Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 624 : Yêu

Người đó chính là Tô Tuyết, nàng mặc một bộ váy dài đơn giản màu lam, dùng tấm khăn gấm quấn đầu, trên mặt trang điểm nhạt, chẳng hề có sự xa hoa, chỉ có trang nhã, so với cách trang điểmlộng lẫy rực rỡ của phụ nữ thời đó thì khác biệt rất nhiều, đi theo hướng lạnh lùng cô ngạo. Nhưng khí chất trời sinh của nàng không thể che dấu, cho dù có áo vải trâm gỗ, cũng làm người ta chấn động, cho nên nàng dù nàng đứng ở chỗ khuất bên đường, vẫn trở thành tiêu điểm thu hút mọi cái nhìn. Khiến cho rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi, vì được nhìn nàng thêm một cái mà đi qua đi lại cửa, tạo thành sự ách tắc không nhỏ ... Đoán chừng nếu không phải đằng sau nàng có một tay vệ sĩ gườm gườm nhìn, thì đã có người tới bắt chuyện rồi. - Nàng ấy tới làm gì? Từ Vị hỏi nhỏ. Thẩm Mặc trở lời: - Đệ đệ của nàng ấy cũng là cử nhân ứng thí. Từ Vị háy mắt: - Tới chào hỏi không? Khó khăn lắm mới gặp được một lần... - Chết đi ... Như thế làm tỷ đệ bọn họ xấu hổ. Thẩm Mặc vừa vặn bị một tấm biển che người, dừng lại ở đó, nói: - Đợi bọn họ đi rồi chúng ta hãy tới. - Lại còn nhất định muốn ăn thị dê à? Từ Vị làu bàu, biểu thị khinh thường loại kiên trì này, đáng tiếc chả ai quan tâm tới hắn ... Tô Tuyết đợi ở đó rất lâu, cuối cùng đợi tới được khi Chi Kiên tới, một năm không gặp, hắn đã cao hơn, cũng anh tuấn hơn, hoàn toàn vứt bỏ vẻ trẻ con trước kia, trở thành một thư sinh đường đường chính chính. Thấy hắn nhìn quanh quất, Tô Tuyết liền gọi nhỏ: - Chí Kiên. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người Chí Kiên khựng lại, nhưng không thể hiện ra một chút vui mừng nào. Ngược lại trên khuôn mặt không ngờ lại có vẻ mất kiên nhẫn, dường như đang cố áp chế lửa giận, đi tới trước mặt tỷ tỷ hắn. - Chí Kiên ... Tô Tuyết lại gọi tiếng nữa, muốn bảo hắn tới gần một chút, để nhìn cho ký đưa tỷ tỷ mà nàng vì hắn đã phải trả giả hết thảy, xem hắn gầy hay béo, trắng hay đen. Nhưng Chí Kiến lại bực bội, hỏi: - Tỷ tới làm cái gì? - Tỷ tới thăm đệ. Đối với thái độ của hắn, Tô Tuyết nhất thời không phản ứng lại. - Ai bảo tỷ tới thăm đệ? Chí Kiến vừa nói xong thì đằng sau lưng hắn liền vang lên tiếng ồn ào: - Úi cha, Tần lão đệ, sao thân thích ở nhà tới mà không vào trong này. Thái độ của Chí Kiên làm người biết chuyện phải trố mắt, hắn quay đầu lại cười, lãnh đạm nói: - Thân thích gì đâu chứ, chẳng qua là nha hoàn nhà ta trước kia ấy mà, khi còn nhỏ từng trông nom ta mà thôi.. Nói xong quay đầu lại nói tiếp với Tô Tuyết đứng chết lặng nơi đó: - Ngươi tới thăm ta rồi, mau mau trở về đi, sau này không cần tới nữa ... Tô Tuyết cứ đứng ở đó không sao tin nổi, cho tới Chí Kiên giục lần nữa nàng mới tỉnh ra, đôi mắt phương nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ đó, muốn nhìn hấu trong lòng hắn đang nghĩ gì? Tô Chí Kiến cuối cùng cũng chột dạ, cúi đầu xuống tránh ánh mắt của nàng, không khí liền trở nên rất gượng gạo. Tô Tuyết hiểu ra rồi, trước mặt đồng môn của đệ đệ, không thể làm hắn mất mặt, liền hít sâu một hồi, bình ổn lại tâm tình : - Vâng... Thưa thiếu gia.. Nói xong lấy một cái bọc từ trong tay vệ sĩ sau lưng, nói nhỏ: - Trong này đều là những thứ thiếu gia thích ăn ... Hi vọng thiếu gia nhận cho. Tô Chí Kiên có chút dao động trong thoáng chốc, nhưng nhịn được, nhận lấy đồ nói: - Ngươi về đi. - Vâng ... Tô Tuyết cúi đầu xuống: - Nô tỳ cáo lui ... Thiếu gia hãy bảo trọng. Liền quay đầu đi, tức thì nhìn thấy Thẩm Mặc. Lúc này Tô Chí Kiên cũng đã nhìn thấy Thẩm Mặc , vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc, hăn lừng chừng một lúc, quyết định làm như không quen biết, quay người đi, nói với đám đồng môn: - Nào nào, vào tiếp tục uống rượu, vừa vặn có người mang thức ăn tới rồi. Đám người kia nhìn theo bóng lưng tuyệt đẹp của Tô Tuyết, thở dài tiếc nuối một hồi rồi mới quay đầu đi vào hội quán. Cảnh xảy ra trước cửa Thiểm Tây hội quán, như một hòn đá nhỏ ném vào trong ao nước, gợn lên chút sóng nhỏ, rồi mau chóng khôi phục yên tĩnh, chỉ còn bóng hình xinh đẹp kia lưu lại mãi trong lòng mọi người, nhưng đâu ai biết được trong lòng mỹ nhân đó chứa chua xót lớn nhường nào. - Mọi người đi trước đi. Thẩm Mặc nói với Từ Vị: - Đợi lát nữa đệ tới. Từ Vị nghiến răng: - Ăn cùng với kẻ đó ta sợ nôn ra mất. Rồi gọi đám Tam Xích: - Bọn ta đi tới quán kế .. Ngươi cũng đi chứ? Câu cuối cùng là nói với vệ sĩ của Tô Tuyết. Người đó là thị vệ của Dụ vương phủ, đương nhiên là nhận ra Thẩm Mặc, thấy Tô Tuyết không phản đối, liền gật đầu đi theo mấy người Từ Vị. Thẩm Mặc nhìn Tô Tuyết mìm môi im lặng, nói nhỏ: - Đi tới bên sông nhé. Tô Tuyết lặng lẽ theo sau y. Hai người đi rất xa, cho tới một mảnh rừng không người, Thẩm Mặc mới dừng lại, nhưng Tô Tuyết chẳng hề nhận ra, nàng như người mất hồn đi về phía trước, thiếu chút nữa đi xuống sông. Thẩm Mặc hắng giọng, Tô Tuyết mới tỉnh ra, dừng chân lại, nhìn mặt sông đóng băng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó, hạt châu lóng lánh đã đảo quanh vành mắt, chực rơi xuống. - Nếu như nàng thấy khóc ra sẽ thoải mái hơn, vậy thì cứ khóc đi. - Quay đầu đi... Đừng nhìn ... Giọng Tô Tuyết nghẹn ngào. Thẩm Mặc nghe lời nàng quay đầu đi, liền nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tô Tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: - Nếu như cần một bả vai, thì có sẵn một cái ở đây này ... Nói xong liền hồi hận :" Thẩm Mặc ơi là Thẩm Mặc, ngươi đúng là đê tiện, để xem ngươi xử lý hậu quả ra sao?" Chẳng trách nam nhân trước mặt nam nhân và nam nhân trước mặt nữ nhân, là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng y đánh giá quá cao mị lực của mình rồi, Tô Tuyết đại gia căn bản chẳng thèm để ý tới y, cứ đứng đó khóc một mình, còn cái mặt dầy như tướng thành của Thẩm Mặc đỏ dừ. Không biết qua bao lâu, Tô Tuyết lên tiếng: - Ổn rồi... Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy hai mắt nàng đỏ hoe, hơi xưng lên, nhưng khuôn mặt chẳng có vẻ bi thương, cười tự giễu bản thân: - Làm đại nhân chê cười rồi. - Nói gì thế chứ. Thẩm Mặc lắc đầu thở dài: - Chúng ta là bằng hữu mà , làm sao ta lại cười nàng được ... Còn về phần Chí Kiên hôm nay đúng là quá làm người ta tổn thương, nhưng có lẽ hắn có điều khó xử trong lòng, nàng ngàn vạn lần chớ để trong lòng, đợi ngày khác hỏi rõ là được ... Đối với Chí Kiên, y ác cảm cực độ, nói như thế chẳng qua là vì an ủi Tô Tuyết mà thôi. - Không cần hỏi nỏi... Tô Tuyết khẽ lắc đầu: - Tiểu nữ nuôi nó lớn lên, trong lòng nó nghĩ gì, tiểu nữ biết rõ nhất. Thẩm Mặc im lặng, Tô Tuyết nói tiếp: - Vừa rồi đúng là tiểu nữ nghĩ không thông, rất thương tâm, nhưng nghĩ một hồi liền hiểu ra, không còn thương tâm nữa ... Chí Kiên làm như thế là có đạo lý của nó. - Đạo lý ...? Thẩm Mặc kìm chế lắm mới nuốt ngược được hai chữ "chó má". - Điều này đại nhân hẳn là hiểu rõ nhất.. Tô Tuyết buồn buồn nói: - Người đọc sách chú trọng nhất là gia thế xuất thân, tới ngay cả trong nhà có nam phạm pháp, nữ tái giá, đều không có tư cách tham gia khảo thí, huống hồ là có tỷ tỷ ... xuất thân thanh lâu. Nàng cười sầu thảm: - Nói ra cái sai ngày hôm nay là ở tiểu nữ, biết rõ ràng mình xuất thân hèn kém, thì đừng nên xuất hiện trước mặt nó, làm nó khó giải thích trước mặt đồng môn, tự dưng gây ra phiền phức cho nó. - Sao nàng lại suy nghĩ như thế. Thẩm Mặc không sao chịu nổi nữa: - Không có người tỷ tỷ như nàng, nó sớm đã chết đói rồi, không có nàng thì nó dựa vào cái gì đọc sách? Không có nàng, một người Chiết Giang như nó dựa vào cái gì tới được Thiểm Tây khảo thí. Y cười nhạt: - Trình độ của nó ta biết rõ lắm, nếu muốn thi đỗ ở Chiết Giang, họa chăng khảo quan uống lộn thuốc. Nếu người khác nói đệ đệ mình như thế, Tô Tuyết Còn có thể cãi lại, nhưng tất cả mọi thứ của Chí Kiên là do Thẩm Mặc cấp ho, y đương nhiên có tư cách nói như thế. Tô Tuyết chỉ có thể cười khổ: - Nó còn là đứa bé, không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tất cả dựa vào bản thân mà có được, đại nhân ngàn vạn lần đứng chấp nó. - Không phải là ta đòi công với nàng, mà ta thấy tiếc cho nàng, nàng vì tên đệ đệ đó mà hi sinh bao nhiêu ta hiểu rất rõ, nàng càng rõ hơn, đó là thời gian đẹp nhất cuộc đời của một nữ nhân. - Tiểu nữ cam tâm tình nguyện mà. Tô Tuyết cố gượng cười: - Hơn nữa vừa rồi tiểu nữ cũng nghĩ, mình làm thế không phải là vì nó, mà là vì Tô gia. Chỉ cần nó có thể thành đạt, làm vinh quang tổ tiên là tiểu nữ thấy đáng rồi. "Ài.." Ngoài thở dài, Thẩm Mặc thật chẳng biết làm sao: - Tới lúc này rồi mà nàng còn tự an ủi mình. Tô Tuyết bị y nhìn thấu tâm tư, vánh mắt lại đỏ lên, khẽ cắn môi, giọng run run: - Vậy còn làm gì được nữa? Chuyện này Thẩm Mặc cũng chẳng thể giúp gì được: - Thôi vậy, coi như ta không nói gì. Hai người lại im lặng, lát sau Tô Tuyết mới nói: - Không nói chuyện này nữa, đại nhân cũng nên đón phu nhân và các vị công tử về rồi chứ? - Ừ, ta đã viết thư về nhà, tháng hai bảo bọn họ lên đường. Thẩm Mặc bất giác nhìn về phía nam: - Giang Nam tháng hai đã ấm áp hơn, dọc đường thong thả đi lên phía bắc, đợi khi đến được Bắc Kinh thì hẳn đã là mùa đông rồi. - Đại nhân thật chu đáo.. Tô Tuyết đột nhiên nhớ ra một việc: - Có chuyện này tiểu nữ không biết có nên nói hay không. - Nàng cứ nói thoải mái, không phải là chuyện của nàng à? - Ừm. Tô Tuyết gật đầu: - Tiểu nữ làm nữ quan trong vương phủ, Lý nương nương đối đãi với tiểu nữ rất tốt, là nương nương nhờ tiểu nữ xin đại nhân một việc, tiểu nữ sợ gây phiền phức cho đại nhân, nên mãi mà không dám nói. - Nói đi, làm được thì ta sẽ làm, nếu như không làm được, ta coi như nàng chưa nói gì. Tô Tuyết bị y chọc cười, cố nhịn nói: - Vậy tiểu nữ nói nhé, chuyện là thế này ... Lý nương nương đã theo Dụ vương hơn một năm rồi, nhưng tới nay vẫn không hề có danh phận, danh bất chính, ngôn bất thuận, cung nhân trong vương phủ rất thực dụng, bề ngoài không dám làm gì, nhưng ngầm bày đủ mọi trò làm khó nương nương ... Nàng theo dõi nét mặt Thẩm Mặc, thấy y không tỏ ra phản cảm, mới nói: - Cho nên nương nương muốn nhờ đại nhân nghĩ cách, xem xem có thể ... - Có thể giúp nương nương có thân phận chính thức? Thấy Tô Tuyết khó nói thành lời, Thẩm Mặc nói giúp: - Kỳ thực cũng không phải là ai đó ức hiếp nàng ấy, mà là ngày đó sắp tới rồi. Với chuyện trong vương phủ, y không phải là không biết gì, vương phi nương nương hiền như bụt, không bị Lý nương nương bắt nạt đã là không tệ rồi, ai dám bắt nàng nàng ta? Khả năng đó quá nhỏ. Nhưng ngày Dụ vương bình phục đã sắp tới gần, Lý nương nương sợ mình không có danh phần, không được vương gia chiếu cố tới mới là sự thực. - Có lẽ là thế, tiểu nữ chỉ chuyển lời thôi, lời đã tới rồi, làm như thế nào đều là chuyện của đại nhan. - Ừ, nàng nói với Lý nương nương, ta là ngoại thần, không thể xen vào chuyện của nội đình ... Trừ khi vương gia hạ lệnh, thì ta chỉ đành cố mà làm. Tô Tuyết hiểu ý, mỉm cười với Thẩm Mặc: - Tiểu nữ biết rồi, cám ơn đại nhân chịu bồi tiếp tiểu nữ thời gian dài như thế. - Nói như vậy là nàng chuẩn bị trở về? Vừa liên quan tới chính sự, Thẩm Mặc liền khôi phục lại sự trầm tĩnh, làm Tô Tuyết không nhìn ra tâm tư của y nữa, thầm hối hận :" Sao cứ nhất định phải nói chuyện của người khác chứ?" Thẩm Mặc vốn định mời Tô Tuyết ăn cơm, nhưng chiều nàng phải dạy Lý nương nương đánh đàn, cho nên đành phải trở về . Về tới vương phủ, Tô Tuyết trang điểm lại, xác định là không ai nhận ra được là mình đã khóc, Tô Tuyết mới tới viện tử Lý nương nương ở. Lý nương nương trong cung buồn chán, đúng là coi nàng thành hảo hữu, thấy Tô Tuyết là hỏi ngay: - Sao rồi, đã gặp đệ đệ của tỷ chưa? - Gặp rồi. Tô Tuyết lảng đi: - Nương nương, chúng ta học đàn thôi. - Chúng ta nói chuyện đã. Lý nương nương không bị làm sao nhãng, vẫn cứ hứng chí hỏi: - Hắn gặp tỷ có vui không? Sao về sớm như thế? Ta nghĩ rằng tới tối tỷ mới về cơ. Trên mặt Tô Tuyết không để lộ ra chút manh mối nào, chỉ nói: - Rất tốt, rất tốt, mọi thứ đều tốt cả. Lý nương nương cụt hứng, lại hỏi: - Vậy tỷ tỷ có tiện đường tới thăm Thẩm sư phụ không? Nàng chỉ ôm chút hi vọng mong manh, nhưngTô Tuyết trả lời mang lại cho nàng niềm vui bất ngờ: - Dân nữ đã gặp Thẩm đại nhân rồi, cũng chuyển lời của nương nương, nhưng ngài ấy nói, chuyện của nội cung, ngoại quan làm sao dám xen vào? Trừ khi vương gia hạ lệnh, ngài ấy mới cố mà làm. Lý nương nương suy nghĩ thật kỹ câu nói này, nhoẻn miệng cười: - Quả nhiên không thẹn là Thẩm sư phụ. Nói chuyện làm việc đều không có sơ hở nào. Đúng thế, y là ngoại quan, sao có thể làm gì cho Lý nương nương mà lại không qua Dụ vương? Nếu như truyền tới tai vương gia chút gì đó thôi, thì gay go. Nhưng Thẩm Mặc kỳ thực đã đưa ra lời hứa làm hết sức mình, chẳng qua lời hứa đó kèm thêm một điều kiện, phải để Dụ vương ra lệnh mà thôi. Đây chẳng phải là chuyện khó khăn gì, bởi vì Lý nương nương biết, Dụ vương gia rất dễ thuyết phục, hơn nữa lại hết sức thương yêu nàng, lại có ý nghĩ muốn lập nàng làm thứ phi từ lâu, nhưng phải được Gia Tĩnh đế gật đầu. Không may Dụ vương sợ Gia Tĩnh đế như sợ hổ, nào dám nói với Gia Tĩnh đế? Vì thế chuyện này phải gác lại. "Tin rằng chỉ cần mềm mỏng cầu xin, vương gia sẽ đồng ý với mình" Lý nương nương cảm thấy như trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm như muốn bay lên, còn về phần Thẩm Mặc có thể làm được hay không, nàng không hề hoài nghi nam nhân nàng chỉ nhìn thấy một lần ... Được! Nàng tin chắc chắn là sẽ được. - Tỷ tỷ, nếu như ta được như mong muốn. Lý nương nương vui vẻ nắm tay Tô Tuyết: - Vậy chuyện đầu tiên sẽ nói với vương gia, để người làm mai cho tỷ tỷ. - Đừng. Tô Tuyết tức thì mặt biến sắc, vội vàng khom người xuống: - Xin lỗi nương nương, ý tốt của người dân nữ đã nhân, nhưng cả đời này dân nữ chỉ định sống một mình. - Tỷ tỷ chưa hỏi ta muốn nhờ vương gia làm mai cho ai mà. Lý nương nương không nghĩ như nàng. - Không cần đâu, ai cũng thế cả. Tô Tuyết nói vội. - Chẳng lẽ Thẩm đại nhân cũng không được sao? Lý nương nương giọng hơi chua chua: - Cho dù không thể được làm chính thất, thì được gả cho Thẩm đại nhân làm thiếp cũng hơn nam nhân khác cả trăm lần. - Thẩm đại nhân.. Tô Tuyết ngẩng đầu lên, nói dứt khoát: - Thẩm đại nhân cũng thế, nương nương đừng uống phí lòng tốt, nếu không dân nữ tới làm bạn với Thẩm đại nhân cũng không được nữa. - Tỷ tỷ yên tâm. Lý nương nương chỉ nghĩ Tô Tuyết lo chuyện không thành, liền đảm bảo: - Cho dù Thẩm đại nhân có tài ngút trời, dám chống lại cả Nghiêm Thế Phiên, nhưng không dám không nhe vương gia, đó là trời sinh một vật khắc một vật. Nói tới đó nàng cười ngặt ngoẽo: - Hơn nữa một tuyệt sắc mỹ nhân ai thấy cũng yêu như tỷ tỷ, nam nhân nào mà chẳng động tâm? Thẩm đại nhân chắc chắn làm ra vẻ đưa đẩy, sau đó cười nhận thôi. - Không phải như thế ... Tô Tuyết chống cự: - Nương nương tha cho dân nữ đi. - Vậy thì vì sao? Lý nương nương rất lắm chuyện, tiếp tục suy đoán: - Chẳng lẽ ngài ấy sợ vợ? Điều này thì tỷ không cần phải sợ, con hổ cái kia không dám phản đối đâu, nếu không "ghen tuông" là một trong thất xuất, càng tiện từ cô ta, chúng ta làm chính phòng. Tô Tuyết không chịu nổi nữa, đứng dậy cầu khẩn: - Nương nương, người đừng gán gép bừa bãi nữa, nếu không dân nữ chỉ còn cách rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không gặp mọi người nữa. - Chẳng lẽ tỷ không thích Thẩm đại nhân? Lý nương nương không hiểu. - Thích …. yêu, yêu khắc cốt ghi lòng ... Nước mắt trong suốt ánh lên trong mắt Tô Tuyết: - Chàng với dân nữ ân tình như biển, lại tôn trọng vô cùng, giúp dân nữ vượt qua ngày tháng gian nan nhất, để dân nữ có được cuộc đời mới. Trong lòng Tô Tuyết, sớm chỉ có một mình nam nhân đó, vĩnh viễn không có người khác nữa. - Vậy thì tại sao? Tỷ tỷ, có lẽ trước kia tỷ nói lỡ gì đó, bỏ qua cơ hội, hiện giờ cảm thấy khó quay đầu. Nhưng nghe muội muội một câu, thu lại tư tôn nhất thời, đổi lấy hạnh phúc cả đời, là lãi. Tô Tuyết lắc đầu, nước mắt lã chả chảy ra: - Dân nữ sao chẳng muốn cùng chàng tay nắm tay bên nhau. Nhưng chàng đã có gia đình mỹ hảo, đối với chàng mà nói, lúc này thêm một phần cảm tình, là thêm một phần gánh nặng, tất nhiên sẽ phả hỏng hòa hợp gia đình của chàng, chỉ có hại không có lợi cho chàng. Nàng cười trong nước mắt: - Dân nữ yêu chàng, cho nên mong điều tốt cho chàng, không mốn gây thêm phiền phức cho chàng, càng không thể phá hỏng hạnh phúc gia đình của chàng, vì thế không phải yêu chàng, mà là yêu bản thân. ~~~~~~~~~ Yêu là hi sinh, yêu không phải là thương hại, cho nên yêu là cao thượng, không thể lấy danh nghĩa yêu làm điều tà ác, vì đó không phải là yêu mà là chiếm hữu... Lời tác giả. Đọc truyện mạng là để lấy cái khoái, không phải để lấy cái bực, muốn rút ra bài học cho cuộc sống, muốn tìm chân lý, thì không thiếu tác phẩm văn học, một cuốn sách đủ nghiền ngẫm cả đời ... Mẹ cha lão ... Lời dịch giả.