Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 734 : Định phong ba

Sau bình phong, võ quan kia muốn hầu hạ Thẩm Mặc rửa mặt, y nói: - Ta tự làm là được. Người đó cho rằng sở thích lạ của đại nhân, không dám hỏi nhiều, liền tránh đi. Thẩm Mặc đắp khăn ấp lên mặt, tức thì toàn thân lỗ chân lông mở rộng, tai lắng nghe tiếng xì xầm bên ngoài, cười lạnh :" Biết ngay các ngươi có toan tính của mình." Vì sao y vào thành bỏ mặc quan binh quay loạn, lại khống chế hai phủ trước, vì thánh nhân nói, bắt giặc bắt vua trước. Đương nhiên không phải phản loạn do đám tướng lĩnh này thao túng, Thẩm Mặc tin chúng không có cái gan đó, nhưng mấu chốt giải quyết vấn đề này trên người bọn chúng. Nhin qua thì đám này đớn hèn vô dụng, nhưng nếu phân tích kỹ, sẽ phát hiện ra vấn đề ... Quân đội Đại Minh là chế độ thế tập, đám người này lại thông hôn với nhau, hình thành thế lực quân đội cùng tiến thối, là đông minh vững chắc không chen vào được . Mặc dù kháng Oa lấy mộ binh làm chủ, nhưng thành phần quan quân trung thượng cấp không hề thay đổi. Hiện giờ cửu đại danh gây biến, đám tướng lĩnh này tỏ ra hèn yếu vô dụng, tuy không dám nói tuyệt đối là diễn kịch, nhưng nhất định có thành phần nào đó. Thẩm Mặc dám nói mình không võ đoán, vì Nam Kinh này do vị Chu hoàng đế hùng tài đại lược kia tử tạo dựng, tất nhiên phải có hệ thống phòng thành hoàn thiện nhất. Mở bản độ Nam Kinh ra, ngươi thấy ngay sông hộ thành sâu rộng là là chắn đầu tiên, chỉ cần kéo cầu treo lên, lập tức có thể lấy một địch trăm. Được rồi, cứ tính là thủ quân phản ứng không kịp, chưa kéo được cầu treo lên, Chu hoàng đế còn cho người đào hầm hào sâu sau tường thành, thường ngày người đi trên đó không nhìn ra, nhưng chỉ cần khởi động máy móc là nó sẽ thành cái miệng quái thú nuốt người, sau nó lại là từng tấm tường chắn, dù cao thủ khinh công cũng không thể vượt qua. Sau đó nữa là hai phủ vệ quân trái phải, đều lựa chọn người lấy một chọi mười, trú hai bên trước đường Sùng Hi, giống như hai vị thần giữ cửa, che chở nha môn lục bộ và hoàng cung đằng sau. Cứ nói hòa bình lâu ngày, quân bị trễ nải, không ứng phó được với sự kiện đột biến. Nhưng đâu có phải, một là kháng Oa mới trôi qua, thủ quân hiện nay là lính từng trải trận mạc, thấy giặc Oa còn chẳng sợ, làm gì có chuyện nhìn thấy đồng bào lại luống cuống chân tay. Hai , biến cố lần này là oán khí tích tụ bao lâu bùng phát, dấu hiệu báo trước rõ ràng, không thể có bất ngờ. Cho nên y dám nói đám tướng lĩnh ngoài kia cố ý, mục đích? Khả năng là chuyển dời oán khí của binh sĩ, khả năng là giáo huấn kẻ nào đó, nói chung là không thiếu động cơ. Cởi chuông thì cần người buộc chuông. Thẩm Mặc rửa mặt đủ thời gian hai lần tắm rửa cho đám ngoài kia thống nhất tư tưởng. Đợi y khoan khoái bước ra thì đám tướng lĩnh thành thực hơn nhiều. Thẩm Mặc thở dài: - Nam Kinh là cố đô của triều ta, quan trọng không kém sinh sư, phát sinh biến cố thế này, phải dẹp ra sao? Từ Bằng Cử nháy máy, một tên quan tam phẩm đứng dậy nói: - Kinh lược minh xét, nguyên nhân sự việc là trú quân thiếu lương, sĩ tốt cùng khổ, tuy bao vây chỉ là một doanh, nhưng kẻ hưởng ứng không ít, tình thế nguy ngập. Chúng tôi thương lượng với công gia, nhất trí cho rằng, quân lương là điểm mấu chốt, điều này không giải quyết mà chúng tôi ra mặt, chỉ tăng thêm oán giận vô ích. Lại một tên khác nói: - Lính cũng là người, cũng phải nuôi dưỡng gia đình, thiếu lương tới bốn tháng, thật sự đang thương, nếu chẳng phải chúng tôi kiệt lực kiềm chế, e sớm sinh sự rồi. Trách nhiệm binh bộ, hộ bộ ở đâu? Phải làm ra nhẽ. Có võ tướng nhị phẩm đứng lên: - Đúng thế, kinh lược đại nhân, gốc rễ chuyện này ở quân lương, giải quyết nó, chúng tôi có thể ưỡn thằng lưng trước mặt quan binh, lời nói ắt có kẻ nghe. Cả đám cùng nịnh bợ: - May có kinh lược giá lâm, mọi chuyện theo đó mà được giải quyết, loạn binh ắt sẽ khiếp sợ đợi lệnh. Thẩm Mặc thấy mình còn chưa tra hỏi, đám này đã đủn đẩy sạch sẽ, còn đổ vấy lên mình, mặc dù không phát tác, nhưng im lặng không nói. Đại nhân im lặng, mọi người đành ngậm miệng, trong lòng thấp thỏm, nhưng đối sách đã thương lượng, điều cần nói vẫn phải nói, Từ Bằng Cử đánh liều : - Tục thoại nói, luật pháp không trách số đông, ta cho rằng phải thi ân, không nên trừng phạt. Nguyên nhân gây loạn là đòi quân lương, hiện giờ chuyện cấp bách là chuẩn bị số bạc này. Thẩm Mặc vẫn không nói, cả đám kẻ cả Từ Bằng Cử không dám nói lung tung nữa. Rất lâu Thẩm Mặc mới lên tiếng: - Dám hỏi công gia, cửu khanh không bị họa loạn chứ? Các vị bộ đường nay ở đâu, sao không thấy có mặt? Từ Bằng Cử mồ hôi như mưa, mấp máy môi không nói ra lời. Võ tướng phía dưới vội giải vây cho hắn: - Khi đó cửu khanh tụ tập trong binh bộ thương lượng đối sách, nào ngờ bị loạn quân bắt gọn, không thoát mộ ai. Lại có kẻ vội nói: - Có điều mấy trăm binh tốt trực thuộc giữ vững nha môn, bảo vệ các vị đại nhân. - Tất cả quan viên đều tại binh bộ? Thẩm Mặc giọng lành lạnh, âm thanh rít ra từ kẽ răng: - Người mặc quan phục trên lầu chuông là diễn viên kịch trợ hứng à? Ánh mắt y quét ngang, đám tướng quân ăn sung mặc sướng, im như thóc đứng dậy, chỉ có Từ Bằng Cử vẫn ngồi, nhưng cực kỳ bất an. Thẩm Mặc đứng dậy, đi qua bên một tên tướng quân, thở dài: - Triều ta khai quốc địa vị võ tướng tôn sùng, nhưng sau biến cố Thổ Mộc bảo, địa vị tụt dốc, biến thành văn tôn võ ti, võ tướng đồng cấp thấy quan văn phải hành lễ, quan văn coi võ tướng như không có, thậm chí có kẻ cuồng vọng sai bảo võ tướng như nô tài ... Thấy đám võ tướng mặt lộ vẻ bất bình, Thẩm Mặc biết bắt trúng mạch rồi, tiếp tục nói: - Đây là sai lầm lớn, rất lớn, quan văn trị quốc, võ tướng an bang, vốn phải tôn kính lẫn nhau, vậy mà tới mức này, thật là làm người ta hổ thẹn ... Y thi lễ thật sâu: - Ta không thể đại biểu cho tất cả quan văn, chỉ có thể đại biểu cho bản thân, xin lỗi mọi người. Mặc dù nghe rất thống khoái, nhưng kẻ nào dám nhận đại lễ của y, vội quỳ hết xuống, hô vang: - Đại nhân đừng làm chúng tôi tổn thọ. Võ tướng tam phẩm phát biểu đầu tiên nói: - Hôm nay được nghe những lời công bằng của đại nhân, mạt tướng hổ thẹn hết mức. - Đúng thế, những lời trước đó của chúng tôi thật đáng trách. Dù sao võ tướng dễ xúc động, đều nhận sai. Kỳ thực mọi người đều hiểu, vấn đề căn bản không phải ở đó, nhưng lúc này tránh nặng tìm nhẹ, dùng lời dễ thông cảm, đánh động đối phương, từ đó kiến lập đồng cảm, đó là nghệ thuật đàm thoại. - Ở nhiều trường hợp ta đều tuyên dương, quan văn võ tướng là chân trái phải của Đại Minh, mất cái nào đều ngã không đứng dậy nổi. Thẩm Mặc cũng xúc động nói: - Sai làm trước kia, đang dần dần thay đổi, nhưng cần phải có thời gian tất cả thay đổi quan niệm. Điều này cần mọi người cùng nỗ lực ... Hiện giờ quan văn bị bao vây, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, nếu chúng ta thấy chết không cứu, vậy cảm tình kiến lập khi cùng kháng Oa sẽ tan biến, quan văn càng coi võ tướng như kẻ thù, cuộc sống hai bên đều khó khăn. - Đại nhân không cần nói nữa, chúng tôi đi khuyên đám súc sinh về doanh. Các tướng nói to. - Không vội, không vội: Thẩm Mặc biết xúc động nhất thời không giải quyết được vấn đề, phải nói rõ trong một lần, liền bảo bọn họ ngồi xuống, ôn hòa nói: - Công gia nói đúng lắm, chỉ có bắc nồi nấu cơm, làm gì có chuyện bắc nồi nói đạo lý xuông. Từ Bằng Cử thấy Thẩm Mặc hạ hết đám khó dây phía dưới, kinh hãi há hốc miệng, trong lòng khâm phục đúng là như nước sông liên miên không dứt. Nghe Thẩm Mặc gọi, hắn mới giật mình tình lại, cười khan: - Đúng thế, đúng thế không thể nấu cơm, à không thể nói đạo lý xuông. Thẩm Mặc cười ha hả: - Vậy chúng ta giải quyết vấn đề cơm nước. -o0o- Đám tướng lĩnh này không có gan đối đầu với triều đình, nhưng bọn chúng cũng không dám đối mặt với đám binh sĩ phẫn nộ, vì trong đó có không ít sự cống hiến của bọn chúng - Báo cáo láo nhân số, bớt xén quân lương, gần như bài học bắt buộc của đám tướng lĩnh. Ai dám đảo bảo những binh sĩ kia không trút giận lên đầu bọn c húng. Chiêu di họa này chỉ là uống thuốc độc giải khát, binh sĩ chỉ tìm quan văn đòi tiền, đám tướng quân hiện giờ không sao, nhưng tương lai tính nợ đám quan văn xong, chắc chắn không tha cho bọn chúng. Cho nên đám võ tướng này một mặt hả hê ngồi nhìn tai họa của kẻ khác, một mặt bất an không biết giải quyết hậu quả ra sao. Lời của Thẩm Mặc chỉ gián tiếp chạm vào đáy lòng bọn chúng, nhưng với đám võ tướng đang bấn loạn mà nói, thế là đủ rồi. Thống nhất nhận thức, để bọn chúng chủ động giải quyết vấn đề , đối với Thẩm Mặc mà nói , thế cũng là đủ rồi, y lấy một tờ giấy ra nói: - Ở đây có giấy ghi nợ do Hà công công và Trương bộ đường, tổng cộng 40 vạn lượng, các vị biết phải làm thế nào rồi chứ. Đám võ tướng nhìn nhau, có kẻ giật mình nói: - Đại nhân bảo chúng tôi đi vay phú hộ trong thành. - Ta không nói gì cả. Thẩm Mặc cười nhạt: - Ta chỉ biết, có thể dùng tờ giấy nợ này lấy tiền. Còn về làm thế nào là chuyện của các ngươi. Thẩm Mặc nói thế, đám võ tướng thông cảm, họ hiểu tính thối tha của đám quan văn, hiện giờ bị vây, sợ mất vía, nhưng tương lai nếu biết số tiền này vay của đại hộ, khẳng định sẽ biến thành Bá Di, cho rằng mình bị sỉ nhục, gây ra lắm chuyện thậm chí cắn càn, đàn hặc Thẩm Mặc. *** Bá Di (người nước Cô Trúc cuối thời Thương. Sau khi Châu Võ Vương diệt nhà Thương, ông và em trai là Thúc Tề, không chịu ăn lương thực của nhà Châu, cùng chết đói trên núi. Người đời sau ca ngợi họ là những người trung thành với cố quốc. Người đời sau có thể không hiểu nổi, nhưng người thời đó nó là chuyện thường tình, Thẩm Mặc đã triệt để biến thành người Đại Minh không thể sơ xuất vấn đề này. Cho nên không thể vay mượn, chỉ có thể quyên góp ... Sau này cởi quần đánh rắm không phải chuyện thừa thãi. Đám võ tướng rất hiểu ý kinh lược đại nhân, liền dẫn người tới thành bắc nơi phú hào cư ngụ, đương nhiên có người tới thẳng sông Tần Hoài, bọn họ biết trên những chiếc hoa thuyền kia, có rất nhiều đại tài chủ. Chớp mắt một cái chỉ còn Thẩm Mặc và Từ Bằng Cử, quốc công gia giơ ngón cái lên: - Phục, huynh đệ phục thật rồi! Con bà nó, nếu ta có một nửa bản lĩnh của đại nhân đã không khốn đốn thế này. Thẩm Mặc cười cười: - Ta biết vị trí của công gia không dễ ngồi, một mặt là triều đình một mặt phải chiếu cố suy nghĩ của quân đôi, thật là khó xử. .. Lời này làm Từ Bằng Cử nổi lòng tri kỷ, vỗ vai Thẩm Mặc: - Không phải nói gì nữa, bằng hữu thế này ta kết là cái chắc rồi, sau này tới Nam Kinh, nhà của ta là nhà của huynh đệ, bạc của ta là bạc của huynh đệ, vợ của ta là ... Tẩu tử của huynh đệ. ~~~~~~~~~ Đám võ tướng đi quyên tiền, Thẩm Mặc cũng chẳng nhàn hạ, mời Từ Bằng Cử cùng mình tới phủ nha bị vây khốn. Nghe nói Thẩm Mặc muốn lên "tiền tuyến", Từ Bằng Cử nhát cáy nói: - Chuyện này, chuyện này, có câu tấm thân ngàn vạn cần phải thận trọng, chúng ta còn quý hơn ngàn vàn ... Thẩm Mặc cười : - Tuy nói thế, nhưng chúng ta không lộ diện ở hiện trường, sau này nói ra có phải mất mặt không? Từ Bằng Cừu miễn cưỡng đồng ý: - Vậy ta đi thay y phục. Thẩm Mặc cho rằng đám quý nhân này cầu kỳ, không nói gì, để hắn đi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thích Kế Quang lắc đầu, Thẩm Mặc dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói: - Không dạy con cho tốt, tương lai cũng thế đấy. Thích Kế Quang bĩu môi, hai thằng tiểu quỷ họ Thẩm chỉ sợ còn quá. Thẩm Mặc nói đùa vài câu, liền nghiêm mặt lại nói: - Gặp phải binh sĩ gây biến, huynh sử lý thế nào? - Giết. Thích Kế Quang không thèm chớp mắt một cái: - Sĩ tốt tạo phản. Tru sát đội trường, đội trường tạo phản, tru sát kỳ tổng, kỳ tổng tạo phản tru sát bách tổng, bách tổng tạo phản tru sát thiên tổng, thiên tổng tạo phản, tru sát thiên tương, thiên tương tạo phản, tru sát chủ tương. Thẩm Mặc cười: - Huynh nói luôn cấp dưới tạo phản giết cấp trên không phải xong rồi sao. - Quá mơ hồ không đủ sức uy hiếp. Thích Kế Quang nghiêm nghị nói: - Đại nhân, mạt tướng nói thật ngài đừng giận, dù là bộ hạ của mạt tướng, mấy tháng không phát lương cũng phản. - Ta biết, đó là vấn đề chung của Đại Minh, năm nay ăn lẹm vào năm sau, vậy năm sau phải làm sao? - Mặc dù mạt tướng là quân nhân, nhưng phải nói, hòa bình vô sự là đại địch của quân đội, giống nước biển ăn mòn đao kiếm, có huấn luyện nghiêm khắc cũng chỉ làm chậm quá trình này, không thể ngăn cản. - Đúng thế. Thẩm Mặc gật đầu: - Chỉ có vài năm mà quân đội tinh nhuệ đã đọa lạc thành ra thế này rồi. - Hiện giờ quân đội đông nam vượt số cần thiết quá nhiều. Thích Kế Quang nói nhỏ: - Quân lương hao phí thành gành nặng quốc gia chưa nói, đám kiêu bình này còn rất dễ gây họa. - Huynh nói phải, nhưng giảm tải phải do các đại nhân ở Bắc Kinh quyết định. - Bọn họ chỉ biết bàn việc binh trên giấy, căn bản không biết thực tế. - Xem ra huynh cảm khái không ít. Thẩm Mặc cười: - Quân đội Đại Minh ta là đám thổ phỉ có tổ chức, có quân doanh kiềm chế, nếu thả ra, không khéo sinh mấy chục vạn lưu manh cho dân gian. Y nói quan quân như thế, Thích Kế Quang rất khó chịu, nhưng hắn phải thừa nhận, lời Thẩm Mặc nói đúng quá đúng, từ nhỏ y sống trong quân doanh, có thể thành thế này thực là kỳ tích. Hai người nói chuyện một hồi, phía hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, quay lại nhìn, thấy Ngụy quốc công í ạch đi tới, phát hiện ra hắn béo thêo một vòng, Thẩm Mặc thắc mắc: - Có phải gần đây suy nghĩ quá nhiều, nên mắt ta kém đi. Phương diện này Thích Kế Quang tự tin hơn, nói nhỏ: - Mạt tướng lấy đối mắt bách bộ xuyên dương đảm bảo, hắn béo lên thật, không phải mắt ngài có vấn đề. - Tên gia hỏa này mặc mấy bộ giáp thế? Y đã nhìn thấy Từ Bằng Cử ôm mua giáp , mặc khôi giáp phồng căng, khỏi phải nói bên trong còn mấy bộ nhuyễn giáp, đoán chừng súng Phật Lãng Cơ cũng chẳng bắn xuyên nổi. Từ Bằng Cử cũng nhận ra mình hơi quá, cười ngượng: - Chuẩn bị không dư, an toàn số một. Thẩm Mặc trang nghiêm: - Thêm một tầng bảo hộ, thêm một phần an tâm. Thẩm nghĩ :" Hình như là khẩu hiệu quảng cáo, nhưng lâu quá chẳng nhớ quảng cáo cái gì nữa." Từ Bằng Cử cao hứng: - Mấy bộ nhuyễn giáp này không tệ, đao chém không thấu, kiếm đâm không qua, đại nhân làm vài bộ nhẹ. Thẩm Mặc cười: - Ta mặc một bộ bảo giáp là đủ. - Sao không nhìn ra. Từ Bằng Cử ngó nghiêng. - Siêu mỏng, quốc công gia có hay tới quân doanh không? - Đám binh lính có gì hay mà xem, đều là người tướng lĩnh quản, ta quản tướng lĩnh là được. Có điều một năm ta cũng tới hai lần. Bất quả hắn nghĩ, sắp không tới nữa rồi. Hai người cưỡi ngựa tới đường Sùng Hi, Chu Ngũ lập tức dẫn thủ hạ tới, có Cẩm Y vệ gia nhập, đội ngũ khí phái hơn nhiều ... Chu Ngũ coi Từ Bằng Cử như không khí, bẩm báo trực tiếp: - Đại nhân, theo lệnh ngài, các huynh đệ đã hô câu kia tới khản giọng rồi. - Mua chút đường phèn mà ngậm, còn phải dạy nữa sao? Từ khi gặp Từ Bằng Cử, tâm tình bỗng nhiên Thẩm Mặc tốt hơn rất nhiều. Quen thấy đại nhân mỗi ngày nhăn nhó, Chu Ngũ ngạc nhiên rất lâu, không nhịn được cười, nói: - Có điều hiệu quả rất tốt, các huynh đệ khản giọng cũng đáng ... Đương nhiên , vừa rồi quan quân tới nói cũng có tác dụng. Nói thế là nể mặt Từ Bằng Cử thôi. Thẩm Mặc hỏi: - Bọn họ có điều kiện gì không? Chu Ngũ dùng khóe mắt liếc Từ Bằng Cử, Thẩm Mặc nói: - Cứ thoải mái. -o0o- - Vâng, đầu tiên là trả đủ quân lương còn thiếu, về sau đảm bảo không bớt xén. Thứ hai, không truy cứu trách nhiệm bất kỳ ai, kể cả sau này. Thứ ba, không cho giảm quân, sau này cũng thế. - Cái gì? Xem ra đối phương cũng có kẻ thông minh, biết đại thế là gì. Chu Ngũ tưởng y không nghe rõ, lặp lại lần nữa, rồi nói: - Bọn chúng bảo, đồng ý thì về doanh, không thì cá chết lưới rách. À phải còn nói, phải lập văn tự làm bằng cớ. Nói xong thấy Từ Bằng Cử ánh mắt láo liên, bằng kinh nghiệm biết ngay tên gia hỏa này đang chột dạ. - Đại nhân, hay là quay lại suy nghĩ kỹ câu trả lời? Chu Ngũ nhắc nhở Thẩm Mặc. Thẩm Mặc ừm một tiếng không rõ nghĩa, hỏi: - Người truyền lời đã về chưa? - Vẫn chưa về. - Gọi qua đây, để hắn truyền lời. - Đại nhân.. Mặc dù Chu Ngũ rất tôn kính y, nhưng cho rằng đại nhân có chút lỗ mãng, như vậy sẽ rất bị động. - Ta tự có chủ trương. Thẩm Mặc tự tin nói. Chu Ngũ tuân theo, liền có một người trẻ tuổi mắt đảo như rang lạc, mặc y phục mỏng manh, bị Cẩm Y Vệ đưa tới. Người đó tròn mắt nhìn Thẩm Mặc, lại hỏi Từ Bằng Cử: - Dám hỏi công gia, đại soái đâu? Từ Bằng Cử chỉ Thẩm Mặc: - Chẳng phải đây sao? - Hả không phải Hồ đại soái? Người kia thất vọng: - Vậy chẳng còn gì để nói. Từ Bằng Cử sầm mặt xuống: - Mắt chó mù rồi à, thấy sao Văn Khôi còn không quỳ xuống? - Văn Khôi nào? Hiển nhiên trong nhà không có người đọc sách, chẳng hứng thú với giới văn nhân. Từ Bằng Cử cười thầm :" Ai bảo cười ta, giờ quả báo đấy." Nghiêm mặt nói: - Ngủ xuẩn, Đại Minh duy nhất lục thủ trạng nguyên, Thẩm kinh lược. Kẻ này vẫn hiểu kinh lược là gì, ngầm trách " ngươi sớm nói thế có phải xong rồi không?" Liền khấu đầu với Thẩm Mặc: - Đốc soái, tiểu nhân biết chuyện đó đáng chết, nhưng bị ép cùng được. Nếu như đã làm, cũng chỉ đành làm tới cùng, ba điều kiện kia, thiếu cái nào cũng không được. Thẩm Mặc mỉm cười, chuyển đề tài: - Ngươi ở doanh nào? Quân hàm gì? Có tư cách đại biểu cho mọi người không? Người kia do dự, lại nhìn sang bên, Từ Bằng Cử nghiêm giọng quát: - Đốc soái hỏi đó, còn không trả lời thành thực. - Tiểu nhân bả tổng Chấn Vũ doanh, trước đại nhân như con sâu cái kiến, nhưng được các huynh đệ tiến cử , đương nhiên có thể đại biểu được. Thẩm Mặc không nghi ngờ tư cách của hắn nữa: - Điều thứ nhất ta đồng ý ngay tại đây. Người kia vui mừng nhưng cố kìm chế, hỏi: - Vậy hai điều sau. - Điều thứ ba, cũng có thể đồng ý .... Các ngươi là dũng sĩ thiện chiến, là tài phú của Đại Minh, triều đình không ngỡ bỏ. - Vậy điều thứ hai? Người này không ngờ đốc soái trẻ dễ nói chuyện như thế, kỳ thực hiện giờ bọn chúng đã cưỡi hổ khó xuống, nếu điều kiện được đám ứng, đúng là lãi lớn. - Điều thứ hai... Thẩm Mặc trầm ngâm: - Quốc công thấy sao? Từ Bằng Cử gãi đầu, nhưng gãi lên mũ trụ, cười ngượng: - Kinh lược định đoạt hết là được ... Có điều người gây chuyện nhiều thế, thế nào cũng không thể giết hết ... Thẩm Mặc đưa tay chỉ thi thể phía lầu chuông, mặt như thép lạnh: - Vậy chuyện kia phải trả lời thế nào? Từ Bằng Cử mồ hôi như tắm: - Khụ, đã bảo đại nhân định đoạt hết mà. Thẩm Mặc quay lại người kia, hắn đã bắt đầu thấp thỏm, nói: - Các ngươi khởi sự vì cái gì, chẳng qua là vì điều thứ nhất, triều đình có chỗ không phải với các ngươi, cho nên bản quan cả gan đồng ý điều thứ ba, thành ý của ta các ngươi đã hiểu chưa? - Đốc soái nhân từ .. Nhưng nếu không đồng ý điều thứ hai không được. Người kia cầu khẩn: - Các huynh đệ không sống nổi nữa mới mạo hiểm, mong đại nhân khoan dung. - Ta biết .. Cho nên ta khoan dung đại đa số. Người kia cúi đầu một lúc, nói: - Ý ngài là bỏ qua tòng phạm bị cưỡng ép, chỉ giết người cầm đầu? Được làm người đại biểu, tất nhiên là hạng kiến thức rộng rãi. Câu trả lời Thẩm Mặc ngoài dự liệu của hắn: - Trong mắt bản quan, kẻ tòng phạm càng đáng hận hơn. - Hả? Lời này người kia chưa nghe thấy bao giờ. - Theo kinh nghiệm bản quan, người khởi xướng chuyện này thường là hào kiệt trượng nghĩa, vì mọi người mà bất chấp an nguy cá nhân, là hảo hán tử. Đối phương nghe vậy ưỡn ngực lên, động tác nhỏ này chứng minh hắn hiển nhiên thuộc về "người khởi xướng". Tiếp đó Thẩm Mặc khinh miệt nói: - Còn cái gọi là tòng phạm vì bị cướng ép, chẳng qua là thứ oán hận nhưng không dám đánh phát rắm nào, thừa lúc người ta trượng nghĩa lên tiếng hùa theo gây chuyện, hơn nữa mang tâm lý vì không phải mình khởi xướng, sau này chịu tội không tới phần mình , thường là kẻ ra tay tàn độc nhất, vì dù sao không phải chịu trách nhiệm, nên bất chấp hậu quả. Y cười lạnh: - Nếu ta đoán không nhầm, Hoàng thị lang bị đánh chết là vì đám tòng phạm bị cưỡng ép kia, chứ không phải tại người khởi xướng. - Vâng .. Người kia trong lòng đang sóng cả cuộn trào, không kịp nghĩ đáp luôn. - Ta đã nói mà, hiện giờ còn hỏi ta vì sao nữa không? Người kia lại nhìn sang Từ Bằng Cử. Từ Bằng Cử cười khà khà: - Kinh lược nói lời này thật mới mẻ, ta thấy có lý. Thẩm Mặc thở dài: - Chuyện đã tới nước này, chẳng còn gì để giấu diếm, Trương Ngao thì xong rồi, Hoàng Mậu Quan phải gánh tội chắc, những người còn lại tuy khó nói, nhưng không thiếu mười mấy mấy cái mũ ô sa bị mất. Nói xong sờ lên đầu mình: - Tới ngay cái này có giữ được hay không cũng chưa chắc. Rồi mặt trở nên vô cùng tàn nhẫn: - Bản quan còn chưa tới 30, sĩ đồ tươi đẹp còn 40 năm nữa, nếu kẻ nào ngáng đường ta ở đây, là kẻ thù không đội trời chung của ta. Mặc dù hai năm qua Thẩm Mặc ít nổi bật hơn, nhưng từ sau khi cứu giá, ai cũng biết ngôi sao mới này nổi lên là điều không thể ngăn cản được, lúc này ai gây phiền phức cho y, chẳng phải là chuốc họa vào thân. Hiệu quả đạt được, Thẩm Mặc dừng đúng lúc, ngữ khí chuyển sang hòa hoãn: - Phạm vi biến loạn lớn như thế, thực sự ngoài dự liệu của bản quan. Có lẽ do nợ lương quá lâu, cuộc sống khốn khó gây ra, đáng hận cũng đáng thương. Bản quan cho rằng "pháp bất trách chúng" là tiêu chuẩn xử lý việc này, nhưng không có mấy cái đầu rụng xuống, không thể chỉnh đốn quân kỷ, chấn nhiếp sau này. Đây là nam đô Đại Minh, không giết vài kẻ sao có thể ăn nói với hoàng thượng, với bách quan, với thiên hạ? Người kia hoàn toàn bị y trấn áp, chú ý đã quyết ban đầu đã vứt lên trận chín tầng mây, lại nhìn Từ Bằng Cử, làm hắn tức giận: - Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta nói có định đoạt được không? Ta bảo ai về nhà nấy, kẻ nào ôm vợ kẻ nấy, các ngươi có nghe không? Người kia mấp máy môi nói không ra lời, Từ Bằng Cử quất hờ roi ngựa: - Chưa có chủ ý thì xéo về thương lượng đi, đứng đây nghĩ ra được à? Người kia như tỉnh mộng, khấu đầu nói: - Tiểu nhân về chuyển lời ngay. Thẩm Mặc chân thành nói: - Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, bản quan rất thích hảo hán, đi đi. Người kia khấu đầu xong liền quay lại đám loạn quân. Thẩm Mặc nhìn một lúc, thấy Từ Bằng Cử vẫn ngây ra, hỏi: - Quốc công nghĩ gì thế? - Ta thấy chủ ý của đại nhân rất hay, ha ha, rất hay ... Đi nào, về uống rượu, ta cho đại nhân biết, Nam Kinh là nơi rất hay đấy. Thẩm Mặc hứng thú lắng nghe, cùng hắn rời khỏi đường Sùng Hi. Chưa tới tối đã gom đủ 40 vạn lượng, nằm ngoài dự liệu của Thẩm Mặc, y nói với Từ Bằng Cử: - Sớm nghe nói Nam Kinh là chốn ngọa hổ tàng long, không phục cũng không được? Từ Bẳng Cử cũng bất ngờ, hỏi quan quân tới báo tin: - Sao nhanh thế, đám keo kiệt kia đổi tính rồi à? ... Không giấu gì kinh lược, sau khi chuyện xảy ra, huynh đệ cũng phái người đi vay mượn, tốn bao công sức mà hai ngày mới vay được chưa tới hai vạn, không đủ nhét kẽ răng. Thể diện đại nhân thật lớn. Thẩm Mặc lắc đầu: - Ắt có vấn đề. - Đúng thế, đám tài chủ đó kẻ nào chẳng bủn xỉn, số tiền này vay từ một người đấy. Võ tướng kia lại làm người ta kinh ngạc. -"Phì" Từ Bằng Cừu nghe thế phun hết trà ra ngoài, may còn biết tránh Thẩm Mặc, phun vào võ tướng kia. Thẩm Mặc lấy khăn ra cho hắn lau, hỏi: - Là đại tài chủ phương nào thế?