Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 877 : Bức cung
Phòng giam đặc biệt của địa lao Hình bộ chính là gian ban đêm xảy ra hung án, tuy nhiên lúc này được mười mấy cây đuốc thông chiếu sáng như nền trắng, mùi dầu tùng nồng nặc át đi các mùi khác trong phòng giam làm cho Hoàng Quang Thăng cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn thu lại khăn che miệng rồi quan sát xung quanh, thấy hai cỗ thi thể đã được đưa xuống, hiện trường cũng bị người tới trước làm tung lên. . .Sau khi hắn lại tự mình kiểm tra qua một lần, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Hoàng Quang Thăng, cho dù Bao Chửng Tống Từ tái thế cũng vô pháp phủ định kết luận tự sát.
Triệt để yên tâm, Hoàng Quang Thăng liền dùng khăn lau tay, yên lặng đứng đợi người của nha môn khác đến.
Chốc lát sau, Đại Lý Tự khanh Dương Dự Thụ, Trấn phủ ti Chỉ huy sứ Lục Luân liền đồng thời chạy tới, chỉ là thần thái của hai người một trời một vực, người trước kinh khủng không hiểu, người sau thì vẫn ung dung, có chút ý như tới xem náo nhiệt. . . Ngoài làm cho người trước đành phải lo lắng còn oán thầm một câu, hoàn khố chính là hoàn khố!
Hai người xuống địa lao, nhìn thấy Hoàng Quang Thăng, hỏi rõ tình huống rồi mới bảo thủ hạ của mình lên thăm dò, kết quả không ngoài dự liệu. . .Đều là, vô pháp bài trừ khả năng tự sát, vậy chỉ có thể thải tin kết luận của Hình bộ thôi.
- Sao lại chết rồi nhỉ? - Lục Luân vò đầu bứt tai nói: - Giờ biết ăn nói với hoàng thượng thế nào đây?
- Ài, Lục đại nhân có điều không biết rồi. - Hoàng Quang Thăng kiên trì giải thích: - Loại quan viên phạm vào đại án này khi ra vào đại lao sẽ sản sinh tâm tình ba động rất lớn, sẽ dùng thủ đoạn tự mình hại mình thậm chí tự sát để phát tiết.
- Ờ.
Lục Luân gật đầu, lại hỏi:
- Nhưng mà sao hai người lại đều tự sát? chẳng lẽ bắt chước?
- Không sai, cái này có lúc sẽ bắt chước đấy. - Hoàng Quang Thăng gật đầu nói: - Một tiếng chó sủa người, trăm tiếng chó sủa theo, người vật cũng vậy, đều mù quáng theo.
- Thì ra là thế, ngài thật có tài. - Lục Luân giơ ngón tay cái lên khen: - Nói chuyện với người như ngài thật khôn ra không ít!
Hoàng Quang Thăng không đỏ mặt, dõng dạc nói tiếp:
- Đâu có, chỉ là từng trải nhiều hơn Lục đại nhân một chút thôi, nếu ngài có hứng thú, sau này có thể thân cận nhiều hơn.
Rồi hắn chuyển đề tài, không cho lằng nhằng tiếp nữa:
- Nhị vị đại nhân, nếu không có ý kiến khác thì chúng ta nhanh để cho họ nghiệm minh chính thân, tiếp đó báo cáo lên trên nữa.
- Đúng đấy. - Lục Luân gật đầu nói: -Ở đây vừa hôi lại kín gió, ở lâu chắc thối cả người.
- Ha ha, vậy thì ta nhanh lên trên thôi. . .
Hoàng Quang Thăng thuận miệng đáp, lại nhìn Dương Dự Thụ đang hơi chần chờ nói:
- Dương đại nhân nghĩ thế nào?
- A, được được. . .
Dương Dự Thụ thu lại vẻ nghi hoặc trên mặt, gật đầu nói.
- Vào đi. - Hoàng Quang Thăng ra lệnh.
Bởi vì phải phong tỏa hiện trường, các quan viên hôm qua tiếp thu phạm nhân lúc này mới có thể đi vào. Trước tiên hành lễ với ba vị đại nhân, vị quan viên ngũ phẩm liền bắt đầu nhận rõ người chết, trước tiên nhìn thi thể có vẻ mặt dữ tợn, sau khi tỉ mỉ so đối đặc điểm ghi lại, hắn gật đầu nói:
- Đây là phạm nhân Lý Lão Tam.
- Không phải hắn thì là ai. - Hoàng Quang Thăng cười mắng: - Nhanh lên một chút, hai vị đại nhân sắp không nín được rồi đây này.
Hắn nhìn Lục Luân và Dương Dự Thụ đều sắc mặt quái dị, còn tưởng rằng hai người bị ngạt thở gần chết chứ.
Quan viên lại nhận dạng thi thể thứ hai, vừa nhìn mắt hắn choáng váng, thất thanh nói:
- Đây không phải là Vạn Luân mà!
Thi thể trước mắt mặc dù có khuôn mặt chòm râu đều rất giống người hôm qua hắn thấy, nhưng tuyệt đối không phải cùng một người.
- Đừng nói bậy! Ngươi nhìn kỹ đi! - Hoàng Quang Thăng như muốn ăn thịt người nhìn hắn.
- Ờ, để nhìn kĩ, thì ra hắn thật.. .
Quan viên kia biết lúc nãy mình nói lỡ, vội vàng bổ cứu.
- Hắn thật không phải là Vạn Luân! - Lục Luân đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: - Đúng hay không, Dương đại nhân.
Dương Dự Thụ vốn sắc mặt tái nhợt, lại bị hắn điểm danh liền sợ đến run lên, nhưng sau khi biến sắc mấy lần vẫn cắn răng nói:
- Quả thật không phải.
- Sao các ngươi biết?
Hoàng Quang Thăng biết đại sự không ổn, bị khẩn trương mình không ngờ mắc sai lầm hạ đẳng thế này, nhưng vẫn còn nghĩ có thể gạt được qua cửa này:
- Lẽ nào trước đây các ngươi gặp qua Vạn Luân rồi?
Hắn xem qua tư liệu của Vạn Luân, biết đó là một tiến sĩ bảng hạ tức dụng(tri huyện), vẫn luôn làm quan ở vùng Giang Tây, sau đó bởi vì kê biên tài sản Nghiêm gia được việc mới được Ngự sử đài nhìn trúng, đề bạt lên chuyên môn phụ trách truy tìm tang vật sau án Nghiêm đảng. Người này hẳn là không tiếp xúc nhiều lắm với kinh quan. hai người Lục, Dương khả năng không lớn biết mặt.
- Đúng rồi, lẽ nào trước đây ngươi gặp qua Vạn Luân? - Lục Luân lại như càn quấy cũng hỏi Dương Dự Thụ.
Nếu đã đến nước này, Dương Dự Thụ cũng chỉ thản nhiên rồi, hắn nhỏ nhẹ nói:
- Mặc dù ta chưa thấy qua Vạn Luân, nhưng ta biết người chết này, hắn là một tri phủ tham ô nghiêm trọng, tháng trước ta còn thẩm vấn hắn mà, sau đó chuyển giao cho Hình bộ.
Rồi hắn cười nói với Lục Luân:
- Thế Lục đại nhân sao lại biết?
- Ha ha.
Lục Luân nhe răng cười với hắn:
- Bởi vì ta biết Vạn Luân không chết, hắn đang đứng ở phía sau các ngươi đó.
Hai người bị hù cho toát mồ hôi, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không thấy gì hết.
- Đừng đùa nữa. - Lục Luân cười đi ra khỏi phòng giam, lớn tiếng nói: - Vạn Luân, nghe được thì lên tiếng cái đi.
- Ta ở đây!
Quả nhiên có một thanh âm vang lên từ phòng giam bên cạnh hắn, làm cho Lục Luân giật cả mình.
***********
Đại nội, Văn Uyên các, sáng sớm.
Trong đại sảnh chỉ ngồi hai vị Đại học sĩ Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính, về phần ba vị khác. . . Thủ phụ đại nhân chợt cảm phong hàn, Thẩm các lão vừa mới ói ra huyết, hai người cùng ở nhà tĩnh dưỡng. Trần Dĩ Cần thì sức khỏe rất tốt, nhưng con của hắn từ Tứ Xuyên tới ứng xuân vi nên lão đầu xin nghỉ về nhà, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.
Nội các chỉ còn lại hai vị này đương trị, lẽ ra nên do thứ phụ đại nhân chủ trì theo lệ tảo hội, nhưng mà Lý Xuân Phương ngày hôm qua bị Trương Cư Chính mắng cho một trận đến bây giờ còn dài mặt ra, không muốn nhìn hắn cái nào, vì vậy hai người cứ sầm mặt không lên tiếng, cúi đầu làm việc của mình.
Giờ Thìn quá nửa, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, một gã Ti trực lang gõ cửa đi vào, ghé tai Trương Cư Chính nhỏ giọng thì thầm.
Trương Cư Chính nghe xong mặt trầm như nước, phất tay đuổi thủ hạ ra ngoài, cũng bảo hắn khóa cửa lại.
Đợi trong sảnh không có ai, hắn mới xoay người nói với Lý Xuân Phương:
- Hình bộ đã xảy ra chuyện.
- Ờ. . .
Lý Xuân Phương thản nhiên đáp lại:
- Chuyện gì?
- Có người ban đêm muốn giết người diệt khẩu. - Trương Cư Chính nhỏ nhẹ nói: - Kết quả bị Trấn phủ ti nhanh chân đến trước, trước một bước dùng một tù phạm tráo đổi với Vạn Luân, sau đó trốn ở một bên nhìn mấy hung thủ đi vào, treo cổ đang đầu Đông Xưởng và họ Lý hàng giả.
". . ."
Lý Xuân Phương trầm mặc một hồi lâu, nói giọng châm chọc:
- Không thể nói là tự sát rồi sao?
- Kết luận phủ định rồi. - Trương Cư Chính gật đầu nói: - Là bị giết.
- Thật đáng tiếc. - Lý Xuân Phương cảm thán: - Bị giết thì hỏng quá rồi, vừa không sạch sẽ lại không tiện, còn lưu hậu hoạn. . .
Rồi hắn nhìn sang Trương Cư Chính:
- Đến phiên Vương Đình Tướng cũng đừng để xảy ra sự cố đấy.
- Ý ngươi là gì? - Trương Cư Chính biến sắc, híp mắt nhìn Lý Xuân Phương chằm chằm.
- Ý gì thì ngươi biết. - Lý Xuân Phương thở dài nói: - Những lời kinh thế ngươi nói với ta ngày hôm qua ta chưa quên câu nào đâu.
- Đó là ta giận nhất thời nói thế. - Trương Cư Chính nặn ra nụ cười không lấy gì là tự nhiên: - Ngươi đừng có mà tưởng thật.
- Ta biết ngươi là giận nói, cho nên không có tưởng thật. - Lý Xuân Phương thản nhiên cười nói: - Ngươi sẽ không cho rằng người là ta tìm đấy chứ?
- Chẳng lẽ không đúng sao? - Trương Cư Chính ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Không phải. - Lý Xuân Phương lắc đầu, giọng điệu bình thản nói: - Ta còn chưa ngốc đến vậy, người khác đào hầm liền nhảy vào ngay.
- May mà sư huynh ngươi có chủ ý. - Trương Cư Chính đỏ mặt, cuối cùng cũng đứng dậy ôm quyền chịu tội: - Hôm qua là ta cấp hỏa công tâm nên nói mấy lời vô lý...xin sư huynh nể tình ngày xưa tha thứ một lần, tiểu đệ bồi tội với sư huynh.
Nói xong hắn khom lưng thật sâu.
- Ài...
Lý Xuân Phương thở dài rồi đỡ lấy hắn:
- Bỏ đi, cả một kế hoạch rất tốt quả thật bị hủy trong tay ta, ngươi có oán khí cũng đúng.
Quả nhiên đều không hổ là cao túc của Từ các lão, đại trượng phu co được dãn được.
Thật ra Trương Cư Chính đâu có bị hồ đồ, hôm qua hắn là cố ý lừa gạt Lý Xuân Phương, thực trông cậy vào anh bạn này có thể đại loạn mà làm ra việc ngốc vào thiên lao ám sát. . .Lấy lý giải của hắn với Hoàng Quang Thăng, người này bản tính cẩn thận, sẽ có bố trí chu đáo chặt chẽ, người của Lý Xuân Phương vừa động thủ, tám phần mười sẽ bị bắt tại trận.
Như vậy, tệ nhất cũng là họa thủy đông dẫn(dẫn tai họa sang người khác), còn mình thì thoát khỏi vòng. . . Từ đầu chí cuối, Trương Cư Chính chưa từng tự mình liên hệ với bất kỳ ai, đều ở phía sau chỉ huy Lý Xuân Phương làm cái này cái kia, càng không có chứng cứ nhược điểm gì bị người khác nắm lấy. . . Hoàn toàn có thể cho Lý Xuân Phương gánh trách nhiệm, mình nhảy ra ngoài bàng quan; nếu thúc đẩy thoả đáng, cũng rất có khả năng dụ dỗ cả Từ lão sư vẫn đang giả chết chính diện giao phong với Thẩm Mặc, như vậy mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Nhưng mà nếu như thật không phải là Lý Xuân Phương làm, vậy thì việc này đáng phải nghiền ngẫm rồi. Còn có ai có thể bức bách Hoàng Quang Thăng đi vào khuôn khổ, sáng tạo cơ hội cho thích khách chứ?
Đáp án chỉ có một. Hai người đồng thời thấp giọng nói:
- Sư tướng. . .
Cũng chỉ có vị thủ phụ đại nhân đó mới được năng lực cường đại như vậy, khống chế chính xác vụ án mưu sát mà tam phương tham dự vào.
- Vì sao ông ấy phải làm vậy? - Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính đồng thời lâm vào trầm tư.
***
- Lần này ủy khuất ngươi rồi.
Từ các lão mặc bộ áo bông xanh đen, ngồi trên ghế nằm hưởng thụ ánh sáng mặt trời, vẻ mặt ôn hoà nói với Hoàng Quang Thăng đang ngồi đối diện bên phải:
- Loại chuyện tổn hại danh dự thế này ngươi có thể đáp ứng, lão phu cũng rất cảm động.
- Hạ quan thẹn không dám! - Hoàng Quang Thăng liền ôm quyền, mặt có vẻ xấu hổ nói: - Hơn nữa để cho Vạn Luân kia thoát được, thực sự là thẹn với nguyên ông.
- Điều đó không quan trọng. - Từ Giai lại độ lượng nói: - Phàm là chỉ cầu tận lực há có thể tẫn như nhân ý?
- Đa tạ nguyên ông khoan dung độ lượng. . .
Hoàng Quang Thăng đã bớt thảm đạm.
- Cái chức thượng thư này không làm được nữa, có phải cảm thấy ủy khuất không? - Từ Giai nhẹ giọng hỏi.
- Không đâu! Tiền đồ của hạ quan là do nguyên ông cho, ngài lại vài độ cứu hạ quan tại lúc nước lửa. - Hoàng Quang Thăng kích động ôm quyền nói: - Hạ quan phấn thân toái cốt cũng khó báo đáp ân tình của ngài, lần này có thể được đền bù sở nguyện, hạ quan cao hứng còn không kịp mà!
- Tốt tốt, rất tốt. . .
Từ Giai mỉm cười gật đầu, có chút cảm khái nói:
- Trên đời này phụ tử thân, sư sinh thân, nhưng chưa hẳn là chuyện tốt. . . Thân thì khinh nhờn, coi cái ân của sư phụ là đương nhiên, vừa không suôn sẽ là bất mãn ngay, vứt bỏ mặt mũi, cáu kỉnh, thậm chí muốn bức cung, thực sự là nỗi bi ai của người làm cha làm thầy.
Rồi ông ta nhìn Hoàng Quang Thăng nói:
-Y bất như tân, nhân bất như cố, đến lúc trông cậy vào được thì chỉ có người thuộc hạ cũ tâm tồn báo ân như ngươi thôi.
Hoàng Quang Thăng nghe ra ông ta thoại lý hữu thoại, nhưng chuyện này liên quan đến mấy thầy trò họ, ngoại nhân nào dám xen vào, hắn chỉ hàm hàm hồ hồ gật đầu không lên tiếng.
Cũng may Từ Giai cũng không dự định cùng hắn thảo luận này vấn đề, thản nhiên nói:
- Phỏng chừng lúc này tấu chương buộc tội của hình khoa đã đến nội các rồi, ngươi không cần có áp lực, tối đa chỉ là quản lý bất lực, sơ sẩy chậm trễ, cuối cùng quan đái nhàn trụ thôi, còn có một ngày Đông Sơn tái khởi.
Rồi ông ôn hòa cười nói:
- Ngươi cũng đã 60 rồi, chịu tội quan trường 40 năm, khó có được nghỉ một năm nửa năm, đợi sang năm Triệu Mạnh Tịnh nhập các rồi ngươi khởi phục tiếp Lễ bộ thượng thư của hắn.
- Toàn do nguyên ông an bài. - Hoàng Quang Thăng tươi cười còn ngọt hơn cả tân lang: - Đa tạ nguyên ông tài bồi.
- Trở về đi. - Từ Giai mỉm cười gật đầu, vung tay nói: - Bên kia ngươi còn một đống chuyện đấy, đừng có lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa.
- Vâng ạ. . .
Hoàng Quang Thăng đứng lên, chổng mông thi lễ thật sâu mới chậm rãi lui ra ngoài, thâm tình nhìn Từ Giai nói:
- Học sinh xin cáo lui. . .
- Đi đi. - Từ Giai cười gật đầu.
Đợi Hoàng Quang Thăng lui ra rồi, Từ Giai dần dẩn thu lại dáng cười trên mặt, chậm rãi tựa người lên ghế, than thở một tiếng nói:
- Cũng không biết bước này là đúng hay là sai.
- Tuyệt đối đáng giá!
Thanh âm từ phòng trong vang lên, vén lên rèm cửa, đi ra là hai vị trợ tạ ở quý phủ ông ta, Lý Tường Lý tiên sinh, và Lữ Đức Lữ tiên sinh, nói chính là người sau:
- Đấu tranh trong cung không phức tạp như bên ngoài, lão thái giám Trần Hoành đã nhốt được Đằng Tường và Mạnh Xung rồi, cũng đã thắng được trận nội đấu của ti Lễ giám. Hiện tại hắn chủ động liên hệ với nguyên ông hy vọng chúng ta giúp hắn việc này, một là vì bảo tồn thực lực trong cung, không muốn bị Trấn phủ ti nhân cơ hội thanh toán; hai là cũng có ý kết minh với nguyên ông, chủ động nợ chúng ta một cái nhân tình.
- Đúng vậy. - Lý Tường gật đầu nói: - Hiện giờ nguy cơ lớn nhất của nguyên ông không ở triều đình mà ở trong cung, có thể kết minh được với lão thái giám này, trả giá lớn thế nào cũng đáng hết.
Mặc dù thân cư cao vị, khó tránh khỏi có chút mù quáng tự đại, nhưng vết rách giữa Từ Giai và hoàng đế ngay cả rất nhiều kinh quan cũng cảm nhận được, ông ta sao lại không phát giác cho được?
Nhưng mà chung quy là phát giác có hơi chậm, đợi khi ông ta ý thức được là mình đã vượt quá giới hạn thì vết rách với hoàng đế đã rất sâu rồi. Từ Giai rất lo lắng về việc này, mặc dù ông ta quyền khuynh triều dã, nhưng Long Khánh mới là trời. Sao ngươi có thể đấu với trời được? Không thắng được.
Ý thức được điểm này, đương nhiên phải mất bò mới lo làm chuồng. Từ Giai một mặt bắt đầu bảo trì khép mình, không phát sinh xung đột với hoàng đế nữa, một mặt nỗ lực khôi phục quan hệ cùng nội đình. . . Từ sau khi lên làm thủ phụ ông ta tự giữ thân phận, phân rõ giới tuyến với hoạn quan, hiện tại lại muốn bám đít trở lại, trong lòng Từ các lão tự nhiên không dễ chịu gì.
- Đúng thế. . .
Từ Giai từ từ nhắm lại hai mắt, cười tự giễu một tiếng:
- Trước kia khi tranh với Nghiêm các lão dựa vào thái giám, không ngờ hiện tại lên làm thủ phụ rồi còn phải dựa vào thái giám. . .Quanh đi quẩn lại cũng không đi được. Chức thủ phụ này chung quy có phải là tể tướng đâu.
Hai vị phụ tá nghe xong cũng cảm khái, đúng vậy, bản triều phế tể tướng không thiết lập, mặc dù hiện tại thủ phụ nội các đã là tể tướng trên thực tế, nhưng mà chung quy là danh bất chính, ngôn không thuận, bày không ra được uy nghi của tể tướng thời Đường Tống.
***
- Triều cục hôm nay khó bề phân biệt, cực kỳ phức tạp. - Thấy Từ Giai buồn bã không vui, Lý Tường nhẹ giọng khuyên nhủ: - Nguyên ông làm tốt quan hệ với nội đình thì sẽ không còn nỗi lo về sau, tự có thể Lã Vọng buông cần rồi.
- Đúng vậy. . .
Từ Giai gật đầu, cố phấn chấn lại:
- Lão phu cũng suy nghĩ như thế, trước tiên tiêu trừ cái tai hoạ ngầm trong cung đã, rồi mới từ từ thu thập cục diện.
Rồi ông ta cười nói:
- Thật ra quyết định vẫn hơi chậm, rất nhiều người cho rằng lão phu là hoa vàng ngày mai, tâm đã tàn, bắt đầu tìm cánh dưới rồi. . .Mượn lời nói của Hoàng Quang Thăng lúc nãy, nếu như đặt ở trước kia, hắn sẽ không để cho Vạn Luân còn sống, hiện tại lại dám mắt cọp thay mắt ngựa với ta.
Khi nói những lời này, trong mắt hắn không có phẫn nộ, giống như đều đã nghĩ thông suốt rồi.
- Tới cùng là hắn nghe ai? - Lữ Đức nhẹ giọng hỏi.
- Còn có thể là ai, lão đồng niên đó của hắn thôi. - Lý Tường hừ một tiếng nói: - Hai người đều là tiến sĩ khoa Kỷ Sửu, mặc dù biểu hiện ra không có qua lại gì, nhưng tôn nữ ruột thịt của Hoàng Quang Thăng lại gả cho tôn tử của Dương Bác tại Bồ Châu, chỉ là không lộ ra đó thôi.
- Thì ra là thế. - Lữ Đức vỡ lẽ: - Nếu như lời nói của Dương Bác đã thuyết phục được, hắn đã nói rõ muốn cùng nguyên ông đấu một ván rồi, đương nhiên muốn giữ lại Vạn Luân.
Thoáng dừng lại, hắn mỉm cười nói:
- Lẽ nào Dương Bác thật cho rằng liên thủ với Thẩm Chuyết Ngôn là có thể thắng được nguyên ông sao?
- Đừng xem thường đối thủ, nếu như Thẩm Mặc dám buông tay chân thì cũng có khả năng. - Lý Tường thản nhiên nói:
- Chỉ là y sẽ không mạo hiểm phiêu lưu thân bại danh liệt để đi thành toàn cho thắng lợi của Dương Bác.
- Lời này nói trúng điểm mấu chốt rồi đấy. - Từ Giai gật đầu nói: - Lời ta mới nói với Hoàng Quang Thăng thật ra còn có phân nửa sau. . . Sư sinh phụ tử tuy là ràng buộc, nhưng con vĩnh viễn không thể nghịch cha, học sinh vĩnh viễn không thể phản bội thầy. Phần quan hệ như tay với chân này thượng hạ cấp bình thường vĩnh viễn không có được.
- Vậy y làm ra vẻ như thế là vì cái gì? - Lữ Đức hỏi.
- Giữa sư huynh đệ cũng không có phần ràng buộc này. - Lý Tường trầm giọng nói: - Y muốn tìm người tính toán mình để báo thù, y phải đòi lại công đạo cho đám bộ hạ của Hồ Tôn Hiến, y phải bảo vệ uy tín của mình.
- Khẩu khí không nhỏ. - Lữ Đức hừ một tiếng nói.
- Nó có tư cách đòi hỏi cái này. - Từ Giai lại thản nhiên nói: - Đông Nam lục tỉnh ở trong tay nó, Binh bộ cũng bị nó thành công nắm giữ, nó còn là tâm phúc của đế vương. . . Giống như Dương Bác vậy, đã đuôi to khó vẫy, ngay cả lão phu cũng chỉ có thể chèn ép, mà vô pháp tiêu diệt được.
- Một tả Đô ngự sử, hiện tại lại một Hình bộ thượng thư. - Lý Tường nhỏ nhẹ nói: - Hai trong Đại cửu khanh còn không thể dẹp loạn lửa giận của y sao?
- Ai biết được? - Từ Giai khẽ vuốt chòm râu bên má nói: - Xem nó kế tiếp ra chiêu thế nào, nếu như còn chưa đủ, ta sẽ tặng hắn thêm một Đại học sĩ để nguôi giận. . .
- Nếu như còn không được thì sao?
Lữ Đức trầm giọng hỏi. Lý Tường cũng đưa ánh mắt nghiền ngẫm nhìn. Trong lòng hai người khó tránh khỏi oán thầm, nguyên ông có điểm ấy rất không tốt, quá nhẫn, quá chùn bước, khiến người khác khó mà kính nể.
- Vậy thì lão phu sẽ tặng bản thân cho nó. - Ánh mắt Từ Giai lạnh đi: - Chỉ cần nó chịu nổi.
- Ồi...
Lữ Đức còn tưởng ông ta có ý kiến gì hay chứ, thì ra là dự định ép chết đối phương.
- Thì ra là thế. . .
Nhưng Lý Tường lại nghe ra mùi:
- Nguyên ông thực sự là cao chiêu, chỉ sợ hắn bất tri bất giác trúng chiêu, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Hy vọng nó nhìn được sâu xa hơn. - Từ Giai không có chút đắc ý nói: - Sư sinh tương tàn, chỉ có thể dùng loại biện pháp giết địch 800, tự tổn hại 1000 này. Mà vẫn khó tránh khỏi sẽ bị người chế giễu. . .
Rồi ông ta thở dài nói:
- Sư sinh tương tàn, tiết mục trăm năm khó gặp, nhưng muốn trình diễn ở chỗ lão phu đây, cũng khó trách các lộ thần tiên đều muốn tác quái, thực sự là bi ai. . .
- Lúc trước không nên nghe sàm ngôn của Trương Cư Chính. - Thấy bộ mặt thất vọng của Từ Giai, Lữ Đức căm giận nói: - Hắn cũng không phải thứ tốt gì, chỉ muốn cho nguyên ông xuất thủ để mà đuổi đi mối uy hiếp lớn nhất của hắn.
- Lão phu không trách Trương Thái Nhạc. - Từ Giai xua tay nói: - Chuyện này nó không nói, lão phu cũng sẽ đi làm.
Chỉ phút chốc, trong mắt ông ta toát ra vẻ chán ghét:
- Nhưng còn Lý Thanh Lộc đã làm lão phu nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, chuyện lần này toàn hư trong tay nó. Nó muốn chơi trò trai cò tranh chấp, tra ông được lợi mà cũng xem kỹ cân lượng của mình!
- Lý Xuân Phương hắn làm sao?
Lữ Đức không hiểu ra sao hỏi. Điều này cũng khó trách, Từ Giai cả ngày ở nội các, rất ít về nhà, hắn lại là người hết sức muộn tao, có ý nghĩ gì cũng nghẹn ở trong lòng, tối đa cũng chỉ thương lượng một chút với Trương Cư Chính. Nếu không phải lần này Từ Giai bị học sinh làm cho đủ loại nội thương thì vẫn chưa đàm luận việc này với họ.
Đương nhiên, hai vị trợ tá cũng không phải ăn không ngồi rồi, Lữ Đức phụ trách xử lý chuyện Từ Giai không tiện làm, nhưng lại không thể không làm. Mà Lý Tường thì phụ trách thu thập tình báo cho Từ Giai nên biết rất nhiều tin tức, nhưng hắn giữ miệng rất chặt, cũng sẽ không nói lung tung với Lữ Đức.
Tuy nhiên xét tổng thể thì trình độ của phụ tá bên cạnh Từ Giai kém một đoạn so với bên Thẩm Mặc, điều này thật ra cũng bình thường. . . Dù sao người lãnh đạo có thể dễ dàng tha thứ cho mấy vị phụ tá đa trí cận yêu mà thường thường tỏ vẻ mình hơi ngốc như Thẩm Mặc dù sao cũng là số ít. Đại bộ phận vi thượng giả vẫn thích người bên cạnh đơn giản, nghe lời, làm việc tốt.
Thượng cấp càng anh minh thần võ lại càng như thế này, nếu Thẩm Mặc không phải sở đồ quá lớn, đồng thời cảm giác sâu sắc mình năng lực hữu hạn thì cũng sẽ không ngoại lệ.
Cho nên lúc này, Từ Giai chỉ có thể bảo Lý Tường giải thích cho Lữ Đức:
- Buổi trưa hôm qua, trên đường Trường An Trương Thái Nhạc đã khắc khẩu với Lý Xuân Phương, đến buổi chiều thì người sau đến hẻm Bàn Cờ thăm bệnh, buổi tối liền xảy ra việc Trấn phủ ti biết trước.
Lý Tường nhỏ nhẹ nói:
- Nguyên ông phán đoán, hắn muốn phản bội rồi.
- Hắn đã sớm có tâm tư này rồi!
Từ Giai tức giận không phải là làm bộ, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo:
- Vương Đình Tướng đã thẳng thắn với ta, lúc trước hắn thụ ý hạ lệnh dụng hình là trạng nguyên Lý Xuân Phương, đồng niên của hắn. . . Mà lão phu vừa mới mới biết được, Đằng Tường của Đông Xưởng và Lý Xuân Phương đều là đồng hương Dương Châu, hai người đã sớm câu kết làm bậy vài chục năm, chỉ là hắn làm việc cẩn thận, vẫn không cho người ngoài biết.
- Nếu cẩn thận, vì sao lần này lại lộ ra kẻ hở lớn vậy? - Lý Tường nói không nhiều, nhưng chung quy có thể hỏi ra điểm mấu chốt.
- Cố ý đó thôi! - Từ Giai chau mày nói: - Chỉ là không nghĩ ra, sao hắn dám bí quá hoá liều như thế, lẽ nào tưởng người khác là kẻ ngu hết sao? Thật cho rằng mình có thể cười đến cuối cùng?
- Quản hắn làm gì, nguyên ông cứ diệt hắn trước! - Lữ Đức tức giận nói.
- Ha ha. . .
Lý Tường cười rộ lên:
- Chuẩn không cần chỉnh, quản hắn có âm mưu quỷ kế gì, thực lực không đủ chỉ có thể ôm thất vọng thôi.
Hai người này không đưa ra được ý kiến xây dựng gì, còn cắt đứt dòng suy nghĩ quý giá của Từ Giai. . . Phải biết rằng, linh cảm thường chợt lóe rồi trôi đi, nếu không nắm lấy, kết quả rất khả năng hối tiếc cả đời.
- Cũng phải. ..
Từ Giai nghĩ không ra manh mối, lại bị họ làm nhiễu loạn nên tạm thời không nghĩ nữa:
- Đợi lát nữa Trương Thái Nhạc sẽ qua đây, Lữ tiên sinh phân phó tiền viện đừng cho hắn vào cửa, cứ cho hắn phơi vài ngày rồi nói.
- Thật sao? - Hai người thầm nghĩ ngài thành tiên rồi, có thể tính được quẻ.
Từ Giai gật đầu, không nói gì nữa.
***
Mặc dù Lữ Đức nửa ngờ nửa tin nhưng vẫn vội vàng đi ra ngoài truyền lời, cũng đặc biệt ngồi đợi ở chỗ gác cổng, xem Trương Cư Chính tới cùng có tới không.
Không để hai người đợi lâu, đại khái thời gian cũng chỉ một bữa cơm, một cỗ kiệu của nhất nhị phẩm đại quan dừng ở trước cửa.
Từ trong cửa sổ thấy quản gia thiếp thân Du Thất của Trương Cư Chính, Lữ Đức triệt để chịu phục rồi, hắn nói với người trông cửa:
- Tướng gia của ta là thần rồi.
Trông cửa cười nói:
- Chuyện thần hơn ngài còn chưa thấy đâu.
Rồi gã đi ra ngoài đón, khách khí nói với Du Thất:
- Thất gia, tướng gia nhà ta bệnh lắm, lão phu nhân phân phó tạm thời không gặp khách.
- Lão gia nhà ta là tới thăm lão tướng gia đấy.
Du Thất là một người thiên về hình thức, nhất là mấy năm nay địa vị nước lên thì thuyền lên nên càng rất khôn khéo, hắn nhiệt tình kéo lấy tay trông cửa, mượn tay áo che dúi vào tay đối phương một tấm Nhật Thăng Long rồi nói:
- Nói gì thì lão gia nhà ta cũng đâu tính là khách mà.
Làm hắn bất ngờ là trông cửa lại đẩy tấm ngân phiếu trở lại, vẻ mặt áy náy nói:
- Ta chưa nói rõ, là bất kỳ người nào cũng không gặp, nghĩ đến Trương các lão cũng là người mà.
Du Thất mắt trợn trắng, chung quy không thể nói: Lão gia nhà ta không tính là người!, trong lòng thầm kêu không ổn, bởi vì hắn rất lý giải tên trông cửa này. . .thật ra cũng là kẻ tham tài, nhưng dù sao hắn cũng là quan trước cửa của tướng phủ nên còn phải nói đến cách ăn. . .Thông tục đó là, khi lo liệu không được chuyện là sẽ không đòi tiền.
Hiện tại hắn không ngờ không muốn tiền, vậy muốn mạng rồi. Du Thất toát mồ hôi trán, nhỏ giọng van cầu:
- Huynh đệ giúp đi mà, đi vào hỏi thử xem, nếu không gặp thật thì ta cũng dễ ăn nói.
Hắn không phải quản gia thông thường, mà là người trợ thủ bên cạnh Trương Cư Chính, hắn vẫn biết một ít về tình cảnh đại nhân nhà mình, cho nên cũng bỏ thêm vốn, lại thêm một tấm 50 lượng nữa.
Trông cửa một là xung tiền, hai là cũng không biết ngày sau tình hình sẽ thế nào, cũng không dám đắc tội Trương các lão. Hắn liền lặng lẽ thu vào tay áo, khó xử nói:
- Vậy ngươi đợi ở đây.
Lữ Đức còn đang ở bên trong, hắn cũng không dám bảo Du Thất vào phòng bảo vệ uống trà.
Kết quả Du Thất lại hiểu sai ý, đứng đó mắng thầm: Con bà nó, 60 lượng bạc mua không được cái phòng bảo vệ! Thật con mẹ nó lỗ to rồi! vừa nghĩ đến lão gia nhà mình còn đang đợi trả lời, hắn vội vàng xoay người lại thì thấy Trương Cư Chính đã hạ kiệu.
Lật đật Du Thất tiến lên đỡ lấy Trương Cư Chính, vừa phủi quần áo cho hắn vừa nhỏ giọng nói:
- Lão gia, ngài vào trong kiệu chờ đi, bên ngoài lạnh lắm.
Trương Cư Chính cũng không để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nhìn bảng hiệu Từ phủ, bởi vì nơi này là phủ đệ tể tướng, cho nên trước cửa có Cẩm Y Vệ của ti Củng vệ gác, hai đầu hẻm còn có người của ti Binh mã gác, xung quanh hết sức trống trải yên lặng, tạo cho hắn cảm giác có chút cô đơn.
- Ài...
Du Thất thấy lão gia như vậy trong lòng hắn rất không dễ chịu. Thật ra bản thân hắn là một lạc địa cử tử( cử nhân không thi đỗ tiến sĩ), vốn kiếm ăn cũng không đến mức trở thành gia nô, nhưng hắn đang lúc chán nản vì nghèo khổ, sau khi được Trương Cư Chính cứu giúp liền bị phong thái khí độ, trí tuệ hoài bão của Trương Cư Chính thuyết phục, nhận định đây là một tiềm long chắc chắn đằng vu cửu tiêu. Cuối cùng hắn cải danh đổi lại họ, cam tâm làm quản gia cho Trương Cư Chính. Vả lại không phải là cái loại trên danh nghĩa, mà là thực thực tại tại, không làm cho có.
Trương Cư Chính đối với hắn cũng khách khí, cho tới bây giờ đều xưng hộ tên hiệu của hắn:
- Sở Tân, xem ra sư tướng sẽ không gặp ta đâu.
- Cũng chưa hẳn, không phải Từ Tam đi vào hỏi rồi sao. - Du Thất an ủi lão gia: - Lão thừa tướng có lẽ bị bệnh thật, thái phu nhân yêu thương muốn ông ấy tĩnh dưỡng cũng là lẽ phải.
Một câu trước còn đang bơm hơi, câu sau thì sửa thành dự phòng rồi.
Trương Cư Chính gật đầu, không nói gì nữa.
Chủ tớ hai người đợi chốc lát thì tên trông cửa Từ Tam trở ra, vẻ mặt áy náy nói:
- Lão gia đang ngủ, thái phu nhân nói có chuyện gì cũng phải đợi lão gia khỏe lại mới nói.
Nhưng số bạc đó sẽ không trả lại đâu.
- Vậy nhờ chuyển dùm số thuốc bổ của ta cho sư tướng. - Trương Cư Chính đã có chuẩn bị tâm lý cho nên vẻ mặt còn có thể bảo trì ưu nhã: - Sau đó nói hộ ta một tiếng với sư nương, tiểu đồ Cư Chính đến đây thăm hỏi ân sư. . .
Nói xong xoay người rời khỏi.
Bên kia Du Thất vén lên kiệu, đợi lão gia lên kiệu ngồi ổn định rồi liền kéo dài giọng nói:
- Khởi kiệu. . .
Nhìn cỗ kiệu từ từ đi xa, trông cửa nhỏ giọng cảm thán:
- Bà mẹ nó phong độ thật đấy...
***
Trong kiệu, Trương Cư Chính ngồi đoan chính, vẻ mặt như giếng cổ không dao động, nhưng đôi tay lồng trong tay áo lại nắm chặt đến trắng bệch, móng tay đâm rách cả lòng bàn tay, chảy ra tơ máu gai mắt.
Nếu như nói ngày hôm qua sau khi hắn đã buông tha hy vọng xa vời một lần quyết đấu chính diện cùng Thẩm Mặc, chuyện xảy ra đêm qua đã nói rõ cho hắn. . . Đây là một cuộc chiến không thuộc về đẳng cấp như hắn, mình ngay cả tư cách ngầm cũng không có.
Điều này đã trùng kích nặng thề nào đối với cái tâm kiêu ngạo của hắn thì chỉ có bản thân hắn mới có thể lĩnh hội. Càng bi ai đó là hắn còn phải lập tức xin lỗi Từ Giai, nhận được sự che chở của lão sư thì mới có thể may mắn còn tồn tại trong cuộc chính triều kế tiếp. . . Bằng không, thủy triều như phô thiên cái địa sẽ quét sạch tất cả, mặc hắn sử xuất thế võ cả người cũng không thể tiếp nhận được.
Nhưng mà, Từ Giai, hảo lão sư của hắn không ngờ không chịu gặp mặt hắn. . .Điều này nếu thay đổi là người bình thường thì sẽ tan vỡ ngay, cũng may hắn là Trương Cư Chính, chỉ sẽ chịu nội thương mà không ảnh hưởng đến phán đoán.
Lần này Vạn Luân không chết, Vương Đình Tướng thì càng không thể chết được, vụ án sẽ được tiếp tục thẩm tra. . . Ở đây có hai loại khả năng, Từ các lão xuất đầu hoặc là không. Nếu xuất đầu thì sẽ chuyển hóa thành thần tiên đánh nhau, vậy những phàm nhân như họ nhìn là đúng rồi, hoặc là theo lễ mừng năm mới, hoặc là cùng gặp tao ương, không có gì dễ nói.
Nhưng hiện tại lão Từ cửa nẻo kín mít, không giống như muốn xuất đầu, vậy Lý Xuân Phương rất có thể sẽ bị kéo ra. Vốn tưởng rằng để một mình Lý Xuân Phương chống chọi trận này, mặc dù có độ khó nhưng cũng không phải là không có khả năng. Nhưng mà tin tức mới nhất cho thấy hôm qua Lý Xuân Phương đi qua nhà Thẩm Mặc, vạn nhất đã đạt thành hiệp nghị gì, có thể sẽ liên hợp để chơi mình hay không cũng chưa biết được.
Trương Cư Chính trầm mặc nghĩ chốc lát, mình quả thật không để lại chứng cứ nào, nếu muốn lên án mình chỉ có thể dựa vào Lý Xuân Phương một mực khẳng định, nhưng Lý Xuân Phương trước tiên phải bố trí hắn thành thế nào thì mới có thể kéo cả mình vào? Cho nên đó là kết cục giết địch 800, tự tổn hại 1000. Tám phần mười Lý Xuân Phương sẽ không chơi. Vậy thì mình vẫn an toàn.
Nhưng nếu như Lý Xuân Phương nhất định phải tổn nhân bất lợi kỷ thì sao? vậy thì mọi người đồng quy vu tận! Đến lúc đó mình và Lý Xuân Phương đi tong hết, còn Thẩm Mặc thì đối mặt với hai loại khả năng. Một là hai người chung sống hoà bình, Từ lão sư lui ra phía sau Thẩm Mặc; hai là cùng Từ lão sư ngươi chết ta sống. . . Không quản ai chết ai sống, người sống sót đó đều bị đạo đức khiển trách, đành phải rời khỏi vòng chính trị.
Cho nên ngươi chết ta sống là không có khả năng, nhưng Thẩm Mặc muốn trở thành người của Từ Giai cũng không thể. . . Khác không nói, một cản trở vô pháp khắc phục đó là hai người đều có tổ chức riêng của mình. Thẩm Mặc lên đài, người của y cũng sẽ lên đài, vị trí nhiều thì sẽ khiến người của Từ Giai phải xuống đài. Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa.
Từ Giai là một người minh bạch, so với đợi đối phương đuôi to khó vẫy mới xung đột, còn không bằng tới sớm cho thống khoái. Đây cũng là động cơ sở tại mà hắn ngầm đồng ý động thủ với Hồ Tôn Hiến. . . Đừng nói là dọn sạch cản trở cho học sinh, mình cũng không phải con ruột ông ta, Từ lão sư còn không có vô tư như vậy đâu.
Cũng một đạo lý, Từ Giai nhất định sẽ tránh xung đột ở tương lai mà lựa chọn lần này làm chấm dứt cùng Thẩm Mặc, cũng bảo vệ mình, hoặc là mình và Lý Xuân Phương. . . Chỉ có những học sinh thế đan lực cô dễ khống chế như mình và Lý Xuân Phương mới là người thích hợp nhất của ông ấy. . .Trên điểm này, Trương Cư Chính cũng không có gì mâu thuẫn, đại trượng phu một ngày không thể không có quyền, nói cao thượng chút, gọi là vì kéo dài phương hướng thi chính của mình, nếu đổi là hắn cũng sẽ làm như vậy thôi.
Cuối cùng Trương Cư Chính cho ra kết luận, lần này Từ Giai nhất định sẽ ra mặt, cũng bảo vệ mình. . Vì sao không có Lý Xuân Phương, là bởi vì bảo vệ mình là chỉ bảo vệ một người, bảo vệ hắn lại phải bảo vệ hai người, độ khó của nó không cần nói cũng biết. Lấy lý giải của Trương Cư Chính đối với Từ lão sư thì khẳng định sẽ lựa chọn phương án tương đối dễ, mà đem Lý Xuân Phương trở thành đạo cụ sử dụng.
Hắn tin tưởng phán đoán của mình, cũng tin tưởng năng lực của Từ Giai. Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Trương Cư Chính rốt cuộc buông lỏng tay ra, sau này nên ứng đối thế nào, lúc này đã sáng tỏ rồi.
Mặc dù liên tiếp gặp đả kích, nhưng hắn vẫn không mất lòng tin đối với bản thân. . . Lần này thua có thảm thì hắn vẫn cho rằng là bởi vì thực lực không đủ, không thể đánh thắng: Chuyết Ngôn, hy vọng lần này ngươi có thể thắng, như vậy ta mới có cơ hội thắng ngươi. . . Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu Trương Cư Chính, một khi sinh ra nó liền như lửa cháy lan, không thể ngăn chặn.
***
Khụ khụ. . . Thẩm Chuyết Ngôn bị hắn nhắc tới thì đang tội nghiệp bưng bát bịt mũi mà rót vào miệng bát thuốc đắng. Mặc dù đã là người Đại Minh rõ đầu rõ đuôi, nhưng y vẫn chịu không nổi loại khẩu vị tiêu hồn này.
- Đại phu đã nói rồi, ta bị tâm hoả ứ tại cổ họng, phun ra máu thì tốt rồi.
Thấy ánh mắt như đề phòng cướp của Thẩm Minh Thần và Vương Dần nhìn mình, Thẩm Mặc đáng thương nói:
- Ở hậu viện bị mấy bà nhìn uống cũng đành chịu, cả các ngươi cũng bức ta sao.
- Chủ công thân hệ thiên thu, vì đại nghiệp kế, cũng cần khỏe mạnh trường thọ, tuyệt đối không thể qua loa!
Thẩm Minh Thần xụ mặt nói, nhưng trong mắt rõ ràng đầy vẻ hả hê.
- Không sai, ngài uống đi. - Vương Dần cũng cười nói: - Đường đường các lão lại sợ uống thuốc, truyền ra thì sao gặp người được.
- Chắc ta chết mất. . .
Thẩm Mặc buồn bực bịt mũi lại rồi ngửa đầu rót hết bát thuốc vào bụng, sắc mặt tức thì trắng bệch, sau đó chuyển vàng, lại chuyển hồng, hơn nửa ngày mới khôi phục lại:
- Nghe nói người đó cũng ở nhà dưỡng bệnh, không biết có phải uống thứ này không nhỉ.
Thầm nghĩ nếu như ông ta cũng sợ đắng thì đó là một việc hả giận biết bao chứ.
- Từ các lão có sợ đắng hay không thì không biết. - Thẩm Minh Thần lắc đầu cười nói: - Tuy nhiên hiện tại họ Trương đủ khổ rồi. . . Có người nói Từ các lão không tiếp kiến hắn, ở bên ngoài khẩn cầu mãi mà vẫn không cho vào nhà, cứ như chó nhà có tang.
- Hắn có nhà mà, chó nhà có tang cái gì chứ.
Vương Dần rất khó chịu đối với loại lời nói bị cừu hận làm mê muội đầu óc của Thẩm Minh Thần, hắn lạnh lùng nói:
- Từ Giai là đang ngao ưng(huấn luyện), cái này mà ngươi cũng không nhìn ra. . .
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
110 chương
130 chương
77 chương
36 chương
14 chương
10 chương
168 chương