Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 577 : Ân điển

Hít sâu một hơi, chỉnh đốn y phục bước vào bên trong, nhưng thấy bốn đại hán cao lớn, dùng đình trượng dài mà to, xách Trần Hồng ra ngoài, ném phịch xuống dưới đất. Bốn cây đình trượng thu lại, nhưng bốn cái chân chia ra dẫm lên hai tay và lưng của hắn, làm Trần Hồng tức thì bị đè bẹp giang rộng chân tay nằm dưới đất. Bốn đại hán nhắm mắt lại, sau đó bốn cây gậy đánh mạnh xuống lưng Trần Hồng, tiếng đình trường làm răng người ta va vào nhau cầm cập và tiếng gào thét xé tim gan của Trần Hồng lập tức vang lên trước cửa Ngọc Hi cung. Thẩm Mặc không rét mà rút, vội vàng thu hồi ánh mắt đi vào, nghênh tiếp vận mệnh của bản thân... Đi sâu vào bên trong đại điện, tiếng đình trượng và kêu gào bên ngoài liền không nghe rõ nữa, khi tiến vào tinh xá, cả thế giới liền trở nên yên tĩnh. Gia Tĩnh đế vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, giống như ông già bị bệnh nằm liệt giường. Nếu như Thẩm Mặc không nhìn thấy hai đại thái giám nội đình chớp mắt cái đã gặp tai ương, nói không chừng còn sinh lòng xem nhẹ ông ta. Y vốn định vừa tới một cái liền cáo trạng, đem chuyện ngọc Như Ý đẩy hết lên đầu Trần Hồng, dồn tên gia hỏa đó vào đường cùng. Nhưng hiện giờ có hai vết xe đổ phía trước đó, Thẩm Mặc lòng tràn ngập sợ hãi cánh giác với lão già biến thái này, cung kính hành lễ xong, im lặng nghe Gia Tĩnh đế lên tiếng. - Ngồi. Gia Tĩnh đế nói một câu duy nhất. - Vâng. Y bò dậy, đặt nửa cái mông lên đôn gấm, ngồi ngay ngắn. - Lý Phương bị trẫm phái đi thọ cung rồi. Gia Tĩnh đế như đang tự lẩm bẩm: - Trần Hồng cũng bị đánh 80 gậy, cấm túc một tháng. Tính toán thời gian, Hoàng Cẩm nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới về được kinh, trước khi đối thủ có trọng lượng tới, hoàng đế phải nhốt Trần Hồng lại, để tránh cho hắn cắn càn. Thẩm Mặc nói nhỏ: - Sấm sét hay mưa móc đều là ân điển của thánh thượng.. - Đừng nói lời sáo rỗng đó, được mưa móc ai cũng cao hứng, bị sấm sét thì chẳng ai cười nổi. Gia Tĩnh đế cười khẩy một tiếng: - Ta không tin ngươi lại là ngoại lệ. Thẩm Mặc cười xấu hổ: - Lần trước nghe Nghiêm các lão nói như thế, vi thần luôn thấy vang vang rất đã miệng, khó khăn lắm mới có cơ hội để dùng, không ngờ lại dùng nhầm chỗ. - Chết đi... Gia Tĩnh đế bị y chọc cười, lắc đầu nói: - Đừng học theo Nghiêm các lão, ông ta là ông ta, ngươi là ngươi. Nếu ngươi dám học theo ông ta, trẫm đuổi ngươi tới Vân Nam, làm bạn với tên trạng nguyên khác. Thẩm Mặc biết ông ta nói tới Dương Thăng Am, kỳ thực Dương Thận đã chết nhiều năm rồi, nhưng không ai dám nói cho hoàng đế mà thôi, nên cẩn thận đáp: - Vị trạng nguyên đó đã chết rồi ạ. - Chết rồi? Gia Tĩnh đế sửng sốt: - Chết từ bao giờ? Thẩm Mặc cẩn thận đáp: - Năm sáu năm rồi, vi thần không biết chính xác thời gian, nhưng chắc chắn là là đã chết rồi. - Quá dễ dàng cho tên nghịch tặc đó... Gia Tĩnh đế im lặng hồi lâu, hỏi: - Vì sao không ai bẩm báo cho trẫm? - Chắc là vì các vị đại nhân thấy không cần phải kinh động tới bệ hạ. - Hừ, quan văn là như thế, toàn kết bè đảng, che giấu cho nhau, nghĩ mọi cách lừa gạt quân phụ. Gia Tĩnh đế hừ một tiếng: - Ngươi cũng thế, là một tên của Từ đảng. Thẩm Mặc sợ tới run người, chỉ vào mặt mình, cười méo miệng: - Nghiêm các lão còn có một câu danh ngôn, nói thánh minh không ai hơn hoàng thượng, người thấy vi thần là Từ đảng sao? Lần trước y bị đàn hặc, mặc dù Nghiêm đảng là chủ đạo, nhưng quá nửa có công lao của Từ đảng. Nếu không phải cuối cùng Gia Tĩnh đế quyết đoán bảo vệ y, sợ rằng hiện giờ Thẩm đại nhân nếu không ôm băng nằm tuyết ở Liêu Đông thì cũng trên đường tới Vân Quý, hoặc là nửa đường bị thích khách giết rồi, dù sao thì cũng không thể ngồi đây được nữa. - Ngươi làm quan chẳng ra làm sao cả. Gia Tĩnh lắc đầu cười: - Người ta thì chu toàn mọi bề, người thì va trái chạm phải, không vỡ mặt mới là lạ. Còn cả lần này, bị người ta lợi dụng còn không hay biết, nếu đổi lại là một hoàng đế hồ đồ, thì kẻ bị đình trượng chính là ngươi. - Hoàng thượng minh xét, thần chẳng còn cách nào. Thẩm Mặc mặt mày khổ sở: - Kinh thành nước quá sâu quá đục, thần nhát gan, không dám xuống bơi, lớn gan cầu hoàng thượng cho vi thần ra ngoài làm tri phủ cũng hơn hiện giờ trăm lần. Khi Lục Bỉnh còn âm thầm che đậy mọi hành động của Thẩm Mặc, cho nên trong lòng Gia Tĩnh đế, Thẩm Mặc còn là chàng thanh niên với tấm lòng son, nghe vậy thương hại thở dài: - Đúng thế, hồ già rồi, không trấn áp được sơn lâm nữa, sài lang càng ngày càng không kiêng kỵ gì nữa. Nhưng ngươi không thể rời khỏi kinh thành được, nếu không ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây. Thẩm Mặc khẽ vâng một tiếng, lại nghe Gia Tĩnh đế: - Đông Xưởng sẽ rút khỏi vụ án của sư huynh ngươi, Cẩm Y vệ cũng không thể tra, nhưng Thuận Thiên phủ và hình bộ cũng không thích hợp. Vụ án của Lục Bỉnh rất có khả năng liên quan tới nội đình, Cẩm Y Vệ, thậm chí là ông ta. Nếu như để ngoại đình nhúng tay vào, tất cả sẽ phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Đây là điều Gia Tĩnh đế không muốn nhìn thấy, mất thể diện triều đình. Song nếu để Đông Xưởng tra, khẳng định đả kích Cẩm Y Vệ, mà bản thân Cẩm Y vệ lại có hiềm nghi, cho nên Vệ Xưởng vốn là thích hợp nhất cũng không thể dùng. Nhưng vụ án không thể không tra, nếu không tâm bệnh của Gia Tĩnh đế mãi mãi không khỏi, ánh mắt ông ta cuối cùng dừng trên người Thẩm Mặc: - Chuyện này trẫm định giao cho ngươi, ngươi có tự tin không? - Hả? Thẩm Mặc không dám tùy tiện nhận lời: - Vi thần là tế tửu quốc tử giám... Ý tứ của y là :" Hiện giờ thần là người văn hóa, không điều tra phá án." Y không muốn xen vào chuyện này, vì thế cục không nắm trong tay. - Ngươi chẳng phải đã làm cả tri phủ, tuần phủ rồi sao? Còn làm cả tuần án Chiết Giang. Gia Tĩnh đế lại nghĩ khác: - Cũng phải phá án vài năm rồi, sao nào, trước giờ ngươi toàn làm quan hồ đồ à? - Không phải thế ạ. Thẩm Mặc chỉ còn biết nói: - Ý thần là, danh bất chính, ngôn bất thuận. Tra vụ án này trở ngại trùng trùng, sợ rằng làm lỡ việc. - Không vấn đề gì, không phải trẫm ban cho ngươi Như Ý làm thượng phương bảo kiếm sao? Cứ theo cách cũ mà làm. Tim Thẩm Mặc run lên, hít sâu một hơi, bày ra bẻ mặt hoang mang: - Vi thần đã giao cho Trần công công, nhờ ông ấy chuyển giao cho hoàng thượng rồi, ông ấy không bẩm báo cho hoàng thượng ạ. Y cười tội nghiệp: - Thứ đó uy lực quá lớn, vi thần không dám giữ nữa. - Có phải là Trần Hồng dọa ngươi hay không? Ánh mắt Gia Tĩnh đế lạnh dần: - Tên nô tài này cả gan quá đấy. - Không phải ạ... Thẩm Mặc vội nói. - Hử? Gia Tỉnh đế hừm một tiếng. - À, không dám giấu hoàng thượng. Thẩm Mặc chỉ đành khai nhận: - Trần công công tìm vi thần, nói Hoàng Ngọc Như Ý là bảo vật của trời, không thể để thần tử dùng bừa. Nếu như đã như ý một lần, thì phải trả lại cho hoàng thượng. Thế nào gọi là đổi trắng thay đen? Đây chính là nó đó, rõ rành rành là y tự nói, lúc này lại đẩy hết lên người Trần Hồng. - Mã Toàn. Gia Tĩnh đế lệnh cho thái giám đứng hầu bên cạnh: - Ra ngoài bảo bọn chúng đánh hai mươi gậy cuối cùng đừng giở trò vờ vịt. - Vâng. Mã Toàn cung kính đáp lời, bước nhanh ra ngoài, nói với đám đại hán hành hình: - Cho nhân ra lệnh, hai mươi trượng cuối cùng, dồn sức đánh. Cây gậy đình trượng to bằng cánh tay người trưởng thành, vì sao có người bị đánh 80 cái còn có thể đi lại được, quá một tháng là hồi phục như ban đầu? Có người ăn 40 gậy thì lại tàn phế suốt đời, có cả người chỉ mới 20 gậy thôi mà đã đi đời nhà ma. Quan trọng không phải là thể chất người đánh đòn, mà là kiểm soát lực đạo của bọn họ, nếu như đánh thực sự, cho dù là gân đồng xương thép cũng đánh tan, nếu là dồn sức đánh, đảm bảo đánh cho ngươi nửa sống nửa chết, nửa đời sau không thể tự lo cho bản thân. Mà Trần Hồng đã ăn 50 gậy, nhìn qua thì toét da, rách thị, máu me be bét, kỳ thực thì gân cốt chẳng làm sao. Tuy hiện giờ đau đớn tột độ, song quay trở về rắc chút kim sang dược là tối có thể đi ngâm nước rồi. Hiển nhiên là đám đại hán kia không dám đánh thật vị xưởng đốc này, trừ ba gậy đầu tiên là đánh thật, còn lại là giơ cao đánh khẽ, không dồn sức. Cái trò này Gia Tĩnh đế hiểu lắm, thậm chí thời ông ta hứng thú với việc đình trượng, còn ngầm ám hiệu mức độ đình trượng với thái giám, đem quyền riêng này giữ cho mình. Giờ có chỉ ý rõ rồi, đám đại hán kia không dám hạ thủ lưu tình nữa, chỉ mấy gậy đánh xuống, máu thịt văn tung tóe, Trần Hồng bị đánh ngất xỉu. Tiếng sói tru quỷ khóc kia tất nhiên là không còn. ~~~~~~~~~ Trong kim điện, Gia Tĩnh đế răn dạy Thẩm Mặc: - Ngươi là đồ bị thịt, bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy à? Hắn bảo ngươi chết thì ngươi có đi chết không? - Cái đó thì không ạ... Thẩm Mặc lí nhí đáp: - Nhưng vi thần cũng thấy Như Ý có tình tượng trưng quá lớn, cất trong nhà thần chưa chắc phải là phúc, cho nên không kiên trì. Rồi làm bộ hết sức đáng thương, nhìn Gia Tĩnh: - Hay là hoàng thượng lại thưởng cho thần? - Muộn rồi, không có đâu. Gia Tĩnh đế trợn mắt: - Ngươi coi đấy là thứ gãi ngứa thật à? Nói không cần là thôi, cần thì lại xin xỏ. Lúc này có tiểu thái giám bê bát canh lớn tới, quỳ xuống trước mặt Gia Tĩnh đế: - Chủ nhân, dùng thuốc. - Đây là cái gì thế? Gia Tĩnh đế nhìn Lý Thời Trân đi vào theo. - Long quỳ nhất phủ, thủy tiên ẩm chi. Lý Thời Trân giữ đúng chừng mực đáp: - Hoàng thượng uống hết bát lớn này, có thể giúp bài trờ đan độc trong cơ thể. *** Đơn thuốc, độc giả thứ lỗi, mình tra rồi mà không hiểu nói cái gì. Gia Tĩnh đế bất ngờ không cố chấp, ông ta nhắm mắt bịt mũi, bê cả bát canh lớn uống ừng ực cạn cả bát. Thêm vào trước đó uống một bát canh cá, bụng chứa hai bát nước lớn, no căng cả bụng, không muốn nhúc nhích nữa, liền định nằm xuống. - Không thể nằm! Lý Thời Trân lên tiếng ngăn cản: - Đứng dậy đi lại. - Thôi được ... Gia Tĩnh đế bất lực nói: - Đỡ trẫm dậy nào. Liền có hai thái giám một trái một phải đỡ lấy cánh tay Gia Tĩnh đế, nâng ông ta dậy từ long sàng, theo chỉ dẫn của Lý Thời Trân, chậm rãi đi lại bên trong đại điện. Không bao lâu sau, Gia Tĩnh đế cảm thấy bụng không được khỏe, đi đi lại lại, chân cũng nhũn ra, bất kể thế nào cũng không đi được nữa, chỉ đành nhắm mắt để sức thuốc phát tác ở trong bụng. Thẩm Mặc đứng ở bên cạnh, nghe bụng rồng của hoàng đế như có tiếng sấm nổ trời hè, thủy triều Tiền Đường, ục ục ục, nghe rợn người. Y thì chẳng thấy gì, nhưng Gia Tĩnh đế thì thấy mất mặt lắm, nói đứt quãng với Thẩm Mặc: - Ngươi .. Ra ngoài trước .. Đợi, đợi lát nữa ... Vào trả lời. Thẩm Mặc vội vàng vâng lời tức tốc cáo lui, không lâu sau Lý Thời Trân cũng ra, y hỏi nhỏ: - Tiên sinh là đại phu sao cũng bị đuổi ra? - Hoàng thượng thích thể diện, đại phu cũng không được nhìn. Lý Thời Trân nhạt nhẽo nói: - Kiếm cơm ăn đi, đói lắm rồi. Thẩm Mặc gọi một thái giám tới: - Làm phiền công công bưng cho chút cơm. Rồi khéo léo nhét một tấm ngân phiếu vào ống tay áo thái giám đó, hắn liền hối hả chạy đi ngay. ~~~~~~~~~~~ Hai người đang ăn cơm ở điện bên, đợi mãi chẳng ai nói gì, hoàng đế chưa lên tiếng, khẳng định chẳng ai được rời đi nửa bước, chỉ đành buồn chán ngồi đợi. Đợi một lèo tới sáng ngày hôm sau mới có Mã Toàn tới truyền lời: - Hoàng thượng tỉnh rồi, muốn gặp hai vị. Hai người đêm qua chợp mắt ở điện bên, mặt chưa kịp rửa, y phục nhăn nhúm, cứ như vậy vội vàng theo Mã Toàn vào tinh xá, nhìn thấy Gia Tĩnh đế khí sắc tốt hơn nhiều rồi, chính đáng uống canh cá diếc. Thẩm Mặc thấy thế như trút được gánh nặng nói: - Tim của vi thần thế là lại quay về trong bụng rồi. Gia Tĩnh đế cũng rất vui vẻ, ông ta từng có một dạo cho rằng mình cách ngày chết chẳng còn xa nữa, ai ngờ rằng qua một phen điều trị của Lý Thời Trân, lại có hiệu quả rõ ràng như thế. Tâm tình rất tốt, phấn chấn giơ ngón tay cái lên với Lý Thời Trân, nói: - Không thẹn là thần y. Lý Thời Trân chẳng đẻ ý, cũng chẳng có lấy một nụ cười, hỏi: - Hoàng thượng hôm qua cảm thấy thế nào? Thẩm Mặc thấy thế vội cáo lui: - Vi thần xin tránh đi một chút. - Không sao, ngươi cũng nghe đi, tránh đám ngoại thần suy nghĩ lung tung. Gia Tĩnh đế là người gặp chuyện mừng tinh thần sảng khoái, không hề để ý: - Hôm qua dùng thuốc của Lý tiên sinh, bụng quặn đau từng cơn, sau đó xuất cung cả một buổi trưa và buổi chiều, tới tối mới ngừng lại, làm trẫm toàn thân vô lực, nằm xuống giường là ngủ ngay. Nói tới đó cười vui vẻ: - Ngủ rất là say, tới tận giờ Mão một khắc hôm nay mới tỉnh lại, thức dậy thấy toàn thân sảng khoái, như bỏ được tảng đá trên người, lâu lắm rồi không thấy sảng khoái như thế. ** Xuất cung: Đi ị - Chúc mừng hoàng thượng, chúng mừng hoàng thượng. Thẩm Mặc vội vàng chúc mừng, đám thái giám cũng tỉnh ra, vội đồng thanh chúc mừng. - Ha ha, được được ... Gia Tĩnh đế cũng rất cao hứng, vuốt râu cười. Chỉ có mỗi Lý Thời Trân chuyên phá bĩnh, hỏi: - Vậy vật bài tiết trông như thế nào? Lời này vừa phát ra, trong đại điện liền lặng ngắt như tờ, Gia Tĩnh đế lúng túng lắm, nếu là người khác hỏi, nhất định kéo ra ngoài đánh một trận rồi. Nhưng không may người hỏi là Lý Thời Trân, dù lời khó nói cũng phải nói, đáp hơi chút thiếu tự nhiên: - Vật đi ra hơi ghê, toàn là thứ đủ mọi màu, có phát sáng lấp lánh, Lý tiên sinh rốt cuộc đó là cái thứ gì vậy. Lý Thời Trân lòng sáng như gương, trả lời: - Những thứ đó đều là độc đan thạch trong cơ thể của hoàng thượng, hiện giờ hoàng thượng bài tiết nó ra khỏi cơ thể rồi, cho nên cảm thấy dễ chịu hơn. Khuôn mặt tươi cười của Gia Tính đế cứng lại, hiển nhiên Lý thần y đã nói tới từ nào đó làm cho hoàng đế không vui rồi. Nhưng Lý Thời Trân chẳng hề nhận ra, vẫn cứ nói ung dung lưu loát: - Đủ loại màu sáng phát sáng lấp lánh, nói lên trong cơ thể hoàng thượng có nhiều loại độc đan, hơn nữa qua nhiều năm tháng tích lũy đã tới mức hình thành thực chất rồi. Thẩm Mặc ở bên cạnh cuống cuồng đánh mắt cho ông ta, Lý Thời Trân vẫn mặc kệ, tiếp tục nói: - Nếu như bệ hạ không ngừng dùng đan dược, thảo dân chỉ đành bó tay hết cách. - Đủ rồi. Gia Tĩnh đế đột nhiên biến sắc, cố áp chế lửa giận nói: - Lời của Lý tiên sinh trẫm sẽ suy nghĩ. Nói xong bảo Mã Toàn: - Dọn dẹp chỗ ở cho Lý tiên sinh, mời tiên sinh đi nghỉ trước. - Lý tiên sinh, mời. Mã Toàn tiến lên phía trước một bước, nói với Lý Thời Trân. Lý Thời Trân thấy hoàng đế bệnh tới tình trạng này rồi mà còn không chịu tỉnh ngộ, chỉ biết thầm buông một tiếng thở dài, đi theo Mã Toàn. Lý Thời Trân vừa đi, Thẩm Mặc vội nói: - Hoàng thượng, Lý đại phu tính tình như vậy đấy, người ngàn vạn lần đừng để bụng... - Ài.. Ngươi không cần phải nói đỡ cho ông ta, trẫm phân biết được gian trung tốt xấu, không giống như Tào Tháo đâu, ông ta cũng không trở thành Hoa Đà được. Gia Tĩnh lắc đầu thở dài, nuối tiếc nói: - Những danh y này đều quá tự tin vào y thuật của mình, không tin trên đời có kim đan đại đạo, cho nên bọn họ vĩnh viễn không tu được thành đạo. - Vâng. Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Cái ông này sao lại cố chấp như thế, ị ra cả kim loại rồi mà còn tin vào kim đan đại đạo gì nữa chứ?" - Lam thần tiên đã giúp trẫm hỏi rồi, còn có năm năm nữa, năm năm là trẫm có thể tu thành đạo. Khuôn mặt gầy gò hiện lên vẻ cố chấp: - Hiện giờ tuy gặp phải cửa ải khó vượt, nhưng trẫm không thể bị dọa chùn bước, trẫm đã tu luyện mấy chục năm, bây giờ sắp đại thành, không thể dừng vào thời khắc mấu chốt này. Bất kể như thế nào cũng phải kiên trì năm năm nữa. Thẩm Mặc không có được dũng cảm như Lý Thời Trân chỉ biết vâng dạ: - Hoàng thượng một lòng thành kính, nhất định cảm động trời đất. Rõ ràng là một cái rắm mà Gia Tĩnh đế lại gật như gà mổ thóc, sắc mặt cuồng nhiệt nói: - Đúng thế, trẫm là thiên tử, nhi tử của trời, ông trời nhất định phù hộ cho trẫm gặp dữ hóa lành, qua bĩ cực tới được thái lai. - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế. Người trong đại đại đồng loạt quỳ xuống, trợ uy cho hoàng đế. - Các ngươi đều phải trung thành theo trẫm. Gia Tĩnh đế liếc nhìn mọi người quỳ dưới đất: - Tương lai một người đắc đạo, gà chó được thăng thiên. Trẫm sẽ đưa các ngươi lên trời cùng. - Tạ chủ long ân. Tất nhiên chẳng ai muốn theo ông ta "lên trời", nhưng tất cả chỉ biết cảm kích hô. - Nhưng hiện giờ các ngươi phải làm cho tốt, không được gây phiền phức cho trẫm, không được làm trẫm phân tâm. Gia Tĩnh đế cao giọng nói: - Đã nghe thấy chưa? - Thần tuân chỉ. Đó là Thẩm Mặc. - Nô tài tuân chỉ. Đó là các thái giám. Ánh mắt Gia Tĩnh cuối cùng bị câu "thần tuân chỉ" chú ý tới Gia Tĩnh, nghiêm giọng hạ lệnh: - Trẫm phái khanh làm tả thiêm đô ngự sử, toàn quyền phụ trách vụ án Lục thái bảo, nhưng độc lập điều tra thẩm vấn, không phải phối hợp nội ngoại thần, kẻ kháng lệnh lấy tội đồng mưu mà miễn chức, đưa vào chiếu ngục. Nhìn y đầy thâm ý: - Đừng phụ sự kỳ vọng của trẫm, đi đi. - Thần tuân chỉ. Thẩm Mặc cao giọng đáp lời, lui khỏi kim điện.