Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 753 : Sống mái với nhau (3-4)
Thẩm Minh Thần quan sát Hồ Đại một lát, lắc đầu cười nói:
- Tướng tá rất phô trương, chỉ là cái tên, nhìn thế nào cũng không giống người có thân phận.
Hồ Đại suy nghĩ một chút, quả thật chưa nghe nói có quân quan trung cấp nào tên như thế. Hắn liền nhân cơ hội nói:
- Cả gan mời đại nhân ban thưởng tên.
Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:
- Càng lúc càng phát giác ngươi thích hợp, được thôi. . .
Suy nghĩ một chút nói:
- Ban thưởng ngươi một chữ Dũng, sau đó gọi là Hồ Dũng đi.
- Hồ Dũng. . .
Hồ Đại nghe vậy nhếch miệng cười nói:
- Quả nhiên phô trương hơn Hồ Đại nhiều.
- Trở lại chuyện chính, Hồ Đại. . . A không, Hồ Dũng. - Đợi hắn cao hứng xong, Thẩm Minh Thần lại nói: - Mục đích chuyến này của người là phải đi gặp một người.
- Ai?
Hồ Dũng lập tức tập trung tinh thần nói.
- Chính là người vưà mới để chạy, Lý Trân. - Thẩm Minh Thần cười nói: - Đại nhân chúng ta rất tưởng niệm hắn, cho nên bảo ngươi tặng một số lễ vật cho hắn.
- Lễ vật gì? - Hồ Dũng hỏi.
Thẩm Minh Thần vỗ vỗ tay, liền có hai thị vệ bưng mâm qua, đặt mấy thứ ở trên lên mặt bàn. Đó là một bao châu ngọc, hai vò rượu ngon, còn có một chùm táo đỏ, một chùm long nhãn. . . cùng với một bộ đồ.
Chỉnh lý mấy thứ này rồi, Thẩm Minh Thần lại đưa ra một phong thơ:
- Đây là thư của đại nhân đưa cho hắn, ngươi có thể xem trước, để trong lòng cũng có chuẩn bị.
Hồ Dũng không cầm bức thư, xẩu hổ cười nói:
- Nó biết ta, nhưng ta không biết nó.
- A.
Thì ra không biết chữ, Thẩm Minh Thần cũng không cảm thấy bất ngờ, liền nói:
- Không sao, để ta đọc cho ngươi nghe.
Thế là Thẩm Minh Thần đọc lại nội dung thư cho hắn, nói chung như bằng hữu thư từ qua lại thăm hỏi ân cần, cuộc sống ăn ngủ, cũng không có ngôn ngữ gì khiến cho người ta nghi ngờ.
Hồ Dũng nghe mà lòng buồn bực, Thẩm Minh Thần lại chỉ vào một góc y bào trên bàn nói:
- Ở đây còn một cái lạp hoàn(để bỏ mật thư).
Cũng luôn mãi căn dặn:
- Nhưng không đến thời khắc sinh tử thì nhất thiết không được tiết lộ. Khi vạn nhất tiết lộ thì nhất định nhớ kỹ hô lớn: ta đã cô phụ ân đức của kinh lược đại nhân, không thể hoàn thành đại sự ngài giao phó rồi!
Cuối cùng nói:
- mục đích để ngươi làm chuyện này chính là ly gián quan hệ giữa mấy tên trùm thổ phỉ, chúng ta không có khả năng dự liệu được toàn bộ tình huống, quan trọng nhất vẫn là hành sự tùy theo hoàn cảnh. . .
Hồ Dũng yên lặng gật đầu, thế mới biết nhiệm vụ của mình là gian khổ cỡ nào.
※※※
Mang theo hy vọng tha thiết của kinh lược đại nhân, Hồ Dũng độc thân lên đường, đối với phương vị đại thể của quân phản tặc ẩn núp quan quân cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, đại khái nó ở vùng Hạ Lịch, phương viên bên trong vùng núi trên dưới 100 dặm, chỉ bởi vì phản tặc phân tán tại các đỉnh núi, quan quân vừa đánh đến thì chúng sẽ sợ quá chạy mất, nếu như đại quân tiếp cận lại sẽ nghe tin mà động, trốn vào thâm sơn, cho ngươi không thể nào bao vây tiêu trừ. Hơn nữa trên núi hiểm yếu dễ thủ khó công, cố tấn công chỉ khiến tổn thất nhất định rất lớn, cho nên sau khi thương nghị cùng các vị tướng lĩnh, vẫn không có tiến quân tiêu diệt nơi này, để tránh đả thảo kinh xà.
Hồ Dũng một mình cõng bao đồ đạc, gánh trọng trách đi tới cảnh nội Hạ Lịch. So sánh với con đường mòn gồ ghề dẫn tới cái hang thổ phỉ, Long Nam bên kia quả thật là hoạn lộ thênh thang. Tốt xấu gì bên kia còn có chút bình nguyên thung lũng, bên này thì toàn là núi cao rừng rậm, đá mọc lởm chởm, ngẩng đầu tối đa cũng chỉ thấy vùng trời to như bàn tay, hai bên tai thì nhan nhản tiếng rít gào, như thể có quái thú ẩn núp bên người, thời khắc nào nó cũng sẽ lao tới xâm chiếm.
Hồ Dũng tuy to gan lớn mật, đi một mình trên con đường thế này trong lòng hắn cũng bồn chồn không ngừng, thỉnh thoảng có con chim ngói lao lên trời cũng dọa cho hắn giật mình. Đến đêm, trời rét khiến hắn run cầm cập, hắn liền lén uống rượu chống lạnh mà Lý Trân đưa cho. Vừa nếm thử mới phát hiện, nhân gian lại có rượu ngon như vậy. Thế là hắn nhịn không được mượn táo đỏ và long nhãn để "nếm" thử hết ngụm này đến ngụm khác -- nếu không phải nghe được có nói tiếng nói từ xa đến gần, hắn có thể uống hết cả một vò rượu rồi.
Gói lại số táo đỏ và long nhãn còn thừa, rồi qua loa nhét vào trong bao, Hồ Dũng nhô đầu ra từ sau cây đại thụ, thấy sáu nam tử eo dắt đao đang nói cười, dưới sự dẫn dắt của cây đèn lồng đi qua bên người hắn, cất bước về đằng xa.
Lúc này đã là nửa đêm, còn cầm dao đi lại thì ắt không phải là người tốt, Hồ Dũng suy nghĩ một chút, liền ném xuống bình rượu trong tay, một tiếng xoảng vang lên, thiếu chút nữa hù chết sáu người kia.
Đợi họ định thần lại, đèn lồng kia rọi tới, thấy một hán tử như thiết tháp cười khặc khặc đứng ở chỗ đó.
- Thằng chó chết nào đấy, hơn nửa đêm còn muốn hù chết người khác hả? - Tiểu đầu mục giơ đèn lồng quát mắng.
- Xin lỗi nhé. - Hồ Dũng ợ một tiếng, vẻ mặt chẳng đáng nói: - Muốn hỏi người các ngươi, biết Lý Trân ở đâu không?
Mấy người nhìn nhau, thầm nghĩ người này đầu óc có bệnh à, hơn nửa đêm lẻ loi một mình chạy tới đây tìm người? Tiểu đầu mục nháy mắt một cái với thủ hạ, rồi hắn nhe răng cười một tiếng:
- Kệ mẹ ngươi là ai, bắt rồi tính!
Nói đoạn mấy người liền như ong vỡ tổ ùa lên.
Hồ Dũng sớm đoán được trò này của chúng, thấy được sơn đạo hẹp, đối phương có nhiều người cũng không dàn ra được, hắn liền không tránh cũng không trốn, ngược lại chạy lên trước, bay lên tung một cước đá ngã một tên, thêm một quyền đấm gục một tên. Lúc này phác đao của hai tên đối diện cũng bổ tới trước mặt hắn.
Hồ Dũng đã tránh cũng không thể tránh, ngăn không thể ngăn. Hắn cũng không hoảng cũng không vội, ngửa mặt một chiêu Thiết bản kiều dán mình lên mặt đất, hai chân súc lực, một chiêu thỏ đạp chim ưng vào chính giữa ngực, đá hai tên văng ra xa, lại đụng ngã hai tên phía sau.
Hồ Dũng vừa mới đứng lên, liền nghe được sau đầu có tiếng gió, hắn không chút nghĩ ngợi lách người đi liền tránh được một đao phía sau...Thì ra là tên bị hắn đánh ngã lúc đầu, muốn nhân cơ hội đánh lén hắn. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chân phải của Hồ Dũng đã đá lên, một cước đá trúng huyện Thái dương của người đó, người đó ngửa đầu ra sau. Hồ Dũng không bỏ qua đuổi tới một bước, đá liền mấy cước như đá bao cát, vừa đánh còn vừa mắng:
- Nhiều người đánh một người, còn muốn đánh lén, ta thật coi thường các ngươi!
Sáu tên đại hán trong nháy mắt bị hắn đánh tè ra quần, lúc này mới triệt để chịu phục, dập đầu hô to hảo hán tha mạng. Hồ Dũng lúc này mới dừng chân, ngồi lên tảng đá ở ven đường, để cho họ xếp hàng quỳ gối trước mặt:
- Ta chỉ hỏi ngươi, các ngươi không nói thì thôi, cớ gì còn đánh người chứ?
Vân vê quai hàm nói:
- Chẳng lẽ Lý Trân kia thiếu tiền các ngươi?
Mấy người vội vàng lắc đầu như giã tỏi, rất sợ hắn lại điên lên đánh người.
- Thế các ngươi có biết Lý Trân không? - Hồ Dũng thổi râu mép trừng mắt hỏi.
- Biết, biết...
Mấy người lại gật đầu nói:
- Hắn là nhị đầu lĩnh của sơn trại chúng tôi.
- Nhà hắn ở đâu?
Hồ Dũng đi lòng vòng trong sơn lâm này đã hai ngày, vẫn là lần đầu tiên gặp được người, thật sự không muốn tìm kiếm lung tung nữa.
- Ngưu Vĩ sơn cách 10 dặm phía Bắc.
Mấy tên thổ phỉ một lòng muốn tiễn đi ôn thần nên cũng không giấu diếm hắn.
- Sớm nói không phải xong sao? - Hồ Dũng nhếch miệng cười, rồi vỗ mông đứng dậy, nói với tên tiểu đầu mục: - Lại đây, buộc hết họ lại.
Nhìn cương đao trong tay Hồ Dũng, tiểu đầu mục đành phải ngoan ngoãn nghe lệnh, đem năm thủ hạ hai tay bắt chéo sau lưng trói lại, sau đó cũng tự trói mình vào một gốc cây đại thụ.
Hồ Dũng kiểm tra, lại tự tay thắt cho chặt, nhìn tiểu đầu mục một cái, tiểu đầu mục khó xử nói:
- Ta không biết tự trói...
- Ai bảo ngươi tự trói?
Hồ Dũng cười mắng, đem bao quần áo trên người, còn có bình rượu đưa cho hắn, còn mình chỉ cầm theo cương đao:
- Dẫn đường.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu đầu mục, đi hết 10 dặm sơn đạo, rốt cuộc khi hừng đông thì tới được Ngưu Vĩ sơn trong truyền thuyết.
Hồ Dũng thở sâu, liền ngạo nghễ đuổi tiểu đầu mục kia đi lên bái sơn.
Quả nhiên sau khi rống lên hai tiếng đã hấp dẫn một đám lính tôm tướng cua chạy tới.
Thấy nhiều đao thương chỉ vào mình, tiểu đầu mục chỉ sợ ngộ thương, hét lớn:
- Ta của đội tuần tra, vị đại gia này muốn gặp nhị đương gia nên ta dẫn hắn tới đây...
Lại nói Lý Trân từ lần yến hội cụt hứng bỏ về đó, hắn cả ngày ở trên Ngưu Vĩ sơn của mình uống rượu đú đởn, thế nào cũng không chịu đến tổng trại lộ diện nữa. Thấy vết rách giữa hắn và đại long đầu càng lúc càng sâu, Loan Bân nhìn tại trong mắt, vội ở trong lòng, liền thường xuyên qua đây tìm hắn uống rượu, muốn dần dần giải nỗi khúc mắc cho hắn.
Lý Trân chung quy là chưa lõi đời, ý nghĩ đơn giản, bị tỷ phu nói ra nói vào cả ngày, hắn rốt cuộc không còn tức giận nữa. Hôm nay Loan Bân đang ở đây làm công tác tư tưởng cuối cùng, muốn hắn trở lại xin lỗi đại long đầu, ai ngờ Lý Trân chết vì sĩ diện, thế nào cũng không đáp ứng, hai người đang lằng nhằng thì bên ngoài có báo:
- Đại thiếu gia, có người đến tìm ngài.
- Hả, người nào? - Lý Trân đang không muốn nghe tỷ phu lải nhải, nghe vậy lập tức nói: - Dẫn hắn tới đây.
Hồ Dũng được mấy nam tử mặc y giáp đen áp giải đi vào phòng khách, hắn rõ ràng cảm thấy khí thế thân thủ của mấy người này, cũng không phải hạng tiểu la lâu có thể sánh bằng, xem ra chính là Hắc giáp quân trong truyền thuyết rồi, thầm nghĩ thảo nào một nhị thế tổ như Lý Trân cũng có thể xếp thứ hai trong hàng ngũ thổ phỉ, thì ra là có tiền vốn.
- Ngươi tên là gì? Là ai phái ngươi tới? - Một câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hồ Dũng bình tĩnh nói: - Không biết nói ở đây có tiện không?
- Đều là huynh đệ sinh tử của ta.
Lý Trân dẫm một chân lên ghế gập da hổ, một tay chống nạnh, đầy khí phách nói:
- Cứ nói đừng ngại.
- Tiểu nhân Hồ Dũng, kinh lược nhà tiểu nhân bảo tiểu nhân đến hỏi thăm sức khỏe của đại vương. - Hồ Dũng liền khom lưng thật sâu nói.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều ngây ra, Lý Trân giật mình hai chân đều nhảy lên ghế:
- Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa?
- Kinh lược nhà ta hỏi thăm sức khỏe của đại vương. - Lần này Hồ Dũng chỉ hơi hạ thấp người nói.
- Ngươi quả nhiên là do Thẩm Mặc phái tới? - Hai mắt Lý Trân dao động bất định: - Chứng minh thế nào?
- Ở đây có thư tự tay viết của kinh lược nhà ta.
Hồ Dũng lấy ra túi hành trang mang theo, từ đó lấy ra một phong thơ, cuộn lại rồi giao cho hắc giáp nhân bên cạnh. Người đó liền đem lá thư trình cho Lý Trân.
Lý Trân không nhận, mắt trợn trắng nói:
- Con mẹ nó ta biết chữ hả?
Rối nói với Loan Bân bên cạnh:
- Tỷ phu xem hộ cho ta cái.
Loan Bân liền cầm lấy rồi mở ra xem, chỉ là một phong thư rất bình thường, từ ngữ trong thư tựa như giữa bằng hữu kể ra nỗi nhớ nhung, thăm hỏi ân cần, thêm nữa là bảo người tặng quà cho hắn, ngoài ra cũng không có gì ngạc nhiên. Xem mấy lần cũng không phát giác có gì không thích hợp, Loan Bân lắc đầu nói:
- Thực sự là kỳ lạ, một quan lớn tam phẩm như hắn, chẳng lẽ ăn no rửng mỡ tặng quà cho thổ phỉ à?
- Hờ hờ, đây chính là nói rõ ta bất phàm. - Lý Trân lại cảm thấy mình rất hãnh diện: - Ngay cả quan lớn nhất Đông Nam cũng nịnh nọt ta như thế, những kẻ coi thường ta có phải mắt bị mù rồi không?
Nói xong ngạo nghễ hỏi Hồ Dũng:
- Mang quà gì cho ta đấy?
- Vốn có hai xe đồ sấy, còn có hai em mỹ cơ. - Hồ Dũng hàm hồ nói: - Kết quả nửa đường gặp phải thổ phỉ cướp mất, ta chạy thoát được, nhưng cũng chỉ còn một vò rượu, còn có bao quần áo này.
Những lời này cũng không phải là Thẩm Minh Thần bảo hắn nói, hắn chỉ là theo thường lệ ba hoa nói phét, bằng không thì cảm thấy keo kiệt quá.
Nói xong hắn gỡ bao đồ trên lưng xuống, kể cả cái bình rượu rồi giao cho người bên cạnh.
Lý Trân bảo người đặt đồ lên bàn, Loan Bân đi mở bao ra, hắn lại cầm lấy bình rượu, vừa mở nắp, một mùi hương rượu ngào ngạt liền bay ra. Lý Trân khịt khịt mũi vài cái, không khỏi đại hỉ:
- Chính là cái mùi này, ta nhớ nó chết mất!
Nói đoạn hắn cầm lấy bình rượu tu ừng ực một hồi, sau đó đưa nó cho Loan Bân:
- Nếm thử rượu chân chính đi, cái thứ chúng ta uống chỉ là nước đái mèo thôi.
Loan Bân cũng không để ý đến hắn, hai mắt xuất thần nhìn vào cái bao đã mở, thấy một đống châu ngọc trang sức, rực rỡ dưới ánh đèn, hiển nhiên đều là vật phi phàm. Hắn phân loại mớ vòng tai, nhẫn, dây chuyền này ra, kết quả có đủ tám bộ trang sức hoàn chỉnh.
- Vì sao là tám bộ hả? - Loan Bân không khỏi khó hiểu.
- Ta có một tỷ tỷ, bảy bà nương, đương nhiên phải nhiều thế rồi. - Lý Trân vẫn thờ ơ uống rượu: - Không ngờ quan lớn mà tâm vẫn còn tinh tế thế cơ đấy.
Trong bao ngoại trừ đồ trang sức còn có 2 vạn lượng ngân phiếu, vung tay mạnh mà tính toán chi li như thế, cũng chỉ có loại người thô lỗ như hắn còn có thể bình chân như vại cho được.
※※※
Loan Bân nghiêm mặt, nhìn bọc giấy bao cuối cùng, hắn trực giác đây mới là chỗ nghiêm túc của vở kịch này. Kết quả mở vừa nhìn thì thấy là một quả táo đỏ, còn có một trái nhãn.
- Ồ, còn có đồ nhắm nữa cơ à?
Lý Trân nhón lấy trái táo, đang muốn đưa vào miệng thì bị Loan Bân đưa tay hẩy đi, có chút tức giận nói:
- Chỉ biết ăn thôi, biết đây là có ý gì không?
- Sao có thể có ý gì? - Lý Trân ngượng ngùng nói: - Cho ta bồi bổ thôi mà...
Hắn cũng nhận ra đây là thứ để bổ khí huyết.
- Táo nhãn. - Loan Bân bất đắc dĩ nói: - Ngầm có ý là "nên sớm quy"
- Nên sớm quy? - Lý Trân sửng sốt: - Hắn muốn quy đi đâu?
- Quy hàng.
Loan Bân nhả ra hai chữ:
- Biết ngay là mèo chúc tết chuột sẽ không có hảo tâm gì rồi, tính phá hoại chúng ta từ dưới lên trên đây mà!
- Ta không phải đã nói qua, tuyệt đối sẽ không dựa vào quan quân hay sao? - Lý Trân vò đầu, lớn tiếng nói với Hồ Dũng: - Tặng bao nhiêu lễ cũng vô dụng!
Rồi hắn vung tay lên:
- Cút đi, đừng tới nữa, bằng không thì lần sau mơ tưởng trở lại!
Hồ Dũng không nghĩ tới nhiệm vụ hoàn thành nhẹ nhàng như vậy, hắn nhún nhún vai nói:
- Nếu ngài đã nhận được, vậy thì ta xin cáo lui.
Nói xong xoay người muốn đi khỏi.
- Chậm đã! - Lúc này Loan Bân lại lên tiếng: - Không thể để hắn đi!
Liền có người ra ngăn cản Hồ Dũng.
- Ài, tỷ phu. . .
Lý Trân khuyên nhủ:
- Hai quân giao chiến còn không chém sứ giả mà, nói gì thì cũng là ý tốt của người ta, chúng ta không tiếp nhận còn chưa tính, lại còn giam giữ người, thật sự không thể nào nói nổi mà.
- Ngươi đúng là đồ ngu mà! - Loan Bân thấy hắn còn u mê, tức giận nói: - Lời này chỉ có đại long đầu mới có thể nói, ngươi tính cái gì? Có tư cách đại biểu chúng ta gặp quan phủ sao?
Rồi chỉ tay qua Hồ Dũng:
- Nếu như thả hắn về, tội danh lén lút cấu kết với quan phủ này ngươi chẳng khác nào đã thừa nhận rồi, đây không phải là để cho đại long đầu có cơ hội hay sao!
Nhưng lời hắn nói Lý Trân cũng thấy hơi sợ, lắp bắp nói:
- Vậy, vậy làm sao bây giờ? Giết hắn hả?
- Thế chẳng khác nào tình ngay lý gian rồi còn gì, sao ngươi giải thích rõ ràng được? - Loan Bân nói: - Nghe ta, nhanh đem người này, còn bức thư, mấy thứ này giao cho đại long đầu đi.
- Như vậy. . .
Lý Trân có chút không vui:
- Chẳng phải tỏ rõ ta sợ hắn à?
Loan Bân hận không thể tát cho hắn một cái, vỗ bàn giậm chân nói:
- Là mặt mũi của ngươi quan trọng, hay là sự tồn vong của thất thập nhị trại chúng ta quan trọng?
Rồi nổi giận đùng đùng nói:
- Hai ngày ta nói muốn gãy lưỡi với ngươi rồi, lẽ nào một chút tác dụng cũng không có?
Lý Trân quả thật sợ tỷ phu hắn nổi giận, đành phải đầu hàng:
- Nghe lời tỷ phu hết, nghe lời hết không phải được rồi...
Cuối cùng vẫn đễ cho Loan Bân trói Hồ Dũng lại, cùng với lá thư và số quà tặng cùng nhau trình cho đại long đầu.
Hồ Dũng buồn như con chuồn chuồn, dọc theo đường đi luôn trừng mắt với Loan Bân, thầm nghĩ đều tại ngươi đa sự, nếu không lão tử may mắn quá quan rồi. Tuy nhiên hắn cũng biết, chuyến này vốn là là cửu tử nhất sinh, có Loan Bân, cũng có người khác đi ra quấy rối, chỉ có thể liều mạng một phen, cũng có thể lưu danh sử sách mà.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
316 chương
62 chương
7 chương
67 chương
7 chương
51 chương