Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 471 : Ai lên thuyền ai

Có câu :" Thứ gì cũng có tác dụng của nó, quan trọng là ngươi có nhìn thấy chỗ hữu dụng của nó hay không mà thôi." Phong thư này với triều đình mà nói là vô giá trị nhưng với Thẩm Mặc mà nói lại là pháp bảo vô giá đem lừa Từ Hải. Từ Hải không biết được bối cảnh viết lá thư này của Vương Trực, hắn chỉ thấy "phạm nhân mang tội" ," mang hết sức trâu ngựa"," giúp triều đình diệt giặc Oa", những lời làm người ta kinh hoàng. Vào thời khắc đó, trong lòng Từ Hải coi Vương Trực là loại người như Tống Giang rồi... Thẩm Mặc tính kế với Từ Hải không phải chỉ là một hai năm nữa, từ Hà Tâm Ẩn và Vương Thúy Vân lên đường làm nội gián, y ngầm bày bố, lại dùng thư giả làm mất hết tín nhiệm của Từ Hải và đám giặc Oa, cuối cùng là lấy bức thư này ra hạ gục hoàn toàn Từ Hải. Khi một kẻ đã mất đi sự tín nhiệm, mất đi tự tin, thì hắn cách thất bại không còn xa nữa. Im lặng hồi lâu, Từ Hải thở dài: - Về nói với đại nhân nhà ngươi, ngày kia giờ Thìn, trên hồ Điến Sơn, không mang hộ vệ, không gặp không về. Vương Tích Tương trong lòng mừng phát điên :" Sư phụ tính toán quả nhiên thần kỳ, lấy phong thư nói chuyện đâu đâu mà phá vỡ tuyến phòng thủ của Từ Hải." Hắn không khỏi hết sức tự hào vì có một sư phụ như thế. Thấy Vương Tích Tước từ trong doanh trại Từ Hải đi ra, một thư sinh khác đi nhanh tới hỏi: - Nguyên Ngự huynh, bọn họ không làm khó huynh đấy chứ? - Không phải vẫn còn khỏe đây sao? Vương Tích Tước cười: - Ta phải mau chóng tới Thượng Hải, mời Nhữ Mặc huynh lập tức trở về, đem câu trả lời của Từ Hải chuyển cho sư phụ. Người được gọi là Nhữ Mặc kia là đồng môn của Vương Tích Tước, tên là Từ Thời Hành, hai người bọn họ là học sinh được Thẩm Mặc tán thưởng nhất, không chỉ vì học tốt, mà còn nhiệt tình tham gia chính sự. Cuộc chiến bảo vệ thành Tô Châu lần này, hai người bỏ sức không ít, giờ lại chủ động xung phong, đảm nhận nhiệm vụ đưa tin... Nhưng tới cửa trại của Từ Hải, Từ Thời Hành có hơi cóng, cho nên Vương Tích Tước bảo hắn ở ngoài đợi, bản thân vào một mình. Hiện giờ thấy hắn sắp đi tới nơi tiếp theo, Từ Thời Hành thấy mất mặc lắm, nói; - Hay là để ta đi cho. - Cứ để ta đi, trước lạ sau quen, giờ cũng biết phải giao tiếp với những kẻ này ra sao rồi. Vương Tích Tước tung mình lên ngựa: - Mau quay về đi, sư phụ còn đang chờ tin đấy. - Vậy được rồi... Từ Thời Hành nghĩ một lúc, thấy không có dũng khí đối diện với đám ác phỉ, liền nói: - Nguyên Ngự huynh bảo trọng. Vương Tích Tước tới Thượng Hải, Từ Thời Hành thì về thành Tô Châu, chuyển nguyên văn lời của Từ Hải cho Thẩm Mặc. Các quan viên có mặt ở đó kinh hãi tái mặt đi, nói: - Đại nhân, ngài ngạn vạn lần không thể mạo hiểm! Tên Từ Hải đó là một cự khấu thân thủ cao tuyệt, ngài một mình đi hội diện với hắn, thực sự quá mức nguy hiểm. Thẩm Mặc cười thản nhiên: - Người ta nói không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Huồng chi ta chẳng tới hang ổ của Từ Hải. - Đại nhân, nếu như nhất định cần có người đi thì hãy để thuộc hạ đi cho. Quy Hữu Quang đứng dậy nói. - Ông đi thì có tác dụng gì? Thẩm Mặc lắc đầu: - Toàn bộ kế hoạch lần này ta lấy danh nghĩa tổng đốc đại nhân tiến hành, ta thần là tri phủ đi làm đại biểu còn có thể chấp nhận được, nếu là quan cấp thấp hơn một chút Từ Hải có nể mặt không? - Vậy thì mới hắn tới thành Tô Châu, tối đa chúng ta đảm bảo không làm tổn hại tới hắn. Quy Hữu Quang lại nói. Thẩm Mặc vẫn lắc đầu: - Hắn không đồng ý đâu, nếu như hắn tới thành Tô Châu thật thì ta bắt hắn luôn là cái chắc. - Vậy ít nhất cũng phải mang hộ vệ đi chứ? Thiết Trụ không nhịn được nói: - Chúng tôi thề chết bảo vệ đại nhân. - Óc ngươi là óc heo à? Thẩm Mặc mất hết kiên nhẫn, bực mình nói: - Thứ nhất, Từ Hải đã tiếp xúc với quan phủ bao nhiêu năm rồi, làm sao hắn không biết Đại Minh ta đối đãi với quan viên bị bắt ra sao? Ngay cả hoàng đế bị bắt cũng sẽ lập tức tha một người mới, hắn bắt ta được tác dụng gì? Thẩm Mặc đang nói tới chuyện năm xưa Anh Tông trong loạn Thổ Mộc Bảo, bị người Mông Cổ bắt cóc, người Mông Cổ cho rằng có thể lấy đó làm con tin ép triều Minh phải làm gì đó. Nhưng ai ngờ Vu Khiêm và đồng bọn lập tức phù Cảnh thái đế lên hoàng vị, tuyên bố Anh Tông là thái thượng hoàng, từ chối tất cả yêu cầu của phía Mông Cổ ... Cuối cùng bên kia chẳng còn cách nào, phải bỏ cả tiền ra đưa Anh Tông trở về. Điều đặc biệt này của Triều Minh là bắt nguồn từ người khai sáng Chu Nguyên Chương, nói dễ nghe một chút là không chịu khom lưng uốn gối, nói khó nghe một chút là lưu manh vô lại ... Ngươi tại vị thì ngươi là hoàng đế, thừa tướng, mọi người sợ ngươi, kính ngươi, nghe người; Nhưng một khi ngươi bị bắt rồi, thế thì xin lỗi nhé, tốt nhất là tìm tảng đá đập đầu vào mà chết đi, khỏi mất mặt triều đình tổ tiên. Giặc Oa không phải là chưa bắt quan viên triều đình đòi tiền chuộc hoặc yêu cầu mở thành gì gì đó .. Nhưng chưa bao giờ thành công cả. Cho nên Hải Thụy bị bắt đi đã sắp một tháng rồi mà chẳng có ai tới thành Tô Châu liên hệ. Bắt quan viên chẳng bắt bắt đại hộ còn béo bở hơn, đó là công thức chung rồi. - Thứ hai, các ngươi thấy ta thì to chứ Từ Hải chẳng cho như vậy đâu, trong mắt hắn, tổng đốc, tuần phủ mới là quan viên ngang hàng, còn ta một tri phủ nho nhỏ chưa đủ hắn để vào mắt, Thẩm Mặc cười: - Cho nên hắn sẽ không nghĩ là ta đang lấy da hổ làm cờ, chỉ coi ta là đại biểu đảm phán, vậy càng chẳng lo hắn sẽ bắt ta. Tới đó nghiêm mặt lại: - Chư vị đừng nói nữa, tâm ý ta đã quyết, sáng ngày mai sẽ xuất phát. Sau trưa ngày hôm đó, Vương Tích Tước tới được thành Thượng Hải, còn thuận lợi gặp được Diệp Ma, lần này dựa theo yêu cầu của Thẩm Mặc, trực tiếp đem phong thư của Vương Trực cho hắn xem. Không nằm ngoài dự liệu, Diệp Ma xem thư xong cũng thầm kinh hoàng, nghĩ :" Ngay cả lão thuyền chủ cũng muốn đầu hàng, xem ra tình thế đúng là không ổn thật ..." Nhưng hắn không bị dọa, tất nhiên cũng chẳng thu binh, mà nhủ :" Da sao Từ Hải cũng là lão đại, cứ đẩy hết trách nhiệm của hắn là được." Mặt tỏ vẻ khó xử: - Nếu như ta có thể làm chủ, đương nhiên lập tức lui binh, nhưng loại chuyện như thế này phải được đại đương gia định đoạt. Nói xong chỉ về phía tây nam: - Đại đương gia của bọn ta chính là Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân Từ Hải. Vương Tích Tước chầm chậm gật đầu, thong thả nói: - Ta chính từ chỗ Từ Hải tới đây, hắn đã đồng ý rồi, chỉ xem Diệp đương gia ngài trả lời ra sao thôi. Đây đúng là đất bằng dậy sóng, làm Diệp Ma chao đảo, tim gan lộn nhào, mặc dù có hiềm khích với Từ Hải, nhưng hiện giờ đối đầu với đại địch, hắn vẫn hi vọng vào cái cây lớn che mưa chắn gió đó, hiện giờ Vương Tú Tài nói thế, chẳng lẽ Từ Hải tiếp nhận chiêu an thật rồi? Diệp Ma càng nghĩ càng hoảng, muốn thuận miệng đồng ý, nhưng nghe thấy ở phía sau màn truyền lại một tiếng hắng giọng, miễn cưỡng ổn định tinh thần nói: - Đưa Vương tú tài ra đằng sau nghỉ ngơi, đợi ta suy nghĩ đã rồi hẵng hay. Thủ hạ liền đưa Vương Tích Tước đi, tiếp đó sau rèm có tiếng cót két, một chiếc xe lăn xuất hiện trước mặt Diệp Ma. - Lục công tử thấy chuyện này ra sao? Diệp Ma trầm ngâm hỏi. - Thẩm Mặc nói mà cũng tin à? Lục Tích cười khùng khục: - Y là tên ác ôn ăn thịt người không nhả xương, nhất định là đang tính kế các ngươi. Nói ra thì đúng là kẻ hận y nhất hiểu y nhất, nhưng Diệp Ma không quá tin vào lời của Lục Tích, vì cho rằng tên gia hỏa này lòng chỉ biết tới báo thù, khẳng định không thỏa hiệp với quan phủ, mà quyết chiến tới cùng hắn mới hài lòng. - Từ lập trường của công tử đúng là không chết thì không thôi rồi. Diệp Ma chậm rãi nói: - Nhưng ta thì phải nghĩ cho mấy nghìn huynh đệ thuộc hạ, hiện giờ tình thế không tốt, vậy chúng ta sớm ngày thu binh thì tốt hơn. Lục Tích tỏ ra không hài lòng trước sự dao động của Diệp Ma, liền nói: - Đương gia cứ phái người tới chỗ Từ Hải, hỏi cho rõ ràng, cần gì phải khổ sở suy đoán lung tung. - Cũng phải. Diệp Ma gật đầu: - Ta phái người đi ngay trong đêm, nếu như Vương tú tài dám lừa ta, ta sẽ lấy hắn ngâm rượu. Lục Tích cười âm hiểm: - Yên tâm đi, Từ Hải có tệ đến đâu cũng là thủ lĩnh ngang hàng với Vương Trực, không thể nói hàng là hàng ngay được, cho dù là có nói thế thực cũng chỉ là lừa quan phủ muốn kiếm lấy chút lợi lộc gì đó mà thôi. Diệp Ma hít sâu một hơi: - Mong rằng là như thế ... Rồi gọi đệ đệ của mình là Diệp Nam tới, lệnh hắn tới chỗ của Từ Hải hỏi cho rõ ràng. ~~~~~~~~~~~ Diệp Nam là đệ đệ ngoan biết nghe lời, nhận được mệnh lệnh liền mang theo mấy hộ vệ, lặn lội đêm hôm tới chỗ Từ Hải, cả chặng đường ngựa không ngừng vó, sáng sớm hôm sau tới được trấn Đồng Lý mà Từ Hải đóng quân. Tới nơi lập tức bị lính canh của Từ Hải phát hiện, nói ra sự quấy nhiễu của Thích Kế Quang cũng không phải là chỉ có chỗ xấu, ít nhất tính cảnh giác của lính gác tăng lên, sắp tới cảnh giới một chút gió lay cỏ động nào cũng phát hiện ra rồi. - Ái chà chà, đây chẳng phải là Diệp nhị gia à? Tên đầu mục lính gác chẳng khách khí nói: - Không ở thành Thượng Hải mà hưởng phúc, chạy tới cái chỗ nghèo đói này của chúng tôi làm cái gì? Đám Diệp Ma thấy chết không cứu, làm quân của Từ Hải rất bất mãn, thêm vào oán hận thường ngày tích góp lại, hiện giờ nào có chuyện tử tế với hắn. Diệp Nam cau mày lại: - Không .. Không có thời thời gian lảm lảm nhảm nhảm với ngươi... Ta muốn gặp đại đại đại tướng quân của các ngươi. Thì ra vị lão huynh này là kẻ lắp, cũng chẳng hiểu vì sao Diệp Ma sai hắn đi hỏi. - Hô hô, thật không may. Tên tiểu đầu mục cố ý trêu ghẹo hắn: - Đại đại đại tướng quân của bọn ta đi rồi .. - Đi đi đi đâu rồi? Mày Diệp Ma nhíu thành cục. - Cái này thì làm sao mà ta biết được, đại tướng quân đi đâu cần gì phải báo với bọn ta. Tên đầu mục nhún vai. - Nhị nhị đương gia của các ngươi đâu? Diệp Nam nói rất vất vả. - Cũng không có ở đây, đi cùng với đại đương gia rồi? - Vậy ai ở nhà? Câu này ngắn nói rất lưu loát. - Tam đương gia. - Hắn cũng được. Diệp Nam liền bước vào trong nhưng bị tên đầu mục ngăn lại: - Không biết quy củ gì cả, đợi ta vào bẩm báo. Diệp Nam lẩm bẩm chửi, nhưng đây là địa bàn của đối phương, hắn không dám giương oai ... Đó chính là nguyên nhân Diệp Ma sai hắn đi, nếu đổi lại là một kẻ tính khí nóng nảy, không có lợi cho đoàn kết ở phương hướng chung. Nhưng chính vì hắn dễ tính người ta càng làm già, lề mề đi vào, tới tận nửa canh giờ sau mới ra nói: - Vào đi. - Sao sao sao lại lâu thế? Co giun xéo lắm cũng quằn huống hồ là Diệp Nam chứ. - Tam gia bọn ta đang nghe hát, chưa hết ai mà dáp quấy rầy. Tên tiểu đầu mục né mình qua một bên: - Có muốn vào không? - Ta ta ta đi tìm tam gia các ngươi nói lý. Diệp Ma tức tối đi vào, gặp được Hà Tâm Ẩn trong lều trướng. Từ Hồng là lão nhị, hắn là lão tam. Hà Tâm Ẩn thái độ cũng rất cục cằn, thấy Diệp Nam là tỏ ra mất kiên nhẫn nói: - Có chuyện gì thế? Diệp Nam nhìn thấy cái thái độ đó, yêu cầu xin lỗi phải nuốn lại vào trong bụng, ấm ức đi thẳng vào chủ đề: - Đại ca ta bảo ta hỏi ... Các các các ngươi đàm phán với quan quân đấy hả? Hà Tâm Ẩn đương nhiên không chút do dự nói: - Đúng thế, bọn ta cũng có giấu các ngươi đâu. - Các các ngươi sao có thể làm như thế? Diệp Nam như có thâm thù đại hận nói: - Hợp tác với quan phủ chẳng phải là bảo hổ tự lột da hay sao? Hà Tâm Ẩn bĩu môi nói: - Đại tẩu của bọn ta sắp sinh rồi, lão đại muốn có cuộc sống yên lành, cho nên muốn đưa huynh đệ bọn ta làm lại cuộc đời. - Làm thế thì hay ho gì? Diệp Nam lắc đầu quầy quậy: - Làm sao sung sướng bằng cuộc sống muốn chém là chém muốn giết là giết của bọn ta. *** Hắn vẫn nói lắp nhé, nhưng mình dịch thuận luôn cho dễ đọc. - Mở to mắt ra mà nhìn đi. Hà Tâm Ẩn khinh bỉ nói: - Ngươi nghĩ giờ là thời đạo nào rồi chứ? Ngươi nghĩ mà xem, nếu cái nghề này mà có tiền đồ, vì sao lão thuyền chủ lại muốn đầu hàng quan phủ. - Hả, vì sao? - Nói cho ngươi biết, hiện giờ đã mở cấm biển rồi, làm ăn đàng hoàng tốt hơn so với làm cướp biển nhiều. Đó chính là xu thế chúng, cái thời đại cướp phá đã qua, sớm quy thuận triều đình, còn có thể được triều đình dùng đánh giặc Oa gì đó, như thế chắc chắn cho làm quan dẫn quân, làm tốt còn được phong tước thế tập cũng là chuyện bình thường. Nói rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Nam: - Nếu như không biết điều, hoặc chậm hơn người ta một nhịp, chỉ có nước đợi bị tiễu từ mà thôi. Lời này quá có học vấn, làm Diệp Nam nghe vào tai, hình như là đang khuyên mình, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không ổn ... Đây rõ ràng là quan phủ và Từ Hải đạt thành hiệp nghị rồi, chuẩn bị tiêu diệt bọn chúng tâng công với triều đình. Diệp Nam không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy mình, càng lắp bắp tợn hơn: - Nói như thế các ngươi đã chấp nhận chiêu an rồi? - Nói thật với ngươi nhé. Hôm nay Đại đương gia và Nhị đương gia của bọn ta đi gặp tri phủ Tô Châu rồi, ngươi nói xem còn có thể làm cái gì chứ? Mặt Diệp Nam tái nhợt, hiện giờ hắn không muốn ngồi lại thêm một giây phút nào đó, đít như gắn lò xo bật đậy nói: - Được rồi, ta đem ý tứ của các ngươi nói cho đại ca, xem xem ý huynh ấy ra sao? - Muốn đi rồi à? Hà Tâm Ẩn cười nói: - Ăn cơm xong rồi hẵng đi chứ? - Không cần đâu, không đói. Diệp Nam chỉ sợ Hà Tâm Ẩn bắt mình lại, đi ra ngoài như bỏ chạy. Hà Tâm Ẩn đương nhiên là không giữ hắn, miệng cười khẩy, dùng mắt tiễn hắn đi. ~~~~~~~~~~~~ Mặc dù Hà Tâm Ẩn toàn là nói bậy, nhưng ít nhất nói đúng hành tung của Từ Hải và Từ Hồng, hai huynh đệ hắn dẫn theo thân vệ, ngồi thuyền nhẹ, xuất hiện trong lau sậy của hồ Điến Sơn... Phóng mắt nhìn xung quanh, nơi này chỉ có màu xanh bao la bát ngát, chính là chỗ ỷ vào để bọn chúng dám gặp Thẩm Mặc, nếu như một khi phát hiện ra có gì bất thường, chèo thuyền vào trong lau sậy, đảm bảo bao nhiêu người cũng không tìm ra. Nhưng cho dù là như thế Từ Hải cũng không dám lơ là, cầm kính thiên lý của người Tây Dương, cẩn thận quan sát mặt hồ, từ một chiếc du thuyền ở giữ lòng hồ thì không phát hiện ra một cái gì. - Hình như tất cả vẫn bình thường. Từ Hồng khẽ nói: - Đại ca, đệ đệ tới xem sao, nếu không có vấn đề gì thì huynh hãy tới. - Đánh rắm. Từ Hải cũng là kẻ sĩ diện, hừ một tiếng: - Chẳng may Thẩm Mặc ở ngay trên thuyền há chẳng phải là chê cười ta nhát gan hay sao? Hắn thắt chặt đai lưng nói: - Đệ đừng quên năm xưa ta có danh hiệu "Hồn Giang Tiểu Bạch Long", nếu có vấn đề ta nhảy xuống nước, đừng hòng kẻ nào làm gì được ta. - Vậy đại ca hãy cẩn thận. Từ Hồng sùng bái Từ Hải hết sức mù quáng, chỉ cần đại ca hắn nói được là tin được. Từ Hải chỉ mang một cao thủ đóng giả thuyền phu, chèo một chiếc thuyền lá đi tới. Chiếc du thuyền kia không lớn, bên trên có một thư sinh tuấn tú đang câu cá, đứng sau là một thuyền phu cao lớn như thiết tháp, khoang thuyền thoáng đãng không nhìn thấy bất kỳ một ai khác. Lúc này mặt hồ tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng mái chèo rẽ nước. Hai chiếc thuyền không lâu sau đã tới gần nhau, Từ Hải vừa muốn cất tiếng cười lớn mang thương hi của mình thì thấy Thẩm Mặc quay đầu sang, đưa ngón tay lên miệng, ra dấu đừng lên tiếng. Từ Hải chỉ đành nuốt tiếng cười vào bụng, thấy hai tay Thẩm Mặc giật mạnh một con cá lư dài một xích rưới vọt lên mặt hồ. - Ha ha ha, Minh Sơn huynh đúng là quý nhân, vừa mới tới đã có cá lớn mắc câu rồi. Thẩm Mặc nói một câu mang hai ý, đáng tiếc chỉ một mình y hiểu được. Nói xong tiêu sái vung cần câu, hất con cá kia vào trong khoang, Thiết Tụ nhẹ nhàng nhận lấy, nghe Thẩm Mặc lệnh: - Làm cá cho hai người ăn. Thiết Trụ đáp lời, sắn tay áo lên làm cá, hắn xuất thân ngư dân, đây là món sở trường của hắn rồi. Thẩm Mặc đặt cần câu sang một bên, lúc này mới đứng dậy, chắp tay cười nói: - Minh Sơn huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm nổ bên tai. Y là kẻ có sức hút sức cảm nhiễm rất lớn, bất kể là ai ở trước mặt hắn, bất giác trở nên nho nhã, đó chính là mị lực mà người ta hay nói. Từ Hải cũng chẳng phải là ngoại lệ, ôm quyền đáp lễ: - Danh tiếng của Thẩm Lục Thủ lẫy lừng hơn kẻ nhỏ nhoi này nhiều. - Chúng ta cũng đều được xem là danh nhân cả rồi. Thẩm Mặc cười ha hả: - Như thế càng phải trò chuyện thật thỏa thuê. Huynh muốn qua thuyền ta hay là ta qua thuyền huynh? - Cứ qua thuyền ta đi, ta mang theo chút rượu thịt, có sẵn rồi không cần phải làm gì nữa. Từ Hải cười, hắn muốn xem xem Thẩm Mặc có dám lên thuyền giặc không... Đúng là thuyền giặc trăm phần trăm. Làm hắn bất ngờ là Thẩm Mặc không chút do dự đồng ý luôn: - Được thôi. Rồi nhảy sang thuyền hắn. Thấy Thẩm Mặc gọn gành sảng khoái, trong lòng Từ Hải không khỏi đề cao y thêm một bậc, đưa tay ra: - Mời vào trong. Hai người vào khoang thuyền, ngồi đối diện với nhau. Thuyền phu chuẩn bị sẵn mấy hộp thức ăn, mở ra xếp bát đĩa lên trên, Thẩm Mặc nhìn qua đúng bản sắc thô hào của các hảo hán giang hồ thảo mãng "ăn bát lớn, uống chén to", tên bàn toàn là gà nguyên con, vịt nguyên con, một cái đầu lợn, cả cái chân bò, còn cả một con rùa to. Từ Hải lấy ra một giỏ rượu nói: - Rượu phần Sơn Tây, tây phượng Tần Xuyên, kiếm nam xuân Tứ Xuyên, cùng với cả cổ tình cống của Huy Châu bọn ta, cái gì cũng có cả, Thẩm đại nhân cứ tùy ý chọn đi. Không ngờ Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Những thứ rượu này không phù hợp với khí chất của hai ta, không nên uống.