Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 713 : Hâm mộ và ghen tị

Trương Cư Chính vừa nói ra khỏi miệng, không khí hài hòa trong phòng bao hơi thay đổi. - Vậy theo ý Trương đại nhân chúng ta nên bỏ mặc? Lâm Nhuận mặt vẫn tươi cười. - Đương nhiên không phải, một số chuyện không phải không làm, mà chưa tới lúc. Trương Cư Chính chỉ ra ngoài: - Thế tử, công tử của ngoại phiên tới nhà Thẩm đại nhân gây chuyện, trong kinh tông thất cũng bày đủ mọi trò , một mặt nhờ vương công đại thần ra mặt nói thay cho họ, một mặt tuyên bố ai dám động vào gạo lộc của bọn họ, sẽ giết cả nhà kẻ đó. Lâm Nhuận hừ một tiếng: - Dám uy hiếp mệnh quan triều đình, càng phải nghiêm trị. - Chuyện này càng lên cao áp lực càng lớn. Trương Cư Chính kiên nhân nói: - Hoàng thượng, Dụ vương, Từ các lão đều có rất nhiều lo lắng. Từ khi Cảnh vương phong phiên, hoàng đế cố ý để Dụ vương tham dự quốc sự, đó coi thành hành động bồi dưỡng người kế nghiệp: - Tổ chế không thể thay đổi, tông thất không thể bỏ, đó là rào chắn hoàng thượng và Dụ vương không thể vòng qua. Cho nên mặc dù muốn vứt bỏ gánh nặng này, nhưng không muốn trở mặt với tông thân huyết mạch tới mức không thể vãn hồi. Lâm Nhuận hiểu rồi, Trương Cư Chính tới làm thuyết khách, cắt ngang: - Vậy theo Thái Nhạc huynh chuyện này xử lý ra sao? - Phải tính kế lâu dài, ổn định làm trọng, thượng sách Nhược Vũ huynh nói vừa rồi chấn động quá lớn, hiện giờ chưa thể dùng, trung sách hạ sách có thể suy xét. Lâm Nhuận quay sang Thẩm Mặc: - Ý Chuyết Ngôn huynh cũng thế à? Thẩm Mặc cười khẽ: - Hiện giờ ta "bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính", chủ ý ai hay ta nghe người đó. Dưới bề ngoài ôn hòa là tính cách như mũi kiếm nhọn, Lâm Nhuận nhìn xoáy vào Thẩm Mặc: - Đừng ba phải, huynh thấy phải làm sao đây. Thẩm Mặc rót rượu cho hắn: - Vấn đề tông thất rất phiền phức, chúng ta bước chậm thôi, dùng mười năm thậm chí vài chục năm giải quyết vấn đề, hiệu quả sẽ tốt hơn. - Ta không hiểu, chẳng qua chỉ là đám sâu mọt ăn không ngồi rồi, có gì đáng sợ? Giờ Nghiêm tặc đã mất, chính là thời cơ đổi mới, vung đao chém xuống, cắt bỏ nhọt độc cho Đại Minh không phải tốt sao? Lâm Nhuận uống cạn chén rượu. - Chỉ sợ huynh vừa vung đao, Đại Minh đã biến loạn khắp chốn rồi.. Trương Cư Chính lạnh lùng nói: - Dạng như Y Vương cũng có thể lôi kéo được vạn người, trong số bọn chúng không thiếu kẻ mang lòng phản loạn, tới khi đó cả đám chó điên cắn càn, tới lúc đó Đại Minh ra sao? Còn huynh gây họa cho triều đình, chỉ có nước mang đầu ra ngoài chợ tây. Lời này nói rất nặng, Lâm Nhuận tức không nói lên lời, "cách" một cái, bóp vỡ chén rượu trong tay, làm thư sinh trong phòng giật này mình. Lâm Nhuận ném mảnh vỡ xuống đất, lạnh lùng nhìn Trương Cư Chính: - Ta có ra chợ tây, vẫn còn hơn hạng như ngươi. Rồi chắp tay với mọi ngươi: - Lâm mỗ thất lễ, hôm khác sẽ tới nhà bồi tội. Nói xong đi ngay. Lâm Nhuận đi rồi, bữa cơm bị phá hỏng, Từ Vị, Chư Đại Thụ, Ân Sĩ Chiêm cũng rời đi, chỉ còn lại Trương Cư Chính là khách. Hắn xin lỗi: - Đó không phải ý của ta, hôm khác sẽ xin lỗi Lâm huynh. Thẩm Mặc cười rộng lượng: - Ta biết huynh khó cãi lời sư phụ, ta há chẳng phải sao? Sư phụ ra lệnh, ta cũng bị bó chân bó tay, thật ra ta ủng hộ Nhược Vũ huynh. - Ta cũng thế, đám tông thất chỉ có hại mà không có lợi gì cho quốc gia, hận không thể diệt sạch bọn chúng. - Đó mới là lời thật lòng của Thái Nhạc huynh. Thẩm Mặc cười lớn: - Ta biết, vừa rồi huynh chẳng phải làm thuyết khách, mà là khích tướng. Người ngay không nói lời mờ ám, Trương Cư Chính thống khoái thừa nhận: - Ta chỉ có cách đó mới không làm trái với sư phụ, lại không đi ngược lại lương tâm. Thì ra không biết từ đâu Từ Giai biết Trương Cư Chính tới dự tiệc của Thẩm Mặc, liền tìm hắn lại, bảo: - Hiện giờ quan hệ của ta và hoàng thượng đã ấm lại, bị Lâm Nhuận phá hỏng ... Hắn là học sinh của ta, hoàng thượng sẽ cho rằng là chủ ý của ta. Nếu chuyện này không xử lý thỏa đáng, hoàng thượng sẽ nghi ta được thể lấn tới, khoe khoang quyền uy của mình. Trương Cư Chính cho rằng ông ta nói quá, nhưng không tiện phản bác sư phụ, đành uyển huyển nói: - Sao sư phụ không tìm Lâm Nhuận tới nói cho rõ. - Một số lời, ta không thể nói, ở chuyện này là thế. - Học sinh hiểu. Trương Cư Chính đành phải lên tiếng thay cho sư phụ, nhưng hắn không muốn phong trào tước giảm hoàng tộc chết yểu, đành đắc tội với một bên. - Huynh đắc tội thảm với Lâm Nhuận rồi. Thẩm Mặc nói: - Ngón chửi người của hắn là số một đó. - Ha ha, bị chửi cũng là hạnh phúc. Nhiều năm sống trầm lặng, Trương Cư Chính nhìn thấu suốt hơn: - Bên phía huynh đừng để xảy ra loạn nhé. - Ta ứng phó được, nhưng có một việc huynh phải cho ta câu trả lời chuẩn xác. - Chuyện gì? - Sư phụ không dung được Hồ Tôn Hiến, phải không? Ánh mắt Thẩm Mặc như đuốc: - Chuyện này ... Trương Cư Chính né tránh: - Ta không rõ lắm. - Thái Nhạc huynh, hai ta ước hẹn trùng hưng Đại Minh, sáng tạo thịnh thế. Nếu như lời thề năm xưa chưa bay theo gió, huynh nên biết Hồ Tôn Hiến có công tích ngàn đời, chặn được cơn sóng giữ. Nếu người này không có kết cục tốt, tráng sĩ thiên hạ nản lòng, ai còn dám ra sức vì quốc gia? Nói gì tới trùng hưng thịnh thế? - Chuyết Ngôn huynh nói đúng. Thẩm Mặc vui mừng: - Nói vậy là huynh chịu giúp ta? Sắc mặt Trương Cư Chính biến đổi một hồi, cuối cùng lắc đầu: - Chuyện này e ta không thay đổi được, Hồ Tôn Hiến do Triệu Văn Hoa tiến cử, sau đó liên tục thăng tiến, không gạt bỏ được sự trợ giúp của Nghiêm Tung. Trong mắt bách quan hắn là Nghiêm đảng, huống hồ hắn và Triệu Văn Hoa câu kết hãm hại Trương Kinh, Lý Thiên Sủng đã bị bại lộ. Triều thần đều nói, nếu Trương Kinh còn, Oa họa đã được dẹp năm năm trước rồi, Hồ Tôn Hiến tốn thời gian, tốn tiền như thế để hoàn thành cùng một việc thì lấy đâu ra công? - Lý luận chó má. Thẩm Mặc vỗ bàn đứng dậy, kích động tới run rẩy: - Năm xưa Trương Kinh chết thế nào mọi người đều biết, ông ta là vật hi sinh của cuộc đấu tranh giữa Nghiêm Tung và Lý Mặc! Khi ấy Hồ Tôn Hiến chỉ là tuần án thất phẩm, không xen vào Trương Kinh cũng chỉ có chết , ngươi có thể chỉ trích hắn nối giáo cho giặc, nhưng không có hắn, cái ghế thống soái kháng Oa chỉ toàn lũ ăn hại vô dụng, nửa giang sơn của Đại Minh vẫn đang chiến hỏa ngút trời. - Nhưng trong mắt ngự sự ngôn quan, hắn hãm hại đồng liêu, nịnh bợ gian thần mới leo lên được. Thiếu sót về đức là điểm yếu trí mạng. - Khi ấy chỉ cầu không thẹn với lòng, sao có thể làm cho hoàn mỹ. Thẩm Mặc lắc đầu: - Thái Nhạc huynh đừng thiên kiến. - Huynh thuyết phục ta cũng vô dụng ... Không thấy tấu sớ của Lục Phượng Nghi sao? - Đúng thế. Thẩm Mặc không giấu hắn: - Bất kể huynh vì sao lại biết, nhưng nếu ta không áp tấu này xuống, Hồ Tôn Hiến khó giữ. Lục Phượng Nghi, Nam Kinh hộ khoa cấp sự trung, đoán chừng người trong triều biết tên hắn không quá năm người, một nhân vật nhỏ như thế dâng tấu đàn hặc mười tội ác lớn của Hồ Tôn Hiến, làm phát pháo đầu bắn vào tổng đốc đông nam, tin rằng chỉ vài ngày nữa ai ai cũng biết tên hắn. Thực ra trước kia có không ít ngự sử đàn hặc Hồ Tôn Hiến, nhưng khi đó thời cơ chưa chín muồi, bọn họ lại ở tít kinh sư, toàn nghe lời đồn đoán, nên uy lực sút giảm. Uy hiếp thực sự với Hồ Tôn Hiến là quan viên Giang Chiết , Nam Kinh ... Thẩm Mặc lợi dụng mối quan hệ lớn của mình ở phía nam, vỗ về đám người này. Cho nên Nghiêm Tung rớt đài, lời chỉ trích Hồ Tôn Hiến như cơn sóng tới tấp vỗ bờ đều bị Gia Tĩnh chặn lại, hạ chỉ nói: " Hiến không phải Tung đảng, sau ngự sử đều do trẫm dùng, tám chín năm qua lập công hiển hách, nếu giờ trách tội, còn ai làm việc cho trẫm nữa?"