Quan Đạo Chi Sắc Giới
Chương 18 : Công tử bột.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 18: Công tử bột.
Nguồn: Sưu tầm
Hơn ba giờ chiều, Vương Tư Vũ vừa xách hành lý đi lên lầu 3, thì thấy Triệu Phàm đang đi tới, thấy hắn về, liền ôm chầm lấy hắn, nói: “Lão đệ về rồi, làm anh nhớ muốn chết.”
Vương Tư Vũ cười hì hì nói: “Đừng có giả tình giả nghĩa nữa, giúp em xách hành lý nè.”
Triệu Phàm vội vàng đón lấy hành lý, đi theo hắn lên lầu 5, Vương Tư Vũ mở cửa phòng ra, hai người bước vào, Vương Tư Vũ nhảy ngay lên giường nằm, vỗ vào vào cái nệm Simmons nói: “Chẳng đâu thoải mái bằng ở nhà.”
Triệu Phàm cũng nằm xuống bên cạnh, nói: “Lão đệ nói đúng đó, anh vừa về tới thì nghe chị dâu em nói em cũng bị đày đi xuống dưới, chúng ta đúng là huynh đệ hoạn nạn có nhau nha, đều là quả phụ tối ngủ, trên không có ai (ý nói không có quan hệ gì với cấp trên), chuyện khổ sai thì tới lượt mình làm.”
Vương Tư Vũ châm điếu thuốc, ném cho Triệu Phàm một điếu, Triệu Phàm cầm điếu thuốc để dưới mũi hít một hồi lâu, vẫn là để sang một bên, “Đừng có dụ dỗ anh phạm sai lầm, chị dâu em không cho anh hút nữa rồi.”
Vương Tư Vũ nghe xong liền “Hứ” một tiếng, “Vậy chị dâu kêu anh đi chơi gái, thì anh làm theo luôn à !”
Triệu Phàm nghe xong “phì” một tiếng, vội vàng đứng dậy đóng cửa ngoài lại, mới ngồi phịch xuống, lắc đầu nói: “Khác chứ, thuốc dễ cai, gái đẹp khó cai à.”
Vương Tư Vũ liếc một cái, “Gái thôn quê có gì mà đẹp, đen xì xì, có đẹp được hơn chị dâu sao ?”
Triệu Phàm cười hí hí, quay quay điếu thuốc trên tay, rồi cũng châm lửa, dùng sức rít một hơi, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt như đang hưởng thụ, hồi lâu sau mới phà khói ra, lắc đầu nói: “Em còn non nớt, biết gì chứ, kết hôn lâu rồi, tiên nữ cũng biến thành heo nái thôi, cũng là tay trái mò tay phải, đã hết cảm giác lâu rồi.”
Vương Tư Vũ nghiêng người qua, liếc hắn một cái, cau mày nói: “Anh chị mới lấy nhau 3 năm, sao nói chuyện giống như đã lấy nhau 30 năm vậy, người ta thường nói bảy năm mới chán, anh mới ba năm thì đã hết cảm giác sao ?”
Triệu Phàm rít mạnh mấy hơi, rồi gạt tàn thuốc xuống sàn, cười nói: “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, câu này chẳng sai, lúc chưa cưới thì không gặp một ngày như cách 3 thu, còn cưới rồi thì một ngày dài như một năm, tổ yến, tai gấu có ngon hơn nữa, mà ngày nào cũng ăn thì cũng thành ngán, hơn nữa chị dâu em quả bảo thủ, lúc ở trên giường chẳng khác gì một khúc gỗ, không cảm giác.”
Vương Tư Vũ nhìn lên trần nhà đến dại cả người ra, một lúc sau mới thở dài, tiện tay vơ lấy gạt tàn để ở cái tủ đầu giường, dụi tắt điếu thuốc, rồi ném vào trong đó, “Một đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như chị dâu, lại lãng phí trong tay anh, đúng là không có thiên lý mà.”
Triệu Phàm cầm điếu thuốc ráng rít thêm vài hơi, tiện tay quăng luôn xuống sàn nhà, dùng chân dí dí mấy cái, quay người lại, nửa đùa nửa thật nói: “Sao Tiểu Vũ, lớn rồi nha, biết thương chị dâu nha ? Hay là vậy đi, em mau đi cua một cô đẹp về, sau này anh em mình đổi nhau chơi.”
Vương Tư Vũ vớ lấy một cái gối đập thẳng vào đầu hắn, “Anh nói vậy mà cũng được à, nói bậy nói bạ.”
“Đừng cổ hủ thế, 2 năm trước ở phía nam rất thịnh hành mấy chuyện này, trò mới đó nha, cũ người mới ta, cũng chính là ý này đây.”
Vương Tư Vũ nghe xong cũng không nói không rằng, một hồi lâu mới hỏi tiếp: “Hồi nãy anh vội vội vàng vàng xuống lầu, tính đi đâu vậy ?”
Triệu Phàm cởi hai cái nút áo sơ mi ra, ung dung nói: “Tiệm massage Hoa Long có hai cô gái đẹp mới tuyển, dạo trước anh mới liên lạc được, lần này đi hơi bị lâu, nên có chút lạnh lẽo, anh phải mau đi hâm nóng lại thôi.”
“Ngày nào anh cũng than hết tiền, vậy tiền đi massage là từ đâu ra ?” Vương Tư Vũ thắc mắc, đưa tay thò vào túi áo của Triệu Phàm, Triệu Phàm chống cự đến cùng, nhưng sức không mạnh bằng Vương Tư Vũ, chẳng mấy chốc đã bị hắn móc được một tập tiền từ trong túi ra, Vương Tư Vũ đếm, được tới 1.700 đồng lận, liền tức giận nói: “Anh Triệu, anh gian lắm, nói với em là cần tiền cứu mạng, quay lưng lại đã cầm tiền đi chơi gái, như vậy thật không có nghĩa khí.”
Triệu Phàm liền ngồi bật dậy trên giường, mở to mắt nói: “Tiểu Vũ, anh Triệu của em giống loại người này sao, anh nói em nghe nhá, cô gái quê đó cũng khá si tình, nhân lúc anh quay lại, cô ta lấy sổ tiết kiệm trong tủ áo của mẹ cô ta, rồi lén rút ra 3.000 đồng để trả cho anh, khóc lóc ỉ ôi nói, vòi tiền là ý của ba cổ, còn cổ thì thật lòng thích anh đấy.”
Vương Tư Vũ hứ một tiếng nói: “Anh là nhà báo, tới chỗ em vẽ chuyện đi, ai tin chứ, mới có mấy ngày, mà cô ta đã chết mê chết mệt anh sao ?”
Triệu Phàm cười hi hi, vỗ vỗ vào vai Vương Tư Vũ, “Vậy là em không biết rồi, anh Triệu của em cái gì không giỏi, chứ cua gái thì là chuyên gia, gái quê thôi mà, anh đây chỉ kể hai câu chuyện đồi trụy, cô ta đã rạo rực tới không chịu nổi, anh đã kéo ngay lên giường, còn tưởng là gái tơ, kết quả mẹ nó là hàng xài rồi, hây, tốn hết 2.000 đồng, nhưng ba của cổ cũng tệ, đập luôn cái cuốc vào đầu anh, nếu không phải cô ta che cho, anh Triệu của em đã ngủm ở đó luôn rồi.”
Vương Tư Vũ nhét tiền vào túi, lắc đầu nói: “Tiền này không đưa anh được, sau này cũng chẳng cho anh mượn tiền nữa, giờ em biết hết rồi, làm vậy chỉ tổ hại anh.”
“Đừng mà, Tiểu Vũ, em làm vậy thì hơi quá, bên kia chị dâu em thì cầm chắc cái thẻ của anh, bên này em lại cắt viện trợ, vậy anh Triệu của em đúng thật là hết cách rồi, để lại cho anh chút đi.” Triệu Phàm vừa nói vừa chấp tay, Vương Tư Vũ chẳng biết làm sao, chỉ đành lại ném lại cho hắn 800, lắc đầu nói: “Anh Triệu, anh cứ vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Triệu Phàm cất lại tiền, lại móc một điếu thuốc trong túi Vương Tư Vũ, xoay xoay ngón tay nói: “Lá gan là phải luyện mà thành, lúc mới đầu anh cũng sợ, có máu dê mà không có gan làm, nhưng năm ngoái thôi, hình như là chuyện hồi năm ngoái, lần đó tòa soạn mở tiệc, có ông chủ biên uống quá chén, say đến đi còn không nổi, anh đưa ổng về nhà, phát hiện vợ ổng cũng khá chuẩn đấy, anh mới nhân lúc dìu ông chủ biên lên giường, véo luôn một cái vào mông ả, kết quả em đoán coi, ả đó chẳng hé môi, giả vờ như không biết, thế là anh cứ ngồi lì trong phòng khách, ả không những không đuổi anh, mà còn pha cho anh ly trà nóng, anh lại tìm cơ hội rờ vào eo của ả, ả cũng chả lên tiếng, kết quả anh nhất thời rạo rực, ôm ả vào phòng sách xử luôn, tiếng ả la lớn quá, nên anh nhét luôn đôi vớ thối vào mồm, giữa chừng ông chủ biên còn dậy đi vệ sinh nữa, nhưng vẫn không phát hiện, từ đó về sau, lá gan của anh to ra rồi, nói em biết nha, chỉ cần em dám ra tay, thì đám đàn bà đó cũng dễ tới tay lắm.”
Vương Tư Vũ “phì” một tiếng, đứng dậy cởi áo ngoài ra, treo trên móc áo, xắn tay áo lên đi vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nói: “Anh cứ đến chỗ em mà vẽ chuyện đi, anh nói chuyện trước giờ chả câu nào thật, ai tin chứ ?”
Triệu Phàm vội đi theo, đứng tựa vào bên cửa: “Tin hay không kệ em, nhưng Tiểu Vũ này, em thấy Hoàng Nhã Lệ thế nào ?”
Vương Tư Vũ ngậm một ngụm nước, ngẩng đầu lên ọc ọc mấy cái, rồi mới phun ra, quay đầu lại nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chỗ mà quậy, sao người nào anh cũng dám vơ hết vậy, Hoàng Nhã Lệ mà anh cũng không tha ? Anh không sợ chị dâu lột da anh à ?”
“Sợ, dĩ nhiên sợ, nếu không sợ anh đã xử cô ta từ lâu rồi, nhìn dáng đi của cô ta đã biết là gái tơ rồi, em coi cái mông cô ta chắc chưa, cái eo nhỏ õng ẹo nữa.” Triệu Phàm nháy theo cách đi của Hoàng Nhã Lệ, õng a õng ẹo xoay hai vòng trong nhà.
“Anh Triệu, anh thất đức quá.” Vương Tư Vũ thu dọn xong nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng tắm, nhìn điệu bộ khôi hài của Triệu Phàm cũng phì cười, lắc đầu nói: “Nếu để Hoàng Nhã Lệ biết anh có ý với cô ta, còn không đốt luôn nhà anh à.”
Triệu Phàm xoa cằm lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc, anh thấy Hoàng Nhã Lệ hình như cũng có ý với anh, chỉ là cô ấy không dám bày tỏ thôi.”
“Đừng có tự tác đa tình, anh tưởng anh là tình thánh chắc, coi chừng sự việc bại lộ chị dâu sẽ xử đẹp anh.” Vương Tư Vũ nói xong ngồi xuống mép giường, lấy đồ bấm móng tay cắt móng chân mình.
Triệu Phàm quàng tay lên vai hắn, vỗ vỗ, mới nói: “Chuyện này chỉ cần đàn bà không nói toạc ra, thì chả ai biết, nhưng đàn bà cũng có thể diện, có ai đi nói với cả thế giới đâu, nhưng Tiểu Vũ này, anh tin cậu nên mới nói với cậu, cậu đừng có mà bán đứng anh nhá, huynh đệ như thủ túc, đàn bà như quần áo, em phải phân rõ nặng nhẹ.”
Vương Tư Vũ gật đầu, thở dài nói: “Em không bán đứng anh, nhưng anh cũng nên kiềm chế đi, chị dâu là cô gái tốt, em không mong anh sẽ tổn thương chị ấy.”
Triệu Phàm đứng trước gương chỉnh sửa lại đầu tóc, cười nói: “Cái này anh biết, anh ra ngoài chơi thì chơi, thẻ lãnh lương vẫn giao cho Tiểu Ảnh, cái này gọi là cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài cứ phất, không thấy chị dâu em đối xửa rất tốt với anh à, cái này gọi là bản lãnh, học theo đi.”
Vương Tư Vũ thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, thấy hơi tức, “Anh Triệu, sau này anh nên tự đi mà kiếm tiền lấy, chỗ em đâu phải giàu có gì, anh cứ tới đây làm tiền cũng không phải cách, nhà địa chủ cũng đâu có dư gạo, bây giờ đến cả tiền để em trang trải cũng hết luôn.”
Triệu Phàm nghe Vương Tư Vũ than nghèo xong, liền vội vàng buông cây lược xuống, ngồi lại bên cạnh Vương Tư Vũ, “Anh em, chúng ta là bạn từ nhỏ, tiền của cậu anh nhất định trả, chỉ là chị dâu em giữ tiền kỹ quá, bây giờ cách moi tiền duy nhất của anh là lúc đi chợ trả nhiều hơn tí, nhưng là moi từng xu từng xu một, kể cũng lạ, em nói coi chị dâu em không biết bếp núc, nhưng giá cả ở chợ cô ấy đều biết cả, hôm nào cải trắng tăng một xu, hôm nào quả hồng xuống 5 hào, hay lắm, đều nằm trong đầu cả, anh chỉ có thể ăn gian cân lượng một tí, anh biết cậu cũng không dư dả, sau này anh không lấy tiền chỗ cậu nữa, nhưng có điều, số tiền còn nợ em cho anh trả chậm vài năm, khi nào có anh nhất định trả cậu, vậy đi, ai bảo chúng ta là anh em chứ, cậu đến chỗ anh ăn ké anh cũng đâu tính toán, còn nữa chẳng phải chị dâu cậu cũng giặt đồ miễn phí dùm cậu sao, cho dù thế nào, chuyện này em cũng phải giấu dùm anh, lỡ như chuyện anh vay tiền bị bại lộ, chị dâu em chẳng phải cũng đau lòng sao, đúng không nào, Tiểu Vũ.”
Vương Tư Vũ đúng thật hết cách với hắn, chỉ đành lắc đầu nói: “Thôi, thôi, số tiền đó em không lấy nữa, cứ coi đó là tiền cơm trả trước đi.”
Triệu Phàm nghe xong lập tức phấn chấn lại, ôm lấy Vương Tư Vũ, miệng nói luôn: “Anh em tốt của tôi, cậu đúng là biết điều, hết chỗ chê, cậu yên tâm, sau này anh Triệu nhất định giúp cậu tìm một em dâu xinh đẹp.”
Vương Tư Vũ vội vàng ngăn lại ngay, dở khóc dở cười nói: “Thôi cho em xin, người anh giới thiệu em dám đụng sao ? Anh tưởng em ngốc chắc.”
Triệu Phàm cười to ha ha nói: “Được rồi, anh đây xuống dưới đi chợ, buổi tối lên nhà anh ăn cơm, gọi cả Hoàng Nhã Lệ tới, bốn đứa mình cũng lâu không họp mặt rồi.”
Hắn vừa định đi, Vương Tư Vũ vội gọi lại, hỏi: “Anh Triệu, hỏi anh một chuyện, thí dụ trong lòng một cô gái không có anh, vậy có nên bỏ cuộc không ?”
Triệu Phàm cười hí hí, vỗ luôn vào đùi Vương Tư Vũ, rờ vào sống mũi nói: “Bỏ cuộc gì, đẹp trai không bằng chai mặt, cua gái là phải kiên nhẫn, không phải cô nào cũng dễ tới tay đâu, càng tới tay chậm càng thú vị, nếu lửa lớn không được, thì lửa nhỏ từ từ hầm, hầm đến nhừ ra ăn mới ngon, anh Triệu nói cậu này, không có đàn bà không cua được, chỉ có đàn ông không cua được đàn bà thôi, nếu em có quyền có thế có thời gian, vậy thì người đẹp trong thiên hạ tùy em quậy, nếu em không có hai điều trước, vậy thì em phải tốn thời gian, trên mạng cũng nói đó, cua gái giống như treo mặt trời vậy, mỗi ngày bỏ ra 2 tiếng đồng hồ, không mất bao lâu thì có ngày rồi.”
Vương Tư Vũ gật đầu, nói: “Vậy em biết rồi.”
Triệu Phàm”Xí” một tiếng, ti hí mắt nói: “Tiểu Vũ có mục tiêu à ? Nói ra đi, anh cố vấn cho em, có anh giúp, không có gái nào mà em cua không được, nói đi, ai vậy ?”
Vương Tư Vũ gượng cười nói: “Còn chưa có, em chỉ hỏi đại thôi.”
“Em giấu ai hả ? Mau nói là ai ?” Đôi mắt Triệu Phàm sáng lên, giục nói.
nguồn
“Ding, ding, ding, ding…” Vương Tư Vũ còn chưa giải thích, bên ngoài đã nghe tiếng chuông cửa.
Truyện khác cùng thể loại
718 chương
461 chương
45 chương
27 chương
172 chương
37 chương
336 chương