Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 617 : Thoát hiểm

Kết thúc đại điển tân xuân, Gia Tĩnh đế trở về Tây Uyển, sắc mặt âm u như trời sắp đổi mưa, vẻ ung dung điểm đạm trên lễ điển không còn một chút nào, hung dữ quát hỏi Trần Hồng đang quỳ mọp trên mặt đất: - Nói, chuyện như thế nào? Trần Hồng sợ mất hết hồn vía, lắp ba lắp bắp nói: - Nô tài trở về rồi, liền đi tìm thứ đó, còn nhớ khi đó giao cho tùy đường thái giám cất, vì thế bảo hắn đưa nô tài tới kho, liền thấy cái bọc đó bị ném vào một góc, bên trên còn có lớp bụi dầy, hiển nhiên là chưa có một ai đụng vào ... Đừng thấy hắn nói năng không được mạch lạc, nhưng ư tứ đều là vì chối bỏ trách nhiệm của mình. Gia Tĩnh đế thân là đại lão bản đầy quỷ kế, sao không nhìn ra chút tâm tư đó của hắn, hừ lạnh một tiếng: - Đừng nói những lời vô dụng, trẫm chỉ cần biết kết quả. - Vâng, vâng... Trần Hồng rối rít vâng dạ: - Nô tài tới mở bọc ra, ôm hộp thủy tinh đi ra ngoài, tới sân thì thái giám tùy đường la lên thất thanh "Như Ý vỡ rồi", nô tài cúi đầu xuống xem, quả nhiên thấy Như Ý đã vỡ thành ba đoạn. - Như Ý đang lành lặn, làm sao mà vỡ được cơ chứ? Gia Tĩnh đế lớn tiếng hỏi: - Kẻ nào làm vỡ? Thứ đó khi lành lặn thì ông ta không thấy quý trọng, nhưng nó vừa vỡ, trong lòng liền sinh ra đủ suy nghĩ hỗn loạn, cho rằng đây là dấu hiệu không lành. Trần Hồng dập đầu: - Chủ nhân minh giám, lúc nô tài nhận lấy thì nó vẫn còn nguyên vẹn, sau đó giao cho tùy đường thái giám cất vào kho bảo tồn ... Rồi nô tài bị chủ nhân nhốt giam, vừa mới được thả ra, thực sự là không biết gì. Hay quá, lời này đã xóa sạch hiềm nghi của Thẩm Mặc rồi. Trần Hồng đương nhiên không phải muốn giải tội cho Thẩm Mặc, nhưng hắn còn nhớ rõ ràng, khi đó Thẩm Mặc giơ cao hộp thủy tinh, Như Ý ở bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Thêm vào khi ấy lòng hắn còn đang ở chỗ khác, chỉ muốn tới Cần Thân Tinh Xá thật nhân, cho nên không kiểm tra xem xét như đúng quy củ ... Đương nhiên Thẩm Mặc cũng đã chuẩn bị trước cả rồi, chỉ cần Trần Hồng mở cái bọc ra, là y buông tay cho nó rơi xuống đất, hô lớn :" Trần Hồng làm vỡ đồ .." Có điều vì tình thế khi ấy, y không vu cáo tại chỗ, nhưng khối thuốc nổ này chẳng qua kéo dài thời gian phát nổ mà thôi, còn hậu quả của nó, từ lưỡng bại câu thương, trở thành một mình hưởng thụ. Hiện giờ người kiểm tra là Trần Hồng, nhận lấy cũng là Trần Hồng, nếu như nói Thẩm Mặc có hiềm nghi, kẻ đầu tiên không thoát khỏi trách nhiệm chính là hắn. Trần Hồng có thể trúng tuyển vào danh sách nhân vật bi kịch rồi, từng có một cơ hội bình yên bày ra trước mặt, nhưng hắn lại sơ xuất hồ đồ bỏ lỡ, cho tới khi phiền phức quấn lấy thân thì hối cũng không kịp nữa. Hắn rất muốn nói :" Nếu như ông trời cho ta một cơ hội nữa, ta sẽ kiểm tra nó thật kỹ, thật nhiều lần. Nếu như phải thêm vào số lần hạn chế, ta hi vọng đó là một vạn lần, một vạn lần ." Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, Trần Hồng không thể quay trở về ngày hôm đó nữa rồi, cho nên hắn còn biết ngậm đăng nuốt cay, bằng với việ giúp Thẩm Mặc qua ải. - Vậy trong kho có vấn đề rồi. Gia Tĩnh đế quả nhiên bị hắn dẫn vào nhầm lối rẽ, lòng phiền muộn phẩy tay: - Đi tra triệt để việc này cho ta, xem kẻ nào đánh vỡ Như Ý, tra không ra thì cùng nhận tội. - Vâng... Trần Hồng trong đau khổ còn chút vui mừng :"Tốt xấu gì cũng không để Hoàng Cẩm tra, nếu không đội ngũ của mình thế nào cũng bị kéo sập." Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Hồng thảm rồi, nhưng hắn lại chỉ bị chửi mắng một chập rồi bình an qua ải. Điều này làm rất nhiều người không sao hiểu nổi, chẳng lẽ Trần Hồng vừa mới bị hoàng đế đánh cho tàn tật năm ngoái, lại được thánh sủng rồi? Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, Gia Tĩnh đế hiểu rõ tâm tư của người dưới , tất nhiên không thể để kẻ tử địch đi tra Trần Hồng, nếu không thì làm sao cân bằng được thế lực của nội đình? Không phải là ông ta không muốn giết người, mà chẳng qua là không phù hợp với bố trí mà thôi. Mặc dù như thế, Gia Tĩnh đế vẫn ôm đầy một bụng tức, Hoàng Cẩm ngoan ngõan bê một chậu nước ấm tới, thấm khăn long, nói: - Chủ nhân lau mặt cho bớt mệt. Gia Tĩnh đế khẽ gật đầu, Hoàng Cẩm vắt khô nước, trải phẳng ra, cẩn thẩn lau mặt cho hoàng đế, hơi ấm nước làm cho Gia Tĩnh đế cả đêm tới giờ vẫn chưa chợp mắt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hỏi: - Bên trong cho thêm cái gì thế? - Nô tài không dám cho bậy bạ vào, chỉ có chút nước táo ép, đó là nô tài học của người Tô Châu, bọn họ thích cách giải mệt này. - Ừ, không tệ ... Gia Tĩnh đế chầm chậm gật đầu, hồi lâu không nói. Hoàng Cẩm tưởng rằng ông ta đã ngủ ròi, liền định rón chân rón tay lui ra, không ngờ còn chưa kịp lấy khăn lông lên, lại nghe Gia Tĩnh buồn buồn nói: - Ngươi có tin vào mệnh không? Hoàng Cẩm ngạc nhiên: - Mệnh? - Phải, mệnh ... Gia Tĩnh đế dường như đang nói với hắn, lại giống như đang tự lẩm bẩm: - Nho gia tin vào mệnh. Khổng Tử nó :"không biết mệnh, không phải là quân tử.", Phật gia càng tin vào mệnh, bọn họ khuyên người tu cho kiếp sau, vì cho rằng kiếp này là nhân quả của kiếm trước, sớm đã được định đoạt từ khi sinh ra. Dừng lại một chút, Gia Tĩnh đế bỏ khăn trên mặt ra, đưa cho Hoàng Cẩm: - Đổi cái khác. Hoảng Cẩm vừa thấm ướt khăn, vừa hỏi: - Chẳng phải chủ nhân thường nói, đạo gia tu trường sinh vì nghịch thiên cải mệnh sao? Nói như thế thì Đạo gia không tin vào mệnh. Gia Tĩnh đế lắc đầu: - Ngốc nghếch, nếu như không tin vào mệnh, thì sao phải khổ sở nghịch thiên cải mệnh? - Nói như thế là chủ nhân cũng tin vào mệnh rồi? Gia Tĩnh đế không trả lời ngay, một lúc sau quay lại câu hỏi ban đầu: - Ngươi tin à? - Nô tài đương nhiên là tin rồi. Hoàng Cẩm cười tươi: - Lấy nố tài ra làm ví dụ, sinh ra trong một thôn trên núi, cha mẹ ăn bữa nay không có bữa mai, định sẵn là không thể đọc sách làm quan, cũng không có lối thoát nà khác, rồi vì trong nhà đông con, cho nên mới bị bán đi. Tới đó chua sót muốn rơi lệ: - Nhưng mệnh nô tài định sẵn sẽ hầu hạ hoàng thượng, cho nên mới được Lý công công chọn trúng, mua về vương phủ An Lục, gặp được chủ tốt nhưu chủ nhân, có được cuộc sống cẩm y ngọc thực, có ngày tháng cho ra hồn người. Chủ nhân nói nô tài không tin mệnh được sao? - Mệnh định sẵn ... Gia Tĩnh thở dài: - Mệnh có thì thế nào cũng có, mệnh không thì chớ cưỡng cầu, có phải thế không? - Vâng, nô tài cho rằng là như thế . - Mệnh có thì thế nào cũng có, mệnh không thì chớ cưỡng cầu ... Gia Tĩnh đế nhẩm đi nhẩm lại câu này, cuối cùng ngủ say, không bao lâu ngày khò khò. Hoàng Cẩm cẩn thận nghiền ngẫm câu này, tựa hồ nói Cảnh vương, nhưng cũng có khả năng là nói Dụ vương, nghĩ đi nghĩ lại không nắm được yếu lĩnh, đành bên chậu nước lặng lẽ lui ra. Gia Tĩnh đế ngủ trọn ban ngày, cho tới khi trời tối mới tỉnh lại, ăn mấy miếng bánh nhỏ, uống một chén chào, liền cảm thấy khôi phục lại tinh thần, nói với Hoàng Cẩm: - Đem số biểu mừng lại đây. Ông ta thích xem thiếp mừng, dù biết rõ là lời sáo rỗng vô nghĩa, nhưng vẫn xem không biết chán, thậm chí còn thấy đây là sự hưởng thụ lớn trong đời. Hoàng Cẩm liền dẫn người đem cái rương đầy chặt tới, Gia Tĩnh đế hỏi: - Kinh quan đều đã dâng lên hết rồi chứ? - Bẩm chủ nhân, đủ cả rồi ạ, ngay cả cha con Nghiêm các lão cũng không thiếu. Hoàng Cẩm nói: - Thần tử cầu mong cho tâm nguyện hoàng thượng an khoang phúc thọ của chúng thần không gì có thể ngăn cản được. - Cái mồm thật biết nói... Gia Tĩnh đế ngủ một giấc, đem những tâm sự kia vứt ra sau đầu, chỉ vào cái rương: - Mở ra, mang đên đây cho trẫm. - Tuân lệnh. Hoàng Cẩm đem từng tấm thiếm mừng ra, đặt bên giường của Gia Tĩnh. Gia Tĩnh mặc dù là xem không biết chán, nhưng cũng không phải là cái gì cũng xem như ban đầu, mà những tấm thư pháp không thành, ngôn từ thiếu hoa lệ, tán tụng không ý mới, ông ta chỉ xem lướt qua , mắng một tiếng " chó đánh rắm", rồi nèm sang bên cạnh. Chỉ có tấm nào có đủ ba thứ kia ông ta mới xem kỹ càng, thưởng thức nhiều lần, thậm chí còn bình luận đánh dấu ... Đương nhiên, tình huống như thế cực kỳ ít, một khi có ai văn chương được lọt vào mắt xanh như thế thì xin chúc mừng, thăng quan tiến chức ở ngay trước mắt rồi. Cho nên biết rõ là văn chương vỗ mông ngựa tới ma cũng phải tránh xa, nhưng các quan viên mang mộng tưởng được thánh ân chiếu cố vẫn vắt hết óc, moi cạn chữ trong bụng, trình độ chú tâm còn hơn cả khi thi tiến sĩ. Thế nhưng vỗ mông nhưng ngươi cũng có tài trời phú mới được, không phải cứ bỏ công sức ra là xong. Ví dụ như Thẩm Mặc và Trương Cư Chính, không phải là không bỏ công sức, trong mắt Gia Tĩnh đế, văn chương tất nhiên là viết rất hay nhưng cứ thiếu chút linh khí. Cho nên chỉ có thể tính là không tệ, còn văn của Từ Vị luôn bị Gia Tĩnh đế nuối tiếc bình luận : - Chỉ cần hắn chịu bỏ một nửa công sức như khi viết (Bạch lộc song biểu), là hắn có thể liệt vào hàng tuyệt đỉnh cao thủ. Xưa nay luôn giữ trình độ ở hàng tuyệt đỉnh cao thủ có bốn người là Từ Giai, Viên Vĩ, Nghiêm Nột, Lý Xuân Phương. Thanh từ bọn họ viết rất hay, vỗ mông ngựa khéo léo, cho nên Gia Tĩnh đế xem được thiếp mừng của những người này là lập tức tinh thần phấn chấn, reo : - Diệu văn đây rồi, diệu văn đây rồi. Quả nhiên lần này bốn người không mất phong độ, vỗ cho hoàng đế toàn thân khoan khoái, nhất là văn chương của Viên Vĩ, càng làm Gia Tĩnh đế long nhan phấn chấn, thậm chí cầm bút lên chép một đoạn trong đó , chuẩn bị treo trong cần thân tinh xá. - Văn chương thật là hay. Gia Tĩnh đế xem đi xem lại thiếp mừng của Viên Vĩ, gật gù không thôi, cười tới híp cả mắt: - Viễn Vĩ này đúng là nhân tài, đáng tiếc trẫm không thể thăng quan cho ông ta, thưởng kỳ lân phục, trăm lượng vàng, thế tập Cẩm Y vệ thiên hộ. Kỳ Lân phục là trang phục của công hầu bá, Viên Vĩ là quan nhị phẩm, được thế là vinh dự cực lớn rồi, hoàn toàn có được nhờ văn chương vỗ mông ngựa. Nhưng bất kể như thế nào, thấy hoàng đế vui vẻ như thế, Hoàng Cẩm cũng cao hứng, thầm nghĩ :" Đem nay hẳn là dễ ứng phó rồi ...". Là nhân viên phục vụ hoàng đế, áp lực của hắn rất lớn, năm mới mà chẳng được nghỉ ngơi, còn lúc nào thân kinh cũng căng như giây đàn, chỉ chờ lúc được thả lỏng. Thời gian sung sướng luôn trôi đi rất nhanh, bất tri bất giác trống canh ba vang lên, Hoàng Cẩm nói nhỏ: - Chủ nhân, hôm nay xem tới đây thôi nhé, ngày mai lại xem tiếp. - Ừm... Gia Tĩnh đế cũng thấy hai mắt cay xè, nhưng vẫn còn hứng thú: - Xem ba bản cuối cùng. Nói xong ánh mắt liếc qua đống thiếp chưa xem tìm kiếm, thấy một phong bì màu xanh, ông ta liền cau mày lại: - Dùng thứ này làm phong bí, đúng là không biết quy củ gì cả. Liền thuận tay cầm lên, trước tiên xem tên, thì ra là của Hình khoa cấp sự trung Ngô Thời Lai, liền bật cười: - Biết mà, thì ra là ngôn quan mà đến chó cũng chẳng thèm để ý. Ông ta vốn chỉ định xem lướt qua rồi vứt sang bên, không ngờ nhìn qua một cái là sững người ngay tại chỗ. Chỉ thấy toàn là gươm đao giáo mác, chẳng có lời son ý phấn mà ông ta quen nhìn, không có dòng nước êm đềm mà chỉ có sấm sét giông tố, tố cao Nghiêm Tung "gian đảng kết bè, cướp quyền của chủ", tố cáo Nghiêm Thế Phiên "sai khiến công khanh, nô dịch tướng soái", tố cáo bè đảng "cướp cơm của dân, luồn cúi quyền quý", hô hào "nay biên cương sa sút là do quân mệt, quân mên do quan tà, quan tà do kẻ chấp chính xa đọa, nếu không trừ cha con Nghiêm Tung, bệ hạ vất vả âu lo, biên cương cũng không thể khởi sắc", cường liệt xin hoàng đế "trừ ác tận gốc"! Hoàng Cẩm thấy sắc mặt hoàng đế càng ngày càng khó coi, tay siết chặt, gân xanh nổi lên, cuối cùng ném mạnh tấm thiếp xuống bán, rít hai chữ từ kẽ răng: - Khốn kiếp. Cung nhân trong phòng vội vàng quỳ xuống, Hoàng Cẩm cười giả lả vỗ về: - Hoàng thượng bớt giận, bớt giận, hôm nay là ngày đầu năm mới, không nên nổi nóng. - Có kẻ cố ý làm trẫm không được vui, bảo trẫm làm sao bớt giận cho được. Gia Tĩnh đế càng nói càng to, ném tấm thiếp của Ngô Thời Lai lên mặt Hoàng Cẩm. Hoàng Cẩm vội mở ra xem, không kìm được thốt lên: - Kẻ này thật lớn gan. - Tìm cho ta. Gia Tĩnh đế đá văng đống thiếp chưa xem: - Xem xem bên trong còn có thứ như thế nữa không, tìm ra hết cho ta. Hoàng Cẩm đành quỳ xuống đất tìm kiếm, Gia Tĩnh đế tức giận nằm dựa vào đệm, mắt nhìn vào đèn, bên trong lại chiếu ra ánh mắt u ám. Cứ như thế tới canh năm, Hoàng Cẩm mồ hôi mồ kê nhễ nhại bẩm báo: - Chủ nhân, tìm hết rồi. - Có không? Gia Tĩnh đế không nhìn hắn, lạnh lùng hỏi. - Có .. Nhưng không nhiều, chỉ có hai bản. - Ngươi còn muốn có bao nhiêu bản nữa? Gia Tĩnh trừng mắt lên với hắn, cầm lấy hai tấm thiếp đó liếc qua vài cái rồi bực bội vứt trở lại: - Trong mắt không còn trẫm nữa rồi, lời trẫm không còn ai nghe nữa sao? Hoàng Cẩm rụt cổ lại, không dám tiếp lời. Phải qua rất lâu sâu Gia Tĩnh đế mới phát tiết xong, nói với Hoàng Cẩm: - Ngươi đem ba bản tấu chương này tới phủ Nghiêm Tung, hỏi ông ta.. Nói tới đây Gia Tĩnh đế mới nhớ ra lão già này vừa mất phu nhân, thở dài: - Ngươi đi thăm ông ta, mang theo một gánh điểm tâm thập cẩm của ngự thiện phòng, không cần nói thêm gì hết. - Vâng. Hoàng Cẩm đáp lời, thấy trời sắp sáng, liền vội tới nhà bếp, sai người chuẩn bị điểm tâm, đợi cửa cung vừa mở là dẫn tiểu thái giám gánh đồ tới phủ Nghiêm Tung ở đường Tây Trường An. Nghiêm gia mới có tang, câu đối trên cửa màu lam, đèn lồng màu trắng, tấm biển đề "Nghiêm phủ" cũng bị vải trắng kết hoa lớn che đi, gác cửa đón khách đều mặc đồ hiếu, vừa thấy công công mặc mãng y màu đỏ tới, không dám chậm trễ, vội tới nghênh đón. Hoàng Cẩm nói rõ ý tới, gác cửa liền mời hắn vào trong, một lúc sau, Nghiêm Hồng, nhi tử Nghiêm Thế Phiên đi ra, chỉ thấy hắn mặc đồ đại tang, tinh thần mỏi mệt, hành lễ : - Tổ mẫu mới mất, tệ gia thất lễ. - Đại công tử bớt bi thương. Hoàng Cẩm đáp lễ: - Nô gia tới thắp nén hương cho lão phu nhân trước đã. Nghiêm Hồng dẫn Hoàng Cẩm vào chính sảnh, chính sảnh tướng phủ rộng lớn, đã thành linh đường của lão phu nhân. Hoàng Cẩm cung kính dâng hương hành lễ, tang gia hoàn lễ xong, hắn mới tìm Nghiêm Hồng, nói nhỏ: - Hoàng thượng bảo nô gia tới thăm các lão, không biết có lão nhân gia người có ổn không? Nghiêm Hồng đáp nhỏ: - Gia gia bi thương quá độ, mấy ngày nay không thiết cơm nước, cứ nằm gục một chỗ, chẳng biết có thể gặp khách được không. Rõ ràng Nghiêm Tung có lệnh, hết thảy khách tới đều không gặp. - Có chuyện trọng yếu. Hoàng Cẩm không cần dùng tư cách khâm sai ép người, lấy ba bản tấu từ trong ống tay áo ra, đưa cho Nghiêm Hồng: - Đưa cho gia gia công tử xem, ta ở đây đợi, ít nhiều gì cũng có câu trả lời, ta còn về cung phụng lệnh. Nghiêm Hồng ý thức được vấn đề Nghiêm trọng rồi, gật đầu nói: - Công công, mời sang sảnh bên dùng ta, ta mang cho gia gia xem ngay. - Đi đi. Hoàng Cẩm cười ôn hòa, Nghiêm Hồng liền mang ba bản tấu, đi nhanh vào hậu viện. Vì tránh nhìn vật nhớ người, đám con cháu đem phòng ngủ Nghiêm Tung chuyển sang tây noãn phòng, cách thủy hoa môn một khoảng, Nghiêm Hồng đang đi, đột nhiệt có giọng nói gọi giật lại: - Đi nhanh thế làm gì? Hắn vội dừng bước, hành lễ: - Cha. Thì ra người gọi hắn là Nghiêm Thế Phiên. Nghiêm Thế Phiên không thích Nghiêm Hồng thật thà chất phác, Nghiêm Hồng không ưa gì Nghiêm Thế Phiên hoang dâm vô độ, cho nên quan hệ hai cha con không hài hòa, thậm chí là lãnh đạm. Nghiêm Thế Phiên nhìn con trai mình một lượt: - Tay cầm cái gì đấy? - Mấy bản tấu, Hoàng công công mang tới, nói bảo đưa gia gia xem. - Càng ngày càng không ra gì. Nghiêm Thế Phiên quát: - Ta đã nói có chuyện gì phải xin chỉ thị của ta cơ mà, ngươi không coi cha ngươi vào đâu nữa à? Nghiêm Hồng chép miệng: - Định đưa gia gia xem trước rồi mới nói cho cha. Nghiêm Thế Phiên khó chịu nói: - Gia gia ngươi già rồi, tâm tình lại không tốt, bớt làm phiền ông ấy đi. Rồi đưa tay ra: - Đưa đây. Nghiêm Hồng đem ba bản tấu chương cho hắn. Nghiêm Thế Phiêm mở bản thứ nhất ra xem, kinh hãi biến sắc, mồ hôi như mưa, xem tới bản thứ hai, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình thường, xem tới bản thứ ba hớn hở reo lên: - Đúng là trời không tuyệt đường người, ta yêu ba tên bảo bối này quá đi thôi.