Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 767 : Chẳng được an nhàn (2)

Hoàng Cẩm vội tới xem, thấy quả đào lớn hồng hào còn cả lá, vội hỏi mấy tiểu thái giám : - Các ngươi ai đặt vào? Tiểu thái giám quỳ rạp xuống, vội phân bua: - Bọn hài nhi khiêng kiệu cho hoàng thượng đều trải qua soát người, sao giấu được thứ lớn như thế. Hoàng Cẩm hỏi đám cung nữ, nhưng ai cũng bảo không biết, dù có biết cũng không nói. Lần trước có một tiểu thái giám vì phá hỏng mánh mung của đám đạo sĩ, chẳng những không khiến hoàng đế tình ngộ còn bị đánh chết tươi, giáo huấn sờ sờ trước mắt , ai dám lắm lời. - Bần đạo thấy không phải bọn chúng. Lúc này Vương Kim nói: - Giờ sắp nhập đông rồi, bọn chúng kiếm đâu ra đào? Gia Tĩnh đế tán đồng: - Ta thấy quả đào này tràn ngập linh khí, rõ ràng không phải đồ thường.... Chẳng lẽ từ trời ban xuống? - Đúng thế. Vương Kim phụ họa ngay: - Nhất định là trên trời ban xuống. Đào Thế Ân cũng tán đồng: - Đúng là trời cao ban cho rồi.... Đây nhất định là điềm lành, xem ra ngày hoàng thượng đắc đạo đã sắp tới rồi. Gia Tĩnh đế kích động: - Nói như thế mấy chục năm thanh tu của trẫm sắp thành rồi sao? - Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng. Đám đạo sĩ thái giám vội quỳ xuống tung hô. ~~~~~~~~~~~~ Trái ngược hoàn toàn, trong Vô Dật điện không khí lại như mây đen bao phủ. Từ các lão và Trương Cư Chính ngồi đối diện với nhau, mặt đầy lo lắng. - Phán quyết đã có rồi sao? Từ Giai hỏi. Trương Cư Chính mấy năm qua trở nên trầm ổn hơn rất nhiều: - Ý kiến hình bộ là lưu đầy, nhưng Đại lý tự muốn chém lập tức, chia rẽ rất lớn. Từ Giai tức giận: - Đại lý tự có thể ngồi ngang hàng với hình bộ từ bao giờ thế? Tuy Đại lý tự phụ trách xử án quan viên, nhưng từ lập quốc đến giờ, quyền bính chuyển sang hình bộ, đa phần cho hình bộ quyết định cuối cùng. - Chuyện đã thế, Hoàng bộ đường cũng không làm sao được. Hoàng Quang Thăng là người phối hợp với Từ Giai giết Nghiêm Thế Phiền, là tâm phúc của ông ta. Từ Giai khép hờ mắt lại: - Chẳng qua là đám Cao Củng ở ngoài đổ dầu vào lửa thôi. Trương Cư Chính không muốn nói nhiều tới Cao Củng: - Giờ nên nghĩ cách cứu Lưu đại nhân ra sao, không thể để ông ấy mất mạng được. - Lão phu kỳ thực định ngậm bồ hòn làm ngọt, để Nhân Phủ về nhà tĩnh dưỡng vài năm rồi. Từ Giai phẫn nộ nói: - Ai ngờ đám người kia không hiểu chuyện, cứ lấn dền tới, muốn lấy mạng ông ấy, thật quá đáng. Trương Cư Chính biết Từ Giai nổi giận thật sự rồi, hỏi nhỏ: - Vậy chúng ta phải làm sao? Từ Giai ngồi thẳng dậy, âm trầm nói: - Cao Củng thích cáo mượn oai hùm vậy lão phu tới tìm vương gia cầu xin, xem xem hồ ly có nghe lời hổ không? - Sư phụ, vậy có ổn không? Trương Cư Chính hơi lo, Dụ Vương sợ Gia Tĩnh nghi kỵ, chưa bao giờ dám xen vào triều chính. Cao Củng tất nhiên lấy danh nghĩa Dụ vương kiềm chế đại thần, nhưng Từ Giai tìm tới tận nơi nhất định làm Dụ vương không vui. Từ Giai cười nhạt: - Vương gia đổ bệnh vào tháng 9, đã hơn một tháng không tới Vô Dật điện, lão phu tới thăm, hẳn không kẻ nào dèm pha chứ? - Đương nhiên. Trương Cư Chính cười khổ: - Nhưng vương gia căn bản không có bệnh, sư phụ tới sẽ rất khó xử. Từ Giai cau mày: - Không bệnh. - Mấy ngày trước học sinh tới vương phủ mới biết, thì ra vương gia thấy suốt ngày xem bao nhiêu tấu chương quá mệt mỏi, nên muốn nghỉ một chút. - Hoang đường ... Cao Củng dậy thái tử thế sao? Thì ra vương gia cứ vài ngày lại ngã bệnh là vì thế đấy. - Học sinh cho rằng vương gia không muốn tới Vô Dật điện vì quá gần cung Thánh Thọ. Trương Cư Chính vội nói đỡ Dụ vương. - Lý do kiểu gì thế? Từ Giai bất mãn nhưng bỏ ý định ban đầu: - Vậy lão phu không đi nữa, Thái Nhạc, mang chút đồ bổ tới hộ ta. - Học sinh tuân lệnh. Trương Cư Chính hỏi thêm: - Không biết sư phụ có chuyển lời gì cho vương gia không? Từ Giai nhìn hắn: - Không phải là ta, mà là ngươi có lời muốn nói với vương gia. Trương Cư Chính không ngờ mình có ý tốt nhắc nhở lại phải gánh lấy việc xui xẻo này. - Ngươi nói với vương gia: Từ Giai chậm rãi nói: - Năm xưa vì vương gia, Nhân Phủ chống đối với Nghiêm đảng và Cảnh vương, hiếm có hơn ông ta không nhân thế tiếp cận vương gia, giữ đúng đạo thần tử. Vương gia giữ lại trung thần như thế, tương lai sẽ được lòng nhiều nghĩa sĩ trung hiếu hơn. - Học sinh hiểu. Trương Cư Chính đang muốn cáo lui thì bị Từ Giai gọi lại: - Còn chuyện nữa, ngươi cân nhắc giúp lão phu một chút. - Xin sư phụ cứ nói. Từ Giai chỉ phong tấu trương trên bàn: - Nghiêm Dưỡng Trai lại xin từ chức rồi, lời này ngôn từ càng tha thiết, làm lão phu không nỡ đọc. - Đây là lần thứ tư Dương Trai công xin từ chức phải không ạ? Trương Cư Chính hỏi, Nghiêm Dưỡng Trai là thứ phụ Nghiêm Nột, tuy không dám vượt mặt thủ phụ, nhưng vẫn đức cao vọng trọng, tay nắm thực quyền. Vậy mà nhập các chưa tới một năm đã bốn lần xin về quê, hiển nhiên đã quyết ý. - Mỗi người có chí riêng, Nghiêm Dưỡng Trai là chính nhân quân tử, có người như thế trên triều là phúc khí của Đại Minh. Từ Giai thở dài: - Ta không nỡ lòng. - Có câu "người bỏ ta không thể giữ." Trương Cư Chính nhìn rất thoáng : - Nếu ông ấy muốn đi, cứ để cho đi là được. Trong lòng hắn còn một câu nhịn không nói :" Nội các không phải chỗ cho hạng tầm thường lập thân, rút lui sớm là đúng." - Ngươi thật siêu thoát. Từ Giai biết với tuổi tác và địa vị của Trương Cư Chính, đang thời một lòng vươn lên, không hiểu nổi tâm tình của Nghiêm Nột, vì thế chỉ lấy việc luận việc: - Ông ấy đi, nội các bỏ trống, lần trước lão phu mang tiếng "độc đoán", cho nên lần này tính trước thì hơn. Ngươi thấy ai vào thì hợp? Trương Cư Chính tim đập thình thịch, tuy nhiên hắn biết mình không thể nhập các lúc này, vội khiêm tốn nói: - Chuyện lớn như thế, học sinh xen vào. - Không sao, sư đồ chúng ta tán gẫu thôi, cứ nói thoải mái. - Vâng. Trương Cư Chính nghĩ hổi lâu: - Hiện giờ có tư cách nhập các không qua ba người Lý Hưng Hóa, Cao Tân Trịnh và Quách An Dương. Trong đó Quách An Dương tư cách cao nhất, Quách Tân Trịnh được ủng hộ lớn nhất, với ngu kiến của học sinh khó ngăn hai người này nhập các. Lý Hưng Hóa là Lý Xuân Phương, Quách An Dương là Quách Phác, Cao Tân Trịnh là Cao Củng, xung hô nguyên quán là tỏ ý tôn kính. - Ừm, Cao Túc Khanh và Quách Chất Phu khó mà gạt ra ngoài được.... Ngươi tới chỗ Cao Củng một chuyến, nói ta muốn mời ông ta uống rượu, mong được nể mặt. Trương Cư Chính thống khoái nhận lời, bình tâm mà luận, quan hệ của hắn với Cao Củng không tầm thường, cho nên thấy sư phụ có ý giảng hòa, trong lòng rất vui. Trương Cư Chính tới Dụ vương phủ phát hiện Thẩm Mặc cũng ở đó, dù bất ngờ nhưng hắn vẫn thân thiết hàn huyên với Thẩm Mặc. Thẩm Mặc tươi cười đáp chuyện, như đôi bạn già lâu năm gặp lại. Nhưng cả hai biết, quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi rồi. Trong mắt Dụ vương, có hai vị tài tuấn tụ hội dưới trướng của mình là may mắn lớn, vui vẻ nói: - Thẩm tiên sinh vừa về , Trương tiên sinh chưa gặp phải không? Trương Cư Chính cười: - Thần nghĩ Thẩm đại nhân đi đường mỏi mệt, chắc phải nghỉ vài ngày, cho nên còn chưa tới thăm. Thẩm Mặc nói: - Ta phải tới thăm Thái Nhạc huynh mới đúng. Hai người cứ thế khách sáo qua lại, lời giả dối nói tới phát ngán, nhưng Dụ vương thích nghe: - Đừng chỉ biết hàn huyên chứ, Thái Nhạc tới chỗ cô vương có chuyện gì? Trương Cư Chính nghĩ :" Chuyện này hẳn sư phụ nói với y rồi, nói ra trước mặt y, không chừng y giúp được." Liền chắp tay nói: - Hạ quan muốn xin vương gia cứu một người. Dụ vương nghe thế bật cười: - Cô vương có thể cứu được ai? - Người chỉ mỗi vương gia cứu được. Nếu vương gia không chịu, ông ta chỉ có đường chết. - Ai thế? Dụ vương cau mày, bằng trực giác hắn cảm thấy chuyện này nhất định khó nhằn, cho nên muốn từ chối. Nhưng Trương Cư Chính không cho hắn cơ hội: - Là người từng giúp vương gia. - Ồ ai thế? Nói mau. Dụ vương hứng thú ngay. - Lưu Đào. Trương Cư Chính đồng thời nói ra những lời của Từ Giai. Dụ vương sắc mặt biến đổi một hồi quay sang Thẩm Mặc: - Lưu đại nhân đúng là đã nói giúp cô trên triều đình sao? - Đúng là có chuyện này. Thẩm Mặc xác nhận: - Vi thần chính mắt thấy hai lần người Cảnh vương chiếm thượng phong, nhưng lưu đại nhân vẫn một lòng nói giúp vương gia. Dụ vương rất tin Thẩm Mặc, lẩm bẩm: - Ta phải giúp ... Rồi chột dạ nói thêm: - Đương nhiên trong điề kiện có thể. - Đối với vương gia mà nói chỉ dễ như trở bàn tay. Trương Cư Chính cười: - Người chỉ cần nói chuyện với Cao bộ đường, bày tỏ quan tâm với Lưu Đào, ông ấy nhất định sẽ làm tốt ... Đương nhiên, vương gia đừng nói là chủ ý của thần. Dụ Vương suy nghĩ: - Nói với Cao sư phụ thì được, nhưng cô không đảm bảo ông ấy nghe ta, mọi người cũng biết mà, ông ấy mà ương lên thì trời cũng chẳng lay chuyển nổi. - Chuyện này Cao bộ đường nhất định sẽ nghe, Chuyết Ngôn huynh nói có phải không? Thẩm Mặc nghiêm nghị nói: - Vương gia, vụ án Lưu Đào nói lớn hay nhỏ đều được, người chỉ cần lên tiếng giải quyết, sẽ có lợi không nhỏ cho việc tạo dựng quyền uy. Dụ vương động lòng, nhưng vẫn lo lắng: - Không có kẻ nào lấy chuyện này để giở trò chứ? Nhiều năm sống trong lo lắng thấp thỏm làm hắn mất hết can đảm rồi. Hai người phải đảm bảo nhất định không có hậu quả gì, Dụ vương mới đồng ý, nhưng lòng rõ ràng là không yên. Thẩm Mặc và Trương Cư Chính thấy thế liền cáo từ, Dụ vương tiễn hai người khỏi hậu viện rồi quay về. Trong vương phủ rất yên tĩnh, hai người đi trên con đường đầy lá rụng, chỉ nghe thấy tiếng lá khô bị dẫm dưới chân. - Thái Nhạc. - Chuyết Ngôn. Im lặng hồi lâu cả hai đột nhiên cùng lên tiếng: - Huynh nói trước đi. - Huynh nói trước đi. Trương Cư Chính nói: - Hai ta là nhân vật cỡ nào? Sao học trò vòng vo của đám hủ nho ấy làm gì? Thẩm Mặc cười ha hả: - Đúng thế, dù chúng ta không thể dốc lòng với nhau, thì cũng phải thống khoái đối diện, nếu không là sự xỉ nhục với cả hai ta. - Nói hay lắm. Trương Cư Chính vỗ tay: - Vậy từ nay đạt thành công thức chung, phải uống chén lớn. Để ta mời khách tẩy trần cho Chuyết Ngôn. - Cung kính không bằng tuân lệnh. Trương Cư Chính dẫn đường, tới một cãi ngõ hẹp, đừng vì thế mà coi thường nó, tuy nhỏ nhưng chỗ này tất đất tấc vàng, hàng cơm mở ở đây, người dân tầm thường không tiêu phí nổi. Tiểu nhị thanh tú thấy Trương Cư Chính liền khom người nói: - Thì ra là Trương gia mau vào trong. Trương Cư Chính mời Thẩm Mặc đi trước, Thẩm Mặc không khách khí, qua cánh cửa sơn đên là một đình viện không rộng lắm, có đủ giả sơn ao nước, cây cối hoa lá, nhìn qua có vẻ không khác gì bình thường. Nhưng nhìn kỹ phát hiện ba phía tường không ngờ mở mười mấy cánh cửa, nhưng được che dấu khéo léo trong cây núi, nếu chẳng phải cuối thu lá thưa thì Thẩm Mặc cũng không nhìn ra được. Trương Cư Chính giải thích: - Mười tám cái cổng này dẫn tới tiểu viện độc lập, không chạm mặt khách khác, người có thân phận rất thích chỗ này. Thẩm Mặc gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tiểu nhị ở bên nhìn ra Thẩm Mặc tựa hồ thân phận còn cao hơn Trương Cư Chính, tất nhiên hầu hạ chu đáo, hỏi: - Hai vị muốn phòng kín gió một chút hay sáng sủa một chút. - Bọn ta quang minh lỗi lạc, đương nhiên là muốn cái sáng sủa rồi. Trương Cư Chính nói: - Viện tử lần trước có còn không. Tiểu nhị nịnh bợ: - Người khác thì không, nhưng hai vị tới không còn cũng phải còn. Làm hai người hết sức vui vẻ. Tiểu nhị dẫn hai người vào tiểu viện trồng hoa cúc đủ mọi kiểu dáng khác lạ, hương thơm ngát như xuân làm người ta dễ chịu. Vào phòng ngồi xuống, tiểu nhị cuốn rèm ao nước gọn sóng chiếu vào mắt, Trương Cư Chính bảo tiểu nhị mang thức ăn lên , sau đó đuổi hết người hầu ra. Lúc này Trương Cư Chính mới nói: - Thế nào, chỗ này không tệ chứ? Thẩm Mặc lắc đầu than: - Ta ở Bắc Kinh mấy năm mà không biệt có nơi tuyệt diệu thế này. - Ta cũng mới biết thôi, huynh biết chủ nhân là ai không? Thẩm Mặc trầm ngâm: - Chỗ này tinh túy ẩn giấu hết bên trong, hẳn chủ nhân không tầm thường. - Nói thế cũng bằng không, thôi, không làm khó huynh nữa, chủ nhân của nó là lão bản Nhật Thăng Long, Vương Sung Nghĩa, chuyện này người ngoài không biết đâu. - Ồ, sao huynh biết. Thẩm Mặc lòng máy động, tức thì cười càng rạng rỡ. - Bởi vì chính ông ta dẫn ta đến. - Ắt có chuyện muốn nhờ rồi. Trương Cư Chính đã nói thẳng, y còn giấu diếm sẽ bị hắn xem thường. - Sao huynh biết người ta không phải chỉ muốn kết bạn. - Ta hiểu rõ đám Lão Tây Nhi này mà, nghĩa đệ Vương Sùng Nghĩa là Vương Sùng Cố , tổng đốc Liêu Đông; cháu ngoại Trương Tứ Duy, tuần phủ Sơn Đông; thông gia ... Trương Cư Chính giơ tay lên: - Dừng dừng, sao huynh lại hứng thú với nội tình của người ta thế? Hắn hỏi một đằng, Thẩm Mặc trả lời một nẻo: - Người ta cho dù muốn làm tốt quan hệ với Tiểu Trương đại nhân cũng đâu cần Vương Sùng Cố đích thân ra tay. - Huynh nói đúng, bọn họ tìm ta có chuyện muốn nhờ vả. Thẩm Mặc cười khẽ: - Nói thế hôm nay mời ta đến đây không phải là hứng thú nhất thời. - Huynh hoài nghi thành ý của ta rồi. Trương Cư Chính vào đề ngay: - Vương Sùng nghĩa tới tìm ta vì một vụ làm ăn. Hắn ở lại bộ chưa lâu đã bị điều sang hộ bộ, Từ Giai nói là để hắn mau chóng hiểu chính vị, thực ra là lo hắn bị người Hà Nam lừa đi mất. - Chuyện gì? Thẩm Mặc có chút cảm giác quái dị, hắn mời mình tới địa bàn của Lão Tây Nhi bàn chuyện hợp tác với Lão Tây Nhi, mùi quan thương câu kết quá nặng: - Cần ta phải biết không? Thấy y đề phòng, Trương Cư Chính cười : - Chuyết Ngôn, ta mời huynh tới đây là để biểu đạt mình không có lòng riêng, kỳ thực ta không muốn tiếp xúc với đám thương nhân đó chỉ là đề nghị qua dụ hoặc, làm ta không thể cự tuyệt. Huynh yên tâm ta tuyệt đối không câu kết với gian thương làm hại triều đình đâu. Nói xong rót rượu cho y. Hai người chạm cốc với nhau, Thẩm Mặc uống cạn: - Có chuyện gì huynh cứ nói. - Chuyện này ... Vương Sùng Nghĩa muốn xin để bảo sao hộ bộ phát hành giao cho Nhật Thăng Long. Ta vừa vặn quản bảo sao đề cử ti, đương nhiên cầu mà chẳng được, đoán chừng nói với bộ đường cũng đồng ý thôi. Nhưng chuyện quá lớn, ta lo có ẩn họa không nhìn thấy được, cho nên không tùy tiện báo lên. Ta biết huynh là chuyên gia về phương diện này, muốn nghe ý kiến của huynh. "Ừm.." Thẩm Mặc gắp miệng thịt cho vào mồm nhai thong thả, trong lòng nổi sóng gió.