Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 737 : Dương
Giờ đã là đầu tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng nực, ve kêu râm ran khắp trong ngoài hộ nhà nghèo. Nhưng trong đại viện của phú hộ, phủ nha không có âm thanh phiền nhiễu này, chẳng phải là đám ve khinh yếu sợ mạnh, mà vì có gia đinh cầm gậy đi giết hết thứ họa, làm phiền quý nhân.
Trong tĩnh đường dưới tùng bách phủ bóng, không khí lại hết sức trang nghiêm.
Tiếng thái giám tới từ Bắc Kinh truyền chỉ của hoàng thượng.
- Nam Kinh binh bộ thượng thư Trương Ngao già cả vô dụng, buông lỏng thuộc hạ, thất trách thất sát! Cách toàn bộ quan chức, đuổi về quê, vĩnh viễn không được dùng.
- Hộ bộ thượng thư Mã Khôn, xử trí thiếu thỏa đáng, khoanh tay nhìn binh biến, niệm tình lão thần công cao, miễn chức về nguyên quán, vĩnh viễn không dùng.
- Nam Kinh hộ bộ thượng thư Thái Hành, già cả lú lẫn, không gánh được trọng trách, về quê tĩnh dưỡng.
- Nam Kinh hộ bộ hữu thị lang Hoàng Mậu Quan, tuy liêm chính, nhưng không biết cương nhu điều hòa, chỉ biết khắc nghiệt, gây binh loạn, đáng phải nghiêm trừng. Nhưng cương liệt tự sát, cũng là đáng khen, bỏ qua sai phạm, ưu tuất gia quyến, để đề cao khí tiết.
Tiếp đó là bãi chức mười mấy người nữa, gần như thay máu toàn bộ hộ bộ Nam Kinh.
Thẩm Mặc đứng bang quan chẳng thể không kinh ngạc, với kinh nghiệm của y, sự kiện này xử lý kịp thời, lại không nguy hoại quá lớn, đáng lẽ chỉ xử phạt là cùng, không đến mức đãi ngộ thế này.
Thẩm Mặc nghĩ vỡ đầu cũng không tìm thấy sự kiện tương tự trong trăm năm qua. Kinh ngạc hơn, ba vị thượng thư mất chức đều là thân tín của Từ Giai.
"Xem ra ở Bắc Kinh lại nổ ra một cuộc long tranh hổ đấu rồi, không thể lơi lỏng theo dõi Bắc Kinh, nếu không mọi nỗ lực sẽ thành uổng phí hết." Thẩm Mặc thầm nghĩ.
Vậy kinh sư rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Từ Giai không thể giữ nổi tam đại kim cương của mình.
Nói ra là do ông ta tự vác đá đập chân minh. Đám Mã Khôn, Trương Ngao là thân hữu của Từ Giai, trong giai đoạt đấu tranh quyết liệt với Nghiêm Tung, thấy Triệu Trinh Cát, Cát Thủ Lễ bị cha con họ Nghiêm hãm hại, để bảo vệ nguyên khí triều đình cũng như bảo toàn thực lực, ông ta đưa họ tới Nam Kinh tránh nạn.
Khi Nghiêm đảng bị hạ, Từ Giai muốn điều bọn họ về Bắc Kinh, nhưng chức vị cao đề đã có chủ cả, hơn nữa đều là công thần giúp ông ta lật đổ Nghiêm đảng, không thể vắt chanh bỏ vỏ, nên phải đợi có người chủ động xin từ chức mới được.
Đợi mãi, đợi mãi tới đầu năm nay hộ bộ thượng thư Phương Độn 80 tuổi xin cáo lão hồi hương lần thứ hai mới được phê chuẩn.
Từ Giai thấy có chỗ trống, lập tức thao tác, thuận lợi đưa Mã Không về, tuy nói là điều ngang, nhưng từ Nam Kinh tới Bắc Kinh, rõ ràng là thăng chức rồi.
Nhưng Nam Kinh sinh biến đúng vào lúc quan trọng đó.
~~~~~~~~~~~~~
Mấy năm gần đây thời tiết phương bắc ngày càng bất thường, mùa đông cực lạnh, mùa hè cực nóng, mưa ngày càng ít, mùa xuân vừa quan từ tháng hai tới nay chỉ có đúng một trận mưa, mấy nghìn dặm quanh Bắc Kinh mất trắng, người dân khóc khô nước mắt, quan địa phương cuống lên, ngày dâng ba lần tấu, xin giảm thuế, xin chẩn tai, báo thiên tai, chất đống ở nội các.
Ngoài trường thành hình như cũng bị ảnh hưởng, gia súc chết hàng loạt, bọn chúng cướp bóc càng điên cuồng, cảnh báo từ cửu biên không ngày nào không gửi tới nội các.
Rắc rối từ đông tây nam bắc dồn hết cả vào nội các, chính xác là lên một mình Từ Giai.
Mặc dù mùa xuân từng bổ xung Nghiêm Nột vào nội các hiệp trợ, nhưng ông ta giữ đúng tôn ti, bảo ông ta làm việc nhất định làm cực tốt, nhưng tuyệt đối không chủ động ý kiến.
Trương Cư Chính thì tới các tỉnh chẩn tai rồi, mọi chủ ý đều do Từ Giai quyết, bận tới hoa mắt chóng mặt.
Nghe tin Nam Kinh binh biến, Từ Giai chẳng chú ý nhiều, ông ta tin Thẩm Mặc xử lý tốt, vị môn sinh của ông ta đã trải hết sóng to gió lớn rồi, không thể lật thuyền trong rãnh được.
Quả nhiên tin tức bình loạn nhanh chóng gửi về, Từ Giai ngoài vui mừng còn tính toán xử phạt quan viên tương quan, định hạ lương giáng chức thôi, chẳng có gì ... Đương nhiên vẫn phải có vài cái đầu rụng xuống.
Vì thế Từ Giai lật danh sách xem xét, Hoàng Ngạc chủ sự quân khố hộ bộ Nam Kinh, nhân vật nhỏ không có quan hệ thành vật hi sinh.
Từ Giai không lệnh thẩm tra, chỉ cần người này có chút dấu vết tham ô, là lấy tội danh tham ô quân lương khiến binh sĩ nổi loạn, giết để vỗ về lòng quân.
Cân nhắc nhiều lần, Từ Giai thấy cách xử phạt của mình sẽ được đại đa số quan lớn chấp nhận, vì thế lệnh chiếu đó mà làm.
Tuy hơi độc đoán, nhưng gần hai năm qua hoàng thượng mang bệnh, chán chính vụ, quốc gia đại sự giao cả cho Từ Giai, để ông ta thoải mái làm.
Từ Giai hoàn toàn không ngờ có người dám chất vấn quyết định của ông ta, nhưng tục ngữ nói đúng, lúc đắc ý cũng là lúc chôn xuống mầm họa. Có người ngứa mắt với hành vi bài trừ kẻ khác phái, bồi dưỡng thân tín của ông ta, tất nhiên trong đó có Cao Củng.
Có điều quyền thế của Từ Giai quá lớn, Cao Củng không dám đơn độc đối đầu, nhưng khi có một người phục chức về triều, ông ta tìm được đồng minh.
Người này tên Quách Phác, người An Dương Hà Nam, lại bộ thượng thư trước năm Gia Tĩnh thứ 40, vài tháng trước khi Thẩm Mặc về kinh, cha ông ta mất, phải về chịu tang, năm ngay mới quay lại.
Đúng lúc Nghiêm Nột nhập các, Cao Củng chuyển làm lễ bộ thượng thư, có ghế trống cho ông ta, ông ta liền quay lại lễ bộ thượng thư.
Kỳ thực đây cũng là do Từ Giai an bài, thấy Cao Cùng làm thiên quan uy hiếp quá lớn, nên cho ông ta an nhàn một chút.
Từ Giai giỏi mưu mô, gần như chưa từng phạm sai lầm, tưởng mình giúp Quách Phác sẽ được người ta cảm tạ ơn đức. Nhưng lần này ông ta sai rồi, thứ nhất Quách Phác là đồng hương kiêm hảo hữu của Cao Củng, thứ hai làm bạn được với Cao Cùng nhất định cùng cái tính thối kia, cùng không ưa gì Từ Giai.
Quách Phác mấy chục năm làm quan thanh liêm, thanh danh cao, được hoàng đế tin tưởng, năm xưa chẳng nể mặt cha con Nghiêm Tung mà chúng không làm gì được. Thấy trong triều thay đổi thủ phụ mà vẫn cứ độc đoán như cũ, trong lòng tức giận.
Chả hiểu có phải người Hà Nam nóng tính hay không, ông ta và Cao Củng tính khí giống nhau, thường cùng uống rượu chửi rả Từ Giai ...
Ít nhất ở giai đoạn này, hai người họ phản cảm với Từ Giai là do sợ lại giống thời cha con Nghiêm Tung chuyên quyền, không phải do thù oán cá nhân.
Kết quả xử lý binh biến lần này vừa có, Cao Củng và Quach Phác nổi giận, Từ Giai thiên vị thân tín tới mức không còn coi ai ra gì nữa .
Chấn Vũ Doanh do Trương Ngao chiêu mộ, Trương Ngao huấn luyện mà chỉ bị phạt một năm bổng lộc, hạ hạ cấp. Mã Khôn lại như không có chuyện gì tiếp tục tới Bắc Kinh nhậm chức.
Pháp luật triều đình ở đâu?
Quách Phác vỗ bàn:
- Phải trị lão ta, nếu không lại có một Nghiêm Tung nữa.
Cao Củng hơi do dự:
- Từ Giai gian ngoan xảo quyệt, chỉ e hai ta không phải đối thủ.
- Sợ cái b... Hai ta liên hợp dâng tấu, lão ta không đề phòng, chẳng nhẽ hạ được.
Cao Củng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Ta có một sát chiêu, huynh tham khảo xem ...
Thế là hai người thì thầm thảo luận.
~~~~~~~~~~~~
Thời đại đó, hoàng đế là thiên tử, cho nên thời tiết biến hóa được coi là điềm báo của trời cao.
Dù có là một vị hoàng đế vô thiên vô địa, vô luân vô lý như Chính Đức còn chẳng dám coi nhẹ thứ này, càng chẳng nói đồng chí Gia Tĩnh cuồng nhiệt với tông giáo.
Sau liên tục 81 ngày không mưa, Gia Tĩnh đế truyền chỉ, triệu nội các đại học sĩ, chư vị thương thư vào cung Thánh Thọ hỏi chuyện. Nghe hoàng đế nói ra lo lắng, Từ Giai an ủi:
- Thánh thượng minh xét, trời hạn không mưa đều là an bài của trời cao, chỉ cần hoàng thượng nhân từ , bách quan cần mẫn yêu dân, trời cao có đức hiếu sinh sẽ không dồn người dân vào chốn nước lửa.
Rồi nói ra kế hoạch chẩn tai, làm Gia Tĩnh đế rất hài lòng, ít ra bách tính không loạn được.
Nhưng muốn giải ý trời cần có nhân sĩ chuyên nghiệp, vì thế Gia Tĩnh đế nhìn Khâm thiên giám Kim Cung:
- Khanh thử nói xem.
Kim Cung quỳ dưới đất, đầu ngẩng cao, giọng trầm vang:
- Khởi tấu hoàng thượng, hạn hán là cảnh báo của trời, không thể chỉ dựa vào chẩn tai mà tránh được.
Gia Tĩnh đế tức thì khẩn trương:
- Trời cao có cảnh báo gì?
-o0o-
- Hạn là dương, thủy là âm, người đại hạn, dương diệt âm. Người đại thủy, âm diệt dương. Hiện giờ trời hạn to, cảnh cáo trong triều dương khí quá mạnh, đã tới mức diệt âm rồi.
- Tại sao?
Gia Tĩnh hỏi vội.
Kim Cung hoàn toàn liều mình rồi, nói lớn:
- Thánh nhân nói "âm dương phải điều hòa, chỉ dương không sinh, chỉ âm không trưởng", tức là nói thiên tử không thể thiên vị, thân dương mà xa lánh âm, phải đối đãi giống nhau, để nó tương sinh tương khắc mới mưa thuận gió hòa. Nếu chỉ biết dương mà bỏ mặc âm, sẽ xuất hiện mặt trời đỏ rực chiếu khắp vạn dặm..
Lời này làm tất cả mọi người nghe được kinh ngạc, không ngờ tên Kim Cung này dám to gan như thế, công khai tuyên bố có người chuyên quyền dẫn tới hạn hán, lại nói rành rọt như vậy làm người ta khó tin.
Từ Giai vốn nóng trán lấm tấm mồ hồi, lúc này mồ hôi càng chảy xuống mắt, nhưng ông ta vẫn mở to mắt nhìn kẻ dám ăn gan báo đột nhiên nổ pháo tấn công mình.
Gia Tĩnh vốn ngủ gà ngủ gật, nhưng bị Kim Cung làm tỉnh như sáo, đôi mắt dài ánh lên sự lạnh lẽo:
- Đại thân bên cạnh trẫm đều ở đây cả, hôm nay đều ở đây, ngươi nói xem kẻ nào là "dương" được trẫm thiên vị?
Kim Cung dập đầu nói:
- Thần chỉ nhìn thiên tượng mà nói, không dám bình luận các vị đại nhân.
Kỳ thực cần gì nói là ai chứ.
- Trẫm bảo ngươi nói.
Gia Tĩnh hất văng chén nước trước mặt.
Kim Cung sợ tới run rẩy, dập đầu tới chảy máu, nhưng cắn chặt răng không nói một lời.
Gia Tĩnh cười gằn:
- Ngươi không dám nói thì trẫm nói hộ ngươi, bên cạnh trẫm ai quan chức cao nhất người đó
Kim Cung không dám ngẩng đầu lên nữa.
Từ Giai cũng từ đôn gấm xuống, quỳ bất động trước mặt Gia Tĩnh đế.
Tất cả đại thân đều quỳ xuống, thái giám , thậm các đại hán tướng quân cũng phải quỳ, thầm nghĩ :" Mới sống yên vài ngày, sao đột nhiên lại loạn rồi."
***
Đại hán tướng quân: Vệ sĩ điện đình, cao thủ trong cao thủ của Cẩm Y vệ, hộ vệ sát sườn hoàng đế.
Gia Tĩnh đế suy nghĩ cũng không khác là bao, nhưng áp chế tình cảm, chậm rãi nói:
- Đứng dậy đi, quỳ làm cái gì?
Các vị đại thần nhìn sang Từ Giai, nhưng ông ta vẫn quỳ, chẳng lẽ sợ hãi quá độ?
- Đứng dậy đi Từ khanh...
Gia Tĩnh đế lại gọi lần nữa:
- Khanh có oan ức lớn thế nào cũng đứng dậy nói ...
Lời chưa dứt thấy Từ Giai người ngã ra, không ngờ đã ngất xỉu.
- Ngự y, mau truyền ngự y..
Trong cung náo loạn, may là hoàng đế cả ngày sinh bệnh, ngự y luôn sẵn sàng, tới bên kiểm tra một lượt bẩm báo:
- Thủ phụ không sao, chỉ do mệt mỏi, lo lắng quá độ, dẫn tới mất ngủ, suy nhược, sau đó là bị kích thích máu dâng lên đột ngột, cơ thể không chịu nổi ngất xỉu, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.
Đại điện lặng ngắt, Gia Tĩnh nhìn Từ Giai tóc bạc phơ không còn sợi tóc đen nào, vành mắt ươn ướt, nói:
- Hai năm qua sức khỏe trẫm không tốt, triều chính dựa vào một mình Tồn Trai chống đỡ, các ngươi không quản gia, không biết dầu mỡ gạo muối quý trọng, một quốc gia lớn như thế, bao chuyện phải bận tâm, mệt như lừa kéo cối xay, sao thành kẻ mang dã tâm?
Rồi phất tay:
- Bắt giam Kim Cung, thấm vấn xem kẻ nào bảo hắn nói thế. Ai dám lấy chuyện này ra nói, vào chiếu ngục làm bạn với Kim Cung.
Chúng thần rùng mình lui ra, rời khỏi cung Thánh Thọ, Cao Củng và Quách Phác nhìn nhau nở nụ cười thắng lợi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cẩm Y vệ điều tra phát hiện Kim Cung không có quan hệ với bất kỳ đại thần nào, thoát khỏi tội "bị người sai phái" , " bày kế hãm hại", tra đi tra lại tội danh cuối cùng là "suy bừa đoán bậy", cho về nhà ngồi mát.
Nhưng trên đời tuyệt đối không có chuyện gì vô duyên vô cớ, Kim Cung liều mạng đối phó với Từ Giai là có nguyên nhân, nhưng người biết cực ít.
Vì Cao Củng chưa bao giờ che giấu phản cảm với Từ Giai, cho nên học sinh ông ta chuyên môn kể chuyện ai đó ghét Từ Giai ra sao, song Cao Củng ngoài thô hào, trong tinh tế, người khác coi là chuyện tán gẫu. Ông ta lại đi truy tra thực hư, đãi vàng trong cát kiếm thứ có thể lợi dụng.
Năm ngoái học sinh ông ta kể Kim Cung gần đây thường uống say chửi bới cha con Từ Giai, ông ta liền nghe ngóng , thì ra cha vợ Kim Cung bị tên ác nô nhà họ Từ cướp đất đai đánh chết, vợ Kim Cung hay tin sản nạn qua đời ... Ba mạng người này bị Kim Cung tính hết lên Từ Giai, chỉ uống say chửi bới đã là lý trí lắm rồi.
Cao Củng liền chú ý, nhưng chưa nghĩ ra dùng thế nào, cho nên chỉ bảo học sinh giữ liên hệ với Kim Cung, nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của hắn. Kết quả từ khai xuân tới nay trời hạn hán, Cao Củng liền sử dụng con cờ dự phòng này ...
Vì thế hai người định kế một loạt kế, thuyết phục Kim Cung là mắt xích quan trọng. Cao Củng sai học sinh liên hệ với Kim Cung, thù hận của hắn với Từ Giai không phai nhạt theo thời gian, mà ngày càng khắc cốt ghi lòng, không cần suy nghĩ đồng ý ngay, nên mới có cảnh chỉ gà mắng chó ở đại điện.
Cao Củng cao minh ở chỗ không thừa thắng truy kích, vì nếu lúc này kích động để lộ, nhất định sẽ bị Từ Giai chơi chết. Từ các lão "độ lượng như biển" sẽ không báo thù ngay đâu, nhưng ngươi sẽ chết mà không biết chết thế nào, cứ nhìn kết cục của Viên Vĩ là biết.
Nhưng dù không động thủ Từ Giai cũng đủ khốn đốn, trước tiên là bị đưa về phủ nghỉ ngơi, sau đó là bị mệt mỏi tích lũy lâu ngày phát bệnh, mười mấy ngày không rời giường, người gầy như que củi, làm Trương Cư Chính về kinh báo cáo chảy nước mắt:
- Sư phụ, người phải vượt qua ...
- Ta không chết được đâu, sức khỏe ta ta tự biết, lần này chưa thể lấy được cái mạng già này.
- Thế thì tốt.
Trương Cư Chính nghẹn ngào:
- Không biết kẻ nào ác độc như thế, sư phụ bỏ hết tâm huyết vì triều đình, bọn họ lại đâm sau lưng người.
- Ha ha, chuyện bình thường thôi.
Từ Giai mỉm cười:
- Vi sư đã làm kinh quan trên 40 năm, cận thần thiên tử 20 năm, quen nhìn đại thần chấp chính thăng trầm, hiểu ra một đạo lý. Bất kể ngươi cẩn thận bao nhiêu, có mối quan hệ tốt thế nào, chỉ cần lên làm thủ phụ sẽ có vô số kẻ địch, vì ngươi thành kẻ chắn đường bọn họ, không gạt ngươi đi làm sao mà leo lên được.
Ông ta nói ra câu cảm nhận sâu sắc:
- Muốn kết cục tốt đẹp phải biết lui đúng lúc, cứ ở lỳ không đi khẳng định làm người ta thù ghét, sớm muộn cũng gặp họa.
Trương Cư Chính nghe mà thê lương, hắn cảm nhận được, sư phụ miệng nói không sao, nhưng lòng bị thương tổn. Im lặng cùng sư phụ một lúc hắn mới hỏi:
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Chờ xem biến cố đi, hôm đó Kim Cung nói bậy một hồi, làm không biết bao nhiêu kẻ đang chăm chăm nhìn vào, kiếm chứng cứ chuyên quyền của ta. Lão phu muốn tĩnh dưỡng một thời gian, ngươi đứng lo. Làm tốt vào, chẩn tai ra sự rèn luyện với ngươi, chuyên tâm một chút, đừng để bị người ta bỏ lại quá xa.
Trương Cư Chính biết Từ Giai nói tới Thẩm Mặc, gật đầu:
- Học sinh biết, mình thiếu thực tế chính vụ sẽ học tập chuyên chú.
- Tốt, tốt.
Lúc này gác cửa vào báo Quách Phác tới cầu kiến, Từ Giai bảo Trương Cư Chính tránh đi rồi mời Quách Phác vào. Quách Phác là người mau mắn, hỏi thăm vài câu rồi nói vài đề:
- Lại bộ đã định ra xử phạt với quan viên chịu trách nhiệm binh biến Nam Kinh, xin thủ phụ định đoạt.
Từ Giai không cần suy nghĩ, nói:
- Lão phu tâm thần mỏi mệt , sợ suy nghĩ thiếu chu đáo, lão đệ bảo Dưỡng Trai công xem là được.
Dưỡng Trai là Nghiêm Nột.
- Thứ phụ đại nhân nói, chuyện này cần ngài quyết định.
Từ Giai thở dài, ai cũng bảo Nghiêm Nột thật thà, kỳ thực ông ta khôn thành tinh rồi, biết chuyện liên quan tới thủ phụ nên quyết không xen vào ... Nhưng vào thời khắc quan trọng không gánh vác thay lãnh đạo, vậy lãnh đạo cần ngươi làm gì?
Thu lại bất mãn trong lòng, Từ Giai tìm kính lão xem văn kiện. Kỳ thực chẳng có gì để xem, vì không khác gì ý kiến ông ta đưa ra, nhưng lúc này khác rồi, Từ Giai không thể làm đúng như mong muốn ban đầu nữa, bình đạm nói:
- Chuyện này phải châm chước một chút.
- Xin thủ phụ chỉ thị.
Quách Phác che dấu tình cảm rất tốt, cung kính nói.
Từ Giai hỏi:
- Thuộc hạ làm loạn, quan viên toàn quyền chịu trách nhiệm phải xử lý rao sao?
- Cách chức giao đại lý tự điều tra.
Từ Giai không nói, Quách Phác đành nói:
- Trương Ngao và Mã Khôn dù sao là lão thần nhiều công tích, nên châm chước xử lý nhẹ.
- Thời kỳ phi thường, hành sự phi thường.
Từ Giai nhắm mắt lại:
- Nam Kinh binh loạn trấn động trong ngoài triều, không trừng trị, không đủ cảnh tỉnh, sẽ xảy ra chuyện tương tự ở nơi khác .
Thấy Từ Giai đã quyết, Quách Phác thầm cả kinh, quả nhiên gừng càng già càng cay, không cho đối thủ cơ hội lợi dụng nào.
Vốn theo kế hoạch của ông ta và Cao Củng, Từ Giai bao che thủ hạ, bọn họ tổ chức ngôn quan đàn hặc, chứng minh ông ta chuyên quyền, Từ Giai nếu không muốn xung đột tránh diện với ngôn quan thì phải "gạt nước mắt chém Mã Tốc."
Tuy làm thế Từ Giai lần này tổn thất không nhỏ, nhưng tránh được xung đột với ngôn quan, vả lại sau này chắc chắn sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, muốn tìm cơ hội tương tự khó càng thêm khó.
Tiễn Quách Phác ủ rũ đi, Trương Cư Chính từ trong thư phòng ra, Từ Giai nói:
- Chính kẻ này tính kế hại ta, đoán chừng Cao Củng cũng không thiếu phần.
Cao Củng là cấp trên cũ của Trương Cư Chính, hai người tư giao không thệ, lại tán thưởng hoài bão của nhau, hắn liền nói đỡ:
- Quách bộ đường làm theo ý của sư phụ mà.
Tuy hắn không nói rõ, nhưng Từ Giai nghe ra ẩn ý của hắn, lạnh lùng nói:
- Quách Phác chưa từng coi lão phu vào đâu, chuyện gì cũng vượt cấp báo lên hoàng thượng, hôm nay lại tới xin chỉ thị của ta, chẳng lẽ đổi tính? Không đâu, mà đợi ta bảo vệ môn nhân, ông ta đêm chứng cứ chuyên quyền của ta giao cho bách quan xem thôi.
Không hổ thẹn nửa đời người mưu mô, thoáng cái đoán được đúng tám chín phần.
Trương Cư Chính nghe ra bất mãn của ông ta với mình, vội sửa chữa:
- Học sinh biết rồi, sau này không qua lại với Cao Củng nữa.
- Không cần, chỉ cẩn thận một chút là được.
- Học sinh đã hiểu.
~~~~~~~~~~~~
Cao tầng tranh đấu, trong mắt người khác như ánh chớp lóe qua, nhưng nó ảnh hưởng cực sâu, ít nhất hiện giờ làm Nam Kinh chấn động.
Mã Khôn, Trương Ngao, Thái Hành đều bị cách chức đuổi về quê, bọn họ là người hiểu lẽ, nên khi Thẩm Mặc áy náy bày rượu tiễn chân, bọn họ không hề trách ý, ngược lại còn cảm kích vì trong chuyện này y vất vả bôn ba xử lý, mới khiến hạ nguy hại binh biến tới mức thấp nhất, nên mới không rơi vào cảnh tù tội, lưu lại xỉ nhục muôn đời.
Từ trời cao rơi xuống phàm trần, dù là ai cũng suy sụp, Trương Ngao ngà ngà say nói với Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, đôi khi ta thấy ngài rất đáng thương.
- Vì sao?
Thẩm Mặc không giận, hoàn toàn không cần giận một ông già mất hồn.
- Đại nhân chưa tới 30, ít nhất còn 40 năm sĩ độ, sao mà vượt qua nổi? Dù có thể dẫm mọi người dưới chân, trên đầu cũng còn hoàng đế ... 40 năm, ít nhất phải thay hai ba kỳ, đại nhân được thánh sủng một kỳ, chắc chắn không được người tiếp theo thích, sớm muộn cũng có ngày như chúng tôi, thậm chí còn có họa sát thân...
Ông ta say rồi, nói năng không biết che giấu nữa.
Mã Không và Thái Hành vội ngăn cản, nhưng cũng lo lắng nói Thẩm Mặc, quan càng nhỏ, làm càng lâu, như tri phủ địa phương, chủ sự kinh thành, rất nhiều người làm tới 70 nghỉ hưu vinh quang. Nhưng làm quan càng lớn càng khó lâu dài, ví như 40 năm qua có mười mấy đời thủ phụ.
Cuối cùng bọn họ dùng ngữ khí giáo huấn dạy Thẩm Mặc :
- Muốn có kết cục tốt, thì phải biết lui đúng lúc.
Thẩm Mặc gật đầu, tâm tình cũng trở nên ảm đạm, kết cục mấy vị thượng thư làm y chấn động, từ đó xuất hiện suy tính mới cho tương lai.
~~~~~~~~~~~~
Tiễn mấy vị lão đại nhân đi, lệnh bổ nhiệm mới cũng tới. Hữu bộ thị lang công bộ Bắc Kinh là Hoàng Quang Thăng làm hộ bộ thượng thư Nam Kinh, binh bộ thượng thư Nam Kinh do Giang Đông tổng đốc Liêu Đông kiêm nhiệm.
- Hai vị này đều có tài , phái tới Nam Kinh e không phải là bị đầy, mà triều đình coi trọng Nam Kinh hơn rồi.
Thẩm Mặc dặn dò Từ Bằng Cử:
- Công gia và thủ hạ sau này phải hành sự cẩn thận, đừng để thành công cụ lập uy cho người ta.
Từ Bằng Cử trở nên trầm ổn hơn, hắn không mất một cọng tóc nào trong trong đợt phong ba này, biết trừ phúc ấm của tổ tiên , đa phần do Thẩm Mặc bảo vệ, thêm phục y sát đất:
- Vậy sau này phải quan hệ với bọn họ ra sao?
- Không khó, hai vị đó đều là lão thần hoa giáp rồi, một vị thì nổi tiếng khoan dung, một vị sức yếu tới Nam Kinh là có ý an dưỡng. Hai người như thế, chỉ cần không gây ra họa là bề ngoài có thể chung sống được.
Từ Bằng Cử hiểu ý:
- Tôn kính họ, nói sao nghe thế, có phải vậy không?
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nếu công gia không chắc có thể đi hỏi Lý Toại, nhất là chuyện huấn luyện, càng nên hỏi hắn.
Lý Toại là Nam Kinh binh bộ thị lang, mấy tháng qua thân cận với Thẩm Mặc, tuy không giỏi xu nịnh, nhưng không phải là chuyện xấu, người này còn từng làm tri phủ Cù Châu, đưa cho Thẩm Mặc nhiều kiến nghị tốt.
Thẩm Mặc có ý đề hắn gần gũi với Từ Bằng Cử để giúp đỡ nhau.
Dặn dò chính sự xong, Thẩm Mặc cười nói:
- Còn nữa, bớt tới chỗ trăng gió đi, mới hơn ba mươi mà cơ thể đã hư nhược thế này rồi.
Nghe thế, Từ Bằng Cử biết chính sự đã hết, liền cười hì hì:
- Đại nhân cũng phải giải trí nhiều hơn, chưa tới 30 sao khô khan như mấy lão tiên sinh dạy học vậy ....
Cả hai cùng cười lớn.
Hôm sau Thẩm Mặc lên đường về.
Quân đội theo Thẩm Mặc bình loạn lục tục quay về Chiết Giang, chỉ còn lại 2000 Thích gia quân hộ tống kinh lược đại nhân. Ngày lên đường, bách quan rời thành tiễn chân, nhưng kinh lược đại nhân đã đi trước một bước, rất nhiều người chuẩn bị lễ vật, không biết phải tặng ai.
Mọi người đang nghi hoặc thì Từ Bằng Cử lên tiếng:
- Kinh lược đại nhân ghét nhất chuyện bày vẽ, cho nên đã đi trước một bước, đại nhân đã nhận tâm ý mọi người, lễ vậ thì hãy mang về, chư vị tận chức, là báo đáp lớn nhất với đại nhân rồi.
Bách quan đành quay về thành, còn Thẩm đại nhân cho bọn họ leo cây lại không về Hàng Châu, mà mang mấy chục hộ vệ ngồi một chiếc thuyền nhỏ tới Tô Châu.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
316 chương
62 chương
7 chương
67 chương
7 chương
51 chương