Vương Tư Vũ gật gù hài lòng: “Vậy thì tốt!”
Dương Khiết cúi đầu thẹn thùng kể: “Nghe nói Liễu Đại Nguyên từng làm hại không ít y tá trẻ, đêm đó chỉ có mình tôi ở bệnh viện chăm sóc Huệ Huệ, lão ta gọi tôi vào phòng riêng định giờ trò, tôi chống cự không chiều theo nên lão ta mới trả thù, tôi thà ra ngoài bán thân chứ không giao tấm thân này cho hạng người rác rưởi đó!”
Vương Tư Vũ thấy đề tài này quá nhạy cảm, bèn lái sang chuyện khác: “Đợi khi đài truyền hình tỉnh phát sóng phóng sự, chắc Huệ Huệ sẽ có đủ chỉ phí điều trị thôi, sau này cô đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa!”
Nói xong, Vương Tư Vũ lấy ra một tấm danh thiếp đưa qua cho Dương Khiết, dặn dò: “Sau này có khó khăn gì thì gọi số điện thoại này tìm tôi, nếu giúp được tôi nhất định cố hết khả năng!”
Dương Khiết nhận lấy tấm danh thiếp, cất cẩn thận vào túi, muốn nói ra câu gì nhưng mấp máy môi hồi lâu vẫn không thể mở lời, cuối cùng cô lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ túi áo, viết nhanh lên giấy vài chữ, nhét vào tay Vương Tư Vũ rồi đỏ mặt quay lưng chạy đi.
Vương Tư Vũ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mở tấm giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết: “Cơ thể của tôi mãi mãi thuộc về anh, tôi sẽ để đó cho anh, khi nào anh muốn lấy thì gọi điện.”
“Trời ạ! Cô hiểu lầm rồi! Tôi giúp cô đâu phải vì chuyện này!” Vương Tư Vũ vội hét lớn giải thích, Dương Khiết quay đầu lại nháy mắt với hắn, mỉm cười e thẹn, chạy nhanh mất dạng. Vương Tư Vũ cảm thấy bên dưới rạo rực, cúi đầu nhìn xuống, thấy chú em giương cao cán cờ biểu tình, vội xấu hổ khum người xuống, mắng nhiếc: “Đồ vô tích sự, mày lại muốn luyện công rồi hả?”
Truyện khác cùng thể loại
718 chương
461 chương
45 chương
27 chương
172 chương
37 chương
336 chương