Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 765 : Ngọc đàn
Sáng hôm sau Thẩm Mặc phải dùng toàn bộ nghị lực mới bò dậy được, đánh răng rửa mặt, y phục chỉnh tề, mang theo ấn kinh lược, kiếm thiên tử , tới ngoài Tây Uyển, thỉnh cầu diện thánh, giao trả nhiệm vụ.
Hiện giờ cung cấm do Hoàng Cẩm định đoạt, đám tiểu thái giám tất nhiên ra sức lấy lòng bằng hữu thân thiết của Hoàng công công, một mặt đi bẩm báo, một mặt mời y vào phòng gác uống trà.
Thẩm Mặc đối đáp nhát gừng với đám tiểu thái giám, nghe bọn chúng kể thay đổi trong kinh năm qua. Có điều đám thái giám này hứng thú là ai "hoành tráng" hơn, chiêu bài cứng hơn, hiển nhiên càng thích những kẻ hoành hành bá đào, khinh nam hiếp nữ.
Thẩm Mặc nghe bọn chúng nói đi nói lại toàn mấy cái tên "Vương Kim", "Đào Thế Ân", "Cao Thủ Trung", dù không ở kinh, nhưng y luôn theo dõi nơi này, tất nhiên chẳng lạ gì.
Nói ra mấy vị này đều là đạo sĩ, phương sĩ, nhưng khác hẳn nhưng khác hẳn Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn.
Dù sao hai vị kia cũng là đệ tử Trương thiên sư trên Long Hổ Sơn, phải giữ thể diện, luôn bày ra vẻ thế ngoại cao nhân, luôn kiếm chế con cháu không cho nhiễu dân, nên có tiếng lành trong kinh, tín đồ vô số.
Nhưng sau khi hai vị đó qua đời, đám đạo sĩ bên cạnh hoàng đế đã không như trước nữa, Lam Đạo Hành mặc dù trung nghĩa vô song, nhưng người dân chỉ biết vị thiên sư này ăn mặc luộm thuộm, chẳng hề có khí chất. Hùng Hiển hạng yêu nhân mang họa , thiếu chút nữa hại chết hoàng đế không cần nói nữa.
Dù Lam Đạo Hành, Hùng Hiển liên tiếp xảy ra chuyện, làm Gia Tĩnh đế ý thức được bên cạnh mình toàn hàng động cơ bất chính, từng đuổi hết đạo sĩ trong cung đi. Nhưng ông ta bệnh nặng, ngày càng sợ cái chết, vì thế lại triệu tập "cao nhân" thiên hạ vào cung tu huyền.
Đám đại phái như Long Hổ Sơn, Lao Sơn đều đã thấy hoàng đế chẳng được bao ngày nữa, nào dám đâm đầu vào vũng nước đục? Nên ước thúc đệ tử không cho vào kinh. Nhưng đám đầu cơ không bao giờ thiếu, hạng bàng môn tà đạo liền nhân cơ hội tới bên hoàng đế cầu vinh hoa phú quý.
Bọn chúng không giống đệ tử chính phái, vì lấy lòng hoàng đế chuyện gì cũng dám làm, khiến Gia Tĩnh đế tự nhận anh minh thần võ ngày càng lún sâu.
Đám Vương Kim, Đào Thế Ân đều được mặc mãng bào, đeo đai ngọc, hưởng thụ đãi ngộ thượng thư, làm trong ngoài xôn xao, tới cả quốc vương Triều Tiên cũng nói với đại thần của mình :" Vương thượng sủng phương sĩ, lạm dụng quan hàm, e chẳng phải cái may của Trung Nguyên ..."
Nhưng Gia Tĩnh biết mình không sống được lâu nữa, nếu không thành công trong thời gian ít ỏi còn lại, đành vĩnh biệt hoàng vị, giang sơn của mình thôi.
Dưới sự uy hiếp của tử vong, Gia Tĩnh khát vọng trường sinh tới biến thái.
Tất nhiên dễ bị tiểu nhân lợi dụng, trước đó nói tới Vương Kim, thực ra hắn không phải là đạo sĩ, mà là một tên sĩ tử thi mãi không đỗ, nên muốn đi đường tắt, mua chuộc thái giám trong cung lấy được linh chi các nơi hiến lên, nặn thành "tiên đơn" cho hoàng đế, kết quả hoàng đế mừng rỡ, giữ lại thái y viện làm ngự y.
Vương Kim nếm được mật ngọt không chịu dừng tay, bắt con rùa đen nhuộm ngũ sắc, gọi là "ngũ sắc quy" hiến cho Gia Tĩnh đế, lần này hiệu càng tốt hơn, Gia Tĩnh đế lệnh bách quan dâng biểu, đề bạt hắn làm viện trưởng thái y viện, cho mặc mãng bào, hoàng ân vô song.
Thấy tên gia hỏa này hiến của báu được thánh sủng, đám tiểu nhân bốn phương học theo, điềm lành đổ về kinh thành như lũ, tựa hồ tiên dược ở Đại Minh triều đã biến thành củ cải trên mặt đất.
Ai cũng nhìn ra, chỉ Gia Tĩnh đễ là không, ông ta tin lời đám đạo sĩ, điềm lành xuất hiện liên tục là đại đạo của vương thượng sắp thành.
Đương nhiên còn có nguyên nhân, Gia Tĩnh đế dùng kim đan đám Vương Kim hiến lên, tinh thần khỏe khoắn, thậm chí khôi phục hùng phong nam nhân đã mất bao năm, càng thêm tin đám này, hạ lệnh trách mắng đại thần can gián, đồng thời nghiêm lệnh, ai dám khuyên là đình trượng.
Triều đường yên tĩnh ngay, mọi người biết Gia Tĩnh đế chưa từng coi thần tử là người, tuyệt đối không phải là dọa dẫm.
Trấn áp được tiếng phản đối, Gia Tĩnh tranh thủ tất cả thời gian chuyên tâm cầu đạo, ông ta nghe lời Vương Kim, kiến lập ngọc đàn, tập trung tất cả tiên đơn tiên thảo, tiên hỏ, tiên quy, tiên hạc ... Gom lại một chỗ hình thành điềm lành lớn.
Hoàng đế lệnh Vương Kim chọn chỗ trong kinh thành kiến tạo ngọc đàn, nghe nói vị trí đã chọn, nhưng vì đám Thát Đát chen ngang làm lỡ mất một tháng trời, giờ chắc là sẽ bắt đầu khởi công.
~~~~~~~~~~~
Chờ một lúc liền được hoàng đế triệu kiến, Thẩm Mặc theo thái giám tới cung Thánh Thọ. Gia Tĩnh đế thấy môn sinh đắc ý của mình rất là cao hứng, nhưng Thẩm Mặc báo cáo tình hình đông nam lại chẳng hứng thú, chưa nghe được vài câu đã mất kiên nhẫn hỏi:
- Ái khanh có biết trẫm liên tục được điềm lành không?
Thẩm Mặc sớm biết không tránh được câu hỏi này, cũng biết chẳng thay đổi được hoàng đế, nên ngậm miệng là hơn, nói mình với về kinh hôm qua chưa biết gì, Gia Tĩnh nói sao chỉ vâng dạ, chúc hoàng đế hồng phúc tề thiên, trường sinh bất tử ..
Gia Tĩnh đang nói tới cao hứng thì chuông đồng hồ vang lên, thấy đã đến giờ, liền nói:
- Trẫm phải làm pháp sự, không giữ ái khanh lại ăn cơm được.
Thẩm Mặc cáo lui, mặc dù tinh thần Gia Tĩnh đế rất tốt, nhưng Thẩm Mặc đã nhìn thấy khí đen trên mặt, theo lời năm xưa của Lý Thời Trân, vị hoàng đế này đã chết nửa người rồi, thôi thì cứ để cho ông ấy làm bừa đi... Thẩm Mặc tự an ủi mình.
Tất nhiên tới cung thì Thẩm Mặc phải đi thỉnh an Từ sư phụ rồi.
Trong cung đa phần nhận ra y, Thẩm Mặc đi thẳng tới trị phòng thủ phụ, cách rèm thấy Từ Giai đang viết gì đó, liền im lặng đứng ngoài đợi.
Qua rất lâu, Từ Giai dừng bút xoa cổ, nhìn thấy Thẩm Mặc vui mừng nói:
- Chuyết Ngôn, tới từ bao giờ thế? Mau mau vào đây.
- Học sinh vừa mới tới.
Thẩm Mặc cung kính thi lễ, Từ Giai bảo y vào ngồi, còn đích thân pha trà cho y:
- Tới không vào, đứng ngoài đó làm gì?
- Thấy sư phụ đang bận xử lý công văn, học sinh không dám quấy rầy.
Sắc mặt Từ Giai hơi quái dị:
- Hổ thẹn, hôm nay vi sư còn chưa làm việc.
- Vậy sư phụ đang làm gì?
- Viết thanh từ.
Từ Giai cười khổ:
- Gần đây hoàng thượng muốn tế thiên, lệnh ta tổ chức đại điển, truyền bách quan soạn thanh từ. Ta thân là thủ phụ, tất nhiên phải làm gương.
- Đại điển gì ạ?
Thẩm Mặc nhớ sắp tới làm gì có ngày nào đặc biệt.
- Hoàng thượng muốn lập ngọc đàn đặt điềm lành, quốc sự đành bỏ sang một bên, làm bồi bút cho hoàng thượng ...
Cảm khái một phen, Từ Giai thu lại tâm tình, vui vẻ nói:
- Ngươi làm việc ở đông nam rất tốt, ta rất mừng.
- Gây thêm không ít rắc rối cho sư phụ, học sinh thật áy náy.
Từ Giai lắc đầu :
- Chuyện nhỏ thôi, ta có giúp được gì ngươi đâu. Năm ngoái đám ngôn quan công kích ngươi nằm ngoài dự liệu lão phu, bù đắp đã muộn, làm ngươi oan ức rồi.
Thẩm Mặc cười:
- Người là thủ phụ nhưng cũng đâu quản nổi ngôn quan, huống hồ không có sư phụ trấn áp, đám người đó đâu chịu yên.
- Tốt, tốt.
Thẩm Mặc hiểu lý lẽ như thế, Từ Giai rất vui:
- Ngươi rất tốt, thật đó.
Thẩm Mặc không hiểu ý ông ta đành khiêm tốn vài câu.
Từ Giai chỉ tự cảm khái, không có y để y hiểu:
- Về là được rồi, gần đây sư phụ cảm thấy một mình khó chèo chống, đang đợi ngươi về đây.
Thẩm Mặc chẳng biết ông ta thật hay vờ, thuận theo qua loa cho có, Từ Giai hỏi:
- Vừa rồi hoàng thượng nói gì với ngươi?
Thẩm Mặc nhỏ giọng đáp:
- Chẳng có gì, hoàng thượng đã tẩu hỏa nhập ma, vài ba câu đã quay sang tu huyền.
- Ài, đúng thế, hoàng thượng ngày càng hoang đường, chẳng biết Đại Minh này còn hi vọng gì không?
Không ngờ ông ta bi quan như thế, Thẩm Mặc nói:
- Còn sư phụ, thiên hạ không loạn được.
- Dù ta còn rèn bằng sắt cũng chịu sao thấu.
Từ Giai lắc đầu:
- Huống hồ đồng liêu kẻ nào cũng có mưu đồ, loạn quốc không lo đoàn kết, còn đâm lén sau lưng ta, thật làm người ta chán nản.
Thẩm Mặc biết ông ta nói Cao Củng, nhưng không định xen vào, liền vờ như không hiểu.
Song Từ Giai không định tha cho y, nói thẳng luôn:
- Hôm qua Cẩm Y vệ đã giải Nhân Phù về kinh, đưa vào chiếu ngục tra khảo, ngươi đã nghe nói chưa?
Từ Giai gọi thẳng tên hiệu của Lưu Đào, nói rõ quan hệ thân mật đôi bên.
Thẩm Mặc kinh ngạc:
- Nhanh vậy?
- Có kẻ ngầm gây áp lực, sao chẳng nhanh.
Từ Giai lạnh lùng nói:
- Cao Túc Khanh giờ oai phong lắm, Cẩm Y vệ cũng phải nể mặt hắn.
Chiêu này của Cao Củng rất tuyệt, Lưu Đào ngoài nắm binh quyền, trong trấn áp Đô sát viện. Ông ta là tả đô ngự sử, có thể quay về bất kỳ lúc nào, cho nên đám ngôn quan đô sát viện luôn nương tay cho Từ đảng.
Nếu bảo Thẩm Mặc nói thì Từ Giai sai ở chỗ quá tham, biết tầm quan trọng của Lưu Đào thì đừng nên phái ông ta nắm binh, chẳng phải tăng thêm nguy hiểm sao? Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, y hiểu đau khổ của Từ Giai:
- Lưu Đái Xuyên đáng thương, văn võ song toàn, cả đời anh minh lại hồ đồ rơi vào cảnh này. Sư phụ, chúng ta có cách gì cứu ông ấy không?
Từ Giai dựa lưng vào ghế, lắc đầu:
- Nhân Phủ tuy oan, nhưng không thể cứu.
- Vì sao?
Thẩm Mặc không hiểu.
- Cao Củng nhìn như cương trực, nhưng trong lòng mưu kế gian hiểm. Ông ta dám công kích Lưu Đào trước mặt hoàng thượng, kỳ thực mục tiêu là ta.
Từ Giai ánh mắt âm trầm:
- Ông ta nghĩ ta nhất định sẽ cứu Nhân Phủ, cố làm hoàng thượng không vui, để hắt chậu nước bẩn lên người ta.
Thẩm Mặc thấy Từ Giai phân tích có lý:
- Ai cũng biết quan hệ giữa sư phụ và Lưu đại nhân, người mà khoanh tay ngồi nhìn, sẽ có kẻ nói ra nói vào.
- Đó là chỗ âm hiểm của Cao Củng.
Từ Giai thở dài bất lực:
- Cứu thì đắc tội với hoàng thượng, không cứu mất lòng đồng liêu. Chuyết Ngôn, ngươi có cách vẹn toàn không?
Thẩm Mặc nghĩ một lúc, nói:
- Xem ra chỉ có cách bỏ xe giữ tướng.
- Nếu bỏ quân tướng già này giữ được con xe lớn thì ta liều cũng được. Nhưng vấn đề là người ta đặt bẫy là để giết cả xe lẫn tướng.
Nói đi nói lại vẫn là tính bỏ Lưu Đào.
Thẩm Mặc tuy hiểu, nhưng không khỏi thất vọng, xem ra trong lòng vị thủ phụ này, chỉ cần giữ lấy thân có thể vứt bỏ bất kỳ ai. Y vẫn an ủi Từ Giai:
- Chính trường hay chiến trường đều không tranh thắng nhất thời, ai cười cuối cùng mới chiến thắng. Đành ủy khuất Lưu đại nhân, chỉ cần sư phụ ngồi vững, ông ấy còn có ngày trở lại.
- Mong là thế.
Từ Giai mặt nhẹ nhõm hơn:
- Chuyết Ngôn, có thấy ta tàn nhẫn không?
- Không phải sư phụ tàn nhẫn, mà là tranh đấu chính trị tàn nhẫn.
- Đúng thế.
Từ Giai gật đầu đồng cảm:
- Chuyết Ngôn này, ta có cảm giác một trận phong ba nữa sắp tới rồi.
Thẩm Mặc ưỡn thẳng lưng:
- Xin sư phụ chỉ giáo.
Từ Giai vuốt râu:
- Thả lỏng đi, cứ để kẻ khác khẩn trương, ngươi đứng ngoài xem náo nhiệt là được. Ngươi về kinh dưỡng bệnh mà, cứ về nhà nghỉ cho khỏe, đặt mình ngoài cuộc, đợi có kết quả hãy ra phục chức.
Thẩm Mặc lòng máy động, y cuối cùng xác nhận được, trong lực lượng luôn muốn đẩy mình khỏi trung tâm quyền lực có Từ Giai. Nhưng lão già này cao ở chỗ luôn làm ngươi nghĩ rằng ông ta muốn tốt cho ngươi. Cao, rất cao.
Có điều an bài của Từ Giai lại trúng ý Thẩm Mặc, y đỡ tốn nước bọt:
- Học sinh xin nghe sư phụ. Nhưng người ứng phó ra sao?
Thấy y ngoan ngoãn như thế, Từ Giai rất mừng, cười khà khà :
- Yên tâm,vỏ quít dày có móng tay nhọn.
~~~~~~~~~~~~
Đã tới giờ cơm, Từ Giai giữ Thẩm Mặc lại. Cơm xong Từ Giai bận viết thanh từ, còn y chuẩn bị về nhà ngủ bù, đêm qua gần như không ngủ, vừa rồi ăn cơm với Từ Giai thiếu chút nữa ngủ gật.
Thậm chí chẳng đợi về nhà, y dặn kiệu phu đi cho khẽ, ròi bỏ mũ ra nhắm mắt lại, ai ngờ vừa chợp mắt liền cảm thấy nhưu có người cho một gậy nổ đom đóm vào đầu, Thẩm Mặc đau đớn tỉnh lại, thì ra kiệu dừng đột ngột, làm y đập đầu vào vách kiệu.
Bên ngoài vang lên tiếng quát của Hồ Dũng:
- Điêu dân to gan, dám kinh động kiệu quan, mau bắt lấy.
Nhưng lập tức bị nhấn chìm trong tiếng người huyên náo.
Thẩm Mặc vừa xoa trán, vừa lắng nghe, bên ngoài hình như có rất đông người, tâm tình còn kích động. Y liền đội mũ lên, khôi phục uy nghiêm, vén rèm nhìn ra ngoài , thấy không khí bên ngoài đầy mùi thuốc nổ, mười mấy thị vị rút đao bảo vệ quanh kiệu, hỏi:
- Hồ Dũng, có chuyện gì.
- Tiểu nhân không biết.
Hồ Dũng quay đầu lại đáp:
- Để tiểu nhân đi đuổi bọn chúng.
Nói xong muốn sách đao đi tới.
- Đừng làm bừa.
Thẩm Mặc đã nhìn ra những người kia toàn là bình dân, đa phần là già cả phụ nữ, mặt bi thương, hoảng hốt, dìu đỡ nhau muốn xuyên qua thị vệ chặn kiệu quan.
"Ngu xuẩn!" Thẩm Mặc chửi thầm, đây đâu phải đông nam, kinh thành không phải chốn giương oai, liền gọi Hồ Dũng lại quát khẽ:
- Hỏi cho rõ nguồn cơn, đừng gây họa cho ta.
Hồ Dũng là người lanh lợi, chỉ là mời nhập kinh còn chưa kịp chuyển biến, bị đại nhân mắng liền tỉnh ra, thu đao lại, tới trước người dân hỏi:
- Các ngươi vì sao chặn kiệu đại nhân nhà ta?
- Xin đại lão gia cứu người.
Lão Hán đi đầu, tóc tái bù xù, mặt mang thương tích, hoảng loạn nói:
- Muộn thêm nữa bọn họ đánh chết người mất.
Thẩm Mặc đành xuống kiệu, các vệ sĩ vội vây quanh, Thẩm Mặc quát:
- Tránh ra.
Đuổi đám gia hỏa đó cách xa một chút, lại sai Hồ Dũng dẫn người đi xem. Y ôn hòa nói:
- Lão nhân gia có chuyện gì cứ nói, bản quan làm chủ cho ông.
Kỳ thực y đã thấy nha dịch Thuận Thiên Phủ còn cả binh sĩ ngự sử tuần thành, hiển nhiên là chuyện không nhỏ. Dù không muốn gây chuyện, nhưng lúc này không thể tránh đi, nếu không hình tượng sẽ mất hết.
Ông già thấy y còn trẻ, nhưng hồng bào trên người không phải giả, biết vị ngự sử đại nhân kia không lừa mình, liền đem hết mọi chuyện kể ra.
Thì ra là chuyện Ngọc đàn! Đám Vương Kim nhận hoàng lệnh, vờ vịt đi xem xét trong kinh, nửa tháng sau về bẩm báo, vạch ra trên bản đồ, hoàng đế phê chuẩn không chút do dự, lệnh Vương Kim cùng công bộ mau chóng khởi công.
Nhưng kinh thành người đông, muốn khởi công phải để người sống trước đó rời đi mới được, mà điều kiện bồi thường công bộ đưa ra không ai chấp nhận, kết quả hơn hai trăm hộ dân đến hạn mà không đi.
Sáng sớm nay quan sai Thuận Thiên Phủ như hổ báo xông vào, lệnh bọn họ chuyển đi trước chính ngọ, nếu không sẽ cưỡng ép.
Người dân nghĩ dưới chân thiên tử, quan phủ không dám làm càn, ai ngờ lần này tín nhầm. Quan phủ không những làm càn, còn cực càn, tới trưa, bọn chúng mang xe công thành tới.
Chẳng phải chiến trường, chẳng có kẻ địch, nơi đánh vào là chỗ dung thân của bách tính Đại Minh.
Thấy thế người dân tin, quan phủ lần này làm thật rồi, bọn họ sợ hãi quỳ xuống trước mặt quan binh cầu xin mấy quan viên đứng trong binh sĩ.
Đám đó phẩm cấp không cao, kẻ đứng đầu chỉ ngũ phẩm, nhưng lúc này là kẻ định đoạt tính mạng bách tính.
Đám quan viên đó trong lòng cũng chửi mắng cấp trên của mình, không dám ra mặt, bắt họ tới làm kẻ ác.
Áp lực của bọn họ cũng rất lớn, thấy bóng người quỳ trên đất ngày càng nhiều, kỳ quạn cấp trên giao cho đã qua, song chẳng hai dám hạ cái lệnh chết người kia. Đang sốt ruột đột nhiên thấy cửa ngõ náo loạn, một cỗ kiệu bốn người khiêng đi vào, mở đường là đội đèn lồng vàng, bên trên viết "phụng mệnh luyện đan". Chẳng cần nói cũng biết tên đầu sỏ tới.
Hai quan viên ngũ phẩm đứng đầu là Vương Tư Tề và Chu Đức Phù vội tới vén rèm, một trung niên nam tử tay cầm phất trần, mặc đạo bào đen, mũ vàng, trông chả giống tăng chả giống đạo, mặt thì đen xì như ai nợ hắn 800 đồng tiền.
Kẻ đó chính là Vương Kim, tuy hắn chưa từng xuất hiện, nhưng luôn phái đồ tử đồ tôn đi nghe ngóng, ai ngờ tới giữa trưa mà chẳng thấy có động tĩnh gì, không nhịn được đích thân tới nơi, biết nhưng vẫn cố hỏi:
- Bọn chúng chuyển đi chưa?
Vương Từ Tề thở dài:
- Ài, đám điêu dân này chơi trò vô lại không chịu đi, chúng tôi chẳng có cách nào.
Vương Kim hừ một tiếng:
- Hai vị không muốn làm kẻ ác chứ gì?
Hai người kia phủ nhận, mặt hắn vẫn âm trầm:
- Hôm nay là hạn cuối cùng, nếu để làm lỡ công việc của hoàng thượng, hai vị gánh tội nổi không?
Hai người vâng vâng dạ dạ nói không dám.
- Đồ vô dụng, uổng bộ quan phục trên người.
Vương Kim khinh miệt mắng, sau khi phát đạt, hắn rất thích mắng người, đặc biệt là đám quan tiến sĩ, cảm thấy không còn chuyện gì sướng hơn nữa:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chúng không chuyển chúng ta chuyển!
Vương Tư Tề thầm thở dài, hạ lệnh:
- Ra tay.
Chiếc xe công thành bắt đầu húc nhà, tiếng tường đồ sầm sầm vang lên cùng vô số tiếng khóc.
Trong tiếng khóc, mọi người kinh hoàng phát hiện ra, một ông già chạy tới trước xe, giang hay tay chắn trước nơ ờ duy nhất của mình.
- Dù sao cũng chẳng còn đường sống, cứ để bọn chúng đè chết đi.
Một tráng hán rống lên giận dữ, chạy như bay tới trước mặt ông già:
- Ông trời mù mắt rồi.
Ngày càng nhiều thanh niên chạy tới, xếp thành tường người trước ông già.
Xe công thành vẫn tiến tới, cách bức tường người chưa tới một trượng, binh sĩ điều khiển xe trở nên khẩn trương, nhìn về đám quan quân đằng sau, tốc độ chậm lại.
Đám quan quân tay ướt đẫm mồ hôi, chúng từng ức hiếp bách tính, nhưng chưa từng bao giờ nghĩ tới có ngày đích thân giết người cùng quê.
Chưa đợi quan quân ra lệnh, xe công thành dừng lại..
Mọi người thở phào, chỉ có Vương Kim điên tiết xuống kiệu chửi bới:
- Vô dụng! Một lũ vô dụng. Bắt hết lấy đám điều dân kia cho ta.
Một đám nha dịch cầm xích sắt xông tới, nhưng người dân biết mình bị kéo đi, xe công thành sẽ đập nát nhà, thà chết không chịu, hai bên ban đầu là xô đẩy, sau đó là đánh nhau.
Bên trong ngõ hỗn loạn, tình thế đã mất kiểm soát, một số phụ nữ ông già chạy ra, gặp kiệu của Thẩm Mặc, nên có cảnh vừa rồi.
Nói ra đúng là xui, Thẩm Mặc căn bản về nhà không cần đi qua đây, nhưng thấy y ngủ rồi, đám vệ sĩ tự ý quyết tránh khu huyên náo, đi vào ngõ yên tĩnh, ai ngờ càng gặp chuyện không yên lành.
Thẩm Mặc đã nghĩ rõ lợi hại, nếu trên triều mình vờ hồ đồ đã đành, những hôm nay chuyện chuyện xảy ra ngay trước mặt bao người, thái độ phải đúng mực, không thể sợ rắc rối mà quay đi. Thẩm mắng :" Đám phương sĩ kia quá ngông cuồng, đám Thuận Thiên Phủ thì quá hồ đồ." Liền lấy vẻ uy nghi tới hiện trường.
Khi Thẩm Mặc tới đã thấy có người tranh chấp với đám binh sĩ chắn bên ngoài, là viên quan ngũ phẩm, đang lớn tiếng quát trách:
- Hoàng thượng thiết lập ngự sử tuần thành là để đảm bảo an bình địa phương, các ngươi lại tiếp tay cho kẻ ác, thấy người dân gặp nạn, còn không cho người khác giúp.
Theo thông lệ, tránh ngự sử tuần thành ỷ thế ức hiếp dân, nó chỉ có quan giám sát ngự sử chính thất phẩm, là điển hình của loại chức thấp quyền cao. Cho nên việc quan viên ngũ phẩm dám quát mắng mình, tuần thành ngự sử Chu Hữu Đạo tất nhiên không coi vào đâu:
- Tôn giá là người nha môn nào? Xin hỏi tôn tính đại danh.
- Ta là lang trung hộ bộ Vân Nam thanh lại ti.
Quan viên kia nói lớn:
- Tên là Hải Thụy.
- Thì ra là Hải lang trung, thất kính thất kính.
Mồm Chu Hữu Đạo nói thế, nhưng tuyệt chẳng có ý kính trọng nào. Đương nhiên ai biết người ta sau này có thăng tiến không, nên cũng không muốn vô cớ đắc tội đồng liêu, kiêu nhẫn nói:
- Bên trong là công việc của hộ bộ, mong Hải lang trung đừng vượt quyền.
- Chúng ta làm quan, đương nhiên phải giải nạn trừ ác cho dân. Gặp chuyện bất bình tất nhiên phải xen vào.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Xin cho ta vào.
- Hải lang trung nói thật càn rỡ, trừ ác cái gì?
Chu Hữu Đạo toát mồ hôi, biết gặp phải đúng hạng gây chuyện thị phi, hắn càng quyết định không để Hải Thụy vào:
- Bên trong có công văn, ta đã xem qua rồi, bọn họ chỉ làm theo lệnh.
- Vậy đó là lệnh bừa bãi.
Hải Thụy mặt tối sầm:
- Ta chỉ thấy dưới chân thiên tử, con dân bị đuổi khỏi nhà, vườn tược bị hủy, hoàng thượng nhân đức sẽ không cho việc này xảy ra. Tránh ra.
Bị khí thế của hắn trấn áp, không ngờ đám binh sĩ bất giác lùi lại.
Chu Hữu Đạo vội quát lớn:
- Không được cho bất kỳ ai vào. Hải lang trung đừng ép người, nếu không ta đưa ông tới Đại lý tự, lúc đó thì rắc rối to đấy.
- Chu đại nhân oai phong thật.
Hải Thụy chưa kịp nói đằng sau đã có giọng lạnh lùng vang lên:
- Bản quan cũng muốn vào, hay là đưa cả ta tới Đại lý tự?
Chu Hữu Đạo thấy quan viên trẻ mặc đấu phục nhị phẩm, vì nghề nghiệp, hắn cực rõ các quan lớn trong kinh, biết ngay đối phương là ai, vội hành lễ:
- Bái kiến bộ đường đại nhân.
Hải Thụy thấy Thẩm Mặc cũng vội hành lễ.
Thẩm Mặc bảo hai người đứng dậy:
- Chuyện phát triển ngoài dự liệu, bản quan cho rằng cần cân nhắc, Chu đại nhân thấy sao?
Giọng y rất ôn hòa, cứ như người vừa rồi lên tiếng mỉa mai không phải là y vậy.
Chu Hữu Đạo mềm hẳn xuống, nói nhỏ:
- Đại nhân, Vương Kim tới rồi, tên gia hỏa này ỷ được hoàng thượng sủng tín, cắn càn như chó dại, ngài đừng xen vào vũng nước đục này.
- Đa tạ Chu đại nhân nhắc nhở.
Thẩm Mặc cười:
- Ta tự có tính toán, không gây phiền phức cho ông đâu.
Chu Hữu Đạo thấy điều nên nói đã nói, đối phương không nghe đành chịu, liền nhường đường, nhưng không theo vào.
Hai người cùng vào ngõ, Thẩm Mặc thấy cần nhắc Hải Thụy, nói nhỏ:
- Cương Phong huynh, với đám yêu đạo này cần dùng trí, không được dùng sức.
- Hạ quan hiểu.
Hải Thụy gật đầu tới trước một bước, trầm giọng nói với đám quan viên bên trong:
- Này, kẻ nào trông nom ở đây ra nói chuyện.
Thẩm Mặc toát mồ hôi, thế này mà là hiểu à, nếu không hiểu có phải là xông tới chém giết?
Mấy quan viên kia nhìn lại, thấy một viên quan ngũ phẩm, phía sau còn có viên quan nhị phẩm, tuy nhớ không ra là vị bộ đường nào, nhưng không dám chậm trễ, vội tới hành lễ.
Hanh lễ xong, Vương Tư Tề cẩn thận hỏi:
- Đại nhân là?
Ánh mắt vượt qua Hải Thụy nhìn Thẩm Mặc. Bọn chúng là quan tạp vụ trung hạ cấp, trừ đường quan của mình, không biết các quan lớn khác.
Hải Thụy chắn tầm nhìn của hắn:
- Ta hỏi ngươi đấy, ngươi nhìn người ta làm gì?
Vương Tư Tề xấu hổ cười hỏi :
- Đại nhân có gì chỉ giáo?
Hải Thụy nghiêm mặt hỏi:
- Ta đang hỏi ngươi, có phải có người tạo phản không?
- Hả?
Vương Tư Tề ngớ ra:
- Tạo phản? Làm gì có?
- Không tạo phản sao có quân đội và xe công thành, các ngươi tấn công nơi nào đấy?
Vương Tư Tề cười khổ:
- Chúng tôi không đánh trận, mà là tháo dỡ.
Hắn cẩn thận trả lời, Chu Đức Phù nhìn ra chuyện chẳng lành xen vào:
- Đại nhân xin cho bẩm báo, hoàng thượng muốn xây Ngọc đàn, Vương đại nhân đi khắp kinh thành chọn trúng chỗ phong thủy tốt này, đương nhiên là là phải tháo dỡ.
Rồi cười giả dối:
- Đại nhân muốn xem công văn không?
Hải Thụy không muốn gây rắc rối cho Thẩm Mặc, nên né tránh chuyện hợp pháp, chuyển sang đánh chỗ khác:
- Các ngươi đã an bài chỗ ở khác chưa?
- Đại nhân không biết rồi.
Vương Tư Tề đáp:
- Triều ta quy định, quan phủ trưng dụng nhà dần, chỉ trả tiền bồi thường.
- Bao nhiêu?
Vương Tư Tề ấp úng không nói ra, người dân bên cạnh không che giấu cho bọn chúng, phẫn nộ nói:
- Mỗi hộ mười lượng! Đại nhân đánh giá công bằng xem, thế này có khác gì ăn cướp không?
- Thật sao?
Hải Thụy nhìn Vương Tư Tề.
- Đây là lệ nhiều năm rồi, trước giờ đều thế.
Vương Tư Tề lí nhí đáp.
- Ngươi nói láo.
Một thanh niên mặc nho xam mặt đỏ bừng bừng nói:
- Đó là lệ định ra khi lập quốc, nhưng hiện giờ vật giá đã tăng lên hơn chục lần rồi. Thứ hỏi cả thành Bắc Kinh này có căn nhà nào dưới 100 lượng không? Chỉ trả 10 lượng không phải cướp thì là cái gì?
- Lệ là thế, ta không có quyền sửa.
Vương Tư Tề đánh liều nói:
- Các ngươi khó, ta cũng khó, mọi người đành chấp nhận vậy.
- Vậy vì sao năm ngoái mở rộng quan đạo, mỗi hộ đền bù 150 lượng; trưng dụng nhà dân ngõ Tiễn Lương được 200 lượng, sao tới chỗ này không được một phần mười?
+++
Chẳng hiểu sao, mình không ưa nổi tên Hải Thụy này.
- Có chuyện này sao?
Ánh mắt Hải Thụy trở nên sắc bén:
- Rốt cuộc kẻ nào đang nói dối?
Thấy có người chống lưng cho mình, người dân như trẻ nhỏ bị oan ức, tận tình khóc lóc cầu xin.
- Im hết đi.
Một giọng nói chói tên vang lên, mấy tên tiểu đạo sĩ xúm quanh một tên nam tử cầm phất trần xuất hiện.
- Ngươi là ai?
Hải Thụy lạnh lùng nhìn hắn.
Vương Tư Tề vội giới thiệu:
- Vị này là Vương đại chân nhân.
- Vương đại chân nhân là cái gì vậy?
Hải Thụy hừ một tiếng:
- Chưa từng nghe qua.
- Chân nhân húy Kim.
Vương Tư Tề nhắc nhỏ.
- A, thì ra là tên Vương Kim, ngươi là tên sĩ tử thi rớt ở Thiêm Tây, giả mạo phương sĩ, tạo tiên đơn giả, sơn rừa ngũ sắc lừa gạt thánh thượng. Ta đang muốn dâng tấu đàn hặc tên lừa đảo họa quốc ngươi, không mau mau về rửa sạch cổ đợi chém, chạy ra đây bêu mặt làm gì?
Hải Thụy miệng lưỡi lợi hại, chửi mắng xối xả một hồi, dập tắt khí thế của Vương Kim, làm hắn tức giận thở phì phì mãi mới chỉ tay run run nói:
- To gan.
- Không to gan bằng ngươi. Ngươi gan lớn chùm trời.
Hải Thụy lạnh lùng đáp.
- Ngươi ngông cuồng.
- Không cuồng bằng ngươi, ngươi là đồ điên cuồng.
Hải Thụy kinh bỉ.
- Ngươi ngươi ..
Vương Kim tức giận mãi mới nói tiếp được:
- Ngươi làm cái gì, chuyện này do ngươi quản à?
- Ha ha ha, bách tính chịu khổ, làm quan không quản chẳng lẽ đạo sĩ quản?
Vương Kim biết không cãi lại nổi hắn, hừ một tiếng:
- Nói chuyện hạng quan tí xíu như ngươi không ra lẽ được, ta nói với đại nhân nhà ngươi.
Mặc dù từ đầu tới giờ im lặng, nhưng không ai dám coi Thẩm Mặc là không khí, nếu không có y, đám Vương Kim chẳng thèm khách khí với Hải Thụy.
Vương Kim cũng có tính toán, biết phàm là quan lớn ắt tự trọng thân phận, không mồm mép như Hải Thụy, mình mang hoàng thượng ra là trấn á được, chắp tay với Thẩm Mặc nói:
- Đại nhân, lập Ngọc đàn là thánh ý, thuộc hạ ngài dám bịa chuyện phá dám, chẳng phải là tội khi quân sao? Ngài không thể bỏ mặc được.
Mọi người nhìn sang Thẩm Mặc, giang tay ra:
- Ông ấy không phải thuộc hạ của ta.
- Vậy vì sao lại đi cùng nhau, tôn giá là người nha môn nào?
Vương Kim rất bất ngờ.
- Trùng hợp mà thôi, bản quan chẳng có nha môn, là quan viên nhàn tản thôi.
Thẩm Mặc mỉm cười.
Vương Kim thở phào, khôi phục vẻ hung hăng:
- Sao, cũng muốn ôm rơm rặm bụng à?
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Ta không ôm rơm rặm bụng, ta phụng chỉ tới đây.
- Dọa ai đấy.
Vương Kim hoài nghi:
- Nếu là khâm sai thì mang thánh chỉ ra đây.
- Ta nhận khẩu dụ.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Vương chân nhân không tin đi hỏi hoàng thượng là biết thật giả.
Vương Kim bị khí độ ung dung của Thẩm Mặc làm luống cuống, nuốt nước bọt nói:
- Ngươi .. Ngươi là ai?
- Bản quan Thẩm Mặc phụng chỉ tới thị sát công trình Ngọc đàn.
Y không nói dối, Gia Tĩnh đế bảo nếu y rảnh rỗi tới xem qua, đừng để có kẻ lười biếng, bớt xén vật liệu, có điều Thẩm Mặc làm thế hoàn toàn là cáo mượn oai hùm.
Nghe Thẩm Mặc báo danh, người dân xôn xao:
- Ra là Lục Nguyên công, không phải lão nhân gia thay hoàng thượng đi quản đông nam à? Sao đã về rồi.
Người dân mặc dù có thiện cảm với nhân vật truyền kỳ này, nhưng nghe y phụng chỉ tới thị sát, lòng lạnh quá nửa :" Quan viên bao che nhau, Lục Nguyên công chẳng giúp chúng ta đâu."
Đám quan viên cả kinh, vội vàng quỳ xuống dùng đại lễ tham bái.
Chỉ có Vương Kim không rõ, hỏi nhỏ:
- Người này lợi hại lắm à?
Hắn tiến kinh chưa được hai năm, đúng lúc Thẩm Mặc tới đông nam, lại chuyên tâm lấy lòng hoàng thượng, không quan tâm tới chính sự, căn bản không biết y.
- Lợi hại.
Vương Tư Tề nói nhỏ:
- Chiêu bài lớn, quan hệ rộng, bản lĩnh cao, thiên sư nên khách khí với y một chút.
Chu Đức Phù cũng nói:
- Đúng đấy thiên sư, người này nói được làm được. Ngài là người ngoài quan trường không sợ y, nhưng mũ ô sa chúng tôi thì khó giữ.
Vương Kim nghe mỗi người một câu, biết đối phương không dễ đụng vào, liền chắp tay nói:
- Nếu đã cùng làm việc cho hoàng thượng, Thẩm đại nhân hãy khuyên đám ngu dân này. Hoàng thượng xây Ngọc đàn là câu Đại Minh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, chúng ta sao có thể vì số ít mà bỏ mặc số đông.
Hải Thụy hận không thể đánh cho hắn một trận:
- Xây một cái đàn là quốc thái dân an , vậy những quân thần trước kia ngu hết à?
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu bảo hắn bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Chân nhân nói đúng, Ngọc đàn vô cùng trọng yếu, cho nên cần phải cẩn thận.
Vương Kim gật đầu:
- Thẩm đại nhân đúng là kiến thức cao, không biết ngài có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không, ý kiến thì có.
Thẩm Mặc nhìn qua khuôn mặt đầy tuyệt vọng, thầm thở dài, rồi nghiêm mặt nói:
- Nơi này phong thủy rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể khởi công xây dựng.
Vương Kim nghi hoặc:
- Vì sao?
- Bắc Kinh là đế đô của Đại Minh, mỗi một thiết kế đều qua vô số bậc thầy phong thủy cân nhắc tính toán, bố cục dựa theo tinh tú, cho nên gọi là "tinh thần chi đô", Vương chân nhân chắc là biết.
Vương Kim vã mồ hôi, chẳng may là thật, phong thủy có vấn đề thì hoàng đế giết hắc là cái chắc, gian nan nói:
- Vậy ý đại nhân là gì?
Thẩm Mặc lấy mâu của người đánh thuẫn của người, ngươi nói đây phong thủy tốt nhất, ta nói có vấn đề, chỉ cần có tranh chấp, hoàng đế có mù quáng đến đâu cũng không cho khởi công. Người thời đại đó cực kỳ coi trọng long mạch, nó áp đảo tất cả đại sự.
Động thổ trong thành Bắc Kinh đã là phạm húy rồi, nên Thẩm Mặc tin, dù mình có nói bậy một hồi cũng khối kẻ bất an, từ đó sinh ra biến số. Huống chi được Đường Thuận Chi truyền cho quyển (tả), có không ít bản lĩnh, ít ra đủ lừa người.
Nhưng y tuyệt đối không nói ở đây, nghiêm mặt lại:
- Chân nhân đùa ư, nơi này người đông, sao có thể bàn cơ mật.
Vương Kim chưa từ bỏ:
- Vậy chúng ta nói chuyện riêng.
- Không cần , chúng ta về bẩm với hoàng thượng, sau đó quyết định ra sao đều nghe thánh ý, chân nhân không cần lo.
Vương Kim phát hiện ra Thẩm đại nhân ăn nói ôn hòa này còn khó chơi hơn cả tên Hải Thụy khắc bạc kia, phá hỏng chuyện của ngươi mà còn làm ngươi không tức nổi.
Chuyện chưa được định luận, chẳng ai dám làm nữa, thấy trời đã tối, đám quai sai đều khua trống rút lui, Vương Tư Tề nói nhỏ:
- Thiên sư, đợi mai bẩm rõ với hoàng thượng rồi hãy tính được không?
Vương Kim tức tối vung phất trần:
- Thẩm đại nhân, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hôm khác thỉnh giáo cao chiêu của ngài trước hoàng thượng.
- Sẵn sàng phụng bồi.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm đáp lễ.
Vương Kim tức tối quay đi, lúc này trời đã tối , Vương Tư Tề, Chu Đức Phù vội nhắc:
- Thiên sư cẩn ..
Chưa kịp nói hết thì Vương Kim đã vấp phải viên gạch ngã quay ra đất.
Vương Chu cùng đám tiểu đại sĩ vội vàng chạy tới đỡ Vương thiên sư, đưa hắn lên kiệu, cả đám cúi mặt chuồn mất.
Hải Thụy nhìn theo hướng chúng bỏ đi nhổ bãi nước bọt:
- Một lũ nịnh bợ.
- Cương Phong huynh bớt giận, trong kinh thành chuyện dơ dáy không kể hết, cứ giận thì chẳng phải giận chết sao?
Thẩm Mặc khuyên.
Hải Thụy còn định nói, nhưng thấy cư dân ùa tới liền dừng lại.
- Nếu không có hai vị đại nhân cứu giúp thì chúng tôi hôm nay tan nhà nát cửa rồi..
Ông già tóc trắng đi cầu cứu nói, người dân đằng sau gật đầu theo, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Thẩm Mặc nghĩ, nhất định là toàn khuôn mặt bi phẫn.
- Nhà nghèo của mọn, chẳng có gì tạ ơn, xin cho chúng tôi khấu đầu cảm tạ hai vị đại nhân.
Ông già run run quỳ xuống.
- Không được không được.
Hải Thụy vội đỡ ông ta dậy, nhưng không ngăn được người khác.
- Mọi người mau đứng lên đi.
Thẩm Mặc muốn tránh, nhưng người dân bốn phía quỳ xuống cả, tránh đâu cũng vô dụng, đành nói:
- Ta không nhận được cái quỳ này, triều đình làm việc không tốt mới để mọi người gặp kiếp nạn, ta thay triều đình xin lỗi mới phải. Nếu không đứng dậy, ta cũng quỳ.
Rồi làm bộ quỳ xuống.
Ông gia kia vội nói:
- Mọi người đứng dậy cả đi, không thể để đại nhân quỳ lạy chúng ta được.
Mọi người lúc này mới đứng dậy.
Thẩm Mặc bảo bọn họ yên tâm, bất kể cuối cùng có di dời hay không cũng sẽ không để họ thiệt. Được lời hứa của Thẩm đại nhân, mọi người yên tâm hơn nhiều, thấy đã tới giờ cơm, liền mời y tới nhà dùng bữa.
Thẩm Mặc khéo léo từ chối:
- Thôi thôi, trong nhà đã làm cơm rồi, đang đợi ta về đây.
Mọi người vẫn nhất định muốn mời, ông già kia lại đi ra:
- Được rồi, trong nhà tro tàn bếp lạnh, mời đại nhân ăn cơm chẳng biết phải đợi bao lâu, đại nhân cũng không thiếu một bữa cơm, mọi người có lòng là được.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Lão bá nói cực đúng, Cương Phong huynh chúng ta đi thôi.
Hai người cáo từ, lão hán kia còn dặn:
- Đại nhân vì chúng tôi kết oán, chúng sẽ báo thù đấy.
- Báo thù?
Hải Thụy mặt lạnh tanh:
- Ta còn chưa định tha cho bọn chúng đây.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Lão nhân gia đừng lo, tà không thắng được chính.
Ông già gật đầu cảm khái:
- Đúng đúng, lão hủ năm nay 68, đã thấy Lưu Cẩn, Nghiêm Thế Phiên, bọn chúng đúng là đã ngã cả, nhưng bách tính thì bị hại thảm rồi ... Mong lần này được nhìn đám yêu đạo xong đời.
- Không phải đợi lâu đâu.
Thẩm Mặc tự tin nói:
- Cứ tin ta.
- Đương nhiên tin đại nhân.
Ông già cười tươi:
- Tới lúc đó nhất định mời hai vị tới uống chén rượu mừng.
- Nhất định.
Thẩm Mặc và Hải Thụy cùng chắp tay tạm biệt.
~~~~~~~~~~~~~
Ra tới đường, Hải Thụy lo lắng nói:
- Đại nhân, có nên tranh thủ diện thánh không? Tránh cho tên ác nhân cáo trạng trước.
- Huynh hồ đồ rồi, cửa cung đã đóng từ lâu, trừ khi Vương nhân nhân biết thuật xuyên tường thật, nếu không hắn cũng phải đợi tới ngày mai.
Quan viên cấp bậc như Hải Thụy chẳng chút dính dáng gì tới hoàng thượng, vả lại hắn mới tiến kinh, chưa hiểu quy củ trong cung, chắp tay nói:
- Vậy đại nhân sáng mai tới sớm, nhất định không để chúng tranh trước. Nhà hạ quan phía trước, ngõ nhỏ kiệu không vào được, nhà cũng chẳng có chỗ ngồi, không mời đại nhân nữa.
- Qua mà không vào lão phu nhân sẽ trách tội, vừa khéo ta cũng có chút đồ bổ, mang biếu lão phu nhân.
Thứ đó là do thái giám hiếu kính, nhưng Thẩm Mặc đoán mình nói ra là Hải Thụy nhất định vứt đi.
Hải Thụy đành nói:
- Mời đại nhân.
Hai người vào ngõ, qua nhà thứ hai là tới nhà Hải Thụy, cửa khép hờ, hắn đi vào nói lớn:
- Mẫu thân, Thẩm đại nhân tới thăm người.
Sân rất nhỏ, Thẩm Mặc dặn vệ sĩ không cần theo, đi vài bước đã qua sân trới trước nhà rồi.
Hải lão phu nhân đẩy cửa đi ra, thấy Thẩm Mặc cười vui mừng:
- Cơn gió nào thổi đại nhân tới thế?
- Là gió nam, tiểu chất vừa về kinh, chạm chân xuống đất là tới bái kiến lão phu nhân ngay.
- Mau mau mời vào.
Lão phu nhân vẫn còn mắt tinh tai thính, cười nói:
- Lão thân đang bảo sao chim khách kêu, quả nhiên có quý nhân tới.
Vào trong, Thẩm Mặc khấu đầu với lão phu nhân, đó là thói quen rồi nên lão phu nhân cũng nhận, nhưng bảo Hải Thụy khấu đầu đáp lễ thay mình.
Hải Thụy mời phu nhân ra, Hải lão phu nhân cười tươi:
- Phải tạ ơn đại nhân mời Lý thái y giúp, Hải gia chúng tôi có hương hỏa tiếp nối..
Thì ra qua ba năm điều dưỡng, vợ Hải Thụy lại có mang.
- Mẹ, còn chưa biết nam hay nữ mà.
Hải Thụy ngượng ngùng nói.
- Cứ nói sợ gì, đại phu khám thai đều nói nhất định là tiểu tử.
Lão phu nhân bụng dạ rất tốt, chỉ mỗi cái miệng là dữ, thấy con dâu xấu hổ mặt cúi gằm, bà phất tay:
- Đưa vợ con xuống đi, giờ nó là công thần, phải đối đãi cẩn thận.
Hải Thụy vâng lời.
Hải Thụy đi rồi quay lại, lão phu nhân dặn:
- Tiếp chuyện đại nhân, ta xuống bếp làm vài món, Thẩm đại nhân không phải người ngoài, biết nhà ta ăn uống thế nào.
- Lão phu nhân đúng là hiểu tiểu chất, chỉ thèm trà thô canh nhạt, sơn hào hải vị không hưởng thụ nổi.
Lão phu nhân bị y nịnh cho cao hứng:
- Đại nhân đợi chút, lão thân đi làm ngay.
Lão phu nhân vừa đi, phòng liền trở nên yên tĩnh, Thẩm Mặc nhìn quanh, trong phòng chỉ có một cái bàn vài cái ghế, trên tường chẳng có đồ trang trí nào, vôi cũng bong tróc hết cả.
Thấy thế Hải Thụy nói:
- Tháng tư nhận lệnh, tháng sáu tiến kinh, tìm được phòng đã là tháng tám, định quét tường treo vài bức tranh tự vẽ, nhưng nghĩ sắp vào đông, thôi đợi xuân ấm hãy tính.
- Nhà này thuê một năm bao nhiêu, sống trong kinh có khó khăn hơn không?
Y biết cái kiểu quan như Hải Thụy, sống ở nha môn còn tạm, vào kinh phải thuê phòng, chắc chịu không thấu.
- Một năm tám lượng, phải tìm rất lâu mới có.
Hải Thụy giọng thấp xuống:
- Bổng lộc hạ quan là một năm 30 lượng, nhưng triều đình phát một phần bảo sao, mỗi tháng có hai lượng, ngay thuê phòng ăn uống còn chưa đủ, phải dựa vào mẹ già và vợ tới xướng dệt kiếm thêm.
Tuy chưa từng nói ra miệng, nhưng hắn coi Thẩm Mặc là bạn mới nói lời này.
- Người ta nói tri phủ thanh liêm ba năm kiếm mười vạn bạc trắng.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Huynh làm quan phụ mẫu tám năm mà nghèo rớt mùng tơi.
- Thứ tiền bất nghĩa không cần.
- Không thể vơ đũa cả nắm được.
Thẩm Mặc cười xấu hổ:
- Nhiều người giàu đâu dựa vào tham ô phạm pháp.
- Đại nhân là ngoại lệ, nhưng quan lại gia cảnh giàu có thậm chí còn càng tham lam.
Hải Thụy thở dài:
- Luôn có vài con quả trắng, nhưng chẳng ảnh hưởng thiên hạ toàn quạ đen.
Chạm đúng nọc hắn lại bắt đầu:
- Muốn trừ tham thành công, phải dùng lại nghiêm hình thái tổ, tham ô trên 60 lượng là tử hình, tịch thu gia sản , hai phần cho người tố cáo, đồng thời lột da nhồi cỏ, treo trong huyện nha, xem còn kẻ nào dám. .. Nhưng đó là suy nghĩ khi làm quan địa phương, tới kinh hạ quan dần thay đổi rồi.
- Thế thì tốt.
Thẩm Mặc lén lau mồ hôi, suy nghĩ nguy hiểm này bỏ là tốt nhất nếu không văn võ toàn triều thành người cỏ hết, ai ngờ y mừng quá sớm, Hải Thụy nói chắc nịch:
- Hiện giờ hạ quan biết mầm họa ở đâu, nếu không trị tận gốc, tham quan giết mãi không hết được.
Thẩm Mặc tim thiếu chút nữa ngừng đập, y biết Hải Thụy nói ai, không chỉ y mà chí sĩ thiên hạ, không ai không oán hận người đó, nhưng không ai dám nói ra, ngược lại còn vắt óc ca ngợi, lấy lòng.
Hải Thụy thì không hề khách khí chỉ thẳng ra:
- Thượng bất chính hạ tất loạn, chính vì có một vị hoàng đế không quan tâm tới chính sự, không cần biết tai họa dân gian, chỉ biết tu huyền hưởng lạc, tin dùng gian thần, cho nên Đại Minh mới thành ra thế này.
Hắn nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:
- Điều này hạ quan tin đại nhân biết, công khanh toàn triều cũng biết.
Thẩm Mặc bị hắn nhìn bối rối, không nói được lời nào.
- Đại nhận không phủ nhận là thừa nhận rồi, vì sao không ai dám khuyên bảo để hoàng thượng tỉnh ngộ?
Thẩm Mặc sờ mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ:
- Ai dám nói, không muốn sống nữa sao?
Hải Thụy không phục:
- Chẳng lẽ vì bảo vệ bản thân mặc cho dân gian đau khổ, mặc quân phụ đã sai càng sai? Đó là hành vi của thần tử, của quan viên làm cha làm mẹ sao?
Bao năm rồi mới lại có người lên tiếng giáo huấn trước mặt y. Thẩm Mặc giờ mới hiểu, một người nói chuyện có tự tin, không chỉ liên quan xuất thân của kẻ đó, đa phần tới từ đạo đức và tư tưởng.
- Cương Phong huynh cao ngôn diệu ngữ, thực sự nghe một buổi hơn mười năm đọc sách, có điều lời này ngàn vạn lần đừng mang ra ngoài.
Hải Thụy nghe thế buồn nản, thầm nghĩ :" Té ra mình nói uổng phí nước bọt." Nhưng hắn kỳ vọng rất cao vào Thẩm Mặc, kiên nhẫn nói:
- Đại Minh nay trong lo ngoài loạn, nếu như chúng ta không can gián quan phụ chăm lo việc nước, làm sao xứng với bách tính thiên hạ, sao xứng với liệt tổ liệt tông?
- Huynh nói đúng cả, nhưng hoàng thượng từ nhỏ si mê tiên đạo, tới nay đã gần 60 năm, bệnh đã ăn vào tận xương, nếu như chịu nghe khuyên bảo thì đâu tới nước này?
Thẩm Mặc thở dài.
- Đại nhân nói đúng, hoàng thượng bệnh tới nước này lời nói nhẹ nhàng không còn tác dụng nữa.
Hải Thụy tán đồng, nhưng hắn chấp nhận số mệnh, ưỡn ngực nói:
- Bệnh của hoàng thượng phải dùng thuốc mạnh mới được.
- Thuốc mạnh gì?
Thẩm Mặc như ngồi trên bàn chông, y cảm giác được, Hải Thụy muốn đùa với lửa rồi.
- Hoàng Thượng ăn cam thảo mấy chục năm, sớm bị loài ngon ngọt lừa cho không phân biệt được phải trái nữa. Chỉ có hoàng liên vị đắng mới khiến người tỉnh ngộ được.
Hắn đứng dậy vái Thẩm Mặc:
- Xin đại nhân dùng chuyện Ngọc đàn nói rõ phải trái với hoàng thường, đem hết hiện trạng Đại Minh nói ra, để hoàng thượng biết, quốc gia đã tới bờ vực nguy hiểm, nếu còn mê đắm tu huyền, không lo việc nước, xa lánh trung thần, thì ngày vong quốc không còn xa nữa.
- Thuốc này quá nặng.
Thẩm Mặc ra sức lắc đầu:
- Bệnh đã lâu ngày, cơ thể hao tổn, phải dùng thuốc trung hòa điều dưỡng, dần dần mà trị mới có hiệu quả ... Không gấp được.
- Sao không gấp cho được? Đại nhân đợi được, nhưng bách tính thiên hạ không đợi được.
- Quá vội hỏng việc, làm như lời của huynh hậu quả khó dự liệu ... Sinh tử của chúng ta chỉ là việc nhỏ, chẳng may bị đám tiểu nhân thừa cơ gây sóng gió tàn hại trung lương, chẳng phải làm người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng sao?
Thẩm Mặc gần như cầu khẩn:
- Không kích động được đâu Cương Phong huynh.
- Hạ quan không kích động. Trước kia triều chính rối loạn, ai cũng bảo tại Nghiêm Tung, giờ Nghiêm Tung đã chết, sao triều chính vẫn không khá lên, dân chúng vẫn khổ nạn trùng trùng? Vì mầm bệnh vẫn còn, hoàng thượng không tỉnh ngộ, Đại Minh vĩnh viễn vô vọng.
Hải Thụy nói từng chữ :
- Mọi người không can gián thì hạ quan làm! Tuy hạ quan chỉ là lang trung nho nhỏ, lời nói kkhông có giá trị, nhưng dùng máu rưới kim điện, để hoàng thượng động lòng, để làm gương cho bách quan.
Thẩm Mặc dù không biết lịch sử Đại Minh được là bào, nhân vật biết được càng đếm trên đầu ngón tay, không may trong đó có Hải Thụy, mà y còn biết sự kiện lưu danh sử sách của Hải Thụy là dâng sớ mắng hoàng đế.
Bi hơn hơn nữa, y không biết kết cục cuối cùng của Hải Thụy là gì, trên sách không nói, y cũng chẳng quan tâm, chỉ coi như câu chuyện mà thôi.
Nhưng hiện giờ chuyện xảy ra ở bên cạnh, câu chuyện thành thực tế trước mắt, với hiểu biết của y về hoàng thượng, Hải Thụy sẽ không được chết tử tế.
Điều này phù hợp với mệnh anh hùng, không xả thân vì nghĩa, sao được lưu danh mãi mãi?
Những lời của Hải Thụy còn làm Thẩm Mặc phát hiện mình đã ngày càng xa rời mục tiêu ban đầu, vì sao lại thế?
Vì y thiếu dũng khí.
Mặc dù đã làm rất nhiều chuyện, nhưng hoàng quyền bao phủ tất cả, những điều y làm chẳng qua xây thành trên cát, không tránh khỏi vận mệnh người đi cảnh tàn. Nhưng vì sợ hãi, làm mỗi lần cất bước về phương hướng đó, lại bất giác lùi lại.
Hiện giờ rõ ràng có một cơ hội để y tới gần mục tiêu hơn một bước, nhưng cái giá vô cùng thảm, làm hay không làm, có đáng làm hay không? Vấn đề này quanh quẩn trong đầu y.
Cả bữa cơm Thẩm Mặc đầu óc cứ để đâu đâu, món ăn thích nhất cũng không đụng đũa, qua loa vài miệng rồi cáo từ về phủ.
Hải lão phu nhân và Hải Thụy tiễn y ra tận cửa ngõ, nhìn kiệu đi xa mới về. Đóng cửa lại, lão phu nhân gọi con vào đông sương phòng, nghiêm mặt ngồi xuống bên cạnh bài vị trượng phu, bắt Hải Thụy quỳ dưới.
Hải Thụy tuy rất nghe lời mẹ, nhưng dù sao cũng đã trên 40 lại là mệnh quan triều đình, cảm thấy mất mặt lắm:
- Mẹ có chuyện gì thế?
- Cánh ngươi cứng rồi, ngay cả lời mẹ cũng không nghe nữa sao?
Hải lão phu nhân chống gậy hỏi:
- Hài nhi không dám, hài nhi làm sai điều gì, xin mẫu thân trách phạt.
- Ta hỏi ngươi, vừa rồi nói gì với Thẩm đại nhân?
- Không có gì.
Hải Thụy ngượng ngập nói:
- Tán gẫu mà thôi.
Hải lão phu nhân cười nhạt:
- Tán gẫu mà làm cho con cưng của trời như mất hồn, con ta miệng làm bằng thép mà.
- Có lẽ đại nhân có tâm sự, có lẽ là người không khỏe ...
- Thối lắm.
Hải lão phu nhân thô bạo cắt ngang:
- Giọng ngươi to như thế, ta ở bếp nghe rõ hết, sao dám nói mà không dám nhận.
- Mẫu thân đã biết sao còn hỏi.
Hải Thụy mặt đầy xấu hổ:
- Còn chỉ phát biểu ý kiến về quốc sự, Thẩm đại nhân không phải người ngoài, không sợ phiền toái gì đâu.
- Còn không chịu nói thật.
Hải lão phu nhân bị chọc giật thực sự rồi, run run chỉ mặt nhi tử:
- Vả miệng.
Hải Thụy tức thì tát mình một cái, thấy mẹ không bảo dừng, đành tiếp tục đánh, tính hắn cũng ương, người ta càng đánh càng nhẹ, hắn thì càng đánh càng nặng, một lúc sau mũi ứa máu.
Hãi lão phu nhân đứt từng khúc ruột, ôm bài vị cất tiếng khóc xé lòng:
- Lão gia, ông xem thằng nghịch tử muốn làm tim chúng ta tan nát, sao nó không để người ta yên tâm cơ chứ?
Thấy mẹ khóc ngất đi, Hải Thụy vội dựng tay, quỳ bò tới, ôm lấy chân bà:
- Mẹ, rốt cuộc hài nhi làm sai điều gì mà khiến người thương tâm như thế.
- Hải gia ta ba đời đơn truyền, nay mày lại sắp tuyệt tự rồi, mày có xứng với cha mày không?
Hải phu nhân vừa khóc vừa mắng:
- Ta thủ qua một tay nuôi mày khôn lớn, còn chưa được hưởng phúc ngày nào, mày lại muốn vứt mẹ ở lại mà đi, mày thấy mình có xứng với mẹ mày không?
Hải Thụy không biết nói gì, đành khóc trong im lặng.
Hải lão phu nhân tưởng mình làm con động lòng rồi, lau nước mắt nói:
- Con à, nghe mẹ nói một câu, nếu làm vạn tuế gia tỉnh ngộ, có mang cả nhà ta vào cũng đành. Nhưng chuyện này ngay quốc lão thượng thư còn không dám nói, con một viên quan nho nhỏ, bỏ mạng đi cũng như đá ném xuống giếng, vạn tuế gia sao chịu nghe? Dù có nghe cũng không sửa được.. Đừng quên chó không sửa được tính ăn phân ... Con à ...
Nghe mẹ nói như thế, Hải Thụy hết sức khổ sở:
- Mẹ, người từ nhỏ dạy hài nhi đọc sách, học thánh hiền. Không phải là muốn hài nhi vì dân vì nước, không thẹn với đất trời sao? Hiện giờ triều chính suy tàn, dân chúng lầm than, đám quan nhân kia chỉ biết bo bo giữ mình! Vừa rồi con nói với Thẩm đại nhân, mong ngài ấy can gián quân vương, làm việc đáng làm nhất thiên hạ. Ai ngờ ngài ấy một mực chối từ, xem ra hi vọng vào những người đó là không được nữa, hài nhi đành đứng ra, nếu không quân vương vĩnh viễn không hối cải, thiên hạ lê dân vĩnh viễn không có ngày giải thoát.
Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn hơn, vuốt ve khuôn mặt kiên cường của nhi tử:
- Mẹ cũng không bảo con đem cả tính mạng vào đó. Con à, nhà ta độc đinh, mẹ con vợ con còn đứa con chưa ra đời kia dựa mỗi vào con thôi. Nếu con có gì bất trắc, bảo chúng ta sống sao đây? Dù chết cũng ăn nói sao với cha con dưới suối vàng.
Hải Thụy có thể ưỡn thẳng lưng trước Thẩm Mặc, nhưng đối với người nhà mình, hắn chỉ có áy náy.
- Mẹ nghe thuyết thư tiên sinh nói, tất cả có vận số, trời đưa Nghêu Thuấn xuống, bốn phương bình an là do ban phúc; quân vương vô đạo, thương sinh cơ cực cũng là kiếp số thiên định, không phải phàm nhân có thể thay đổi được. Chẳng phải mẹ tham sống sợ chết, con vốn chẳng phải hợp làm quan, giờ tri phủ cũng đã làm rồi, chẳng phụ tài học. Nếu triều đình u ám, bỏ quan mà đi ... Ở Quỳnh Châu còn mấy mẫu ruộng cằn, đủ nuôi mấy người chúng ta, hưởng hạnh phúc gia đình chẳng hơn là bị dày vò sao?
Hải Thụy cuối cùng cũng gật đầu:
- Mẹ, con hiểu rồi, con không làm việc lỗ mãng đâu.
Hải lão phu nhân thấy lời khuyên không uổng, vui vẻ gật đầu, sờ gò má sưng vù của con, trách:
- Thằng bé này không biết nặng nhẹ, đó là mặt mình ...
- Không phải là mông người khác . ... Chứ gì ạ, con biết mà.
Lão phu nhân cuối cùng cũng cười, tiếng cười hai mẹ con phảng phất mang đi hết tất cả chuyện vừa xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
70 chương
79 chương
13 chương
69 chương
146 chương