Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 795 : Di chiếu và chiếu đăng cơ (1+2)

Theo di nguyện của hoàng đế, triều đình và dân gian phục tang hai bảy ngày, chưa tới một tháng. Nhưng thế cũng là đủ khổ rồi, trong gần một tháng đó, các đại thần cùng Long Khánh đế mỗi ngày quỳ trước linh cữu thế tông hoàng đế, khóc lóc sụt sùi, còn không được về nhà, không được tắm rửa, không được cạo mặt, người nào người nấy đầu tóc bù xù, trông như tù phạm. Thẩm Mặc cảm thấy hoang đường, năm nay sao thế nhỉ, vì sao vừa thoát khỏi cái ngục này lại vào cái nục khác, chẳng được tự do, chẳng lẽ phạm vào sao tuổi? Kỳ thực y biết sao tuổi giáng xuống mình đang nằm lặng lẽ trong quan tài kia, vị hoàng đế đó luôn chơi đùa vận mệnh của mình trong lòng bàn tay. Mà đâu chỉ có y công khanh toàn triều có ai chẳng bị ông ta đùa bỡn nửa đời. Có câu "vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn", tức kẻ thích nghi sẽ sóng sót, nên qua được hoàn cảnh ác liệt của triều Gia Tĩnh, các quan viên thành đạo hạnh cao thâm, dã thú hung mãnh cả rồi. Hiện giờ tân đế lên ngôi, muốn trấn áp đám mãnh thú cao nhân này, không có chút tiên đạo là không được. Cách ứng phó của Long Khánh đế là thả Thẩm Mặc ra... Nói lại Gia Tĩnh đế giá băng vào giờ Hợi (11h pm), sáng sớm hôm sau Mã Toàn mang thủ dụ của Dụ vương tới Bắc trấn phủ ti phóng thích Thẩm Mặc, tất nhiên Thập tam thái bảo vui vẻ đưa y ra khỏi nha môn. Sau khi ra ngoài Thẩm Mặc hỏi Mã Toàn có phải là tiên đế có ý chỉ. Vì thả mình ra vào lúc này có chút mùi vị quyền mưu vì tân đế mua chuộc lòng người, cho nên có ý chỉ hay không tối quan trọng cho bước đi tiếp theo của y. Đáng lý thăm dò bí mật cung cấm hắn không được trả lời, nhưng Mã Toàn vẫn trả lời, còn trả lời cực kỳ tỉ mỉ. Vì hắn là người cũ của tiên đế, nếu không muốn lui về thì phải được tân đế tín nhiệm, hắn cho rằng ở điểm này mình có chút ưu thế, vì hắn từng bảo vệ Dụ vương trong cuộc phong ba Hải Thụy dâng thư. Đương nhiên dựa vào mỗi chút cơ duyên nhỏ nhoi thế còn xa mới đủ, cần có chỗ dựa vững trãi, mà hắn cho rằng nhân tuyển tốt nhất không ai hơn Thẩm đại nhân. Có ý lấy lòng, tất nhiên Mã Toàn không che dấu gì, áp giọng xuống nói: - Thời khắc tiên đế giá băng, nô gia không rời người một bước, nhưng không thấy người lưu lại di chúc gì.. Về sau thánh giá chuyển sang cung Càn Thanh, tiên đế chỉ triệu kiến một mình Dương Bác, chưa kịp nói gì với Dụ vương đã ngất đi, không còn tỉnh lại nữa. - Phải chăng có mật chiếu nhờ Dương Bác chuyển cho tân đế? Mã Toàn nói xong phủ định luôn: - Không đúng, nếu là mật chiếu sao có thể nhờ thần tử chuyển giao? Thẩm Mặc gật đầu tán đồng. Trên đường đi, Mã Toàn kể lại cho Thẩm Mặc chuyện xảy ra đêm hôm qua, khi nghe thấy tân đế tự định niên hiệu, Long Khánh. Thẩm Mặc bật cười :" Long Khánh, long trọng khách chúng, sao lại lấy cái tên này?" Lại nghe Mã Toàn kể lại biểu hiện của tân đế khi đó, y cau mày, đã hiểu ra ba phần. Xe ngựa đi tới đường Trường An, hai người liền im tiếng, một lúc sau xe dừng, Thẩm Mặc xuống xem. Hoàng Cẩm mang một tấm áo sô trắng tới, mời Thẩm Mặc mặc vào, nói nhỏ: - Tân đế đang đợi đại nhân. Thẩm Mặc gật đầu, đi lên ngự giá, thấy Dụ vương mặt đầy kích động đứng đó. Hai người nhìn nhau, cảm giác như trải qua một kiếp người. - Khấu kiến bệ hạ. Mặc dù Dụ vương chưa đăng cơ, nhưng Thẩm Mặc chẳng ngại thăng cấp cho hắn. Dụ vương đi tới đỡ y dậy, nói đầy tình cảm: - Thẩm sư phụ chịu khổ rồi. - Vi thần không sao ... Bệ hạ mới chịu khổ bao năm. Dụ vương nghe thấy mũi cay cay, nói: - Không có sư phụ và Cao sư phụ, cô không kiên trì được tới ngày hôm nay. Nói tới đó nước mắt chảy ra. Nam nhi không rơi lệ chỉ vì chưa tới chuyện thương tâm, Thẩm Mặc biết bao năm qua thật khó khăn cho hắn, vượt qua hết nguy cơ này tới nguy cơ khác chờ đến khi hoàng đế chết đúng là đáng khóc một phen. Khóc cùng tân đế một hồi, Thẩm Mặc nói: - Xin bệ hạ cho thần hoàn thành đại lễ. Dụ vương lắc đầu: - Khi không có ai ta hi vọng sư phụ giống như trước, không coi ta là vương gia, cũng không coi ta là học sinh, chỉ coi ta là bằng hữu. Người tâm linh bị áp chế luôn cực kỳ mẫn cảm, hắn nắm được chuẩn xác thái độ của Thẩm Mặc với mình. Thẩm Mặc từ chối: - Lễ không thể bỏ. - Chẳng lẽ ta còn thiếu người khấu đầu sao? Dụ vương hơi giận: - Cô không muốn thành cô độc lẻ loi như phụ hoàng, đừng nói hoàng đế không thể có bằng hữu. Phụ hoàng cả đời tu chân đã chứng minh một việc, hoàng đế cũng là người, cũng có sinh lão bệnh tử, nếu đã thế, vì sao không thể có tình cảm như người thường. "Luận điểm này thật mới mẻ" Thẩm Mặc nhìn Dụ vương, hoàng đế tương lai có tình cảm, làm y hơi chút cảm động, thở dài: - Vi thần tuân lệnh là được. Y đồng ý chỉ để làm hoàng đế vui thôi, quyết không thể làm theo như thế, chứ nếu coi hoàng đế là bằng hữu rồi ngày chết của ngươi không còn xa đâu. - Tốt quá. Dụ vương tin là thật: - Lát nữa cùng ta ngồi xa giá nhập cung. Thẩm Mặc cười khổ: - Bệ hạ, thần khó mà tuân theo được, xa giá hoàng đế đâu thể tùy tiện như thế. Chỉ có thừa tướng mới có thể cùng hoàng đế ngồi xa giá, huống chi đây là lần đầu tiên tân đế chính thức dùng xa giá, ý nghĩa của nó không kém hơn lễ đăng cơ, Thẩm Mặc còn chưa vào tới nội các, sao nhận nổi long ân cỡ này. Con người quý ở chỗ biết mình, nên y kiên quyết không nhận cái phúc quá phận ấy. - Cô muốn để người thiên hạ biết, phụ hoàng làm thế là bất công với sư phụ, cô muốn khôi phục danh dự cho sư phụ. Dụ vương dứt khoát nói. Thẩm Mặc nghĩ :" Xem ra thả mình ra không phải di mệnh của tiên đế, mà là chủ ý của vị tân đế này ... Cũng có khả năng Gia Tĩnh đế nhìn ra nhi tử của mình lên ngôi, nhất định làm trái ngược với mình, cho nên không cần làm thêm chuyện thừa, không nói gì cả, hiệu quả càng tốt hơn." Bất kể Thẩm Mặc nói gì, Dụ vương đều không cho y xuống, ngang bước như đứa bé. Hai người đang tranh cãi thì bên ngoài truyền ba tiếng pháo, chẳng ai nói trước, kiệu phu đã nâng xa giá lên cao, lúc này mà nhảy xuống là có nguy hiểm trẹo chân. Thấy Dụ vương cười đắc ý, Thẩm Mặc chỉ biết thầm lắc đầu, nghĩ :" Cũng được, để người thiên hạ đều biết, ta đã về." Khi y từ xa giá xuống trước, chấn động tâm lý đối với bách quan mà nói tuyệt đối không gì sánh bằng. Trong mắt rất nhiều người, điều này ngang với tuyên bố, ngoài Từ Giai, Cao Củng, Dương Bác, thế lực thứ tư đang quật khởi, mặc dù thực lực mới không hùng hậu bằng người trước, nhưng hơn ở chỗ tuổi trẻ, căn cơ vững chắc, vượt qua bọn họ chỉ là vấn đề thời gian. Ban đầu Thẩm Mặc cho rằng đây ý tốt của tân đế, nhưng sau với ngày thủ linh cho tiên đế mới phát hiện ra, Dụ vương có tính kế. Mồi lửa chính là di chiếu Gia Tĩnh. Sau bảy ngày đầu thủ linh, mặc dù vẫn chưa được rời đi, nhưng đã thoải mái hơn. Dụ vương chịu không nổi, cho mọi người nghỉ nửa ngày, để bọn họ nghỉ ngơi trong cung. Đáng lý điều này không hợp lễ chế, nhưng có tư cách thủ linh đều là đại thần nội các, lục bộ cửu khanh, các lão đại nhân sức khỏe yếu, vì thế chẳng ai đi ra khuyên can. Thẩm Mặc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thì nghe có người gọi: - Giang Nam. Vừa nghe giọng Cao Củng, y vội quay đầu hành lễ: - Các lão. - Ừ, tốt. Cao Củng chắp tay với y: - Lâu lắm rồi không gặp, vào phòng ta ngồi chút. - Cung kính không bằng tuân lệnh. Hai người tới phòng Cao Củng cuối cùng phía nam, phòng cuối cùng phía bắc là của Từ Giai. Đáng lẽ phòng Cao Củng là gian thứ hai ngay sát sau gian của Từ Giai, nhưng ông ta nhất định muốn gian cách Từ Giai xa nhất. Đi vào phòng thấy Quách Phác cũng ở đó, điều này chẳng có gì lạ, hai người này dính với nhau như hình với bóng tới mức khiến người ta hoài nghi phải chăng có gian tình. -o0o- Có điều Thẩm Mặc vẫn tỏ ra ngạc nhiên đúng mực, thi lễ: - Quách các lão cũng ở đây ạ? Quách Phác khách khí đáp lễ: - Giang Nam hiền đệ, chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng trong lòng lão phu đã tri âm hiền đệ lâu rồi. Tức là muốn tương giao cùng bối phận với y. Nhưng "lễ hiền đãi sĩ, ắt có mưu cầu", lão Quách đa lễ ý ở Từ công mà thôi. Ba người ngồi xuống, Cao Củng lên tiếng: - Giang Nam có ý kiến gì với di chiếu? - Hôm đó hạ quan bồi tiếp tân đế, còn chưa nghe rõ. Muốn tiến thoái tự nhiên, phải giả hồ đồ. - Kiếm một bản cho Giang Nam xem. Cao Củng bảo Quách Phác. Quách Phác lấy một bản đưa cho Thẩm Mặc, y nhận lấy xem rất chăm chú, kỳ thực di chiếu có hơn bốn trăm chữ, y có thể đọc thuộc lòng. Mà đâu chỉ y, di chiếu ban hành thiên hạ, e người thiên hạ phải có nhận thức mới về vị Cam Thảo quốc lão. Người cho rằng Từ Giai chỉ biết a dua nịnh bợ, giờ cho rằng ông ta nhẫn nhịn gánh trọng trách. Người cho rằng ông ta không dám khuyên gián hoàng đế, giờ cho rằng Từ các lão không làm vì thời cơ chưa tới. Người cho rằng ông ta không bản linh, không cách nào cứu vớt Đại Minh, hiện giờ hi vọng vào ông ta. Nhất là những quan viên lớn nhỏ được phục chức, khẳng định sẽ ủng hộ ông ta vô điều kiện. Không nghĩ cũng biết, cùng với việc từng bước quán triệt di chiếu, thế lực và và sức ảnh hưởng của Từ Giai sẽ từng bước tăng lên, không chỉ đại thần không ai kiềm chế nổi ông ta, chỉ e hoàng đế cũng phải nghe lời. Điều này khẳng định làm Cao Củng bất an, mục đích tìm Thẩm Mặc tới đã rõ. Thấy Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, Cao Củng hỏi tới ngay: - Có cảm giác gì? Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đương nhiên Thẩm Mặc chẳng nói tốt về Từ Giai trước mặt ông ta: - Ngữ khí hơi quá ... Mất đi công chính bình hòa. Cao Củng cười vui mừng, nói với Quách Phác: - Thế nào, ta đã bảo Giang Nam là người ngay thẳng, không nói lời trái lương tâm. Quách Phác gật gù: - Giang Nam và Từ Hoa Đình có tình sư đồ, nên không tiện nói, nếu là ta, kẻ soạn bản tấu này ĐÁNG CHÉM! Sao mời bắt đầu đã muốn chém giết rồi, Thẩm Mặc đau đầu: - Đã ban ra rồi, lại không thể thu hồi, nếu truy cứu trách nhiệm, làm người thiên hạ chê cười tiên đế. - Đúng thế. Cao Củng biết thế nhưng vẫn không kìm được oán trách: - Nói ra lão đệ không tin chứ, Từ Hoa Đình soạn di chiếu, ba người nội các bọn ta chẳng biết chút nào. Lão đệ nói xem, Từ Giai coi nội các thành cái gì rồi? - Hả? Thẩm Mặc giật mình: - Di chiếu không thể do một người soạn, đây là thiết luật. - Ông ta không soạn một mình, cùng ai thì lão đệ đoán không ra đâu. Quách Phác tiếp lời. - Ai thế? Thẩm Mặc hỏi. - Hộ bộ thị lang Trương Cư Chính. Cao Củng phẫn nộ nói: - Từ Giai bảo hắn chấp bút, lão đệ nói xem, chẳng lẽ Trương Cư Chính dám viết trái sư phụ hắn một chữ nào sao? - Trương Cư Chính có tài đức dì chứ, chỉ là một thị lang tư lịch thấp nhất mà thôi, Từ Giai vượt qua nội các, vượt qua cửu khanh, chỉ tìm một mình hắn. Hừ chuyên quyền độc đoán. Quách Phác cũng tức giận. - Nếu di chiếu này hợp tình hợp lý bọn ta cũng không nói gì, nhưng lão đệ xem, ông ta chửi tiên đế thành ra dạng gì? Chẳng lẽ 45 chấp chính tiên đế toàn làm chuyện xấu. Đương kim hoàng đế 30 tuổi đăng cơ, không phải là trẻ nhỏ nữa, dù tội có là thật, Từ Hoa Đình mang hết ra công cáo với thiên hạ, thiên hạ sẽ nhìn nhận hai vị hoàng đế thế nào? Cao Củng càng nói càng kích động: - Hơn nữa chuyện trai tiếu, họ Từ tham dự còn ít sao? Xây dựng bừa bãi, chẳng phải cha con ông ta làm? Thấy không đúng sao không phản đối khi tiên đế còn sống, lại phụ họa . Giờ người chết rồi bắt đầu chửi, chẳng phải hi sinh tiên đế để toại nguyện bản thân sao? Đó là hành vi của thần tử à? Quách Phác đấm ngực rơi lệ nói: - Ta không nhịn nổi. Thẩm Mặc ngồi than thở cùng bọn họ. Lời Cao Củng hơi bất công, Gia Tĩnh độc đoán, Từ Giai chẳng thể làm gì, nếu Từ Giai nói thẳng, chỉ e chẳng có di chiếu này ra đời. Nếu không có di chiếu này, muốn sửa chưa sai lầm của Gia Tĩnh sẽ khó hơn nhiều. Điều này sao Cao Củng chẳng rõ? Ông ta nói thế chẳng qua là giận Từ Giai nên làm lớn chuyện lên thôi. Thẩm Mặc thầm lắc đầu, lời này mà truyền ra ngoài người ta bàn tán về Cao Củng thế nào? Nói xuông thì dễ, chỗ khó của Từ Giai đâu phải ông không biết, lại nói thật tráng liệt. Nếu cho ông soạn di chiếu, tám phần còn chửi dữ hơn cả Từ Giai. Cho dù y bất chấp danh phận sư đồ đứng bên phía Cao Củng cũng chẳng đánh bại nổi Từ Giai. Nhân tâm định thành bại, giờ Từ Giai được vạn dân yêu quý, quyền thế vượt Nghiêm Tung năm xưa, đối đầu với ông ta vào lúc này sẽ chết rất khó coi. Cao Củng thông minh như thế sao không nhìn ra? Chẳng lẽ nhập các rồi làm cái tôi của ông ta bành trướng, không nhận ra được thực lực hai bênh chênh lệch? Thẩm Mặc đã đoán đúng, Cao Củng thiếu độ lượng cho nên mới nhiều lần khiêu chiến Từ Giai. Giờ cho rằng mình là sư phụ hoàng đế, vậy mà di chiếu đưa ra lại chẳng biết tí gì, nên bị tổn thương lớn. Thêm vào việc ông ta đã biết chuyện Hồ Ứng Gia đàn hặc mình, tin chắc Từ Giai sai phái đằng sau, muốn dồn mình vào chỗ chết. Cho nên ông ta nghĩ mình đã bị dồn tới mép vực, nếu không muốn tan xương nát thịt thì chỉ có ra sức phản kích. Cao Củng đem hi vọng phản kích gửi gắm vào chiếu đăng cơ của tân đế. Hai thứ chiếu này này có chung một đặc điểm do đại thần phụ chính soạn, di chiếu khỏi cần nói nữa. Chiếu đăng cơ là vì tân đế mới lên ngôi, chưa hiểu quốc chính, uy tín chưa được gây dựng lên, nên phải dựa vào ý tứ của đại thần. Cho nên Cao Củng hi vọng mình chủ đạo chiếu đăng cơ, để triệt tiêu ảnh hưởng di chiếu của Từ Giai. Như thế không thể thiếu sự đồng ý của tân đế. Cao Củng cho rằng với quan hệ thân mật của mình và tân đế, muốn tranh thì Từ Giai có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp, nhưng nếu Thẩm Mặc ủng hộ Từ Giai thì ông ta không dám chắc, cho nên cần phải làm công tác với Thẩm Mặc trước, không cần y giúp mình, cần y giữ trung lập là tốt rồi. Thẩm Mặc hiểu, nhưng y không thể đứng bên Cao Củng, vì y không tin vào tác dụng vào chiếu đăng cơ. Nếu đi ngược với di chiếu, tân đế sẽ mang ác danh bất hiếu, đại thần khởi thảo mang danh bất trung. Nếu như tán đồng di chiếu, người ta chỉ cho rằng là công của Từ Giai, chẳng nhận ân tình Cao Củng. Có một cách là dựa trên tư tưởng của di chiếu, cải biến phương thức thực thi cụ thể. Song vấn đề là di chiếu do Từ Giai và Trương Cư Chính soạn ra đã đơn giản tới cực điểm ròi, nhất là các phương án thực thi cụ thể càng ngắn gọn như bãi trai tiếu, ngừng xây dựng, bỏ mua sắm v...v.. Nên bất kể viết chiếu đăng cơ ra sao, cũng vô ích, trừ khi dám đi ngược lại dòng chảy lớn, khi đó không còn là vấn đề bất trung bất hiếu nữa, mà thành họa quốc hại dân rồi. Đạo lý đã thông, tựa hồ đáp án cũng có : Tránh xa Cao Củng, đừng chết chùm với ông ta. Nhưng Thẩm Mặc không định làm thế, y có mưu tính của mình. Từ Giai tìm riêng mỗi Trương Cư Chính thảo di chiếu, hoàn toàn xác định vị trí truyền nhân của hắn. Y vốn còn chút ảo tưởng dựa vào công cao vất vả những năm qua, dù không thắng được Trương Cư Chính, cũng có thể xếp ngang với hắn. Đáng tiếc tất cả công sức chỉ uống phí. Giờ thiên hạ là của Từ Giai, nếu Cao Củng bị đuổi đi, tất nhiên Từ Giai ra sức đưa Trương Cư Chính lên, y sẽ bị đẩy sang bên đường. Trương Cư Chính năm nay mới 42, nếu bị hắn bỏ lại đằng sau thì cả đời chẳng ngoi lên được, bất kể thế nào Thẩm Mặc cũng không chấp nhận. Cho nên y không thể từ bỏ, huống chi Cao Củng và Chu Tái Hậu tình như cha con, không dễ bị thất bại.