Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 581 : Hỏi trường sinh
Tình thế hiện giờ hết sức lờ mờ, làm quan viên Đại Minh cứ như ngắm hoa trong sương mù, không hiểu vì sao hoàng thượng vừa mới tỉnh lại liền trục xuất Lý Phương, quay đầu lại một cái đình trượng Trần Hồng, còn bắt hắn đóng cửa kiểm điểm một tháng.
Chẳng lẽ vì thương tâm quá độ nên thần kinh thác loạn rồi?
Nhưng trong con mắt sáng như đuốc của cao thủ chân chính, có thể xuyên qua đám sương mù lởn vởn, thấu suốt bản chất sự việc.
- Lý Phương sở dĩ bị trục xuất không phải vì ông ta tính kế Trần Hồng, mà là ông ta đã hoàn thành sứ mạng lịch sử rồi.
Trong thư phòng Từ phủ, Trương Cư Chính nói lưu loát:
- Thực ra Lý Phương ngồi vững trên vị trí đại nội tổng quản là để cân bằng với Lục Bỉnh. Có ông ta ở đó, Lục Bỉnh không thể vươn tay vào đại nội, không thể khống chế Kinh doanh. Dù sao huynh đệ có thân tới đâu cũng là người ngoài, không yên tâm bằng thái giám.
*** Nhắc lại kinh doanh: Doanh thủ vệ kinh thành.
Từ Giai ngồi sau bàn lớn gật tù, Trương Cư Chính tiếp tục nói:
- Hiện giờ Lục Bỉnh đã đi, Lý Phương quá cường đại hiển nhiên là không còn thích hợp với thời cuộc. Lúc này chủ động nhượng hiền, lùi về thì còn giữ được thể diện. Nhưng không may ông ta không nhìn rõ tình thế, muốn tính kế trừ nốt đối thủ còn lại. Điều này làm hoàng đế hết sức kiêng kỵ, hiện giờ chỉ bảo ông ta tới thọ cung đã là kết quả tốt nhất.
- Còn Trần Hồng sở dĩ bị đánh bị nhốt cũng vì nguyên nhân tương tự, Lý Phương đã đi, hắn lại quá ngông cuồng, nếu như không trấn áp một chút, cho dù Hoàng Cẩm trở về, cũng không thể kháng cự được với hắn.
Trương Cư Chính cảm khái vô cùng:
- Luận tới đạo bình hành, bệ hạ đúng là lô hỏa thuần thanh, không ai sánh bằng.
Từ Giai cười khẽ:
- Ngươi nói đúng lắm, có điều sau này một số lời hiểu trong lòng là được, đừng có nói ra.
- Sao ạ? Có gì không ổn sao?
Trương Cư Chính ngạc nhiên hỏi, hắn và Từ Giai nói chuyện với nhau, sớm đã quen dám nói dám mắng, không phải kiêng kỵ gì, lúc này nghe sư phụ nói thế, tất nhiên là thấy khó hiểu.
- Giờ đã khác trước rồi.
Từ Giai lắc đầu:
- Đặc vụ vệ xưởng có mặt khắp nơi, trước kia bị Lục thái bảo trấn áp không cho làm càn, giờ ông ấy đi rồi, ai biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì...
Không ngờ cách nhìn nhận sự việc của ông ta giống Viên Vĩ, chẳng biết có thể coi là anh hùng chí lớn giống nhua hay không.
Nhưng Trương Cư Chính thì thông minh hơn Cảnh vương nhiều, nghe là tỉnh ngộ ngay:
- Học sinh đúng là lỗ mãng rồi.
- Sau này chú ý là được.
Từ Giai vuốt râu mỉm cười:
- Có điều cũng không cần phải câm như hến, chỉ cần giữ chừng mực.
Khi nói những lời này Từ các lão có chút dí dỏm, hiển nhiên tâm tình đang tràn ngập ánh mặt trời.
- Chuyết Ngôn đã đem Lam Đạo Hành tới chiếu ngục Cẩm Y Vệ, như thế là khả năng chúng ta bị vu cáo không còn tồn tại nữa.
Trương Cư Chính cười nhẹ nhõm:
- Chiêu này đã làm cho tình thế chuyển biến theo chiều hướng có lợi cho chúng ta, tiếp theo chỉ cần tuần tự nhi tiến, im lặng quan sát biến động là được.
- Cây này có phong độ đại tướng đấy.
Từ Giai gật đầu tán thưởng:
- Làm theo lời ngươi nói đi, im lặng quan sát biến động.
~~~~~~~~~~
Cẩn thân tinh xá, Ngọc Hi cung.
Gia Tĩnh đế từ sau khi thải ra vật đủ màu kia, long thể mỗi ngày một tốt hơn. Tiếp đó lại theo lời dặn dò của Lý thời trân, mỗi ngày ba lần uống canh cá, mấy ngày sau, eo hông chân cẳng đã có chút sức lực, sắc mặt cùng dần hồng hào.
Gia Tĩnh đế hết sức vui vẻ, nói với Lý Thời Trân tới kiểm tra lại cho mình:
- Lý tiên sinh, tiếp theo nên dùng thuốc gì?
Ông ta cảm thấy cách dùng thuốc của Lý Thời Trân cực kỳ thú vị, đầu tiên là canh cá diếc, rồi lại canh cải đắng, còn bảo ông ta uống thứ rượu mùi vị quai quái. Toàn bộ đều dừng thứ dược liệu tầm thường, vậy mà lại cứ hơn đứt phương thuốc của đám ngu xuẩn thái y viện vạn phần. Cho nên Gia Tĩnh đế cảm thấy vị Lý thần y này đúng là thần, không phải là lừa người.
Lý Thời Trân bắt mạch cho Gia Tĩnh đế xong, hờ hững nói:
- Không cần dùng thuốc gì hết, bệ hạ tĩnh tâm điều dưỡng là được.
- Nói như vậy là trẫm khỏe hẳn rồi à?
Gia Tĩnh đế mừng khôn siết.
- Chỉ có thể nói là tạm thời bình phục.
Lý Thời Trân vừa thu thập dụng cụ chẩn trị, vừa nói:
- Nếu như sau này bệ hạ ngủ sớm dậy sớm, ăn uống hợp lý, không mừng giận quá lớn, đồng thời chăm chỉ luyện Ngũ Cầm hí thảo dân dạy, thì mới có khả năng thực sự khỏi hẳn, nếu không ...
*** Bài thể dục rèn luyện sức khỏe dựa tên động tác của hổ hươu gầu vượn hạc.
Gia Tĩnh đế lựa chọn bỏ qua lời đằng sau "nếu không", tâm tìn rất tốt:
- Trẫm nghe tiên sinh hết được chưa?
- Vậy thảo dân chúc bệ hạ vạn thọ vô cương...
Mặc dù là lời ca tụng, nhưng từ miệng Lý Thời Trân nói ra không có ý lấy lòng chút nào, ông ta khom người nói:
- Bệ hạ đã không sao nữa, thảo dân cũng nên cáo lui rồi.
Ông ta cũng chẳng hỏi hoàng thượng ân chuẩn không, cứ nói là đi, dường như ông ta muốn đi là đi được vậy.
Gia Tĩnh đế không nỡ:
- Trẫm mời tiên sinh làm viện trưởng thái y viện lĩnh bổng lộc gấp đôi, mưa gió miễn lên triều, có việc mới triệu mà cũng không giữ được tiên sinh sao?
- Thảo dân tạ hậu ân hoàng thượng.
Lý Thời Trân nghiêm nghị nói:
- Nhưng thảo dân lập trí đi hết chân trời góc biển, viết Bản Thảo Cương Mục, hiện giờ vì người và Dụ vương gia, đã trì hoãn ở kinh thành nửa năm. Nếu như còn cứ ở đây, thảo dân không biết mình còn dũng khí tiếp tục chuyến hành trình Thần Nông này nữa không.
Lời đã nói tới mức này Gia Tĩnh đế không tiện giữ nữa, ông ta cũng hi vọng Lý Thời Trần có thể soạn xong Bản Thảo Cương Mục định sẵn là lưu danh thiên cổ, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Được rồi, dưa hái xanh không ngọt, trẫm không ép tiên sinh ở lại nữa. Nhưng không thể để tiên sinh chữa bệnh miễn phí, ban cho tiên sinh một tấm kim bài, bằng vào nó tới các châu phủ có thể được giúp đỡ, mau chóng hoàn thành đại nghiệp này.
Lý Thời Trân lần này không cự tuyệt, thi lễ nói:
- Tạ ơn hoàng thượng, nếu như không còn việc gì khác, vậy thảo dân xin cáo từ.
- Tiên sinh vội như vậy sao?
Gia Tĩnh đế có chút không hài lòng:
- Trẫm còn muốn hỏi tiên sinh vài vấn đề nữa.
- Xin hoàng thượng cứ hỏi.
Lý Thời Trân không muốn xảy ra biến cố vào lúc này, liền dừng chân:
- Thảo dân biết gì sẽ nói hết.
Gia Tĩnh đế nhìn trái phải, nhưng Mã Toàn không phải là Lý Phương không thể lĩnh hội chuẩn xác thánh ý từ động tác nhỏ của hoàng đến, cho nên phải mở miệng hỏi:
- Chủ nhân có gì sai bảo.
- Nếu như Lý Phương ở đây, ông ta không hỏi như thế.
Gia Tĩnh phật ý:
- Trần Hồng, Hoàng Cẩm cũng không.
Mã Toàn lòng u ám, thầm nghĩ :" Chẳng trách mà ta chỉ xếp hàng thứ hai, té ra nguyên nhân ở chỗ này." Mặt gượng cười nói:
- Nô tài ngu độn, làm chủ nhân phải phí tâm rồi."
Gia Tĩnh lạnh nhạt khoát tay:
- Lui cả đi.
Mã Toàn vội tuân lệnh rời đi, gọi hết tất cả mọi người bên trong kim điện ra ngoài, bản thân thì đứng ở bên cạnh.
Gia Tĩnh đế nhìn hắn:
- Ngươi cũng ra ngoài.
Mã Toàn lại nhìn Lý Thời Trân, nhỏ giọng nói:
- Nô tài làm sao có thể để chủ nhân đơn độc đối diện với người ngoài...
- Ra ngay.
Gia Tĩnh đế mất kiên nhẫn:
- Còn làm phiền ta thì xéo khỏi ti lễ giám.
Làm Mã Toàn sợ tới són đái, vội vàng xéo luôn.
Trong tinh xá chỉ còn lại Gia Tĩnh đế và Lý Thời Trân, hoàng đế trầm ngâm chốc lát mới chậm rãi hỏi:
- Trẫm muốn hỏi tiên sinh là, sức khỏe của trẫm ... Còn được mấy năm nữa?
Lý Thời Trân mặc dù gan lớn thẳng tính, nhưng loại vấn đề này cũng không dám tùy tiện nói, nghĩ rất lâu mới chậm rãi lên tiếng:
- Điều này thảo dân cũng không nói được, nhưng bệ hạ chỉ cần dựa theo lời thảo dân nói dưỡng sinh cho tốt, thì nhất định có thể kéo dài tuổi thọ.
Gia Tĩnh đế có chút thất vọng:
- Nếu không dưỡng sinh, có phải là trẫm không thể sống quá năm năm nữa?
Lý Thời Trẫn vẫn lắc đầu:
- Dù sao sinh tử là chuyện của thầy tướng số, y sinh chỉ lo việc chữa bệnh cứu người.
Ông ta cười khổ:
- Thảo dân thực sự là không biết.
Ai ngờ Gia Tĩnh đế nghe ông ta nói tới chuyện thầy tướng số, lập tức nhớ tới Lam Đạo Hành cùng với lời tiên đoán năm năm kia, bất giác tim thắt lại, mặt rối rắm rất lâu, nhắm mắt lại, hỏi:
- Bệnh của Dụ vương có chữa được không? Đây hẳn là điều tiên sinh có thể trả lời được chứ?
- Có thể.
Lý Thời Trân gật đầu:
- Bản thân Dụ vương không có bệnh, nhưng bởi vì thân thể yếu ớt, tinh huyết không đủ, cho nên sinh con cái khó khăn, hiện giờ vương gia chăm chỉ luyện khí công, tu thân dưỡng tính, thêm vào dược vật bồi bổ, cần nửa năm là có thể hồi phục như cũ.
Ông ta không hiểu Gia Tĩnh đế hỏi thế có ý gì, nhưng nghĩ tới Thẩm Mặc hiện giờ sư phụ của Dụ vương, cho nên nói đã lưu tình hơn nhiều.
- Ồ...
Gia Tĩnh đế gật gù, biểu thị hài lòng với câu trả lời này, lại hỏi:
- Vấn đề cuối cùng, trên đời này có thuốc bất tử không?
- Cái này chắc chắn là không có.
Lý Thời Trân đáp không cần suy nghĩ:
- Nếu như có thuốc này thật vậy vì sao tên đời không có một ai sống từ thời Hồng Vũ, Vĩnh Nhạc thậm chí là Tuyên Nhân?
Gia Tĩnh đế không phục:
- Xa có Bành Tổ, trung có Trần Đoàn, gần có Trương Tam Phong, sao nói là không có người như thế chứ?
- Bọn họ hiểu thuật dưỡng sinh, tuổi thọ của họ hơn người bình thường nhiều.
Lý Thời Trân thản nhiên nói:
- Nhưng nói tới trường sinh bất lão .. Có thể của con người, cả đời không có bệnh tật, chăm chú bảo dưỡng, cũng không thể sống tới một trăm ba mươi bốn mươi tuổi. Nếu như có người sống quá giới hạn này, thì đó hoàn toàn là các đạo sĩ bịa đặt.
Gia Tĩnh đế mặt đầy thất vọng, vừa mới định ngừng cuộc nói chuyện này thì Lý Thời Trân lợi chuyển giọng nói:
- Mặc dù không có thuốc bất tử, nhưng theo thảo dân biết, trên đời đúng là có thuốc giúp con người kéo dài tuổi thọ.
- Hả, mau mau nói đi.
Gia Tĩnh đế nghe vậy tinh thần phấn chấn, thầm nghĩ :" Cho dù dựa theo loại phương pháp của Lý Thời Trân chỉ có thể sống được 130, 140 tuổi thì trẫm cũng dứt khoát có thể tu luyện thành công."
- Theo cồ thư ghi chép, bách diệp thật, thiên môn đông và tiên nhân tửu, có thể làm người ta trường thọ.
Lý Thời Trân không làm Gia Tĩnh phải hồi hộp thêm.
- Bách diệp thật là cái gì?
Gia Tĩnh đế tò mò hỏi.
- Chính là lá và quả cây Bách , mộc chính là một trong ngũ hành, phát - sinh cơ, chủ - trường thọ, mà Bách lại đứng đầu vạn mộc, trải qua ngàn năm mà vẫn xanh tươi như cũ, không có cây nào trường thọ hơn nó.
Lý Thời Trân chậm rãi nói:
- Cho nên cổ nhân cho rằng lá và quả cây bách có thể làm người ta trường thọ.
- Tất cả lá và quả của các loại Bách đều có thể dùng làm thuốc sao?
Gia Tĩnh nghe tới mê mẩn, Bách có nhiều loại, lá bách thân tùng gọi là Cối, thân tùng lá bách gọi là Tung, thậm chí ở trên Nga Mi Sơn còn có một loại lá trúc thân bách, được gọi là trúc bách...
- Không phải vậy.
Lý Thời Trân lắc đầu:
- Chỉ có trách bách có thể làm thuốc, lá của nó mọc ra bên cạnh (trắc), dẹp, cho nên mới có tên như thế.
- Nơi nào có nó?
Gia Tĩnh đế hỏi.
- Hiện giờ thì trắc bách sinh trưởng ở Thiểm Châu, Nghi Châu là tốt nhất. Có lẽ là còn có chỗ tốt hơn, nhưng thảo dân chưa tìm được.
- Vậy Thiên môn đông là cái gì?
Gia Tĩnh đế tiếp tục hỏi.
- Thiên môn đông còn gọi là cây leo vạn tuế, thứ cỏ này sống tươi tốt lan tràn, là mảnh như lông, thứ đem dùng là rễ của nó. Trên (Bản Kinh) có nói, có thể tăng cường gân cốt dẻo dai lâu năm, kéo dài tuổi thọ. Dùng thứ này ba cân với địa hoàng một cân, là thuốc trường sinh. Nghe nói Trương Tam Phong cũng dùng thứ thuốc này để dưỡng sinh, tuổi tám mươi mà mắt tinh tai thính, râu tóc không bạc, cứ như người tráng niên.
Gia Tĩnh nghe không bỏ sót nửa chữ, hận không thể mau chóng uống những thứ đó vào, bỗng nhớ tới một chuyện, nói:
- Các đạo trưởng thường cho trẫm dùng một loại đan dược, hình như là có thành phần thiên môn đông và phục linh ma chế luyện thành.
- Đó là phương thuốc cổ trên Bão Phác Tử.
Lý Thời Trân gật đầu:
- Sau khi dùng xong không sợ giá lạnh, đại hàn có mặc áo đơn cũng toát mồ hôi.
Gia Tĩnh đế toát mồ hôi thật, thầm nghĩ :" Ta cứ tưởng rằng mình tu luyện có thành tựu, thì ra là tác dụng của thuốc." Không khỏi có chút thất vọng, hỏi tiếp:
- Vậy tiên nhân tửu thì sao?
- Thứ tiên nhân tửu này thì nhà nào cũng có cả, nhưng nói ra có chút khinh miệt, thảo dân không dám nói thẳng.
Lý Thời Trân chắp tay:
- Để thảo dân đọc cho hoàng thượng một bài vè.
- Được được.
Gia Tính đế thúc giục:
- Mau mau đọc đi.
- Trước tiên là về xuất sứ của nó .... Tiên gia tửu, tiên gia tửu, lưỡng cá hồ lô thịnh nhất đấu. Ngũ hành nhưỡng xuất chân thể hồ, bất ly nhân gian xử xử hữu.
Lý Thời Trân ngừng lại giải thích:
- Nói về tác dụng của nó ... Đan điền nhược thị can hạc thì, yết hạ trọng lâu nhuận khô hủ. Thanh thần năng ẩm nhất thăng dư, phản lão hoàn đồng thiên địa cửu.
- Phản lão hoàn đồng thiên địa cửu?
Gia Tĩnh nghe vậy reo lên như đứa trẻ:
- Rượu tốt, rượu tốt.
Mặc dù nhất thời chưa nghĩ ra nó là cái gì, nhưng Lý Thời Trân đã nói nhà nào cũng có, ông ta không tiện hỏi, nếu không tỏ ra kém cỏi, cứ đợi sau này suy nghĩ vậy, hẳn là không khó đoán.
Hoàng đế vui sướng vỗ tay bôm bốp, Lý Thời Trân lại chuyển đề tài:
- Thuốc chung quy chỉ là ngoại vật, không phải là gốc rễ, nếu muốn trường sinh, quan trọng là phải dựa vào dưỡng sinh.
- Vậy phải dưỡng sinh ra làm sao?
Gia Tĩnh đế hoàn toàn chìm đắm vào đó.
- Người do khí sinh, khi do thần nhập, dưỡng khí toàn thân, có thể trường sinh. Thảo dân có "dưỡng sinh thất pháp" có thể nói cho bệ hạ.
- Thất pháp thế nào.
- Cẩn thận ngôn ngữ có thể dưỡng nội khí, giới trừ sắc dụng có thể dưỡng tinh khí, bảo tồn tân dịch (nước bọt) có thể dưỡng tạng khí, không giận không hờn có thể dưỡng can khí, giảm thiếu suy nghĩ có thể dưỡng tâm khí, điều chỉnh ăn uống có thể dưỡng vị khí, đạm bạc mùi vị có thể dưỡng huyết khí.
Lý Thời Trân nói đều đều:
- Đó chính là dưỡng sinh thất pháp.
- Thiện tai, thiện tai.
Gia Tĩnh đế liên tục gật đầu.
Lý Thời Trân thầm nhủ :" Dây dưa lâu như vậy cũng đủ lửa rồi, nếu không nói thì không còn cơ hội nào nữa." Liền liều nói:
- Nhưng người muốn trường thọ chỉ bằng thứ đó chưa đủ, còn phải làm thuận theo lòng trời, không thể đi ngược lại lòng trời.
- Tiên sinh nói tới tiên đạo phải không?
Gia Tĩnh đế hai mắt sáng lên, càng thêm hưng phấn:
- Trẫm ngày đêm khổ tu, chính là tu thiên đạo đấy.
Thời khắc này ông ta như con chim sẻ nhỏ, muốn vỗ cánh bay vút lên.
- Không.
Nhưng lại bị Lý Thời Trân quả quyết phủ định:
- Bệ hạ đang tu là ngụy đạo, không phải thiên đạo.
Gia Tĩnh đế tức thì sững người, nụ cười cứng lại:
- Vậy tiên sinh nói xem, thiên đạo là gì?
- Người tu thiên đạo, trừ cái hại cho thiên hạ, đem cại lợi cho thiên hạ, hiểu niềm vui của thiên hạ, hưởng phúc của thiên hạ. Từ Hoàng Đế cho Tới Văn, Võ, Hướng đều dựa vào đạo này để trường thọ.
Lý Thời Trân nhìn thẳng vào hoàng đế:
- Nhưng bệ hạ lại bị đám phương si đầu đọc, tin rằng dựa vào đả tọa luyên đan là có thể thành tiên, giả như thiên hạ có thần tiên, khẳng định ẩn trong rừng sâu núi cao, há lại chịu hòa trộn với nhân gian? Phàm đám hầu hạ quyền quý, mạnh miệng có năng lực huyền bí, đều là thứ lừa gạt hại người. Nếu như bí chân có hiệu quả, Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn cũng đã không bị bệnh mà qua đời rồi.
- Hạng Thiệu Đào đã hóa thành bùn đất, bệ hạ sao còn tin chúng nói mà dùng thứ dược tà đó? Huống hồ kim thạch có độc, lại nuôi hỏa khí, nếu như ngày đêm dùng vào, ngũ tạng con người sao chịu nổi.
Gia Tĩnh đế lắc đầu quầy quậy:
- Không đúng, không đúng. Ví như nói Đan Sa nhé, y gia các ngươi cũng thường dùng, sao trong mắt các ngươi là linh đơn diệu dược, tới chỗ các đạo sĩ lại thành có độc chứ?
- Đan Sa đúng là thuốc tốt thật, nhưng một khi qua lửa nó sẽ sinh ra thủy ngân. Thứ thủy ngân này thực sự là cực độc, luyện lửa thành đan, người nếu dùng vào, khí tức nóng nực, chui vào cốt tủy, tiêu diệt dương khí, ăn mòn đầu óc. Từ Tiền Tần, Ngụy Tấn tới nay, người dùng thủy ngân mà chết bất đắc kỳ tử vô số.
Nói tới đó quỳ xuống khấu đầu với Gia Tĩnh, chân thành khẩn cầu:
- Hoàng thượng tấm thân vạn kim, sức khỏe liên hệ vạn dân cửu châu, không thể đi vào vết xe đỏ, ghìm cương trước vực thẳm vẫn còn chưa muộn, hoàng thượng.
- Đủ rồi! Trẫm đã nói không cho khuyên gián việc này.
Ga Tĩnh đế vỗ mạnh bàn:
- Ngươi càng ngày càng càn rỡ rồi, chẳng lẽ cho rằng trị được bệnh cho trẫm là trẫm không thể trị tội ngươi sao?
- Nếu như có thể đổi lại sự tỉnh ngộ của bệ hạ, thảo dân chết có gì đáng tiếc?
Lý Thời Trân không hề sợ hãi.
Gân xanh của Gia Tĩnh nổi lên, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng hừ mạnh một tiếng:
- Trẫm không giết ngươi, trẫm đã nói, trẫm không phải Tào Tháo, ngươi cũng sẽ không thành Hoa Đà. Trẫm còn ban cho ngươi kim bài, nhưng không gặp ngươi nữa, hạn trong ba ngày phải rời khỏi kinh thành, cả đời không được bước chân vào kinh thành nửa bước, đi đi.
Lý Thời Trân biết rốt cuộc không thể làm Gia Tĩnh đổi ý, khấu đầu ba cái, chầm chậm đứng dậy, không hề quay đầu lại, rời khỏi Tây Uyển ...
***
Giả sử Lý Thời Trân gặp Gia Tĩnh 30 năm trước cón khuyên được, chứ giờ quá muộn rồi, ai chịu nổi người khác bảo mấy chục năm qua mình làm việc vô nghĩa, Gia Tĩnh đế tuy dùng độc, nhưng ông ta tin vào nó làm mình trường sinh mới sống đến giờ. Nếu năm xưa Gia Tĩnh không tu tiên, không ăn chay giới sắc mà đổi sang tu "ngự nữ tâm kinh" chắc chết từ chục năm trước rồi.
Nên luận đạo lợi hại trên đời, vô chừng lắm...
Truyện khác cùng thể loại
636 chương
11 chương
164 chương
109 chương