Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 732 : Mùa xuân Giang Nam

Dọc đường im lặng, tới hành viên tổng đốc, Hồ Tôn Hiến khôi phục bình tĩnh, gật đầu với Trịnh tiên sinh. Ông ta hiểu ý, thầm thở dài thi lễ mời bọn họ vào. Sau thị nữ thay y phục cho Thẩm Mặc, Hồ Tôn Hiến sang phòng khác rửa mặt, Trịnh tiên sinh đi theo, đuổi lui thị nữ, nói: - Đông ông, hôm đó truyền chỉ ở phủ nha, tại hạ nấp ở chỗ kín thấy hết rồi. Hồ Tôn Hiến để ông ta thay y phục, nhắm mắt lại hỏi: - Thế hả? Có mấy người lên tiếng vì ta? - Chỉ có một người. Dù chẳng còn quan trọng nữa, nhưng Hồ Tôn Hiên vẫn cảm thấy đau lòng, hỏi: - Là ai. - Du Đại Du, người này đúng là vô cùng tình nghĩa. - Đáng tiếc hổ phụ sinh khuyển tử. Hồ Tôn Hiến nhớ tới Du Tư Cao, không khỏi tiếc thay cho ông ta: - Vì sao hổ phụ không sinh được hổ tử? Lại nhớ tới con mình, chẳng phải chó chê mèo lắm lông sao? - Xem ra đông ông đã nhìn thấu rồi. Hồ Tôn Hiến nhìn mình trong gương: - Có phải nếu ta còn không tỉnh ngộ, ông sẽ bỏ ta đi? Trịnh tiên sinh cười giảo hoạt: - Tới lúc đó mới biết. - Ha ha ha, quả nhiên phong lưu văn sĩ, lúc nào cũng ung dung thanh thản. Ông học vấn vô biên, văn võ song toàn, là thiên tài quân sự trác việt nhất ta biết, lại khuất mình dưới trước ta, tuy ta không bạc đãi ông, nhưng thật thiệt thòi cho ông. Trịnh tiên sinh nghiêm mặt nói: - Đông ông nói gì thế, tạ hạ từng là giới áo vải, như hạng cỏ rác. Nhưng may mắn bày mưu hiến kế cho đại nghiệp kháng Oa, đời này không tiếc nuối, có gì mà thiệt thòi. - Ông siêu thoát được, nhưng ta chẳng thể giả ngốc, hôm nay duyên đã tận, ta phải tính cho tương lai của ông. Trịnh tiên sinh ngẩn người: - Duyên tận? Ngài vào kinh nắm binh bộ, không cần người hiến kế sao? Hồ Tôn Hiến lắc đầu: - Không cần, ta mệt ròi, tới quê Huy Châu sẽ dâng sớ dưỡng bệnh, nghỉ hai năm hẵng tính. Thấy đông ông có ý quy ẩn, Trịnh tiên sinh buồn bã, lại nghe đông ông bảo mình sang hầu Thẩm Mặc, ông ta càng khó khăn, dù sao mấy ngày trước còn chửi Thẩm Mặc, thay đổi như thế thật quá nhanh. - Nhớ năm sưa bản tọa mời trí sĩ kỳ tài thiên hạ tới cùng mưu kháng Oa. Nhớ lại chuyện cũ, Hồ Tôn Hiến cảm khái vạn phần: - Nghĩa sĩ Giang Nam tranh nhau tới nơi, tức thì trong phủ đầy tinh anh ... Vì có mọi người ta mới vượt qua bao gian hiểm, kiên trì tới thắng lợi. - Chớp mắt một cái, Hành Sơn tiên sinh đã qua đời, Lộc Môn tiên sinh làm quan, Cú Chương tiên sinh vì ta không chịu nghe can gián mà bỏ đi. Chỉ còn ông ở lại bên ta. Trịnh tiên sinh mắt cay cay: - Đông ông nói chuyện này làm gì? - Mấy năm qua ta tranh thủ cho ông chức thiên hộ Cẩm Y vệ , ông không nhận, tiến cử tới Bắc Kinh tu sử, ông không đi. Ta biết trong lòng ông nghĩ gì, muốn đường đường chính chính làm quan, nhưng ta không thể giúp ông kiếm chức huyện lệnh gì đó, vì tài ông không phải ở trị một châu một quận. Hai là sau này khả năng thăng tiến không có, làm quan nhỏ sống nơm nớp, thực không đáng. Trịnh tiên sinh ủ rũ: - Ai bảo tại hạ vô dụng, thi mười mấy năm không được công danh. - Tài của ông không phải ở đó, nhưng lăn lộn quan trường phải qua con thuyền khoa cử, Mao Lộc Môn xuất thân tam giáp đồng tiên sĩ, ta có thể giúp kiếm cho chức án sát sứ. Dù là đồng hao của ông, chẳng qua là cử nhân, chẳng phải cũng có thể làm tri phủ Tô Châu sao? Hồ Tôn Hiến chân thành nói: - Ông có tài kinh thế, lòng mang thao lược kỳ vĩ, hạng văn nhân cổ hủ sao so nổi, cần gì phải giống bọn họ, nhất định dựa vào quan phục chứng minh bản thân. Trịnh tiên sinh hơi động lòng, nhưng vẫn im lặng. Hồ Tôn Hiến nắm rõ tính cách ông ta, xuất chiêu sát thủ: - Ông dốc hết tâm huyết viết (Trù hải đồ biên), chẳng lẽ không muốn nó thành hiện thực, làm sóng biển Đại Minh vĩnh viễn phẳng lặng. Trịnh tiên sinh thở dài: - Đông ông cho rằng người đó làm được sao? - Được. Hồ Tôn Hiến trịnh trọng gật đầu: - Ta tin y hơn cả bản thân. ~~~~~~~~~~~~~~ Trong phòng tắm đầy phong tình Ba Tư, Thẩm Mặc tắm lần xa hoa nhất trong đời, nhìn hồ nước đầy hương thơm, không khỏi lắc đầu, nghĩ :" Tắm cho voi cũng chẳng cần hồ to như thế." Thị nữ lau sạch người cho y, dâng lên y phục xông hương, toàn áo gấm lựa, đai lục ngọc, giày da điêu. Thẩm Mặc tính ước chừng tới cả trăm lượng bạc. Có điều y không định mặc cái này, mỉm cười nói: - Cô nương, cái này ta mặc không quen. Cô đi bảo thị vệ của ta, họ chuẩn bị y phục cho ta rồi. Thị nữ thầm nghĩ :" Y phục tốt thế này còn mặc không quen, vị công tử này chẳng lẽ chỉ mặc y phục dát vàng?" Liền ra ngoài nói với đám Tam Xích, lấy bọc y phục vào, mở ra xem toàn là chất liệu vải bình thường, mặc dù sạch sẽ, nhưng nhìn một cái là biết đã giặt qua dùng lại, chẳng đáng một lượng. - Đại nhân, mặc cái này thật á? Thị nữ thấy khó tin. - Đúng thế. Thẩm Mặc nghiêm nghị nói, nhớ lại quá trình quen biết Nhu Nương, y không dám buông lỏng với những thị nữ xinh đẹp như hoa này. Sửa soạn xong xuôi liền tới giờ ăn trưa trong hành viên tổng đốc, một bàn tiệc thịnh soạn bày ra, Thẩm Mặc ước tính phải tốn trăm lượng vàng. Hồ Tôn Hiến lại coi như thường, nhưng hắn không muốn ăn, chỉ dùng nửa bát canh .. Đừng coi thường nhé, bát canh đó dùng tổ yến, nhung hiêu, lưỡi sơn ca chế biến tỉ mỉ thành, nửa bát là đủ dinh dưỡng. Thẩm Mặc cũng ăn rất ít, làm mấy miếng bánh rồi lấy trà súc miệng, hát hiện ra là Long Tỉnh thượng hạng, thầm thở dài, nhưng vẫn nhổ vào chậu. Bàn ăn gần như vẫn còn nguyên, Hồ Tôn Hiến chẳng thèm chớp mắt một cái sai người dọn đi, thị nữ dâng tám món điểm tâm cùng trà lên. Hồ Tôn Hiến mở nắm trà, rồi hất ngay xuống đất: - Loại trà này sao có thể để khách quý uống. Thẩm Mặc mở chén trà ra, ngửi mùi biết là trà vũ tiền, còn tốt hơn trà hoàng thượng dùng, đang định khen mấy câu nghe Hồ Tôn Hiến nói thế, đành nuốt lại, cười rất thiếu tự nhiên: - Trà này tốt lắm rồi, không cần đổi nữa. - Ta biết đệ không kén ăn, nhưng cực thích uống trà. Hồ Tôn Hiến cực kỳ kiên quyết: - Nếu cơm ăn không ngon, vậy trà phải uống ngon, nếu không ta quá mất mặt rồi. - Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Thẩm Mặc không còn gì để nói, nhưng cũng muốn xem xem hắn rốt cuộc có thể mang ra loại trẻ gì. Hồ Tôn Hiến sai người mang chiếc cốc sứ trấn Cảnh Đức ra, thần bí cho Thẩm Mặc xem trà bên trong, chỉ thấy lá trà trắng như tuyết, bên trên hoa văn tiểu long uốn lượn, chỉ nhìn bề ngoài cũng là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Thẩm Mặc kinh ngạc, mặt hiện vẻ không sao tin nổi: - Chẳng lẽ là ... Long Viên Thắng Tuyết. - Kiến thức tốt! Hồ Tôn Hiến giơ ngón cái lên: - Chính là trà này. - Tuyệt phẩm khoáng thế. Thẩm Mặc chấn kinh. Y cũng chỉ biết tới thứ trà này trong lịch sử, là tuyệt phẩm trong Bắc Uyển Ngự Trà có năm trăm năm lịch sử, mỗi cân tính ra tới bốn vạn lượng chuyên cung cấp hoàng đế hưởng thụ. Nhưng từ thời Chu Nguyên Chương cấm sản xuất thứ trà xa xỉ tốn kém này, từ đó nó trở thành lịch sử, gần như biến mất , chỉ còn lưu lại trong ngòi bút lịch sử.. Rất hài lòng với vẻ mặt của Thẩm Mặc, Hồ Tôn Hiến đắc ý nói: - Vương Tuân tổ chức mười vườn trà lớn Kiến Châu, dùng 500 mẫu trà đỉnh cấp, thí nghiệm một năm, mới làm thứ quốc bảo này quay lại nhân gian. Thẩm Mặc cười: - Thứ trà trân quý này nên để lại thưởng thức, đem dùng thật đáng tiếc. Nhưng Hồ Tôn Hiến không nghĩ vậy: - Trà mà, để cho người uống, không uống chỉ nhìn thì chẳng đáng giá một xu. Rồi chia số trà làm hai: - Mỗi người một nửa, mang về uống đi. Thẩm Mặc cẩn thận thu lấy nửa trà Hồ Tôn Hiến đưa cho, vẫn lắc đầu liên tục: - Thật uống phí của trời. Thấy thế Hồ Tôn Hiến cười sáng khoái: - Lão đệ, sau bữa tiệc ngày mai là ta phải đi rồi, ban bệ nha môn để lại hết cho đệ ... Đệ đừng hiểu lầm, chỉ là để đệ khoi phải phiền lòng vì chuyện vặt hàng ngày, nếu thấy ai ngứa mắt cứ việc thay, đừng cố kỵ thể diện của ta. - Huynh trưởng quá lo rồi, đệ chỉ quản lý tạm một hồi, đợi bên này yên ổn sẽ về kinh, cho nên an bài như thế là tốt nhất, đệ bớt mệt. - Thế thì tốt. Hồ Tôn Hiến vuốt râu: - Ta không giấu đệ nữa, hiện giờ đông nam không ít việc, nhưng có ba đại sự đệ cần lập tức xử lý, nếu không sinh loạn đấy. - Trước tiên là Cù Châu phải lập tức bình đình không thể để nó lan rộng, dù đệ mới tới, song khó tránh khỏi bị liên lụy. Còn vấn đề quân lương, chiến loạn mới yên, nguyên khí tổn thất, thuế má không đủ, nhiều địa phương năm mới không được phát lương, nếu không giải quyết sẽ địa loạn. Thẩm Mặc gật đầu biểu thị đã nhớ, Hồ Tôn Hiến nói tiếp: - Cái thứ ba tựa hồ không đáng kể, nhưng lại có khả năng chí mạng nhất, đô sát việt mấy lần gửi công văn yêu cầu quan phủ các nơi truy cứu hành vi "tư thông với địch", các tình nổi lên phong trào "trừ cỏ độc", quan phủ tùy tiện bắt bớ dân chúng, tra tấn ép cung, còn dùng hình thức tố cáo người khác để được giảm tội làm ai nấy nơm nớp lo sợ. Hắn cười nhạt: - Đệ biết cái thời đó đại hộ ven biển gần như nhà nào cũng dính lứu tới buôn lâu, còn nhiều nhà trực tiếp ra biển làm hải thương hải tặc. Nói không ngoa là gần như tất cả đại hộ đông nam có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp tới "giặc Oa". - Đúng là thế thật. Hồ Tôn Hiến mỏi mệt nói: - Nên năm xưa ta mới hẹn thân sĩ đông nam đồng tâm hiệp lực, hứa không truy cứu chuyện cũ mới kéo họ về bên triều đình, làm giặc Oa như nước mất nguồn , suy yếu dần... Nhưng ngàn năm qua quan trường có cái thói xấu, người sau nắm quyền là lật hết lại điều người trước làm, vừa tiêu trừ ảnh hưởng tiền nhiệm, vừa lập uy cho mình. Nên cha con Nghiêm Tung chết, Từ các lão liền đem tất cả phương trâm chính sách của ta biến thành sai, làm ngược lại hết, khiến lời ta thành không đáng một xu, thế cục đông nam xuống dốc không phanh. Nói tới đó hất tung chén trà trân úy, căm hờn nói: - Chết tới mấy trăm vạn người mới có được ngày hôm nay, nhưng vì hành vi ngu xuẩn đó mà thành uổng phí hết, trời đất không dung. Thẩm Mặc cũng sầm mặt xuống: - Có một số người chơi quyền mưu thì xuất thần nhập hóa, nhưng kể cho nắm quyền thì toàn làm điều ngu xuẩn, bất hạnh là quan trường Đại Minh đầy hạng như thế. Hồ Tôn Hiến bùi ngùi nói: - Đệ tưởng ta luyến tiếc cái chức này à? Kỳ thực Nghiêm các lão rớt đài, ta biết mình hết rồi, nhưng ta nói với mình, ngươi không được lui, còn ngươi thì chúng không dám làm càn, ngươi đi rồi, thật không dám tưởng tượng sẽ thành ra cái gì. - Khổ tâm của đại soái không nói được thành lời, chắc phải rất thống khổ. Tất cả tâm tình của Hồ Tôn Hiến đã ở lại trên đảo Sùng Minh, giờ còn lại chỉ là bỉnh tĩnh, hắn thản nhiên nói: - May là đệ thay thế, ta có thể yên tâm mà đi, đệ nhất định phải đứng vững, vạn lần không thể để đông nam quay lại mười năm trước. Thẩm Mặc nhớ lại mười năm trước trong nội địa có thể gặp phải giặc Oa bất kỳ lúc nào, không khoi rùng mình, gật đầu: - Đệ sẽ dốc toàn lực. Đem lo lắng nói ra hết Hồ Tôn Hiến lấy ra hai bọc lụa, đưa cho Thẩm Mặc: - Đệ hãy xem cái này, nó có lợi lớn cho quyết sách của đệ về sau. Thẩm Mặc dùng hai tay nhận lấy, mở ra xem bên trong là hai quyển sách tên (trù hải đồ lược) và (kinh lược giang nam), ít nhất hai cái tên đã khiến y động lòng. - Hai quyển sách này là tác phẩm của đại tài đương thế, mang về thong thả mà xem. Đây chính là đại lễ của ta, tuyệt đối có thể làm đệ "làm ít hưởng nhiều." Thẩm Mặc gật đầu thu lại trịnh trọng cám ơn. Giao dặn hết xong, Hồ Tôn Hiến nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen của Thẩm Mặc, áy náy nói: - Vốn định vượt qua thời điểm này rồi thong thả giải quyết vấn đề. Không ngờ chỉ đành phải giao lại, lão đệ, sau này phải thận trọng hết mức có thể. Thẩm Mặc đứng dậy thi lễ: - Còn cần lão ca chỉ giáo nhiều hơn. - Cứ viết thư cho ta là được, đông nam là tâm huyết cả đời của ta, dứt khoát biết gì là nói. - Đa tạ lão ca, không biết với văn võ đông nam, lão ca có cần chiếu cố tới ai không? Hồ Tôn Hiến nhắm mắt lại, từng khuôn mặt hiện ra trước mắt hắn, hồi lâu mới nói: - Đệ là người tình nghĩa, ta không phải lo, ta chỉ lo cho một mình Du Chí Phụ. - Ha ha, đệ và Du lão tổng giao tình không tệ, đệ rất thích ông ấy. - Ta biết, nhưng ông ta chắc chắn phải rời đông nam, phải không? Hồ Tôn Hiến như nhìn thấu lòng người: - Đổi lại ta là đệ cũng sẽ đem thủy sư mạnh nhất đông nam nắm trong tay mình. - Đệ thực sự chưa nghĩ tới. Hồ Tôn Hiến biết y sẽ không thừa nhận: - Biết ta thuyết phục Vương Sùng Cố và Du Tư Cao để bọn họ tới cứu giá không? Thảm Mặc vỡ lẽ, nhưng vẫn nói không biết. - Ta sai người nói với bọn họ, đệ chuẩn bị cùng Diêu Trường Tử đoạt binh quyền thủy sư, phế bỏ Du Đại Du. Hồ Tôn Hiên cười khoái chí: - Bọn họ tất nhiên hấp tấp trở về. - Lão ca hại đệ thảm rồi. Thẩm Mặc cười yếu ớt: - Như thế huynh đệ của đệ làm sao ở lại thủy sư nữa. - Cho nên đệ phải quyết đoán, điều cha con họ Du hay điều Diêu Trường Tử. Hồ Tôn Hiết đắc ý nói: - Ta dám lấy hai trăm vạn lượng ra cược đệ điều Du Đại Du đi. Ông ta mặc dù cương trực, nhưng là kỳ tài, cầm quân đánh trận không bao giờ thua, chính khí đường đường làm người ta cúi mặt, sau này đệ hãy đối đãi tốt với ông ta, bảo vệ ông ta, đừng để người như thế chịu thiệt. - Đệ đồng ý. - Tốt, tốt , thốt ... Hồ Tôn Hiến buông một tiếng thở phào, dường như hoàn thành tất cả nhiệm vụ. ~~~~~~~ Chớp mắt một cái Hồ Tôn Hiến đã rời đi gần nửa tháng, khi tới Huy Châu quả nhiên xưng bệnh, yêu cầu ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, nội các dù chưa phê duyệt, nhưng ai cũng biết Từ các lão cầu hắn đừng tới Bắc Kinh còn chẳng được, cuối cùng nhất định sẽ phê duyệt. Mùa xuân tháng ba, chim ca vang lừng, trên Tô Đê, liễu xanh biếc bờ, Hàng Châu vào thời gian xuân ấm mê người. Nhưng ngồi trong thư phòng, Thẩm Mặc chẳng cảm thấy chút ấm áp nào. Rắc rối đông nam không đi theo Hồ Tôn Hiến, mà càng ngày càng lớn. Trước tiên bên Cù Châu, Vương Bản Cố suốt ngày thúc giục y xuất quân tiêu diện bạo động, tiếp đó Tam Sào làm phản, Quảng Đông và Giang Tây đùn đẩy trách nhiệm, thua trận liên tục, mất thêm tám huyện nữa, cứ để như thế, sẽ thành nước trong nước. Vấn đề tiền lương, người dưới đã tính xong sổ sách, trừ Hồ Quảng chưa bị chiến loạn ra, các tỉnh các thiếu hụt rất lớn ...Chiết Giang, Nam Trực Đãi còn có sáu thành quân lương, Phúc Kiến có được một nửa, thảm nhất là Giang Tây và Quảng Đông, chỉ có ba thành. Tuần phủ các nơi không dám ở trong tình, chạy tới Hàng Châu xin chi viện, đừng nói trong khó không có tiền, dù là có Thẩm Mặc cũng không cấp cho bọn họ. Dù sao y là khâm sai tạm quyền, trong mắt người khác, duy trì hiện trạng mới là đúng chức trách. Danh bất chính ngôn bất thuận, ngôn bất thuận thì sự bất thành, đợi trước khi có lệnh bổ nhiệm chính thức, Thẩm Mặc không xen vào vũng nước đục này, nhất là chuyện tiền lương càng tuyệt đối không động chạm tới. Còn có việc riêng, Nhu Nương gửi thư nói, Nhược Hạm có thai bốn tháng, hiện giờ tâm tình bất ổn, phản ứng rất lớn. Điều này làm Thẩm Mặc vốn có chút oán trách, tức thì chuyển sang áy náy và hối hận, nhưng công vụ bận rộn không thể về kinh, đành viết một phong thư ngôn từ chân thành tha thiết, sai người mang về nhà. Lòng y bấn loạn, không thể xử lý công vụ, để công văn chất đống như núi, y lấy hai quyển sách Hồ Tôn Hiến đưa cho , xem thật cẩn thận. Tác giả của hai cuốn sách này đúng là đại gia lý luận quân sự, thậm chí Thẩm Mặc thấy Hồ Tôn Hiến đánh giá hơi thấp, đây là kỳ tài vượt thời đại. -o0o- Giang Nam Kinh lược nói về tổng yếu binh vụ, tỉnh thế nội ngoại Giang Nam. Luận chiến cụ, chiến bị, còn có cả bản đồ toàn diện của Giang Nam, chỉ rõ chỗ quan ải hiểm yếu. Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc nhìn thấy bình luật khách quan, tỉ mỉ, cao minh như thế về quân tình Giang Nam. Trong sách tổng kết : Tiêu diệt địch ở gần bờ là thượng sách, kháng địch ở hải cảng , ven biển là trung sách, nếu thả địch vào sâu, tàn hại địa phương, là hạ sách. Quan điểm này là chính xác, nếu như được sự dụng thì việc tiêu diệt giặc Oa đã ngắn đi đáng kể, tổn thất giảm thiểu rất nhiều. Làm Thẩm Mặc như vớ được chí bảo là “Trù hải đổ biên", chừng 26 vạn chữ, nói tường tận về địa lý duyên hải, vũ khí trang bị cùng chiến lược phòng vệ biển. Trong sách tác giả đưa ra nhiều kiến nghị độc đáo, không chỉ chưa bao giờ nghe thấy, mà còn phù hợp cao độ với chiến lược hải quyền hiện đại. Tác giả đề ra ba nguyên tắc lớn là , ngự hải dương, độn hải ngạn, nghiêm thủ thành. Trong đó được Thẩm Mặc coi trọng nhất là chủ trương hải phòng phải phòng trên biển " phòng giặc ở viễn dương, diệt giặc ở cận dương". Làm Thẩm Mặc chấn kinh hơn nữa tác giả dùng hẳn một chương trong sách nói về tầm quan trọng của chủ quyền biển đối với một quốc gia, Thẩm Mặc nhớ không nhầm khái niệm này tới tận thế kỷ 19 mới được chú trọng. Thẩm Mặc vừa xem vừa nghiêm túc ghi chép lại, càng viết càng tò mò, rốt cuộc là bậc thiên tài nào viết được chiến lược quân sự như thế? Về sau nghe ngóng mới biết là vị gia sư của Hồ Tôn Hiến, tên Trịnh Nhược Tằng, hiệu Khai Dương. Thẩm Mặc liền mời ông ta tới, nhưng quản gia trong phủ nói, Trịnh tiên sinh theo Hồ Tôn Hiến bắc thượng rồi. - Ông ta vẫn theo đại soái à? Thẩm Mặc hỏi: - Không phải, Trịnh tiên sinh nói là về quê, chỉ thuận thuyền cùng đại soái thôi. - Quên ông ta ở đâu? - Nghe nói là ở Tô Tùng, chính xác ở đâu thì không biết. Thấy không hỏi ra điều gì, Thẩm Mặc bảo quản gia lui xuống, nói với Tam Xích: - Bảo Chu Ngũ tra tình hình người này, mau chóng báo lên. Tam Xích vâng lệnh rời đi. Thẩm Mặc đứng trong sân, nhìn ánh nắng chan hòa, hít không khí tươi mát, tức thì thấy tin thần khoan khoái, liền nghe ở cửa có người nói: - Thời tiết tốt thế này chính hợp ra ngoài đạp thanh, đại nhân dừng cả ngày ở trong phòng nữa. Thẩm Mặc quay lại nhìn, thấy Đường Nhữ Tiếp, liền cười nói: - Huynh vì sao vẫn còn ở lại Hàng Châu? Đương Nhữ Tiếp cung kính thi lễ: - Hạ quan thấy đại nhân mới đến, thế nào cùng cần người hỗ trợ, cho nên mới chưa đi. - Ha ha ha, vậy phải đa tạ huynh rồi. - Không dám, không dám. Đường Nhữ Tiếp cố làm vẻ thoải mái nói: - Hôm qua hạ quan sai người tặng cho đại nhân đôi hoa tỷ muội, sao sáng nay đã bị đưa về rồi. Thẩm Mặc lấy cớ: - Huynh biết đấy, ân sư ta vừa qua đời, mặc dù công vụ bận rộn không thể để tang cho sư phụ, nhưng cấm sắc dục vẫn phải làm. Ra là thế, Đường Nhữ Tiếp thở phào : - Đại nhân chí thành, chí hiếu, là gương mẫu cho hạ quan học tập. Đây không phải lời nói xuông, Đường trạng nguyên sinh ra trong nhung lụa, gần đây lại mặc áo vải, không biết là học ai. Hắn không cam tâm đi uổng công, lại ân cần nói: - Vậy đi dạo Tây Hồ, thả lỏng một chút, chắc không hỏng hiếu đạo chứ ạ? - Cái này thì không. Thẩm Mặc lắc đầu, nếu còn không nể mặt, đoán chừng Đường Nhữ Tiếp sẽ sụp đổ mất, nhưng đúng lúc này có tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Thẩm Mặc quen thuộc với tiếng này, áy náy nói: - Đoán chừng là tin gấp ở Bắc Kinh. Đường Nhữ Tiếp buồn bực, thầm nghĩ :" Sao lại xui đến thế?" Quả nhiên gác cửa đưa tín sứ bụi bặm đường đất tới, quỳ một chân trước mặt Thẩm Mặc: - Hỏa tốc tám trăm dặm, xin đại nhân ký nhận. Thẩm Mặc gật đầu lấy quan ấn ra xác nhận, rồi xé phong bì thư ra xem. Đường Nhữ Tập cũng thức thời nói: - Hạ quan ra ngoài một chút. Hỏa tốc tám trăm dặm chuyển đạt quân cơ đại sự, hắn tất nhiên phải tránh đi. Thư của nội các, nói gần đây liên tục có quan viên Cống Việt dâng thư, nói quê hương luân lạc trong bàn tay bạo ngược của Tam Sào, có năm vị quan bị giết cả nhà, năm người này mặc hiếu phục quỳ khóc ngoài Tây Uyển, chấn động kinh sư, hoàng thượng lệnh nội các bằng mọi giá tiêu diện Tam Sào, trả lại bình an cho Cống Việt. Cuối cùng còn có thân bút của Từ Giai :" Đã tiến cử ngươi làm kinh lược đông nam, tổng lĩnh quân chính lục tỉnh, xong việc tất về triều. Lệnh bổ nhiệm sẽ tới ngay, bình định Tam Sào phải trong nửa nam, nếu không hai ta đều bất lợi." Đọc cẩn thận hai lần, xác nhận không để sót gì, Thẩm Mặc mới phân phó: - Mời Đường đại nhân vào đi. Đường Nhữ Tập vào thấy đại nhân ngồi sau bàn lớn, biết tới lúc bàn việc công, vì thế cung kính thi lễ, sau đó theo lệnh ngồi xuống ghế. Thẩm Mặc chẳng khách sáo: - Vừa rồi nội các gửi thư tới thúc giục mau chóng bình loạn Tam Sào, nhưng bản quan không rõ tình hình Cống Việt, Đường huynh có nhân tuyển nào có thể giúp cho bản quan không? Đường Nhữ Tập nghĩ một lúc rồi nói: - Lưu Hiển từng làm tham tướng ở Quảng Đông, đại nhân có thể hỏi ông ta. Thẩm Mặc gật đầu lệnh bên ngoài: - Mời Lưu tổng binh tới nói chuyện. Trong lúc chờ, Đường Nhữ Tập nói: - Đại nhân, hạ quan thấy Cống Việt là lửa xa, còn khói giần càng nguy hiểm hơn. - Lửa xa? Khói gần? - Vâng, bên kia dù sao cách quá xa, có gây chuyện lớn tới đâu cũng chỉ là chuyện nhỏ, giải quyết không tốt cũng chẳng có gì to tát ... Còn khói gần ví như chuyện Cù Châu, chuyện quân lương. Đường Nhữ Tiếp làm bộ chân thành thản nhiên: - Ví như vấn đề nhân tuyển tổng đốc... Thẩm Mặc nhìn hắn: - Nhất là nhân tuyển tổng đốc càng tối quan trọng, phải không? Đường Nhữ Tập đỏ mặt: - Hạ quan một lòng vì chuyện công, hiện giờ văn võ đông nam vẫn hoài niệm Hồ Tôn Hiến, không nghe lệnh đại nhân lắm, sớm ngày định ra nhân tuyển tổng đốc, những người đó ắt cảm ân đức ngài , giúp trấn áp người dưới, như thế chính lệnh của đại nhân mới thông suốt, dễ lập nên công tích bất hủ. Thẩm Mặc lắc đầu: - Ta không cần công tích gì, bình an vượt qua thời gian này là đã phải thắp hương vái tạ rồi ... Có điều huynh nói cũng đúng, một mình phải ứng phó với nhiều nơi như thế, áp lực quá lớn. - Vâng, phải có người chia sẻ với đại nhân mới được. Đường Nhữ Tiếp kích động nói: - Hạ qua mặt dày tự xung phong làm tổng đốc Giang Bắc, nhất định để đại nhân không phải lo chuyện Trường Giang trở lên nữa. Thẩm Mặc mân mê ngọc chặn giấy, cười lớn không rõ ý tứ, làm Đường Nhữ Tập chột dạ, chỉ biết cười khan. Thẩm Mặc nheo mắt nhìn hắn: - Huynh muốn làm tổng đốc Giang Bắc? - Có cầu tiến cử hiền tài không hiểm thân nhân. Đường Nhữ Tiếp vỗ ngực: - Đương nhiên càng không cần tránh bản thân. - Tốt, có trách nhiệm. Thẩm Mặc khen, song lại nói nhỏ: - Có điều, khi huynh làm tuần phủ, chiến sự đã chuyển tới Giang Nam, kết quả trong kháng Oa không có công tích gì, nếu như ta lập huynh làm tổng đốc, e lòng người không phục. - Chẳng phải chuyện một câu nói của đại nhân là xong sao. Hắn quen thời Nghiêm Tung bá đạo nói một câu là định đoạt, nhưng quên Thẩm Mặc hiện giờ tới nửa thế lực Nghiêm Tung cũng chẳng bằng. Thẩm Mặc cười khổ, lấy mấy phong thư trong ngăn kéo ra đưa cho hắn: - Huynh tự xem đi. Đường Nhữ Tập cung kính nhận lấy xem, thư là của Cao Củng tiến cử Lý Duyên binh bộ thị lang Nam Kinh làm tổng đốc Giang Bắc, còn cả của Trương Cư Chính, ám thị Từ Giai bảo hắn viết thư, tiến cử Ân Chính Mậu tuần phủ Hồ Quảng làm tổng đốc Giang Bắc, thậm chí còn có Nghiêm Nột cũng tiến cử học sinh của mình ... Còn cả người khác nữa, nhưng hắn không còn lòng dạ nào xem tiếp. Đường Nhữ Tiếp rầu rĩ lẩm bẩm: - Chẳng qua chỉ là chức tổng đốc thôi, sao lắm người nhắm vào thế? - Không nói thế được, tổng đốc Giang Bắc quản Tô Châu, Dương Châu, Tùng Giang ... Thiên hạ có chỗ nào giàu có hơn nữa không? - Đại nhân. Đường Nhữ Tiếp khao khát nhìn Thẩm Mặc: - Ngài trơ mắt ra nhìn cây mình vun trồng bao năm, chớp mắt bị người khác hái mất quả sao?