Quan Đạo Chi Sắc Giới
Chương 13 : Thanh sa trướng lý nhất tỳ bà.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 13: Thanh sa trướng lý nhất tỳ bà.
Nguồn: Sưu tầm
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng mà hắn vẫn rất quy củ, lần trước đã vượt qua ranh giới rồi, lần này hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, cho dù con gái có dịu hiền đến đâu cũng không thể tha thứ cho người cứ quấy rầy mình mãi, cho nên tuy rằng trong lòng ôm một thân hình nõn nà mềm mại, nhưng đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo. Để áp chế ý niệm trong lòng, Vương Tư Vũ liền cố ý nghĩ tới những đạo lý ở trong đạo Phật, sắc tức là không, không tức là sắc, sau trăm năm, giai nhân phấn hồng cũng thành bộ xương khô, nghiêng nước nghiêng thành hóa thành bụi phấn.
Nhưng mà dáng người của Trương Thiện Ảnh thật sự là quá duyên dáng, trước chưa nói tới những đường cong mê người, dáng người tuyệt mỹ, chỉ riêng vòng eo thon nhỏ đang ở dưới tay hắn cũng đã đủ để khiến cho người ta mất hồn rồi. Chỉ hơi nhẹ nhàng cử động tay, Vương Tư Vũ liền cảm thấy như là hồn mình đã phiêu diêu ở trên bầu trời rồi.
Vương Tư Vũ không khỏi cảm thấy bội phục người xưa có thể ôm trong lòng mà không động, không hiểu là bọn họ làm thế nào nữa.
Trương Thiện Ảnh uể oải, không nghĩ rằng sẽ lại phiền toái như vậy, nhưng không thể nổi nóng, liền nhẹ giọng nói: "Mẹ, có việc gì thì mẹ cứ nói thẳng đi."
Mẹ Triệu Phàm hiển nhiên là không phát giác ra điều gì khác thường, liền ngồi xuống bên giường, thở dài, nói: "Tiểu Ảnh à, con kết hôn với Triệu Phàm đã ba năm rồi, sao còn chưa có con nữa vậy?"
Trương Thiện Ảnh vội điều chỉnh thân mình, sợ mẹ Triệu Phàm vô ý phát hiện ra Vương Tư Vũ, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Con thực ra rất muốn rồi, nhưng Triệu Phàm lại nhất định không chịu, anh ấy cứ nói là chờ thêm một thời gian nữa."
Mẹ Triệu Phàm rất tức giận, nói: "Không thể chuyện gì cũng nghe theo lời đàn ông được, đôi khi con cũng phải có chủ kiến, nếu con cứ mang thai, thì sợ gì nó bắt con nạo thai chứ?"
Trương Thiện Ảnh nghe thấy vậy thì im lặng, mẹ Triệu Phàm lại nhẹ giọng hỏi: "Các con một tháng mấy lần vậy?"
Trương Thiện Ảnh hoảng sợ, đỏ mặt cúi đầu nói: "Mẹ, mẹ hỏi cái này làm chi, xấu hổ lắm."
Mẹ Triệu Phàm cười cười, "Trong phòng cũng không có người ngoài, nói đi, nhất định phải nói thật đó, không được lừa dối mẹ."
Vương Tư Vũ lập tức dựng đứng lỗ tai lên, thầm nghĩ Triệu Phàm kia tố chất thân thể coi như cũng tốt, hơn nữa Trương Thiện Ảnh lại xinh đẹp như vậy, một tháng 15 lần chắc không thành vấn đề, ít cũng phải 10 lần.
Trương Thiện Ảnh lại ngây ra cả buổi, rồi mới vô cùng thẹn thùng nói: "Chắc là... khoảng bốn... lần."
"What?" Vương Tư Vũ suýt nữa thì kêu lên, may mắn vừa tới cổ họng thì dừng lại ngay, mà mẹ Triệu Phàm cũng giật mình kêu một tiếng.
"Bốn lần? Con không gạt mẹ đó chứ?" Mẹ Triệu Phàm hiển nhiên là hơi nóng nảy, nhẹ giọng hỏi.
Trương Thiện Ảnh gật gật đầu, hơi do dự, rồi mới bổ sung thêm một câu, "Hai tháng."
"Là do Triệu Phàm không được hay là do con?" Mẹ Triệu Phàm lập tức lạnh giọng, mặc dù không rõ thần thái, nhưng trong giọng nói đã có ý muốn gây sự.
"Anh ấy thích... tự mình xem tranh ảnh... giải quyết, không quá... thích chạm... vào người con..."
Trương Thiện Ảnh lắp bắp mãi mới nói xong đoạn này, đã xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, mẹ Triệu Phàm biết chuyện này cũng không sao cả, nhưng vấn đề là Vương Tư Vũ còn đang ở phía sau mình nữa. Triệu Phàm thích ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, điều này cô cũng biết chút chút, nhưng mà tóm lại không thể tố cáo ở trước mặt mẹ chồng được, dù sao việc này Trương Thiện Ảnh cũng định đóng cửa giải quyết trong nhà thôi, không muốn kinh động đến người khác.
Mẹ Triệu Phàm sửng sốt cả buổi, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ biết rồi, chắc chắn là do cái thằng nhãi ranh Vương Tư Vũ ở phòng bên kia, nhất định là do nó làm hư hỏng Tiểu Phàm rồi."
"WHAT?" Vương Tư Vũ lại thiếu chút nữa hô lên, sao cái này cũng ném tới đầu tôi? Nhưng lần này đổi lại thành Trương Thiện Ảnh giật mình kêu lên.
"Ôi chao, đều là do Tiểu Phàm kết giao nhầm bạn cả mà, trước kia thằng nhóc đó dụ dỗ Tiểu Phàm dùng kính viễn vọng nhìn lén con gái nhà người ta tắm rửa ở nhà bên, mẹ đã biết là nó làm hỏng Tiểu Phàm mất rồi. Sau đó Tiểu Phàm lại thích xem tranh ảnh, cũng đều là lấy từ bên nó cả chứ đâu. Con trai đang tốt lại bị nó làm hư hỏng mất, cái tên hạ lưu bại hoại đó, tao nguyền ày kiếp này kiếp sau đều không được báo ứng tốt." Mẹ Triệu Phàm càng nói càng tức, chửi ầm lên.
Vương Tư Vũ tức thật sự rồi, Triệu Phàm à Triệu Phàm, rốt cuộc là anh ném bao nhiêu phân lên đầu tôi rồi, anh lấy tiền của tôi mua mấy cái thứ đó, lại còn nói xấu tôi với mẹ anh, rõ ràng là anh làm tôi hư hỏng, sao lần nào cũng nói ngược lại vậy. Thấy mẹ Triệu Phàm chửi càng lúc càng hiểm, hắn lại càng tức giận, thầm nghĩ không phải bà già mắng tôi hạ lưu sao? Tôi hôm nay sẽ hạ lưu trước mặt bà à xem, tôi sẽ hạ lưu cho bà biết mặt.
Nghĩ vậy, tay hắn liền không thành thật, lặng lẽ lần xuống phía dưới áo ngủ của Trương Thiện Ảnh, như rắn nước tiến vào, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, rồi trực tiếp sờ lên trên.
Trương Thiện Ảnh kỳ thực là cũng biết chuyện này, đó đều là do Triệu Phàm sau khi uống say mà khoác lác ra hết. Có lần Trương Thiện Ảnh dỗi, bảo Tiểu Vũ người ta vừa mới tốt nghiệp đã vào ủy ban làm, mà anh tốt nghiệp ba năm rồi vẫn còn ngồi chồm hỗm ở tòa soạn báo, không để ý công tác, cả ngày toàn lo nghĩ chuyện cưa gái, em thấy anh sống cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi, lúc trước đúng là mắt bị mù.
Triệu Phàm nương theo hơi rượu liền nói, cái tên Vương Tư Vũ đó hả, anh có thể đùa chết hắn, vì thế liền khoe ra mấy cái chuyện kia. Có điều Trương Thiện Ảnh lại nói người ta chơi với anh như vậy, anh về sau cũng phải đối xử tốt với người ta, nhỡ đâu người ta có ngày phát đạt, cũng có thể kéo anh lên cùng, từ đó Triệu Phàm mới thật lòng hơn với Vương Tư Vũ.
Cô thấy Vương Tư Vũ đột nhiên làm ra động tác, liền biết là lời nói của mẹ Triệu Phàm đã làm hắn kích động, hai tay cô đang giữ chăn, không dám buông ra, liền vội vàng dùng khuỷu tay để chặn, cũng gấp gáp nói: "Mẹ, Tiểu Vũ tuyệt đối không phải là loại người như vậy đâu."
Vương Tư Vũ nghe thấy như vậy, tay lại không động nữa, chỉ lẳng lặng dán lên bụng cô. Trương Thiện Ảnh hô hấp trở nên khó khăn, thầm nghĩ bà lão này thật là biết kiếm chuyện, chọc giận Tiểu Vũ thì chịu thiệt lại là con dâu của bà đó.
Mẹ Triệu Phàm thấy Trương Thiện Ảnh lại đi nói tốt cho nhà bên, liền càng nổi giận, phun phì phì nói: "Nó vốn chẳng phải là cái giống gì tốt, mẹ nó là cái đồ hồ ly tinh, cả ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông, ba con năm đó còn bị mê hoặc đến mất hồn ra đó, mẹ còn phải tới tận cửa mắng mẹ nó vài lần rồi."
Vương Tư Vũ không biết có xảy ra chuyện này, lúc này lại nghe thấy người ta nói xấu mẹ của mình, liền tức giận đến mất lí trí, không quản gì khác, hai tay liền hướng mạnh lên trên, hai con thỏ trắng nở nang săn chắc đầy lực đàn hồi đã nằm ở trong tay hắn, hắn vẫn còn chưa hết tức, liền lại xoa xoa nắn nắn vài cái.
nguồn
"A!" Trương Thiện Ảnh cả người run rẩy, hô lên một tiếng, Vương Tư Vũ như bừng tỉnh, hắn không dám làm ra động tác nữa, nhưng vẫn không rời tay ra.
" Tiểu Ảnh, con làm sao vậy?" Nghe thấy thanh âm ám muội của con dâu, mẹ Triệu Phàm liền vội vàng nghiêng người tới, Trương Thiện Ảnh vội vã chỉnh lại chăn, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con đang luyện Yoga."
Vương Tư Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Bà nếu còn nói vô lễ với tôi, tôi sẽ cho con dâu của bà lâm vào thế thập diện mai phục cho bà xem."
"Ừ, mà thứ con luyện sao lạ vậy, sao mà âm thanh lại hơi... À, trách không được ba con lại bảo là luyện Yoga là tốt, phì, lão ta thật là không đứng đắn." Mẹ Triệu Phàm tức giận trong lòng, ngay cả người bạn già cũng bị mắng lây.
"Mẹ, không thể nói xấu sau lưng người khác được, sẽ bị báo ứng đó." Tuy rằng hai tay của Vương Tư Vũ ở trước ngực mình đã không còn động, nhưng mà Trương Thiện Ảnh đã như chim sợ cành cong, chỉ sợ bà lão lại nói ra thêm vài câu hay ho nữa, khiến cho Vương Tư Vũ lên cơn điên, tình huống như thế này, thực sự khiến cho cô thấy khó khăn quá.
"Hừ, cái gì mà báo ứng với cả không báo ứng, mẹ cứ nói đó, có làm sao đâu!" Mẹ Triệu Phàm vô cùng cố chấp, người khác khuyên bà đi hướng Đông, bà lại càng phải đi hướng Tây. Trương Thiện Ảnh rất ít khi ở bên cạnh bà, căn bản là không biết được cái tính này, cuối cùng khéo quá lại hóa vụng.
"Uhm... uhm!" Trương Thiện Ảnh lại phải làm bộ vung vẩy hai tay, mẹ Triệu Phàm thấy thế thì nhíu mày: "Tiểu Ảnh, về sau con đừng luyện Yoga nữa, nghe tiếng thật không hay lắm."
"Vâng... mẹ... mẹ... mẹ, con sẽ nghe... nghe lời... mẹ... uhm uhm..."
Mẹ Triệu Phàm nghe thấy vậy thì cũng luống cuống, trong lòng tự hỏi không biết Yoga là cái thứ gì, sao mà thanh âm của con dâu lại nghe giống như là đang kêu lúc... trên giường, liền vội vàng lúng ta lúng túng rời đi, trước khi đi còn đóng chặt cửa lại.
Mày mò cả buổi mới về được phòng mình, sau khi nằm xuống giường rồi còn lầm bà lầm bầm. Ba Triệu Phàm bị làm tỉnh, liền hỏi bà kêu cái gì đó, mẹ Triệu Phàm liền thấp giọng nói tôi đang luyện Yoga, sau đó lại uhm một tiếng, đẩy hai tay lên trên, ba Triệu Phàm liền thấp giọng chửi: "Bà thì biết luyện cái rắm." Sau đó xoay người, lại ngủ tiếp.
Mẹ Triệu Phàm không chịu nổi tiếng ngáy của ông, liền trùm chăn vào người, ra nằm ở sô pha.
Trương Thiện Ảnh thấy mẹ Triệu Phàm đã đi ra ngoài, vội lấy tay đẩy tay của Vương Tư Vũ ra, nhưng mà kéo thế nào cũng không được, đôi bàn tay kia vẫn sống chết mà bấu lấy, thỉnh thoảng còn cực kỳ đáng ghét vuốt ve một chút. Cô thật không ngờ Vương Tư Vũ lại cợt nhả như vậy, lại càng không biết tiếp theo Vương Tư Vũ sẽ còn làm cái gì nữa, vì thế cũng không dám động, sợ làm nổi lên thú tính của hắn, hai người cứ như vậy mà thở hổn hển.
Vương Tư Vũ hiện giờ cũng đã không còn giận nữa, chỉ cảm thấy bà chị dâu trước mặt này đúng là mê người, giống như một quả nho chín mọng, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một miếng sẽ chảy ra nước ngọt lịm. Vật ở hai tay, lại khiến cho người ta như được gột rửa tâm tình, huyết mạch bành trướng ra.
Tuy rằng hắn cũng không dám động nữa, sợ Trương Thiện Ảnh kêu lớn tiếng, khiến cho sự tình không thể vãn hồi lại được. Nhưng muốn hắn dừng tay, buông hai cái bảo bối đó ra, đó là chuyện tuyệt đối không thể, đánh chết cũng không được.
Cứ như vậy khoảng chừng 10 phút, Vương Tư Vũ nằm ở phía sau lưng cô, nhẹ nhàng thổi vào cổ của cô, Trương Thiện Ảnh toàn thân ngứa ngáy, run rẩy, liền run giọng cầu xin Vương Tư Vũ: "Tiểu Vũ, van xin em, buông tha cho chị dâu đi."
Vương Tư Vũ chỉ cảm thấy hơi thở của cô như hoa lan, một hương thơm tiến vào trong mũi, khiến cho người ta như mê như say, lại nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, đôi mắt lúng liếng, có một loại quyến rũ khôn tả. Vương Tư Vũ thấy cô cũng không có ý muốn lớn tiếng cầu cứu, đầu nóng lên, liền ôm lấy cô, nghiêng người đè lên.
Trương Thiện Ảnh luống cuống tay chân, không biết lấy sức từ đâu, tay đẩy mạnh Vương Tư Vũ ra, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Vương Tư Vũ không đợi cô ngồi thẳng lưng, liền lại đẩy cô nằm xuống, hai tay giữ chặt khuôn mặt kiều diễm của cô, cúi đầu xuống hôn. Trương Thiện Ảnh liều mạng lắc đầu, không cho hắn thực hiện được, hai chân đạp lung tung. Chân cô quá dài, dùng sức lại mạnh, không cẩn thận đạp vào thành giường, phát ra bịch bịch hai tiếng, ở trong đêm yên tĩnh có vẻ vang dội khác thường. Thân thể hai người lập tức liền cứng lại, bốn lỗ tai đều không tự chủ được dựng thẳng lên.
"Ầm vậy? Tiểu Ảnh, sao lại có âm thanh lớn thế?" Mẹ Triệu Phàm vừa mới ngủ trên ghế sa lông đã bị đánh thức, giọng nói có vẻ bất mãn.
"Con ngủ luôn không nằm yên được, xin lỗi mẹ." Trương Thiện Ảnh thật vất vả mới hít được một hơi, ổn định hô hấp từ từ nói.
"Ừ, ngủ nhanh lên đi, không còn sớm nữa đâu." Mẹ Triệu Phàm nói một câu, liền xoay người bịt tai, ngủ tiếp.
Một lát sau, thấy không còn động tĩnh, hai người lại bắt đầu xô đẩy nhau, có điều động tác tuy rằng vẫn kịch liệt, nhưng lại cũng rất ăn ý, vừa chừng mực lại thêm cẩn thận. Trương Thiện Ảnh không dám đá chân nữa, chỉ dùng hai tay đẩy bả vai của Vương Tư Vũ, không cho hắn tiếp cận với mình, lại móc chân lên đá vào đầu Vương Tư Vũ. Cô dù sao cũng là vũ công chuyên nghiệp, khắp nơi trên cơ thể đều linh hoạt, hai chân mềm giống như là sợi bún vậy, không biết làm sao lại có thể quấn lên trước ngực Vương Tư Vũ, dùng sức đạp xuống.
Vương Tư Vũ bất ngờ không kịp phòng, bị cô đạp cho lảo đảo, đặt phịch mông lên giường, phát ra một tiếng bộp âm vang.
Hai người lại hồi hộp, không ai dám lộn xộn nữa, có điều lần này lại không bị hỏi. Hồi lâu sau, Vương Tư Vũ nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ vào, phát hiện ra Trương Thiện Ảnh đang che miệng cười, bộ dáng rất là đắc ý, liền nổi giận, lại bắt đầu động tác.
Lần này hắn không lực chọn cách tấn công bằng sức nữa, mà dùng trí, tay nắm lấy mắt cá chân của cô trước, rồi nhẹ nhàng xoa bóp lên trên, thân mình của Trương Thiện Ảnh phập phồng giống như sóng cuộn, cô sợ nhỡ lại kêu lên, đành phải lấy tay che lấy miệng.
Vương Tư Vũ thấy gian kế đã thành công, liền giữ chặt hai chân, thuận thế ép thân mình lên, chỉ cảm thấy thân thể phía dưới cũng đã nóng bỏng, liền càng trở nên hưng phấn. Trương Thiện Ảnh thấy hắn lại tiếp tục, chỉ có thể lấy hai tay ra dấu "STOP", Vương Tư Vũ thấy thế thì buồn cười, thầm nghĩ đã đến lúc nào rồi mà cô còn làm thế, chẳng lẽ vấn đề trên giường mà cũng có thể giải quyết bằng hiệp thương hay sao?
Đang lúc kinh ngạc, chỉ thấy Trương Thiện Ảnh dùng ngón giữa chỉ ra ngoài cửa sổ, lại dùng ngón cái chỉ vào mình, sau đó tay kia làm ra một động tác như vật rơi tự do, rồi đầu ngoẹo sang một bên, hai mắt trợn ngược, đầu lưỡi lè ra.
Vương Tư Vũ lập tức luống cuống, biết ý của cô là nếu còn dám tiếp tục, cô sẽ nhảy lầu tự sát, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, mình đang làm cái gì vậy, rõ ràng chỉ là đến khiêng gạo thôi mà, sao lại làm cái việc giả diễn thành thực thế này. Cho dù cô có không tự sát, thì về sau cũng phải làm sao bây giờ, nghĩ đến đây liền vì sự lỗ mãng của mình mà không ngừng hối hận, hung hăng vỗ một cái mạnh lên đùi mình.
"Ầm ỹ quá!" Lần này mẹ Triệu Phàm ở ngoài phòng khách giật mình ngồi dậy, lớn tiếng hét lên.
"Mẹ, có muỗi!" Trương Thiện Ảnh cuống quít ngồi dậy, giữ chặt tay Vương Tư Vũ, hô ra bên ngoài.
"Lúc nào rồi cơ chứ, còn muỗi nữa, tôi thấy hai người các người rõ ràng là không muốn cho người khác ngủ mà, một kẻ thì ngáy như ống bô xe máy, một kẻ thì ầm ỹ trên giường." Mẹ Triệu Phàm ôm chân lớn tiếng oán giận ở trên sô pha.
"Bà ồn ào cái rắm ấy, mau quay về đây cho ông, đừng có quấy rối Tiểu Ảnh nữa." Ba Triệu Phàm cũng bị bà làm thức, rống lớn.
Mẹ Triệu Phàm đành phải ôm chăn quay về phòng, đóng mạnh cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của mẹ Triệu Phàm, Trương Thiện Ảnh cuối cùng cũng thở phào, với tay lấy cái gối nện vào đầu Vương Tư Vũ, sau đó đẩy vai hắn ra, nhỏ giọng nói: "Đừng có làm bừa, về sau chị dâu sẽ tìm cho em một bà xã xinh đẹp, có được không?"
Vương Tư Vũ chính đang không biết phải làm thế nào, thấy Trương Thiện Ảnh đã cho cái thang, liền vội gật đầu đồng ý, liên mồm nói: "Chị dâu em sai rồi, lần sau không dám thế nữa."
Sau đó cô bắt đầu đếm ngón tay, nói: "Phải mua cho chị quần áo đẹp, còn phải mời chị đi ăn mỳ, còn nữa, phải tặng chị nhiều quà vào, cho đến khi chị vừa lòng mới được thôi, nếu không, hừ hừ." Cô nắm chặt tay nhỏ bé, nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ vội vàng gật đầu như giã gạo, "Đồng ý, em đồng ý tuyệt đối, cứ như vậy đi."
Hai người cứ ngồi yên tại chỗ, chờ thêm khoảng mười phút, mới lặng lẽ nơm nớp đẩy cửa phòng ngủ ra, rón ra rón rén đi tới cửa chính, cửa vừa mở ra, Vương Tư Vũ liền chân trần chuồn thẳng.
Trương Thiện Ảnh nhẹ nhàng đóng cửa, liền ôm gối dựa vào cạnh cửa, mồm thở hổn hển, toàn thân xụi lơ ngồi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
718 chương
461 chương
45 chương
27 chương
172 chương
37 chương
336 chương