Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 519 : Đình thôi
Tham khảo lời hôm qua Trương Cư Chính nói, tâm niệm Thẩm Mặc xoay chuyển rất nhanh, đã đoán được tâm ý của Cao Củng :" Cái lão thất phu này đang thừa cơ thăm dò quan hệ của mình với người bên trên như Gia Tĩnh đế, Nghiêm Tung, Từ Giai như thế nào. Xem xem mình có phản ứng ra sao với việc gián tiếp thu nạp của ông ta."
Hiểu rồi, Thẩm Mặc liền cười nói:
- Tin rằng đại nhân đã có định đoạt, hỏi hạ quan chẳng qua là muốn kiểm tra tra hạ quan thôi, phải không?
- Lão phu thật lòng cầu giáo.
Cao Củng lắc đầu.
- Vậy thì hạ quan xin múa rìu qua mắt thợ, lựa chọn an toàn nhất của đại nhân là theo xu thế lớn.
- Theo xu thế lớn?
Cao Củng cau mày:
- Nghe qua không phải là chủ ý hay lắm.
- Nói thô nhưng lý không thô, ngài là sư phụ của Dụ vương gia, bảo thủ một chút không sao cả, tránh cho người ta liên hệ lung tung, gây thêm phiền phức cho Dụ vương gia.
Thẩm Mặc thản nhiên nói.
Đạo lý này Cao Củng sao lại chẳng biết, mấy năm qua ông ta cũng luôn làm thế. Nhưng ông ta vẫn cảm thấy khó chịu, vì Thẩm Mặc nói quá hiển nhiên, không thể nghe ra chút manh mối nào trong đó, chỉ đành hỏi tiếp:
- Vậy ngươi dự liệu phe nào sẽ thắng?
Thẩm Mặc cười cao thâm khó lường:
- Thắng trước thua sau, thua trước thì thắng sau.
- Thế tức là sao?
Cao Củng trừng mắt lên:
- Nói cho rõ ràng một chút, đừng lập lờ.
- Lời này hạ quan nói đã rõ lắm rồi.
Thẩm Mặc giang hai tay ra:
- Phải tới lúc đó mới có thể hiểu được rõ ràng.
Y đã nói tới mức đó rồi Cao Cùng cũng không còn cách nào hỏi tới nữa, đành bảo:
- Ngươi về trước đi, đợi nghị triều xong rồi hẵng nói.
Thẩm Mặc đứng dậy chắp tay thi lễ, rời khỏi phòng của Cao Củng.
~~~~~~
Ngày hôm sau lên triều, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính không có tư cách tham gia, hai người ở Quốc tử giám trực ban, vì tế tửu đại nhân không có mặt, cho nên thoải mái hơn một chút. Trương Cư Chính liền chạy tới phòng Thẩm Mặc, nhưng đứng ngồi không yên, thở ngắn than dài, đảo qua đảo lại làm Thẩm Mặc chóng cả mặt, muốn làm việc cũng không xong.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không nổi, y đánh đặt sách xuống, nhìn Trương Cư Chính nói:
- Thái Nhạc huynh, huynh như cái đèn kéo quân, quay nửa canh giờ rồi mà không chóng mặt à?
- Mới nửa canh giờ à?
Trương Cư Chính ngạc nhiên:
- Sao thời gian trôi đi chậm thế?
- Huynh quan tâm quá tắc loạn thôi.
Thẩm Mặc cười:
- Ngồi xuống uống chút nước, thả lỏng, đừng khẩn trương như thế.
- Chuyện không phải của huynh, đương nhiên huynh không khẩn trương.
Trương Cư Chính ngồi phịch xuống trước mặt Thẩm Mặc:
- Huynh căn bản không biết địa vị Triệu bộ đường trong lòng sư phụ, nói là cột trụ cũng không phải là khoa trương.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Cột trụ là bản thân Từ các lão, Triệu bộ đường chưa đảm đương được.
Trương Cư Chính không phủ nhận được, chỉ đành ngượng ngập nói:
- Dù sao là rất quan trọng, nếu như bị hạ xuống, sau này còn ai đối kháng được Nghiêm đảng? Sẽ khôi phục lại cục diện một nhà nắm quyền.
- Huynh có đầu óc, người khác cũng có đầu óc.
Thẩm Mặc nói đầy thâm ý:
- Cho nên đối với chúng ta mà nói, suy nghĩ những chuyện này chẳng khác nào lo bò trắng răng, chẳng bằng thảo luận làm sao nâng cao chất lượng dạy học của Quốc tử giám.
Trương Cư Chính nghe thế sửng sốt, ngập ngừng hỏi:
- Giang Nam, ý huynh là ...
- Gọi ta là Chuyết Ngôn, hoặc là gọi thẳng tên.
Thẩm Mặc nhăn mặt nói.
- Ha ha, xem ra huynh không hài lòng với cái tên này lắm.
Trương Cư Chính cười lờn:
- Kỳ thực ta thấy hay lắm mà, văn nhã khí thế.
- Hay thì hay thật, nhưng ta không thích bị người khác cưỡng ép.
Thẩm Mặc lạnh nhạt:
- Ở dưới người ta thì phải cúi đầu thôi, không có nghĩa là ta vui vẻ tiếp nhận.
- Lời này của huynh mang nghĩa khác.
Trương Cư Chính nghe thế nghiêm mặt lại.
- Huynh hiểu lầm ta rồi.
Thẩm Mặc cười cười:
- Thái Nhạc huynh ta và huynh cùng chung chí hướng, cùng mưu đại kế, quý ở chỗ đồng tâm hiệp lực, chân thành thẳng thắn, mà không phải nói một nghĩ một đằng nói một nẻo, nói một đằng làm một nẻo, cho nên nhất định là huynh hiểu lầm ta rồi.
Nghe lời của Thẩm Mặc, mặt Trương Cư Chính nóng rát, có câu đánh trống vang không cần gõ mạnh, hắn sao chẳng hiểu "nói một đằng làm một nẻo" rõ ràng là đang khéo léo chỉ trích mình hôm qua dùng thủ đoạn chơi y.
"Không ngờ Thẩm Mặc có thể tinh tế tỉ mỉ đến thế?" Trương Cư Chính thầm nghĩ, sau này không nên dùng thủ đoạn với y nữa, hắn không muốn mất đi chiến hữu này, cho nên ngượng ngập nói:
- Chuyết Ngôn, ta thẳng thắn với huynh , những lời hôm đó, đúng là Cao Túc Khanh bảo ta hỏi huynh đấy.
- Ồ, thế à?
Thẩm Mặc vờ ngốc.
Trương Cư Chính biết y vờ ngốc đề mình không quá xấu hổ, nhưng càng thế hắn càng thấy hổ thẹn, nói:
- Bời vì ta là cấp dưới của ông ta, cho nên phải luân lệnh làm việc, nhưng ta chỉ chuyển đạt câu hỏi của ông ta, không nói một câu thuyết phục nào, vì ta không muốn bị huynh coi là thuyết khách.
Nói rồi nhìn thẳng vào mắt y:
- Ta coi trọng nhất là quan hệ hai ta ... Huynh quên ta nhiều lần nhắc nhở huynh rồi sao?
Thẩm Mặc không thể ép hắn thái quá, nếu không sẽ mang hiệu quả trái ngược, liền gật đầu:
- Ta tin Thái Nhạc huynh, hiện giờ tin, sau này cũng tin.
Nhưng không nói, trước kia tin.
Trương Cư Chính gật mạnh đầu, kích động nói:
- Chuyết Ngôn, ta nhất định không phụ huynh.
Tình cảm của hai người nhìn thì tựa như tăng lên càng hơn xưa ... Nhưng chẳng ai còn tin ai cả, đối phương có nói toàn lời tận đáy lòng cùng không thật lòng với đối phương, thật thật giả giả không phân biệt được, chỉ đành vừa đoán vừa đối phó thôi.
Đem lời trong lòng nói ra, Thẩm Mặc "chân thành" nói với Trương Cư Chính:
- So với việc lo lắng vô ích, không bằng chúng ta bàn tính xem, sao làm tốt chuyện ở Quốc tử giám , để các giám sinh có kết quả tốt một chút.
- Còn hai tháng nữa thôi là thi Hương rồi, hiện giờ mới làm phải chăng là hơi muộn.
Trương Cư Chính lắc đầu:
- Hơn nữa Cao Túc Khanh cũng sẽ không cho huynh động vào bảo bối của ông ta đâu.
- Quốc Tử giám đâu phải chỉ có tuyến cống, còn có ân cống, lệ cống, những người này không phải là bảo bối của cao đại nhân chứ?
Há chỉ không phải là bảo bối, trong mắt Cao Củng là cỏ khô rác rưởi.
Trương Cư Chính than:
- Gỗ mốc thì sao đục đeo được đây hả Chuyết Ngôn.
Trong quan điểm của dòng chủ lưu, chỉ có những tiến sĩ tiền đồ xa rộng mới đáng để đầu tư, đám Giám sinh kia mặc dù cũng có tư cách làm quan, nhưng chẳng qua chỉ làm được quan nhỏ thôi, không cần thiết phải lãng phí tinh lực trên người chúng.
Thẩm Mặc vẫn cười:
- Coi như là luyện tập đi, vừa làm đã bắt tay vào mầm non tốt, có gì sơ xuất chúng ta không đảm đương nổi.
Trương Cư Chính nghĩ cũng phải, nên không phản đối nữa.
Hai người thảo luận nên thời gian trôi qua rất nhanh chớp mắt một cái đã tới trưa, Cao Củng trở về, chỉ thấy mặt ông ta hớn hở là biết ngay có chuyện vui.
Có lẽ càm thấy như thế mật trang trọng, Cao Củng cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nói với hai vị thuộc cấp đi lên đón:
- Giang Nam, ngươi tới đây một chút.
- Vâng.
Thẩm Mặc không để ý tới ánh mắt trêu chọc của Trương Cư Chính tiến vào văn phòng của ông ta.
Cao Củng đặt mũ ô sa lên bàn, cởi quan bào ra, nói:
- Quẩn áo chính tề mất cả buổi sáng, là ta nóng phát điên rồi, thất lễ, thất lễ.
Nói xong cởi quan phục ra, ném vào trong tủ, mặc mỗi áo trong màu trắng, cầm khăn lông thấm vào chậu rửa mặt, lau khắp mình mẩy.
Thoải mái đủ rồi, ông ta mới đặt khăn xuống, nhìn Thẩm Mặc nói:
- Mau ngồi đi, người phương Bắc bọn ta không cầu kỳ như người phương Nam, làm sao thoải mái là được.
Thẩm Mặc cười:
- Nóng thì đâu có phân phương nam phương bắc, vương tôn công tử cũng khó tránh cởi trần.
- Ha ha ha, đúng là thế đấy, đám người phương Nam cứ hay cười ta thô lỗ, ta thấy bọn chúng sống ở trên trời mới đúng.
Cao Củng ngồi xuống cạnh Thẩm Mặc, cầm lấy cái quạt lớn, quạt phành phạch, vừa nhìn Thẩm Mặc nói:
- Giang Nam, ngươi đúng là bất phàm.
- Đại nhân nói thế là sao ạ?
Thẩm Mặc bật cười:
- Dáng vẻ hạ quan cũng bình thường thôi mà, đâu có gì bất phàm?
- Hôm nay trên nghị triều, kết quả đúng như lời ngươi nói. Quả nhiên kẻ thắng trước thua sau, kẻ thua trước thắng sau.
Thẩm Mặc hỏi:
- Ồ, vậy thì ai thắng trước?
- Nghe ta kể lại kỹ càng cho ngươi...
Tâm tư Cao Củng quay lại buổi tảo triều hôm nay ....
Trên đại điện Ngọc Hi cung, Nghiêm Tung và Từ Giai chia ra trái phải, suất lĩnh lục bộ cửu khanh, mấy chục vị quan viên trên tứ phẩm, hướng long ỷ phía bắc quỳ xuống, tung hô:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Sau ba lạy chín dập đầu, ti lễ thái giám Lý Phương tóc trắng bạc phơ, mặc mãng bào đỏ, cao giọng nói:
- Bình thân.
Các quan viên liền đứng dậy, chỉ có Nghiêm Tung và Phương Độn là có ghế ngồi, những người khác đứng chầu, ngay cả Từ các lão cũng thế.
Đợi mọi người đứng ổn định rồi, Lý Phương chuyển ánh mắt vào sau tấm rèm màu vàng bên phải đại điện, ánh mắt của mọi người len lén dõi theo.
Một lúc sau, phía trong rèm truyền ra tiếng khánh ngọc du dương, Lý Phương cao giọng nói:
- Bệ hạ có chỉ, có chuyện sớm tấu, không chuyện bãi triều.
Mọi người khó khăn lắm mới đợi được Gia Tĩnh xuất quan, sao để ông ta bỏ chạy, lại bộ thượng thư Ngô Bằng vội đứng ra, nói:
- Khởi tấu bệ hạ, thần có việc.
Khánh kêu "keng" một tiếng, Lý Phương liền nói:
- Nói đi.
- Tuân chỉ. Vi thần tra duyệt danh sách bách quan , thấy hình bộ thượng thư Hà Ngao đã nghi bệnh liên tục hơn một năm, khiến cho thượng thư một bộ bị bỏ trống. Chiếu theo quy củ, phải bãi quan với lý do "bệnh già không kham nổi trọng trách", tuyển hiền tài khác thay thế.
Lý Phương hỏi:
- Nghiêm các lão thấy thế nào?
Kỳ thực đó là hỏi thay Gia Tĩnh, mỗi lần nói đi nói lại một câu, Gia Tĩnh lười mở miệng.
- Bẩm bệ hạ.
Nghiêm Tung vịn đôn đứng dậy nói:
- Hà Ngao đúng là có năng lực, đáng tiếc năm qua triền miên bệnh nằm giường, một năm có tới mười tháng dưỡng bệnh, giống như Ngô lại bộ đã nói, vị trí thượng thư một bộ để trống lâu ngày là không nên. Thần cũng kiến nghị, để Hà bộ đương vinh quang nghỉ hưu, còn về chức thượng thư hình bộ, nên chọn bậc hiền tài khác.
Nghe xong lời Nghiêm Tung, Lý Phương lại hỏi Từ Giai:
- Từ các lão thấy thế nào.
Từ Giai vội chắp tay nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, thần cho rằng, Ngô bộ đường nói đúng, Nghiêm các lão nói càng đúng, chức vị của Ngô bộ đường đúng là nên suy nghĩ nhân tuyển mới rồi.
Vốn tuổi Hà Ngao nghỉ hưu vốn là chuyện đương nhiên, ngay cả ông ta cũng mấy lần dâng thư xin về hưu, chỉ có điều Gia Tĩnh đế cứ giữ lại mà thôi.
Thấy ba vị trọng thần đồng thanh rồi, Lý Phương đưa mắt nhìn các quan viên khác, hỏi:
- Chư vị đại nhân thấy thế nào?
Mọi người đều không tỏ thái độ, Lý Phương không để ý tới bọn họ nữa, nhìn vào trong rèm.
Một lúc lâu sau mới nghe keng , Lý Phương kéo dài giọng:
- Chuẩn tấu.
Còn về nhân tuyển kế nhiệm, theo thông lệ do thủ phụ tiến cử, Nghiêm Tung quả nhiên "tiền cừ hiền tài không ngại người thân", tiến cử tả thị lang Hà Tân, nhân vật số hai hình bộ.
- Từ các lão có nhân tuyển không?
Lý Phương hỏi:
Từ Giai có sao học vậy, nói:
- Bẩm bệ hạ, thần tiến cử thái thường tự khanh Nghiêm Nột, người này công chính nghiêm minh, am hiểu luật pháp, đủ để đảm nhiệm.
- Còn có nhân tuyển khác không?
Lý Phương hỏi mọi người, bách quan giả câm hết, bọn họ biết mình tiến cử cũng bằng không, đợi qua nghị đình, vẫn là Nghiêm đảng định đoạt.
Sau đó là lấy đậu xanh đậu đỏ bỏ phiếu, Trương Tứ Duy và Từ Vị mang đậu lên, phát cho mỗi vị đại nhân hai hạt ... Đương nhiên Từ các lão và Nghiêm các lão cũng có, mỗi người được bốn hạt. Ngô Bằng nói:
- Đậu đỏ đại biểu cho Hà Tân, đậu xanh đại biểu cho Nghiêm Nột, các vị bắt đầu đi.
Từ Vị cầm hũ sứ đi qua mặt mỗi vị đại nhân, ai nấy bỏ đậu vào, không biết được là xanh hay đỏ.
Đi hết một vòng quay về, Từ Vị đem hũ sứ giao cho Ngô Bằng, Ngô Bằng đưa tới trước mặt Nghiêm Tung, Từ Giai và Lý Phương, bốn người cùng đếm.
Tổng cộng là 36 hạt đậu, đêm đi đếm lại cuối cùng Hà Tân thắng với 20 so 16.
Kết quả vừa có, Nghiêm đảng tức thì dương dương đắc ý, phái Từ Giai sắc mặt khó coi. Nghiêm các lão mặc dù ít nói cười, cũng như vô tình liếc Từ Giai một cái, tựa như đang nói :" Trẻ con, muốn đấu với ta còn non lắm."
Từ Giai cúi đầu lui về vị trí của mình, dáng vẻ chừng như chẳng may may động lòng, nhưng bên trong giật thon thớt ...
Tranh đấu thượng thư hinh bộ, đối với thực lực hai bên mà nói thực ra chẳng ảnh hưởng là mấy, nhưng diễn thử cho cuộc đấu tranh chính của hai bên.
Ba mươi sáu hạt đậu, trừ ông ta và Nghiêm Tung được bỏ hai hạt, tất cả quan viên còn lại chỉ được bọ một hạt, tổng cộng 32 hạt đại biểu cho 32 viên quan cao cấp. Trong đó phe ông ta có 11 người, Nghiêm đảng có 15 người, trung lập 6 người ... Ít nhất bề ngoài là thế.
Phe ông ta muốn thắng, ít nhất phải tranh thủ 5 phần tử trung lập ủng hộ, nhìn qua thì khó, nhưng không phải không thể, Từ Giai tin những thàn phần trung lập kia có ác cảm với Nghiêm Tung hơn là với mình.
Thực ra thì lần này ông ta tự hạ mình đi thăm sáu viên quan kia, được chính bọn họ đảm bảo, cho nên mới tự tin đứng ở đây, đấu với Nghiêm Tung mọt chuyến.
Nhưng kết quả từ đi 2 hạt của ông ta, tức là chỉ có được 14 người ủng hộ, trận danh trung lập xuất hiện tỉ lệ năm năm, thế là đem so thực lực hai bên, phe ông ta ở thế yếu vẫn cứ hoàn yếu, chẳng thay đổi được cái gì.
"Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng ..." Từ Giai lòng đầy cảm giác thất bại, bắt đầu bi quan về thế cục.
Bất kể cho ông ta không muốn, nghị triệu vẫn tiếp tục, xong việc này rồi, Lý Phương lại hỏi:
- Còn có việc gì nữa không?
- Khởi bẩm bệ hạ, thần có ...
Binh bộ thượng thư Hứa Luân run run ra khỏi hàng, ông ta đã 65 tuổi rồi, sức khỏe không tốt, vì không có đôn ngồi, nên mệt tới váng óc, lảo đảo đứng đó, cứ như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Gia Tĩnh đế ở sau rèm cuối cùng cũng lên tiếng:
- Lấy ghế cho Hứa binh bộ.
Trần Hồng đứng bên cạnh Lý Phương vội vàng mang đôn đặt sau Hứa Luân, nói:
- Hứa binh bộ, mời ngồi.
Hứa Luân sợ hãi cám ơn một tràng dài, sau đó ghé nửa nhỏ mông ngồi xuống, cứ như sợ nó bị sập. Thấy mọi người nhìn mình chăm chăm, ông ta hơi mơ hồ:
- Các vị nhìn lão phu làm cái gì?
Tức thì mọi người cười rộ cả lên.
Thế là Hứa Luân càng thêm hồ đồ, hỏi Phương Độn bên cạnh:
- Phương bộ đường, rốt cuộc chuyện này là sao?
Phương Độn nhịn cười:
- Hứa bộ đường, không phải ông có tấu sao?
Thẩm nghĩ :" Ta đã bảy mấy còn nhớ, vậy mà ông đã mất trí trước."
- À, đúng đúng đúng.
Hứa Luân vội vịn đôn đứng dậy:
- Bệ hạ, hiện giờ chiến cục phương nam đã khá bình ổn, triều đình nên chuyền ánh mắt sang phương bắc rồi.
Mặt ông ta đau đớn:
- Bởi vì những năm qua dùng chiến lược nam công bắc thủ, người Mông Cổ ngày càng trở nên ngông cuồng, gần như năm nào cũng tới gần kinh thành, nếu không cho chúng bài học, sợ Yêm Đáp không coi Đại Minh ta ra gì nữa.
Các vị đại thần lần lượt gật đầu, chỉ có Gia Tính sau rèm không có động tĩnh gì, qua hổi lâu, Lý Phương mới nói:
- Nghiêm các lao thấy sao?
Ông ra hiểu vị đạo quân hoàng đế này sợ nhất là phiền phức, biết rõ ràng chuyện này nhưng không chịu động vào, cho nên phải để Nghiêm Tung chịu tội thay cho hoàng đế.
Nghiêm Tung chậm rãi nói:
- Nhờ vào sự lãnh đạo thánh minh của bệ hạ và mọi người thực lòng làm việc, ngày tháng gian nan nhất đã qua.
Lão ta thong thả xác định tính chất sự việc, sau đó mới nói:
- Mấy năm qua đúng là khổ, động đất lớn chưa từng có, phương bắc nhiều năm hạn hán, còn cả Thát Đát, giặc Oa tràn khắp thiên hạ, tới vi thần cũng không biết sao mà vượt qua được.
Mọi người không biết lão ta bày trò gì, chỉ đành im lặng nghe tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
44 chương
66 chương
12 chương
5 chương
208 chương
72 chương