Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 668 : Y vương

- Thì cứ tham tấu đi. Thẩm Mặc bật cười: - Huynh là ngự sử đại nhân, chẳng phải muốn tham tấu ai thì tham tấu sao? - Người này thân phận không tầm thường, tôn quý vô cùng, địa vị không thể dao động, không có huynh giúp đỡ, ta không hạ được, thậm chí chẳng thể tham tấu được. Lâm Nhuận trầm giọng nói: - Rốt cuộc là ai thế? Thẩm Mặc bị khơi lên hứng thú. - Y Vương. Lâm Nhuận không câu kéo thêm, lời nói như con người hắn, nói thẳng vào vấn đề: - Nói chính xác là Y vương đời thứ sáu, Chu Điển Anh. - Y vương Chu Điển Anh? Sắc mặt Thẩm Mặc biến đổi, bởi vì y không phải lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, mấy ngày trước, Hải Thủy đã lấy người này làm ví dụ, chửi rủa hoàng thân tông thất làm xằng làm bậy, nguy hại cho Đại Minh .... Y Vương vốn là em út của Minh Tông, thủy tổ tên Chu Di, chính là hoang tử thứ 25 của thái tổ gia Chu Nguyên Chương và Cát Lệ phi, vì Chu Nam hoàng tử 26 chết non, nên Y Vương thành nhi tử nhỏ nhất của Chu Nguyên Chương, phong làm Y vương năm Hồng Vũ thứ 24, đất phong phủ hà Nam, bệnh mất năm Vĩnh Lạc thứ 10, xưng là Y Lệ vương. Đại Minh thụy hiệu đẹp tràn làn, có thể được ác thụy dưới tính huống không tạo phản, không bất kính, Y vương đời đầu xứng đáng là nhân tài, ông ta chẳng học được bất kỳ một cái gì tốt đẹp từ người phụ thân huynh trưởng. Nhưng lại kế thừa sự tàn bạo, tàn hại bách tính trong đất phong ... Ông ta thường xuyên đi săn bắn, gặp phải người không tránh kịp là vung đam chém luôn, làm máu me đẫm người, ông ta lại thích mặc loại áo dính máu đó. Lại còn hạ lệnh nam nữ trần chuồng mua vui trước bàn dân thiên hạ, tuyệt đối là đứa con hoang dâm vô sỉ nhất của thái tổ. Sau khi ông ta chết, lễ thần xin tước bỏ vương hiệu của ông ta, nhưng Chu Lệ vì ổn định lòng người nên không đồng ý. Đám kế nhiệm của Chu Di cũng rất giống tổ tiên, tới đời Chu Điển Lễ, cuối cùng phát triển truyền thống tàn ác này tới mức tột đỉnh. Theo lời Hải Thụy nói, kẻ này tham lam cực độ, độc đoán chuyên quyền, tàn nhẫn với thuộc hạ, vũ nhục sĩ thân, xâm chiếm học cung, cưỡng gian dân nữ. Tuần phủ Lạc Dương khuyên hắn nên có chừng mực, Chu Điển Anh phái người bắt ông ta tới vương phủ, rứt sạch râu tóc. Nghe nói hắn cướp bóc giết chết hơn 400 người, chiếm hơn 3000 gian nhà dân, lại tuyển hơn 700 dân nữ trên 12 tuổi về gian dâm, tài phú của hắn không kể sao cho hết, khiến người Hà Nam oán thán rầm trời. - Đoc chỉ là bề ngòai thôi đấy. Nghe xong Thẩm Mặc thuật lại lời của Hải Thụy, Lâm Nhuận mặt nghiêm lại: - Nếu như hắn chỉ hoang dâm tàn bạo, ta cũng không cần tham tấu hắn gấp như vậy. Thực ra ta đã theo dõi Chu Điển Anh mấy năm rồi, dân gian đồn hắn cuồng vọng, thường có lòng bất thuần. Ta luôn ngầm điều tra hắn, xác thực được hắn lấy danh nghĩa tu sửa vương phủ, chiếm đoạt phủ của Phương Thành vương phủ, Đồng Thành quận chúa, xâm chiếm năm con phố, ép giá mua hơn trăm nhà dân, lại cưỡng chế đưa thợ sắt, thợ da trong địa phận Hà Nam vào phủ. Thực tế là rèn luyện binh khí áo giáp, lòng dạ phản trắc thấy được rõ ràng. - Cái gì? Thẩm Mặc cả kinh: - Huynh nói hắn ta muốn tạo phản à? - Tạo phản thì không dám nói, nhưng lòng không thuần phục thì chắc chắn, thân vệ của hắn không chỉ vượt biên chế nghiêm trọng, còn nuôi dưỡng rất nhiều tử sĩ ngoài dân gian, lại thu nạp lục lâm thổ phỉ. Theo quan sát của ta, thổ phỉ trong địa phận Hà Nam, ít nhiều đều có bóng dáng của hắn ở đằng sau. Lâm Nhuận hỏi Thẩm Mặc: - Huynh nói xem hắn là thân vương cao quý, nhưng lại kết bọn với đám cường đạo, còn có thể có mưu đồ gì? Thẩm Mặc im lặng, Chu Điển Anh đã làm tới thân vương rồi, lại còn ra sức thu nạp thế lực, có thể thấy không vừa lòng địa vị thân vương. Tiến thêm một bước chỉ có vị trí hoàng đế mà thôi. - Hắn còn tự ý lập Đông Xương, mô phỏng chiếu ngục, bắt bớ bách tính, hãm hại trung thần, đồng thời mua vũ khí số lượng lớn, đội thân vệ của hắn toàn bộ trang bị hỏa súng tối tân, nghe nói ngay cả Thần Cơ doanh ở Bắc Kinh cũng không so bì được. Cuối cùng Lâm Nhuận tổng kết: - Tóm lại là hắn nhân lúc triều đình trong lo ngoài họa, không chú ý giám thị phiên vương, mấy năm qua Y Vương ra sức mở rộng lực lượng, bất kể thế nào động cơ cũng không đơn thuần. Hơn nửa ảnh hưởng của kẻ này mang lại cực lớn, rất nhiều phiên vương học theo, không chịu an phận, nếu không kịp thời trừng phạt, chỉ e gây nên đại họa. Nghe hết, Thẩm Mặc hỏi: - Chẳng lẽ quan viên Hà Nam đều mù câm điếc hết à? Y Vương làm chuyện ầm ĩ như thế sao không ai nói gì với triều đình. - Sao lại không nói gì? Quan viên địa phương tố cáo hắn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào hắn cũng bình an vô sự, ngược lại người tố cáo hắn không lâu sau đều gặp họa, trước tiên là bãi quan, sau là bị hại chết, làm ai nấy sợ vỡ mật, không dám ôm rơm rặm bụng nữa. Huynh có biết vì sao không? Thẩm Mặc gật đầu: - Hắn có người trong triều. - Đúng thế, hắn cùng bọn với Nghiêm Thế Phiên, tựa hồ còn mua chuộc thái giám Đông Xưởng, mỗi năm hiếu kính vô số tiền bạc, tất nhiên là không có gì phải lo lắng nữa. - Nhưng hiện giờ Nghiêm Thế Phiên rớt đài rồi. Thẩm Mặc trầm tư. - Cho nên hắn càng nôn nóng, tăng cường chiêu binh mãi mã, vơ vét tài sản bách tính, thậm chí đã bắt đầu tích trữ lương thảo, hành động rất khả nghi. Lâm Nhuận lấy ra một quyển sách dày đưa cho Thẩm Mặc: - Thứ này ta dùng con đường đặc thù kiếm được, tất cả khoản thu chi của Y Vương phủ nửa cuối năm ngoài, gần như tất cả chi tiêu đều dùng mua sắm lương thảo đồ sắt ngựa, huynh nói xem, rốt cuộc hắn muốn làm gì. Thẩm Mặc cầm lấy, lật xem cẩn thận, xem xong trầm giọng nói: - Chiêu binh mãi mã, ắt có mưu đồ. Huynh đã báo lên chưa? - Chưa ... Lâm Nhuận ủ rũ nói: - Nghe nói thánh giá tới Dương Châu, ta liền vội vã từ Nam Kinh chạy tới, thỉnh cầu kiến giá, nhưng có lẽ là thanh danh của ta quá tệ, những kẻ kia không bẩm báo. Ta cũng không biết ai là đồng đảng của Nghiêm Thế Phiên, chỉ sợ để lộ tin tức làm chuyện trở nên phức tạp, cho nên không nói với ai. Rồi cười với Thẩm Mặc: - Về sau nhớ ra huynh đi cùng thánh giá, nghe ngóng khắp nơi được biết huynh xin phép xuống thuyền giữa đường, ta đoán chừng huynh đi thăm tri phủ Hoài An, sớm muộn gì cũng qua Dương Châu, liền định đợi ở đây hai ngày, nếu không gặp được thì tới Thiệu Hưng đợi, thế nào cũng đợi được. - Tìm ta thì có tác dụng gì? Thẩm Mặc cười khổ: - Không có chứng cứ xác thực, chỉ bằng vào một quyển sổ không rõ nguồn gốc, muốn diệt trừ một vị thân vương thì tám phần là săn hồ không thành còn bị hổ hại. - Bất kể thế nào cũng cảnh tỉnh hoàng thượng. Lâm Nhuận nói nhỏ: - Trạng Nguyên công, lăng Đế Khốc ở Hà Nam đấy ... - Ý huynh nói, hắn có khả năng .... Thẩm Mặc lông tóc dựng hết lên: - Không thể nào, thời đại này còn có phiên vương muốn tạo phản? Kỳ thực y cũng có ý định muốn tạo phản soán ngôi, đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, biết rằng không thể làm được. - Sao lại không thể, đừng có quên Dương Minh công làm sao có được phong Tân Kiến bá. Lâm Nhuận cười lạnh: - Nếu như triều Chính Đức xuất hiện một Ninh vương thì sao bản triều không thể xuất hiện một Y Vương. Dựa theo quy chế, hạn ngạch hộ vệ của Y vương phủ là hai nghìn người, nhưng theo điều tra xác nhận, gần đây đã lên đến một 14650 người! Hạn ngạch giáo úy Nghi Vệ ti chỉ có 600 người, tới giờ đã hơn 6000 người. Vốn lực lượng vũ trang 2600 người bảo vệ vương phủ là quá dư thừa, hiện giờ mở rộng lên tới hơn 20000 người, chẳng lẽ Y vương thừa tiền không có chỗ tiêu à?