Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 815 : Xạ thiên lang(1)
Đoàn người từ Binh bộ đi ra, dọc theo con phố An Định môn đến khu vực ti Binh mã tại thành Bắc. Xa xa đã thấy phương hướng Địa Đàn ngoài thành khói đen cuồn cuộn, còn nghe được tiếng quát tháo, tình cảnh rất lộn xộn.
- Chẳng lẽ là người Mông Cổ tới gần kinh thành rồi?
Thẩm Mặc lòng trầm xuống, nhìn Hồ Dũng một cái, người sau lập tức giục ngựa tiến lên tra hỏi, chẳng mấy chốc quay lại nói:
- Không phải là người Mông Cổ gì hết, là quan binh đổ xô vào Địa Đàn cướp giật tiền của của bách tính tị nạn, không biết đốt lửa thế nào mà bách tính chạy về hướng cửa thành lại bị quan binh thủ thành ngăn cản, không chọ họ đi vào.
Thẩm Mặc nghe vậy trầm mặc không nói giục ngựa tiến lên, đợi đến gần thì thấy trong cửa thành đứng đầy là binh sĩ kinh doanh, cầm đao thương kết đội, ngăn cản dân chúng đang hoảng hốt ở bên ngoài, lại nhìn thần sắc và động tác của những nạn dân bách tính kinh khủng này, hình như bên ngoài có thát tử tới thật rồi vậy.
Trương Cư Chính ở bên trong kiệu nhìn cục diện hỗn loạn mà nóng lòng nghĩ: Xuất sư bất lợi a, sao vừa mới bắt đầu liền gặp loại chuyện này rồi... Hắn chưa qua lại với người làm lính, thật không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào.
Cũng may có người biết xử lý, Thẩm Mặc gật đầu, Lý Thành Lương liền thúc ngựa qua và lớn tiếng nói:
- Ai cầm đầu ở đây?
Hỏi hai lần, không ai tiếp lời, hắn liền vung lên rọi ngựa quất, cái sức trâu bò của hắn là có thể quất nứt cả miên giáp, nếu như đánh lên cổ lên cánh tay thì sẽ khiến người da tróc thịt bong.
Thẩm Mặc đã sớm phái người đến Thiết Lĩnh nắm rõ qua, biết Lý Thành Lương khi dưới trướng của tuần án khâm sai trên thực tế chính là hộ vệ trưởng của y, thường xuyên phải đối mặt với binh lính càn quấy, lực chấn nhiếp rất mạnh, nên được mọi người tặng cho tên hiệu là Lý thái tuế .
- Ai u u...
Tiếng kêu thảm thiết òa lên, bảy tám quan binh gặp độc thủ, bưng chỗ bị thương quay đầu lại nhìn giận dữ:
- Ai dám đánh ta.
- Đánh là ngươi đấy.
Lý Thành Lương lại vung roi quất xuống, mấy tên quan binh bị sát khí của hắn trấn trụ rồi, lại nhìn sơn văn giáp của hắn chỉ có quân quan cao cấp mới được mặc, chưa làm rõ tình huống nào dám lỗ mãng? ? Đành phải ôm đầu cầu xin tha thứ.
- Cái thứ không thức thời.
Lý Thành Lương cầm roi ngựa chỉ vào bọn họ:
- Thủ lĩnh của các ngươi ở đâu?
Bọn lính vội vàng nhìn quanh khắp nơi, chỉ vào một quân quan đang tính lén chuồn đi:
- Đó là thiên tổng đại nhân của chúng tôi.
Tên thiên hộ đó lúc này mới không cam không nguyện đi tới, cung kính trả lời với Lý Thành Lương:
- Vị thượng quan này có gì chỉ bảo?
- Không phải là ta muốn gặp ngươi, qua đây nói với đại nhân nhà ta. - Lý Thành Lương lách người ra.
Thật ra tên thiên hộ sớm thấy Thẩm Mặc rồi, hắn cũng tính là người có kiến thức, biết loại đại quan này đến tất nhiên sẽ muốn kiếm chuyện, cho nên mới nghĩ trốn đi, dè đâu vẫn tránh không khỏi. Hắn đành phải kiên trì đi qua rồi quỳ xuống đất dập đầu nói:
- Tiểu nhân thiên hộ Vĩnh Định môn Mã Đức, khấu kiến đại nhân.
- Mã thiên hộ, ta hỏi ngươi. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Bên ngoài có thát tử tới hả?
- Cái này, hình như không có. - Mã đức nhỏ giọng nói.
- Hình như là gì? - Hồ Dũng gào to.
- Không hình như, quả thật không có. - Mã Đức vội vàng sữa đúng.
- Vậy vì sao không cho bách tính vào thành.
Thẩm Mặc lớn tiếng hỏi:
- Triều đình không phải là có chỉ thị rõ, cho phép bách tính vào thành tị nạn sao?
- Đại nhân cũng thấy rồi đấy, nhiều người như ong vỡ tổ thế này ùa vào. - Mã Đức nói: - Sợ có gian tế lẩn vào trong, vì vậy không dám thả cho họ vào thành.
- Những người này vì sao phải xông vào? - Thẩm Mặc truy hỏi.
- Việc này...
Mã Đức có chút hoảng loạn nói:
- Tiểu nhân cũng không biết.
- Hả?
Thẩm Mặc híp mắt, Hồ Dũng và Lý Thành Lương liền đồng thời quát lớn:
- Nói!
Người sau còn vung lên roi ngựa trong tay.
- Ăn ngay nói thật với đại nhân, bên ngoài có loạn binh, đang cướp đồ của dân chúng.
Mã thiên hộ nhỏ giọng nói:
- Quan trên sợ hỗn loạn tràn đến bên trong thành, vì vậy không cho phép bất kỳ ai vào thành.
- Được rồi, hiện tại ta mệnh lệnh ngươi, lập tức thu lại tường người, thả cho bách tính vào thành. - Thẩm Mặc không cho phép nghi vấn.
- Xin hỏi đại nhân ngài là. . .của nha môn nào? - Mã thiên hộ mới nhớ tới hỏi thân phận của y.
- Đại nhân nhà ta là Lễ bộ thượng thư, phó soái chiến dịch lần này, Thẩm bộ đường Thẩm đốc soái. - Hồ Dũng quát to: - Còn không mau mau y mệnh hành sự.
- Việc này...
Mã thiên hộ hơi chần chờ, quân quan đẳng cấp như hắn tin tức vẫn còn chưa linh thông:
- Tiểu nhân vẫn chưa nghe qua có bên trên truyền đạt xuống...
- Hiện tại thì truyền đạt cho ngươi rồi đấy.
Lý Thành Lương cũng không khách khí với hắn, rút ra bội kiếm gác lên cổ hắn.
- Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ ở chỗ này, không có trách nhiệm gì của ngươi hết. - Thẩm Mặc lại nói.
- Vậy được rồi. . .
Mã thiên hộ thầm nghĩ, dù sao thì ta cứ đi theo bên cạnh ngươi, đến đâu cũng đừng nghĩ bỏ lại ta.
***
Kèm với tiếng hạ lệnh của Mã thiên hộ, quan quân thủ vệ đã sớm chống đỡ không được ầm ầm tránh ra lối đi, dân chúng liền như ong vỡ tổ chạy ào vào thành.
Lúc này Thẩm Mặc đã cùng Trương Cư Chính lên đến đầu tường, nhìn đám loạn quân đang làm xằng làm bậy, trắng trợn cướp đoạt, thậm chí vì tranh đoạt tiền của mà đánh đập lẫn nhau. Bách tính thì ôm đầu khóc thét, trốn đông trốn tây, hết sức hỗn loạn... Sợ rằng Yêm Đáp có tới thật cũng không gì cái này.
- Đây là binh hay là phỉ. - Trương Cư Chính vỗ mạnh lên tường thành, sầm mặt nói.
- Có đôi khi không khác gì nhau. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói.
- Nếu như những người này vào thành, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Trương Cư Chính dù sao cũng là một hào kiệt, sẽ không bị tâm tình khống chế, rất nhanh liền lo nghĩ đến vấn đề hiện thực.
- Không cần lo lắng, ta đã phái người gọi viện binh tới rồi. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói.
- Ài...
Nhìn đám binh ngoài thành như thổ phỉ, binh bên trong thành thì lại lười nhác, dường như không có việc gì, Trương Cư Chính thở dài nói:
- Trông cậy vào những người này đi đánh giặc được sao?
Hiện tại hắn cảm thấy lời của Dương Bác mặc dù không lọt tai, nhưng thật không hãm hại người, mình cũng bị Thẩm Mặc hại chết rồi.
- Ta trông cậy vào bọn họ? Chả khác nào ngại mình sống lâu rồi. - Thẩm Mặc lại bình tĩnh nói.
Hai người đang nói chuyện thì nghe được Hồ Dũng cao giọng nói:
- Đại nhân, Thích tướng quân tới rồi.
Liền thấy một viên quân quan tuổi chừng ba bốn mươi, diện mạo hiên ngang, khí độ trầm ổn từ dưới thành bước nhanh lên, nhìn thấy Thẩm Mặc, đại lễ tham bái rồi nói:
- Đốc soái gọi mạt tướng tới, không biết có gì phân phó.
- Hiện ở ngoài thành có loạn binh làm ác, bản quan đã cho bách tính vào thành tạm lánh.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Ngươi tạm cho người kết trận tại trước cửa thành, có bách tính vào thành, bỏ qua, có loạn quân vào thành, giết chết bất luận tội.
- Tuân mệnh.
Thích Kế Quang lĩnh mệnh hạ thành, rất nhanh liền chia một trăm bộ hạ dẫn tới làm hai đội, phân nửa đề phòng ở cửa thành, nửa khác thì duy trì trật tự, dẫn đạo dân chúng đi qua giữa trận hình.
Trương Cư Chính thấy hắn chỉ dẫn theo có chút người mà còn chỉ đưa một nửa chắn cửa thành, thầm nghĩ cho dù ngươi là Thích Kế Quang đại danh đỉnh đỉnh cũng không thể chỉ dựa vào danh khí mà trấn trụ loạn quân được. Hắn không khỏi lo lắng nói:
- Có phải lại phái những người này tới nữa không?
- Vậy là đủ rồi. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Binh bất tại đa, tại tinh.
Trương Cư Chính hiểu rồi, ờ một tiếng nói:
- Thì ra, lòng tin của ngươi là đặt vào hắn.
- Chỉ có thể tính một trong số đó thôi.
Nói xong y đưa ánh mắt về hướng tây, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chăm chú, giống như đang chờ đợi cái gì.
Trương Cư Chính đứng ở bên cạnh không khỏi thầm hiếu kỳ, thầm nghĩ khí chất của người này lại tuyệt nhiên bất đồng so với bình thường, cái loại tự tin tất cả đều nắm trong tay này, mỗi tiếng nói cử động đều là khí thế của pháp lệnh, thật nhìn không ra đó là người lọc lõi trên quan trường.
Hai người đợi được khoảng một khắc thì thấy phía tây cát bụi tung lên, một top kỵ binh chạy như bay mà đến, dường như một trận gió xoáy cuốn tất cả về phương hướng cửa thành.
Trương Cư Chính đầu tiên là cả kinh, nhưng khi thấy được số kỵ binh này đều là trang phục Minh quân thì mới yên lòng hỏi:
- Lại là binh nào đấy?
- Binh dưới trướng.
Không đợi Thẩm Mặc giới thiệu, đám kỵ binh liền bật chợt hò hét:
- Phụng mệnh của đốc soái đại nhân đến đây dẹp loạn, các ngươi tốc tốc hồi doanh, kẻ nào dừng lại giết không tha.
Kèm với tiếng la, những kỵ binh này liền giơ cao Mã đao, nhảy vào trong đám người hỗn loạn, thấy được tên nào làm lính là chém, có kẻ cản đường trực tiếp đánh bay, tựa như một dòng nước lũ không thể ngăn trở, cuộn sạch một vòng Địa Đàn.
- Cái này có tàn bạo quá rồi không? - Trương Cư Chính biến sắc nói: - Mới lên đã giết người rồi?
- Huynh nhìn kỹ đao của họ đi. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói.
Trương Cư Chính tập trung nhìn vào, thì ra là mộc đao dùng để luyện tập, lúc này mới thở phào:
- Vậy cũng được.
Lời còn chưa dứt, liền thấy đám kỵ binh vứt đi hết mộc đao trong tay, gỡ xuống Trảm Mã đao sáng loáng trên lưng ngựa, giơ cao lên rồi đồng loạt quát lớn:
- Giết!
Một cổ hung hoành chi khí bùng phát ra, quét ngang tất cả yêu ma quỷ quái.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
316 chương
62 chương
7 chương
67 chương
7 chương
51 chương