Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 727 : Kháng long hữu hối
- Nàng làm thế khiến cả đời ta không yên thì có.
Thẩm Mặc đẩy cửa ra ngoài, hỏi Tam Xích:
- Tô cô nương đi lúc nào?
- Đi từ sáng sớm.
Tham Xích cười ám muội:
- Tô đại gia nói dạy đàn cho vương phi , còn nói đại nhân mệt rồi, để người ngủ thêm.
- Ngươi làm ăn kiểu gì thế?
Thẩm Mặc sầm mặt xuống:
- Lý nương nương giờ cả ngày đặt tâm tư lên thế tử, thời gian đâu để học đàn?
- Hả?
Tam Xích há hốc mồm:
- Tô đại gia chẳng lẽ ...
- Còn không đi tìm cho ta.
Thẩm Mặc hận không thể đá hắn một cái:
- Bảo Chu Thập Tam cũng giúp ta tìm.
Nhưng tìm cả ngày không thấy bóng dáng đâu, Tô Tuyết biến mất thật rồi.
Tìm không thấy Tô Tuyết, Thẩm Mặc đành về nhà trước.
Chuyện tới nước này, y đã tổn thương quá nhiều người, không để ý tới cảm thụ bản thân nữa, y hải về nhà, đối diện với mọi thứ sắp xảy ra.
Sắp tới nhà Tam Xích nói nhỏ:
- Hôm qua đã chuyển lời về nhà, nói đại nhân nghỉ ở nha môn.
Thẩm Mặc gật đầu.
Vào tiền viện, tân quản gia Thẩm Toàn bẩm báo:
- Trong nhà có khách.
- Ai thế?
Thẩm Mặc cau mày, giờ sắp tới lúc lên đèn, tới giờ cơm , còn khách gì tới lúc này chứ?
- Là Văn Trường tiên sinh.
- Hắn không tính là khách.
Thẩm Mặc bực mình.
- Từ tiên sinh mang theo hai vị khách.
Thẩm Toàn nói nốt, từ bài học Thẩm An, người kế nhiệm liền chọn người thành thật, hắn nói:
- Tới từ chiều qua, chiều nay lại tới, nói đợi không được lão gia sẽ ngủ ở đây.
Từ Vị tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này.
- Ta đi thay y phục.
Thẩm Mặc thở dài.
Về tới hậu viện, đám trẻ đang học tối, Nhược Hạm và Nhu Nương đang may vá, tựa hồ không có gì khác biệt.
Thấy Thẩm Mặc vào, Nhu Nương định đứng dậy, nhưng bị Nhược Hạm dùng ánh mắt ngăn lại, giọng nói bình tĩnh:
- Về rồi sao?
- Ừ, về rồi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Tiền viện có khách, có gì để sau hãy nói.
- Ừ.
Nhược Hạm tiếp tục làm việc.
Thẩm Mặc vội thay y phục, vội tới tiền viện như chạy trốn.
~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng khách đèn đuốc sáng choang, Thẩm Mặc chưa đi qua bình phòng đã nghe thấy cái giọng đáng ghét của Từ Vị:
- Đừng nóng, chắc chắn y sắp về rồi.
Lại nghe một giọng khác:
- Tới giờ này rồi, chung ta về thôi.
- Ta thấy y tránh chúng ta.
Một giọng thô hào khác nói:
- Thẩm đại nhân nay đã khác rồi, không phải là hảo huynh đệ năm xưa của chúng ta nữa.
- Họ Doãn kia, ngươi nói bậy bạ gì đó.
Thẩm Mặc đi ra, mặt sa sầm:
Thấy y cuối cùng đã xuất hiện, ba người trong phòng sắt mặc khác nhau, Từ Vị ngả người tựa vào ghết:
- Cuối cùng đệ cũng về.
Người trung niên văn sĩ đứng dậy đón, chắp tay thi lễ. Còn một võ phu cao sáu thước, thì tỏ ra xấu hổ.
Lúc này Thẩm Mặc cũng nở nụ cười:
- Tử Lý huynh, mọi người tới khi nào thế?
Thì ra đó là Đàm Tử Lý, nguyên tri phủ Đài Châu, danh tướng kháng Oa, ông ta mỉm cười:
- Tới hôm qua.
Nam tử cao lớn là phó đô ti Chiết Giang, cũng là danh tướng kháng Oa, Doãn Phượng, Doãn Đức Huy. Đừng đầu thi hương, thi hội võ khoa. Vì khi đó thi võ không có thi Điện, nên đứng đầu thi hội là võ Trạng Nguyên, hắn có mỹ danh "Võ tam nguyên", thường được già trẻ Chiết Giang lấy ra xếp ngang với Thẩm Mặc, hắn cũng luôn coi đó là vinh dự.
Hai người quen nhau ở Giang Nam , tình cảm rất tốt, nên Thẩm Mặc không cần khách sáo, Doãn Phương ngượng ngùng thi lễ:
- Nể mặt ta mới tới kinh thành đã đến chúc tết, đại nhân quên lời vừa rồi nhé.
Thẩm Mặc vỗ vai hắn:
- Là huynh sinh xa la với ta đấy, mấy năm chưa gặp rồi.
- Từ năm Gia Tĩnh 38 ta tới Chiết Giang, chúng ta không gặp nhau nữa.
Doãn Phượng cười ha hả:
- Nhớ đại nhân chết thôi.
Thẩm Mặc bảo Thẩm Toàn:
- Hảo huynh đệ của ta tới, mau bảo nhà bếp, bữa tối thịnh soạn một chút.
Hai người kia biết y mới tang sư phụ, vội nói qua loa là được, không cần phô trương, Thẩm Mặc liền bảo Thẩm Toàn làm theo.
Mọi người ngồi xuống, Đàm Luân nhìn Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn huynh, sao lại tiều tụy thành ra thế này?
Thẩm Mặc xoa mặt, lòng chua chát vô tận, gượng cười:
- Chắc gần đây bận quá, hai người vào kinh sao ta không biết chút nào?
Đàm Luân nói:
- Năm ngoái triều đình hạ lệnh cho ta về kinh nhậm chức, Đức Huy huynh cũng có an bài khác, nên đi cùng.
Đàm Luân trí lực hơn người, tính cách trầm ổn, nói chuyện rất có nghệ thuậ, nhìn có vẻ là lời đơn giản, nhưng biểu đạt với Thẩm Mặc. Hôm nay mới là mùng 8 tết, triều đinh không thể bắt bọn họ lên đường vào năm mới tới nhậm chức, hai người tiến kinh ắt có sứ mệnh khác.
Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Tình hình bên đại soái ra sao?
- Rất tệ.
Doãn Phương nhìn Đàm Luân thấy hắn gật đầu mới nói:
- Mỗi lần uống rượu với đám huynh đệ lâu năm chúng tôi đều say ngất xỉu, chúng tôi rất đau lòng.
Thẩm Mặc thở dài:
- Ta cũng có thể tưởng tượng ra đại soái đau khổ thể nào.
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, đến khi có tiếng hoa lửa nổ, mọi người mới tỉnh lại.
- Triều đình có tính toán của triều đình, là quan viên địa phương vốn không nên nói nhiều.
Đám Luân sắp xếp ngôn từ, chậm rãi nói:
- Nhưng triều đình không thể không nghĩ tới cảm thụ của quan binh đông nam. Chúng ta đều là người trải qua thời kỳ Trương bộ đường, hẳn không quên, sau khi Trương bộ đường bị mất chức, đông nam hỗn loạn, những quan binh chỉ tin theo Trương bộ đường mất kiềm chế, tàn phá địa phương, cục diện tốt đẹp mất hết. Đó là bài học đau lòng.
- Hiện giờ uy tín đại soái cao hơn xa Trương bộ đường năm xưa. Quan binh bách tính đều coi đại soái là công thân lớn nhất kháng Oa, lúc này nếu đại soái bị cách chức, lòng người khó tránh khỏi bất an.
- Huynh nói đúng.
Thẩm Mặc thừa nhận:
- Cho nên bên trên lùi bước, để đại soái tới Bắc Kinh nhậm chức.
- Chức gì? Đại học sĩ hay binh bộ thượng thư?
Doãn Phượng mắt sáng lên:
- Không nói ..
Thẩm Mặc lắc đầu.
Từ Vị đột nhiên nổi khùng:
- Thế chẳng phải chơi sỏ à? Lão Từ Hoa Đình gian xảo đó định lừa người về kinh thành, cho cái chức cao nhưng vô quyền, ngồi uống trà vài ba năm, để hắn tự uất ức từ chức, lão ta làm người tốt. Vô sỉ, vô sỉ.
Hồ Tôn Hiến tuy thuộc Nghiêm đảng, nhưng là người đầu tiên thực sự tán thưởng tài của Từ Vị, nên dù Từ Vị không làm việc cho hắn, nhưng lòng luốn nhớ chuyện này. Hơn nữa cống hiến của Hồ Tôn Hiến với sự nghiệp kháng Oa thì Từ Vị hiểu rất rõ, tuyệt đối không hi vọng hắn có kết cục bi thảm.
Nghe thế Doãn Phượng mặt đỏ bừng, hỏi:
- Chuyện này là thật sao?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Chỉ e là thế.
- Vậy thì phải hỏi đám huynh đệ bọn ta, cùng với mấy chục vạn quan binh đông nam có đồng ý không đã.
Doãn Phượng mắt trợn tròn xoe.
- Đức Huy.
Đàm Luân nghiêm khắc cắt ngang:
- Nói bậy gì đó.
- Huynh đệ trong nhà cả, cứ nói thoải mái.
Thẩm Mặc nói:
- Có điều lời này không thể nói ra ngoài, nếu không sẽ gây thêm rắc rối cho đại soái.
Doãn Phượng không nói nữa.
Lúc này Từ Vị lên tiếng:
- Ta chuẩn bị viết tấu, nói rõ ràng chuyện này.
- Ta ký tên cùng huynh.
Doãn Phượng lập tức hưởng ứng:
- Tốt nhất là để văn quan võ tướng đông nam cùng ký tên, cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta.
- Hai người đừng làm thế.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Đó là đẩy đại soái vào lò lửa đấy, kỳ thực đại soái phải rời đông nam chẳng phải vì ai muốn đối phó với ông ấy. Mà vì đại soái địa vị quá cao, quyền lực quá lớn, công lao quá hiển hách. Thỏ hết, chó vào nồi. Đó là chân lý thiên cổ. Bản triều sao có thể ngoại lệ.
Lời này thiếu điều nói trắng ra Hồ Tôn Hiến nắm mấy chục vạn tinh binh, hùng cứ nửa giang sơn, đã làm hoàng đế ăn ngủ không yên. Trước kia chịu đựng vì cần con hổ này tiêu diệt đám sói xong vào nhà, giờ sói sắp bị diệt hết, trong mắt hoàng đế, con hổ thành uy hiếp lớn nhất.
Mà hoàng đế luôn có chứng bệnh đa nghi sợ bị hãm hại hết thuốc chữa, cho nên tin chắc con hổ sẽ hại mình.
-o0o-
Lúc này nếu tướng lĩnh đông nam có hành động gì quá khích, càng làm hoàng đế hoảng sợ, chỉ e không đơn giản là cách chức hắn nữa.
- Thực tế chức tổng đốc đông nam không còn tồn tại nữa.
Thẩm Mặc đưa kết luận cuối cùng:
- Đây là điều không thể thay đổi.
Ba người kia chấn động, ủ rũ, trước hiện thực tàn khốc, bọn họ không biết nói gì.
Bị tin tức xấu đả kích, bữa tối trải qua trong im lặng, Thẩm Mặc rõ ràng tâm trạng rất tệ, nói cực ít, không cho người ta cảm giác như gió xuân nữa, nhưng rượu lại uống rất nhiều. Vừa chuốc rượu ba bọn họ, lại tự rót tự uống ...
Uống rượu kiểu đó say rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ, ba người trong lúc không để ý, đột nhiên không thấy y đâu, vội đi tìm, mới phát hiện ra y đã ngủ vùi dưới gầm bàn.
Cả ba vội đỡ y dậy, Doãn Phượng cảm khái:
- Chuyết Ngôn huynh thống khổ như thế, xem ra ta trách nhầm rồi.
Đàm Luân cũng áy náy nói:
- Xem ra huynh ấy đã tận lực, chúng ta còn dồn ép, thực sự là không nên.
Từ Vị mặc dù nhận ra Thẩm Mặc bất thường, nhưng không nói với người khác, thuận theo lời bọn họ:
- Đúng thế, mấy ngày qua y chạy vạy khắp nơi, trong lòng đau khổ thế nào chúng ta không biết được.
Hai người kia cáo từ, chuẩn bị ngày khác bái phỏng, Từ Vị đưa Thẩm Mặc về hậu viện giao cho Nhược Hạm:
- Đệ muội, thật ngại quá, tối nay cao hứng uống hơi nhiều.
Nhược Hạm cười:
- Làm phiền thúc thúc rồi.
Từ Vị thấy nàng hơi là lạ, lòng hiểu ra vài phần, nhưng biết chuyện này mình không tiện xen vào, để Thẩm Mặc tự giải quyết là hơn. Nghĩ tới đó liền cáo từ.
Tiễn Từ Vị đi, Nhược Hạm thấy nha hoàn định dìu Thẩm Mặc vào phòng ngủ, liền nói:
- Dìu lão gia vào thư phòng.
Nhu Nhương nói nhỏ:
- Phu nhân, hôm nay nơi đó không đốt lò.
- Giờ đốt cũng không muộn.
Nhược Hạm lạnh nhạt nói xong liền về phòng.
Nhu Nương hết nhìn nàng lại nhìn Thẩm Mặc, thở dài:
- Làm theo lời phu nhân đi.
Đêm đó Thẩm Mặc ngủ trong thư phòng, vừa nằm xuống là nôn ọe dính đầy ra người lẫn giường, làm Nhu Nương bận tíu tít, vừa lau mình cho y, lại thay chăn đệm, đút y uống canh tỉnh rượu, mới làm y ngủ an ổn.
Ngày hôm sau Thẩm Mặc dậy rất sớm, là do đau đầu tỉnh lại, y cảm thấy huyệt thái dương giật giật, người không có chút sức lực nào, cổ họng như có lửa đốt. Vừa cựa mình liền đánh thức Nhu Nương gà gật bên cạnh, nàng dụi mắt nói:
- Lão gia tỉnh rồi à?
Vội mang nước ấm hòa mật ong tới, đặt gối sau lưng Thẩm Mặc, đỡ y dậy:
- Lão gia uống chút nước nhuận cổ họng.
Thẩm Mặc nặn ra nụ cười với nàng, vịn tay Nhu Nương, uống hết bát nước.
Nhu Nương bỏ chén, hầu hạ Thẩm Mặc nằm xuống giường, nói nhỏ:
- Tỳ thiếp đi chuẩn bị bữa sáng cho lão gia.
Rồi không đợi Thẩm Mặc đáp lời đã đi thật nhanh, để lại Thẩm Mặc nằm một mình trong thư phòng, thất thần nhìn trần nhà.
Nhu Nương về chính phòng, Nhược Hạm đang cho ba đứa bé ăn cơm, bát cháo trước mặt nàng thì còn nguyên, lạnh ngắt, chưa động chạm chút nào.
Thấy Nhu Nương , Nhược Hạm hỏi:
- Lão gia dậy rồi à?
- Vâng.. Phu nhân không như người nghĩ đâu, đêm qua , đêm qua ..
- Đêm qua làm sao?
Nhược Hạm giọng lạnh nhạt.
- Cả đêm qua lão gia gọi tên phu nhân.
Mặt Nhu Nương thoáng qua vẻ mất mác:
- Chỉ một mình phu nhân thôi.
++++
Mấy ngày tiếp đó, phu thê khách khách khí khí với nhau, như không có gì xảy ra, nhưng đến ba đứa bé cũng nhận ra không khí gia đình khác thường, không láo nháo gây chuyện nữa, trở nên yên tĩnh.
Thẩm Mặc mấy lần muốn nói với Nhược Hạm, nhưng nàng đều gạt đi. Bản thân y cũng không muốn hạ mình, nên lại nuốt vào. Cứ thế bốn năm ngày sau, thánh chỉ hạ xuống, quả nhiên y phải đi Giang Nam một chuyến.
Thường thánh chỉ do thái giám truyền, nếu do quan viên truyền, thì chuyện nghiêm trọng rồi, khả năng có ám thị gì đó. Nếu truyền thánh chỉ là quan viên cấp bộ đường thì tầm nghiêm trọng đã tới mức an nguy đến sơn hà xã tắc.
Từ các lão đương nhiên không muốn thân phận của Thẩm Mặc gây bất an cho đông nam, nên lấy danh nghĩa " tuần thị đông nam, khảo thưởng quân đội, tiến cử người có công".
Khâm sai khao quân là việc trọng yếu, do thị lang lễ bộ làm là hợp lý.
Thẩm Mặc còn nhận được mật chỉ, ban cho y quyền tùy nghi hành động. Khi cần thiết thậm chí có thể cách chức Hồ Tôn Hiến, nhưng Từ Giai tin Thẩm Mặc biết nặng nhẹ, chưa tới mức bất đắc dĩ, sẽ không dùng chiêu sát thủ.
Thánh chỉ yêu cầu lên đường ngay trong ngày, Thẩm Mặc sớm đã chuẩn bị xong hành trang, tạm biệt người nhà xong, liền vội vàng tới đại doanh Thông Châu.
Đã đi khao quân không thể hành trang gọn nhẹ được, trừ mấy quan viên đảm nhận phó thủ ra, còn có hơn hai nghìn vệ quân và nghi trượng.
Y tới Thông Châu khi trời sắp tới, quan viên văn võ đã đợi từ trước, chuẩn bị yến tiệc tiễn chân khâm sai đại nhân.
Làm Thẩm Mặc bất ngờ là tướng linh quân là Thích Kế Quang.
- Nguyên Kính, sao lại là huynh?
Thẩm Mặc thấy hắn mừng rỡ vô cùng, rốt cuộc có người sợ vợ hơn cả y rồi.
- Đại nhân.
Thích Kế Quang cười ha hả:
- Việc này do mạt tướng chủ động thỉnh cầu đấy.
- Tốt quá.
Thẩm Mặc vỗ vai hắn:
- Có huynh ta bớt lo hơn nhiều.
- Sẽ không làm đại nhân thất vọng.
Tham gia yến hội xong, Thẩm Mặc giới thiệu tùy viên với Thích Kế Quang, trừ hai quan văn, còn có một phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, làm Thích Kế Quang hiểu chuyến khao quân này không đơn giản.
Tiếp đó mấy nhân vật đầu não bắt đầu thảo luận hành trình.
Năm nay phương bắc lạnh vô cùng, Đại Vận Hà đóng băng, đáng lẽ phải đi đường bộ, nhưng Thẩm Mặc không định làm thế, đội ngũ quá lớn không che dấu được, trên đường ắt có quan viên đón rước nịnh bợ, những nhiễu nhân dân.
Cảnh này y đã thấy một lần, ghét cay ghét đắng, đương nhiên không muốn mình làm nó diễn ra lần nữa.
Cho nên y định đi đường biển, nhanh lại đỡ tốn kém. Đi đường bộ nhanh nhất cũng phải mất hơn một tháng, thêm vào dù tiết kệm chi tiêu nhất cũng hao phí ba vạn. Nếu đi đường biển, chỉ cần nửa tháng, hao phí chỉ có hai vạn hai.
Đương nhiên quan trọng nhất quan viên địa phương không có cớ nhiễu dân, không biết bao nhiêu người tránh được cảnh nhà tan cửa nát.
Y cũng thấu hiểu đạo quan trường, biết quan viên thủ hạ sống kham khổ, đều hi vọng kiếm chác trong chuyến đi này để bù vào chi phí gia dụng. Nên y nói với phó sứ Chu Bồi Giản:
- Tiền lương triều đình cấp cho dùng hết trong chuyến này đi.
Chu Bồi Giản tất nhiên hiểu ý ngay, nhưng lo lắng hỏi:
- Vậy chuyến về thì sao?
- Xe tới ắt có đường, không cần lo.
Chu Bồi Giản mừng rỡ, tình toán xem chia chác phần tiền dư thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đợi trong trướng chỉ còn lại Thích Kế Quang và phó sứ Cẩm Y Vệ, vẻ mặt Thẩm Mặc thả lòng, nói:
- Ngu gia, Thích tướng quân là huynh đệ trong nhà, không cần giấu diếm gì hết.
Đó chính là Chu Ngũ, lần này phụng chỉ nam hạ , phụ trách bảo vệ Thẩm Mặc, thu thập tình báo, cùng với một số chuyện không tiện nói.
Chu Ngũ chắp tay với Thích Kế Quang:
- Tại hạ ngưỡng mộ uy danh tướng quân và Thích gia quân lâu rồi.
Vừa rồi nhiều người, khi giới thiệu Thích Kế Quang, hắn chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Thích Kế Quang đáp lễ:
- Ngũ gia quá khen.
Hắn vốn không ưa dân đặc vụ lắm, nhưng nhiều năm rèn luyện, trong lòng có thế nào, bề ngoài vẫn tỏ ra rất thân thiết.
Hai người hàn huyên vài câu, Thẩm Mặc cắt ngang:
- Ngũ gia có lời gì thì nói đi.
Chu Ngũ gật đầu, tổ chức lại câu từ, nói:
- Đại nhân nói đi đường biển có nhiều cái lợi. Nhưng đại dương mênh mông, không liên lạc được với huynh đệ trên đất liền, chẳng phải chúng ta thành mù điếc?
Câu sau hắn không nói ra, nhưng Thẩm Mặc hiểu ý là : Khi ấy Chiết Giang xảy ra chuyện gì không ai biết, cứ đâm đầu vào chẳng phải sẽ rất bị động.
- Đúng thế, có điều thuyền phải tiếp tế ven bờ , khi ấy đến Thiên Tân vệ, ngài sai người tiếp ứng trước là được.
- Vâng.
Chu Ngũ thấy không còn vấn đề gì nữa, liền đồng ý, rồi cáo lui.
Lúc này trong trướng chỉ còn hai người, Thích Kế Quang không nhịn được nữa:
- Đại nhân, thứ cho mạt tướng càn rỡ một lần, có phải lần này ngài nam hạ còn có sứ mệnh đặc thù?
- Sứ mệnh đặc thù gì?
Thẩm Mặc nhấp một ngụm trà.
Thích Kế Quang sắc mặt biến đổi, có chút ủ rũ:
- Mạt tướng không dám nói.
Thẩm Mặc cười, thay đổi đề tài:
- Ta nghe nói, thời gian qua huynh ở kinh thành, qua lại rất thân thiết với không ít quan viên?
Thích Kế Quang đỏ mặt:
- Chẳng qua là nhàn rỗi không có việc gì, cùng ăn cơm tán gẫu mà thôi.
Thẩm Mặc như không nhìn thấy, vẫn không ngọt không nhạt nói:
- Biếu xén, tiệc tùng tốn kém không ít nhỉ?
Trước kia, Thích Kế Quang mà Thẩm Mặc biết là đại trượng phu nhiệt huyết yêu nước, thiên tài cầm quần ... Sợ vợ như hổ.
Nhưng thông qua thời gian dài quan sát, y phát hiện ra một mặt khác của vị chiến tướng vô địch này : Giỏi lôi kéo quan hệ, lấy lòng quan trên, đi cửa sau.
Đó không phải là bịa đặt kiếm chuyện, theo y biết, sau khi tới kinh, chuyện đầu tiên Thích Kế Quang làm là tới nha môn binh bộ biếu xén, sau đó mời khách tặng quà, làm quen bằng hữu mới không biết chán. Nói một cách không ngoa, nửa năm qua trừ huấn luyện ra, thời gian còn lại hắn đều dùng để xã giao.
Hắn có sự hào sảng của người Sơn Đông, lại chi tiêu rộng rãi. Vì thế ngày càng có nhiều người thành "bằng hữu huynh đệ", cấp bậc bằng hữu ở binh bộ ngày một lớn ...
Hắn muốn theo Thẩm Mặc nam hạ liền được toại nguyện, võ tướng thiên hạ làm được điều này không quá mười người.
Hào phóng, thích kết giao bằng hữu là thói quen tốt, nhưng vấn đề là chút bổng lộc còm của Thích Kế Quang, sao gánh nổi chi tiêu như đốt phá đó? Cho nên không khó kết luận ... Vị đại anh hùng này có vấn đề tham ô quân lương nghiêm trọng.
Điều này làm Thẩm Mặc khó chấp nhận, từng phẫn nộ vô cùng. Nhưng về sau y hỏi bản thân, trong xã hội không quan nào không tham này, vì sao phải bắt Thích Kế Quang thuần khiết? Chẳng qua hình tượng anh hùng dân tộc trong lòng mình tác quái ...
Từ nhỏ y được giáo dục, anh hùng đều vĩ đại, đạo đức hoàn mỹ.
Nhưng giờ nghĩ lại, lý luận đó thật đáng cười. Anh hùng sở dĩ thành anh hùng, vì họ làm những việc anh hùng. Anh hùng dân tộc là vì hắn làm việc có công với dân tộc, liên quan gì tới đạo đức?
Huống hồ Thẩm Mặc hiểu hành vi của Thích Kế Quang ....
Mặc dù lúc nhỏ ai cũng được dạy dỗ phải giữ mình, phải làm người chính trực. Chúng ta coi thường những kẻ không làm được điều này.
Thế nhưng khi chúng ta bước vào xã hội, đối diện thế giới tàn khốc, sẽ phát hiện mình sai rồi, dù dựa vào năng lực của bản thân, chúng ta có thể hướng theo hoài bão, đạt được thành tựu cao vời. Song nếu không có quan hệ, không có chỗ dựa, tất cả mọi thứ ta có được thật mong manh, có thể bị người khác tước đoạt bất kỳ lúc nào.
Nhìn khốn cảnh của Hồ Tôn Hiến, chắc chắn Thích Kế Quang có cảm tưởng đó, nếu không muốn đắc tội với người khác, phải đoàn kết thật nhiều người bên cạnh, muốn làm thế không được là dị loại.
Mà trong quan trường bẩn thỉu, thanh liêm chính trực là dị loại.
Cha Thích Kế Quang là quan quân thanh liêm cả đời, ông chết đi, thậm chí Thích Kế Quang không đủ nổi tiền tiến kinh. Phụ thân hắn vô cùng tôn quý trước khi chết kỳ vọng duy nhất là hắn làm người chính trực, không thẹn với lòng. Hắn một dạo làm theo lời cha, nhưng đi đâu cũng gặp trợ ngại, bị xa lánh.
Dần dần hắn thay đổi, thay đổi tới mức không nhận ra bản thân, thay đổi tới mức trong mơ cũng không dám gặp cha ...
Giờ dưới ánh mắt sáng quắc của Thẩm Mặc, hắn không né tránh được, xấu hổ, đau đớn, cắn nát môi mình, vành mắt cũng đỏ hoe.
Thẩm Mặc thở dài:
- Nguyên Kính, huynh không cần như thế, ta hiểu mà.
- Đại nhân đừng an ủi, mạt tướng, mạt tướng ...
Hắn muốn tự biện hộ vài câu nhưng không sao mở miệng được.
Lại nghe Thẩm Mặc ngâm :
- Phong hầu phi ngã ý, đãn nguyện hải ba bình ... Ta nói có đúng không Nguyên Kính huynh.
Đó là câu đối năm xưa hắn làm, không ngờ Thẩm Mặc còn nhớ.
Nước mắt Thích Kế Quang thiếu chút nữa rơi xuống, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói:
- Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta là đại nhân. Nguyên Kính từ nhỏ lập chí bình định nam bắc cho Đại Minh, trả lại cho bách tình một bầu trời thanh bình. Giờ Nam khấu đã trừ, Bắc lỗ vẫn còn, mạt tướng muốn lên phương bắc hoàn thành tâm nguyện của mình.
Thẩm Mặc chỉ Thích Kế Quang, cười vang:
- Cho nên huynh mới là anh hùng cái thế.
Thích Kế Quang thở dài:
- Trăm năm sau, được thanh danh khen chê lẫn lộn là mạt tướng thấy đủ rồi.
Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng:
- Biết thanh danh của mình bị tổn hại, nhưng vẫn làm như thế, đó là bậc trượng phu chân chính, đám chẳng làm gì, chỉ biết giữ thanh danh của mình, dương dương đắc ý chỉ trích người khác, đều là hạng đớn hèn, ngụy quân tử.
Lời này Thích Kế Quang nghe rất thoải mái, nở nụ cười thực sự, xem ra không còn việc gì nữa, ai ngờ Thẩm Mặc trở giọng:
- Nhưng tiêu chuẩn tốt xấu trên đời này lại nắm trong tay đám ngụy quân tử. Cho nên huynh không thể làm thế, phải thay đổi, nếu không tương lai sẽ có rắc rối đấy.
- Mạt tướng sửa, sẽ sửa ...
Thích Kế Quang gật đầu, nhưng lại rầu rĩ nói:
- Vậy phải sửa ra sao?
- Huynh có biết vấn đề của mình ở đâu không?
Rời khỏi thành Bắc Kinh, Thẩm Mặc hồi phục sự sắc sảo của mình, mang cảm giác cao thâm cho người khác.
- Xin đại nhân chỉ giáo.
- Huynh ý thức được nguy cơ, nhưng biện pháp giải quyết nguy cơ không đúng. Huynh là kiêu tướng sa trường, song đạo quan trường, huynh không thấu.
- Nguyện nghe kỹ hơn.
Thích Kế Quang khom người nói.
- Làm quan là người đọc sách, dù có lôi kéo quan hệ, chạy cửa sau cũng phải chú trọng chữ nhã.
Thẩm Mặc chỉ điểm:
- Tầng tối cao, chú trọng vô thanh, êm ái, việc gì cũng chú trọng chỉ trời biết đất biết, ta biết ngươi biết ... Cho nên làm việc không thể quá thẳng thắn.
- Người đẳng cấp càng cao càng chú trọng điều này ... Bên trong ** điếm trộm cặp gì cũng được, nhưng bên ngoài phải tỏ ra quân tử đạo mạo đường hoàng.
Thẩm Mặc cười:
- Giờ đã hiểu vấn đề của mình ở đâu chưa?
- Mạt tướng làm việc quá lộ liễu bắt mắt.
- Đúng thế, huynh quá mạnh tay, việc gì cũng quá lộ, chưa có gì đã làm cả kinh thành biết rồi.
Thẩm Mặc ngữ khí trở nên nặng hơn:
- Những người trân trọng thanh danh sẽ giữ khoảng cách với huynh, dù bề ngoài tỏ ra khách khí, nhưng không thể kết thành quan hệ đáng tin. Bình thường không nhìn ra, đến khi gặp chuyện sẽ lập tức lộ nguyên hình.
Thích Kế Quang có chút thất vọng:
- Mạt tướng vốn cho rằng mình bất kể danh tiếng, mặt dày mời người ta ăn cơm, tặng quà, là có thể làm tốt quan hệ .. Ai ngờ rắc rối như thế.
- Kỳ thực có cách đơn giản ...
Thẩm Mặc cầm chén trà lên, nước trà lạnh ngắt, liền bỏ xuống:
- Nếu như không nắm chắc ứng phó được với nhiều người, thì làm tốt quan hệ với một hai người quan trọng là được.
- Người quan trọng?
Thích Kế Quang trầm ngâm:
- Các ti của binh bộ đều quan trọng, có quản quân nhu, quản chức hàm, quản binh mã ... Không thể bỏ ai được.
- Đẩy tầm nhìn lên cao một chút, địa vị người huynh biết càng cao, quan hệ cần trải chuốt càng đơn giản.
- Đại nhân nói tới thượng thư , thị lang.
Được Thẩm Mặc dẫn dắt, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu cao lên.
- Đương nhiên nếu là các lão thì các tốt, nhân vật cấp bậc đó đều có lưới quan hệ của mình, nếu huynh có thể tương giao khăng khít với một trong số đó, có thể thuận thế mượn lực, nhẹ nhàng làm được rất nhiều việc.
Thích Kế Quang cười khổ:
- Đại nhân nói có lý, mạt tướng muốn có chỗ dựa lớn lắm chứ, nhưng người ta ở tít trên cao, nào thèm để ý tới võ tướng thổ bỉ.
Thẩm Mặc thấy hắn không hiểu, hận không thể tóm cổ áo hắn nói :" Huynh coi ta là không khí à?" Nhưng y hàm dưỡng tốt, nhìn bề ngoài không lộ ra chút nào, thong thả nói:
- Trên đời không chuyện gì khó, chỉ sợ không có lòng, huynh về nghĩ kỹ xem xem có quan hệ với nhân vật lớn nào xung quanh.
- Vâng.
Thích Kế Quang liền đem đầy một đầu nghi vấn trở về.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đốt lửa làm cơm, chuẩn bị lên đường.
Thẩm Mặc ở trong phòng, cùng mấy vị trợ thủ ăn cơm, cơm rất thịnh soạn, nhưng các quan viên quen tác phong lề mề thời Gia Tĩnh, nên sáng sớm mắt còn híp lại, nửa mơ nửa tình còn ăn ra vị gì? Chỉ có Thẩm Mặc ăn ngon lành, không ngừng gắp thức ăn cho người khác.
Chu Bồi Giản hâm mộ nói:
- Đại nhân khẩu vị tốt nhật.
- Sáng sớm ta thường ăn rất ít.
Thẩm Mặc và cơm nói:
- Nhưng nghĩ tới nửa tháng lênh đênh trên biết, không được ăn đồ tươi, nên khẩu vị mới tốt.
Y nói thế làm đám quan tướng nhớ ra, thời gian tới phải làm bạn với thịt khô dưa muối, liền cầm đũa lên, ra sức lùa thức ăn vào miệng.
Nhưng cho dù là ăn cơm, bọn họ vẫn để ba phần chủ ý lên người đại nhân, thấy bát y hết, là vội gắp thức ăn cho. Chu Bồi Giản ở gần được lợi, múc bát cháo đầy dâng lên, Thẩm Mặc tươi cười húp chào...
Nhớ lại hôm qua nói chuyện với Thích Kế Quang, trà lạnh ngắt mà hắn không biết thay mời mình, y cười thầm :" Con người không nên làm chuyện không sở trường thì hơn, nếu không khéo quá hóa vụng."
Lúc này rèm cửa vén lên, Thẩm Mặc ngồi hướng về phía cửa nhìn thấy hắn đầu tiên, không khỏi ngạc nhiên:
- Sao huynh tới đây?
Những người khác vội đứng dậy vấn an:
- Văn Trường tiên sinh.
Thường trên quan trường thường xưng quan danh, nhưng với người học vấn lớn hơn quan chức, thích người khác gọi danh hiệu của mình hơn.
Từ Vị không để ý tới bọn họ, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Mặc mắng:
- Đệ lên đường không nói một tiếng, hại ta đi suốt đêm, suýt nữa thành tảng băng.
Thẩm Mặc trợn mắt:
- Huynh có nói muốn theo đệ đâu.
- Ta đã nói ta nghỉ phép, theo đệ về một chuyến.
Từ Vị bực bội:
- Xem ra đệ quên rồi.
Thẩm Mặc nhớ lại, hình như có thật, song ở kinh thành, tâm trạng y bất ổn, nên vứt béng chuyện này ra sau đầu.
Lúc này có người tới bưng nước nóng cho Từ Vị rửa mặt, lúc hắn quay lại bàn cơm chén bát đã chuẩn bị sẵn, hắn chẳng khách khí, nói một câu: "Đói chết mất", rồi ăn như rồng cuốn.
Từ Béo ăn xong cuối cùng, người khác đều đã thu thập hành trang, chỉ có Thẩm Mặc uống trà đợi hắn.
Thấy Thẩm Mặc cứ nhìn mình chăm chăm, Từ Vị rợn cả người:
- Nhìn ta làm gì?
- Lần này huynh về để tảo mộ thôi sao? Ta thấy huynh là Túy Ông ý không phải ở rượu.
Từ Vị cười hăng hắc:
- Biết không giấu được đệ mà, ta đi tìm người.
- Tìm nàng ấy làm gì?
Thẩm Mặc gần đây thay đổi nhiều, nhất là về ái tình và hôn nhân, cau mày nói:
- Lằng nhằng bao năm, nói rõ hai người không hợp, nếu không nàng ấy đã không về, nếu miễn cưỡng đến với nhau, không ai vui cả đâu.
Từ Vị nhìn y như không quen biết, hồi lâu mới thở dài:
- Đệ nói có lý, có điều ta muốn nỗ lực lần cuối, nếu không thành, ta sẽ, sẽ ...
- Sẽ làm gì?
- Sẽ để đệ muội giúp hôn sự.
Từ Vị buồn bã nói:
- Chớp mắt đã bốn mươi, ta không thể không có hậu đại...
- Hừ, đệ còn nghĩ huynh tới 60 mới nghĩ đến chuyện này cơ.
- Lúc đó còn chẳng phải trâu già gặm cỏ non, muốn thì răng chẳng còn?
Từ Vị gượng cười nói.
Đội ngũ rời Thông Châu tới Thiên Tân vệ, mất mất ba ngày. Nhưng có Thích Kế Quang, Thẩm Mặc không cần lo lắng, tâm tình tốt dần lên. Khi cắm trại, Thích Kế Quang báo cáo xong tình hình trong ngày vẫn không đi, Thẩm Mặc đuổi tả hữu đi, hỏi:
- Nguyên Kính huynh đã ngộ ra rồi à?
Thích Kế Quang mang đôi mắt thâm quầng nói:
- Mạt tướng nghiền ngẫm lời đại nhân từ hôm qua tới giờ, thấy ngài nói rất đúng, bằng hữu rượu thị, có thể làm việc không thể cứu mạng. Muốn đứng ở thế bất bại phải tìm chỗ dựa thực sự. Mạt tướng liệt kê ra danh sách, đại nhân xem giúp.
Thích Kế Quang lấy một tờ giấy ra dùng hai tay đưa cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc thấy ba vị đường quan binh bộ, còn có Từ Giai, Cao Củng, Lưu Đào, thậm chí Nghiêm Nột, thiếu mỗi tên y...
- Binh bộ không phải là nha môn có tiếng nói.
Thẩm Mặc lãnh đạm:
- Huynh có thể gạt ra ngoài.
- Vậy còn bốn vị Từ, Cao, Lưu, Nghiêm ...
Thích Kế Quang gật đàu, tiếp tục nghiền ngẫm:
- Từ các lão đương kim thủ phụ, đương nhiên là nhân tuyển số một. Cao bộ đường là thiên quan, sư phụ Dụ vương, là lựa chọn tốt. Lưu Đào là ái tướng số một của Từ các lão, bản thân là võ tướng, có thiện cảm với mạt tướng. Đại Tông bá mặc dù hiện nay tuy hơi yếu, nhưng nghe nói sắp nhập các ...
Kiên nhẫn nghe hắn nói xong, Thẩm Mặc bảo:
- Những người huynh nói trừ Lưu Đào ra đều là nhân tuyển tốt.
- Vì sao?
Hắn lại nghĩ Lưu Đào có khả năng cao nhất.
- Lưu Đào có danh Lưu Đại Pháo, không chịu được điều chướng tai gai mắt, nên đắc tội sạch với những người có thể đắc tội rồi.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Huynh còn chê mình quá ít kẻ thù à?
Thích Kế Quang giật mình:
- Vậy ba vị còn lại ai thích hợp.
- Đều không thích hợp. Ba vị đó như mặt trời chính ngọ, người muốn kết giao với họ quá nhiều, quan viên xếp hàng dài dằng dặc trước ngõ từ sáng đến tối. Huynh là ai? Môn sinh của họ, hay là đồng hương, thân thích, bằng vào cái gì muốn họ chiếu cố?
- Người này cũng không được, người kia cũng không xong.
Thích Kế Quang tức giận:
- Chẳng lẽ hết hi vọng rồi?
- Không phải.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Huynh vái nhầm miếu thôi, huynh chỉ nhìn thấy những cái miếu hương hỏa thịnh vượng, không nghĩ tới nơi đó nhiều người khấn vái, huynh có thắp nhiều hương tới đâu cũng chỉ là một trong số hương khách. Khi xảy ra chuyện, thần tiên chỉ coi huynh như người bình thường khác, không chiếu cố đặc biệt.
Thẩm Mặc nói thẳng hơn:
- Song bồ tát miếu lạnh lại khác, bìn thường ít người dâng hương, nếu huynh thành kính khấn bái, tất nhiên sẽ được chú ý đặc biệt, cho đó là ân tình, chứ không phải là hạng xu thời nịnh thế.
Thích Kế Quang lắc đầu:
- Nhưng thần tiên miếu lạnh thì làm được gì.
- Nếu đã là sự nghiệp cả đời, vậy không thể chỉ nhìn được mất nhất thời. Thần tiên miếu lạnh, đợi ngày nào đó thành nơi hương hỏa hưng thịnh, chẳng phải là huynh cũng thăng thiên theo?
- Nhưng nếu miếu lạnh mãi, mạt tướng tìm ai mà khóc?
- Điều này phải dựa vào nhãn lựac của huynh rồi.
Thẩm Mặc cười, dẫn dắt:
- Huynh nghĩ xem trong các quan viên trẻ tuổi, ai tiền đồ lớn nhất thì theo người đó.
Thích Kế Quang nghĩ mãi nghĩ mãi thốt ra ba chữ:
- Trương Thái Nhạc.
Thẩm Mặc chỉ muốn ụp cái bếp lò vào mặt hắn, hậm hực nói:
- Nhãn lực tốt lắm.
- Đa tạ đại nhân.
Thích Kế Quang hớn hở nói:
- Dù Trương Thái Nhạc trước giờ đảm nhận chức nhàn, nhưng mạt tướng thấy hắn có tài kinh bang tế thế, lại là môn sinh đắc ý của thụ phụ, tiền đồ rộng mở, mà mạt tướng cũng rất thích hắn.
Thấy hắn phấn khích tới mặt đỏ bừng, Thẩm Mặc tức xì khói.
Theo tin tức đáng tin cậy, Trương Cư Chính chuyên môn bái phỏng Thích Kế Quang, cũng được Thích Kế Quang bái phỏng lại, quan hệ hai bên nhanh chóng thân thiết. Suy nghĩ của Trương Cư Chính, Thẩm Mặc không có hứng thú tìm hiểu, y chỉ biết Thích Kế Quang là phần không thể thiếu trong hệ thống tương lai của mình, tuyệt đối không cho bất kỳ ai cướp mắt.
Vì thế y dẫn dắt, hi vọng Thích Kế Quang hiểu, chỉ cần theo mình, vĩnh viễn không phải lo chuyện thối tha trên quan trường, chuyên tâm cầm binh đánh trận là được.
Song làm y muốn phát điên là Thích Kế Quang thà chọn một Trương Cư Chính chưa từng rời khỏi viện hàn lâm, chứ không chọn mình, chẳng lẽ trong mắt hắn, mình không có tiền đồ gì? Thẩm Mặc cụt hứng:
- Không còn chuyện gì nữa chứ?
- Hết rồi, mạt tướng về nghĩ cách.
Thích Kế Quang có chút chán nản:
- Chuyện này mạt tướng không phải sở trưởng ... Ài, nếu đại nhân vượt qua được cửa ai này thì tốt biết bao?
- Hả?
Thẩm Mặc trố mắt:
- Thế là sao?
- Nếu đại nhân vượt qua được cửa ải này khẳng định còn lợi hại hơn Trương Thái Nhạc nhiều, mạt tướng còn lo gì nữa?
- Ta? Cửa ải nào?
Giờ đến lượt Thẩm Mặc chẳng hiểu ra sao.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
316 chương
62 chương
7 chương
67 chương
7 chương
51 chương