Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 378 : Phôi thai chủ nghĩa tư bản
Sợ Thẩm Mặc không quen nằm ở chiếu cói gọi là tatami, Thẩm Kinh và hắn về nhà chính, ngủ chung với y trên giường lớn, cùng nói chuyện cả đêm. Hai người nói chuyện đọc sách khi còn nhỏ, rồi đánh nhau, bắt chim, ký ức tươi đẹp như dòng suối mát chảy mãi không hết, làm hai người nói say sưa dường như quay trở về thời thiếu niên ngây ngô vậy.
Kết quả nói chuyện tới khi trời sắp sáng mới ngủ, ngủ thẳng cảng tới khi mặt trời lên đến ba cây sào mới dậy, sau khi rửa ráy qua, Thái Thái Tử mời hai người đi tới tiền sảnh, trên bàn bát tiên có hoa quế ngó sen, chi ma bao, còn cả xíu mại, toàn là món khẩu vị Giang Nam.
Thái Thái Tử mặt đầy khẩn trương nhìn Thẩm Mặc cầm đũa thử mấy miếng, đợi khi tỏ vẻ hài lòng mới thở phào nói:
- Thiếp thân mới học, rất chăm chỉ, nhưng sợ mùi vị không ngon, làm thúc thúc giận.
Thẩm Mặc khen:
- Lợi hại lắm rồi, không kém gì đầu bếp trong quán cả.
Y cười toét miệng:
- Còn tưởng rằng được ăn cơm nắm, cá nướng và nạp đậu cơ.
- Ngươi cũng biết mấy thứ đó à? Quá thô.
Thẩm Kinh lắc đầu:
- Đoán chừng hai nghìn năm trước tổ tiên chúng ta ăn còn tinh tế hơn thế.
Thái Thái Tử nghe hắn nói xấu quê hương cũng chỉ cười không tiếp lời, nói với Thẩm Mặc:
- Mao Tang đã về rồi, chính đang ngủ trong phòng của hắn, nói đại nhân có thể gọi hắn bất kỳ lúc nào.
- Ăn cơm xong đã.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cao Lăng, ta vào ngươi cùng đi gặp vị .. Mao Tang này.
- Mao phòng thì có.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
*** Mao Phòng : Nhà vệ sinh.
Buổi chiều, Thẩm Mặc cuối cùng cũng gặp Mao Hải Phong, nghĩa tử của Vương Trực, đó là nam tử trêm ba mươi tuổi, dáng người không cao, tay thô chân lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày hung ác.
Nghẹo đầu nhìn y một lúc, Mao Hải Phong ngồi thẳng xuống trước mặt Thẩm Mặc, hai tay ấn lên bàn hỏi:
- Ngươi là quan Bắc Kinh phái tới mở biển?
Thẩm Mặc không trả lời hắn, chỉ gật đầu.
Thái độ cao ngạo đó không khiến cho Mao Hải Phong khó chịu, vì hắn nghĩ, quan viên triều đình phải như thế, nếu như Thẩm Mặc tỏ ra quá nhiệt tình, mới khiến cho hắn voi thường.
- Sao lại trẻ như thế?
Mao Hải Phong bĩu môi:
- Ngươi nói có quyết được không?
- Được.
Thẩm Mặc gật đầu, nói đúng một chữ.
- Thật hay giả đấy?
Mao Hải Phong không tin:
- Các ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Ta tên là Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Đã nghe tới tên ta chưa?
Mao Hải Phong sửng sốt:
- Chính là Thẩm Chuyết Ngôn trúng liền lục nguyên sao?
- Chính thế.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu:
- Có cần chứng minh thân phận của ta không?
Thái độ của Mao Hải Phong tức thì có chuyển biến lớn, không ngờ lại trở nên có chút câu nệ, luống cuống đứng dậy nói:
- Không cần, không cần, ai chẳng biết Thẩm Chuyết Ngôn phong lưu lỗi lạc, thiếu niên anh tuấn? Thế này thì đúng rồi, đúng rồi.
Thẩm Mặc không ngờ rằng danh tiếng của mình lại vang dội như vậy, không khỏi có chút cao hứng, đương nhiên ngoài mặt không để lộ ra, chỉ vào ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
- Vâng, ngồi xuống, ngồi xuống nói.
Mao Hải Phong vội gật đầu ngồi xuống, mặt đầy sùng bái:
- Ngài không nói sớm, nếu biết là ngài thì ta đã tới bái phỏng từ sớm rồi.
Lần này Thẩm Mặc lấy làm lạ rồi, hỏi:
- Ngươi hay nghe người khác nhắc tới ta à?
- Đương nhiên rồi.
Mao Hải Phong mặt đầy kích động nói:
- Ngài là người đứng đầu tài tử Đại Minh mà, những tỷ muội kia suốt ngày nhắc tới ngài, nói nếu như được gặp ngài một lần, thì sẵn sàng bỏ tiền ra cũng được.
Thẩm Mặc toát mồ hôi, nói nửa ngày trời mới biết là thanh danh trong giới thanh lâu, y kín đáo dò xét vẻ mặt của Mao Hải Phong, xem xem có phải là hắn giả ngốc lấy mình ra làm trò đùa không?
Nhưng Mao Hải Phong kích động tới mức mặt như tỏa sáng, sùng bái đối mắt với y, làm Thẩm Mặc đạo hành cao thâm cũng không nhìn ra được, không khỏi thầm nghĩ :" Rốt cuộc là đại trí giả ngủ? Hay là thằng ngốc như lời Hồ Tôn Hiến?" Nhìn sang phía Thẩm Kinh, thấy hắn nhếch môi lên, ý tứ là tên gia hỏa này dở dở ương ương như thế, quen rồi là thấy bình thường.
Đáng lý phải nói thân là đại biểu đàm phán cấp cao nhất, trí tuệ không thể như thế mới đúng, nhưng nghĩ tới khi còn trẻ Vương Trực rất ngây thơ lãng mạn, Thẩm Mặc không dám đoán định đối phương đang làm bộ, chỉ đành tham dò :
- Còn chưa hỏi đài phủ của Mao huynh.
*** đài phủ (lời nói kính trọng khi hỏi tên người khác)
Mao Hải Phong mặt tức thì thộng ra, một lúc mới hiểu, đáp:
- Hỏi tên chữ của ta hả? Vốn ta không có cái này, về sau cha nuổi đổi tên cho ta thành Vương Ngao, lấy tên chữ là Hải Thiên.
- Tên hay chữ hay, rất khí thế.
Thẩm Mặc khen.
- Có điều đại nhân cứ gọi là Hải Phong đi.
Mao Hải Phong có chút ngại ngùng:
- Người ta gọi là Hải Thiên, nghe cứ như đang gọi người khác vậy, không tự nhiên.
Thẩm Mặc cười nói:
- Được, vậy ta gọi huynh là Hải Phong.
Rồi trịnh trọng tuyên bố:
- Hiện giờ ta lấy thân phận ti trưởng thị bạc đề cử ti Giang Nam nói chuyện với huynh, không biết bên quý phương có yêu cầu gì xin cứ tận tình đề xuất.
- Được được.
Mao Hải Phong cũng vội vàng ngồi cho ngay ngắn, luống cuống không biết đặt tay vào đâu, nuốt nước bọt nói:
- Lão thuyền chủ của chúng tôi đã nói, chỉ cần triều đình đồng ý mở cấm biển, đồng ý thông thương với chúng tôi, chúng tôi sẵn lòng quy phục, đồng thời toàn lực hiệp trợ triều đình diệt Oa.
Nghe tên thủ lĩnh giặc Oa lớn nhất muốn giúp kháng Oa, Thẩm Mặc cảm thấy có chút hoang đường, lắc đầu xua cảm giác này đi, cười khẽ nói:
- Triều đình phái ta tới là nói rõ thành ý bên ta rồi.
Thấy Mao Hải Phong gật đầu liên tục, y nói tiếp:
- Có câu có qua mà không có lại là vô lễ, hiện giờ xin mời quý phương lấy thành ý ra, để bên ta tương tưởng quý phương là bằng hữu có thể tin tưởng.
- Điều này là tất nhiên.
Mao Văn Phong sắn tay áo lên nói:
- Nói đi, muốn ta làm cái gì?
- Lấy bản đồ ra đây.
Thẩm Mặc ra lệnh.
Thẩm Mặc liền đem bản đồ hải phòng Chiết Trực đã chuẩn bị sẵn trải trên bàn, Thẩm Mặc chỉ vào thành Tô Châu nói:
- Thị bạc ti tương lai tạm thời đặt ở đây.
- Vì sao không tới duyên hải?
Mao Hải Phong hỏi xong tự cười ngượng ngập:
- Đặt ở đó đúng là ổn thỏa nhất.
- Tuyển chọn Tô Châu, là vì nghĩ cho việc an toàn, điều này nói ra không cần phải ngại.
Tiếp đó y chỉ vào dải Tô Tùng Giang Thượng:
- Tới khi đó tất cả thương đội đều phải từ đây vào sông Hoàng Phố, sau đó ra biển, mặc dù hiệu suất không cao, nhưng tiện quản lý.
Rồi lại chỉ mũi cực nam từ Hoàng Phố dải Chu Sơn, Đại Sơn nói:
- Nhưng trên đám hải tặc chiếm cứ những hòn đào này vô cùng hung hãn, mà bên ta không có năng lực giải quyết chúng...
Còn chưa đợi Thẩm Mặc nói hết, Mao Hải Tiên đã dứng bật dậy, vỗ bàn nói:
- Xin đại nhân chứ yên tâm, muốn nhất là tới khai xuân, ta sẽ dọn con đường này ra cho ngài.
- Vậy thì quá tốt rồi.
Thẩm Mặc cười tươi roi rói:
- Vậy ta và bộ đường đại nhân đợi tin tức tốt lành của Hải Phong huynh.
- Không còn chuyện gì nữa chứ? Vậy ta đi triệu tập huynh đệ.
Mao Hải Phong là kẻ nóng tính, xem ra hận không thể lập tức vác đồ đi dọn bằng quần đảo Chu Sơn.
Tưởng phải là một cuộc hội đàm hết sức gian khổ, không ngờ lại kết thúc nhanh chóng như thế, thực sự nằm ngoài dự liệu của Thẩm Mặc:
- Không còn chuyện gì nữa, tại hạ bày rượu mừng công, chờ đại giá của Hải Phong huynh.
- Tốt lắm, ta đi đây.
Mao Hải Phong cầm lấy mũ đi ra ngoài, tới cửa lại quay lại, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Có thể viết cho ta mấy chữ không?
Thẩm Mặc vốn cho rằng hắn muốn mình viết thư bảo đảm, chuyện này ngàn vạn lần không thể lưu lại chứng cứ, không ngờ Mao Hải Phong lấy ra một cái quạt trắng, dè dặt nói:
- Đại nhân có thể viết vài chữ lên trên không?
Thẩm Mặc mỉm cười, vui vẻ đồng ý, vung bút viết một bài thơ thơ lên trên, Mao Hải Phong như được chí bảo, ôm lấy quạt cười toe toét:
- Tới lúc đó mang ra khoe với các nàng.
Rồi chắp tay hớn hở rời đi.
Mao Hải Phong đi rồi, Thẩm Kinh cười nói:
- Bảo giặc Oa đi đánh giặc Oa, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.
- Có gì mà không thể.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Cho hắn một cơ hội tiến bộ từ giặc Oa tới anh hùng kháng Oa, hắn sẽ trả lại cho chúng ta một niềm vui bất ngờ cực lớn.
- Đúng vậy thật, kết quả hẳn là định sẵn rồi, khi lão thuyền chủ ra khơi làm hải tắc, đám tiểu tử Chu Sơn đang mặc tã nghịch bùn, làm sao có thể là đối thủ được.
- Yêu cầu này không phải là do ta đề xuất ra.
Thẩm Mặc đột nhiên hạ thấp giọng:
- Mà là Hồ Tô Hiến.
- Thế sao?
Thẩm Kinh cảm khái:
- Đường đường là tổng đốc mà phải dựa vào giặc Oa diệt giặc Oa, đúng là khiến người ta bi ai.
- Ngươi nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:
- Kỳ thực thủy sư của chúng ta đã hình thành, có mãnh tướng như Du Đại Du suất lĩnh, thu phục Chu Sơn nho nhỏ có thể làm được, sở dĩ giao cơ hội này cho Hải Phong là bởi vì Hồ bộ đường muốn cho Vương Trực một phương thuốc giả.
- Thuốc giả gì?
- Chỉ cần Mao Hải Phong phát động tiến công một cái, thái độ của tất cả giặc Oa sẽ phát sinh chuyển biến, từ đó trở đi, trong mắt bọn chúng Vương Trực không còn là bằng hữu của bọn chúng nữa.
Thầm Mặc gần như thì thầm:
- Điều này mặc dù không gây tổn hại cho thực lực của Vương Trực, nhưng có câu là " đê dài ngàn dặm, hủy bởi tổ kiến", cuối cùng sẽ khiến cho thế lực Vương Trực chia rẽ đấu đá.
Thẩm Kinh không khỏi sởn gái ốc:
- Thì ra các ngươi căn bản không muốn hòa đàm ...
- Đàm chứ, nhất định phải đàm.
Thẩm Mặc chậm rãi nói:
- Nhưng không phải là bây giờ, hiện giờ thực lực của Vương Trực mạnh hơn chúng ta quá nhiều, hải tặc cũng do hắn chỉ đâu đánh đó, cuộc sống cực kỳ tiêu dao khoái hoạt, người ta bằng vào cái gì phải đàm phán với chúng ta.
- Vậy hắn vì sao lại gặp bọn ta, lại còn phái nghĩa tử theo bọn ta về đàm phán?
Thẩm Kinh không phục.
- Hắn đã chịu thiệt một lần bởi quan phủ rồi, không tùy tiện tin chúng ta nữa.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Sở dĩ hắn đàm phán với chúng ta, một là muốn lừa chúng ta, khiến chúng ta buông lòng kiềm chế với hắn, phương diện khác cũng không loại trừ khả năng hắn dùng lại chiêu cũ, cung cấp tình hình giặc Oa cho chúng ta, mượn tay chúng ta diệt trừ những đối thủ cạnh tranh như Từ Hải, Diệp Ma.
- Ý ngươi nói là hắn cũng chỉ đang lợi dụng chúng ta thôi?
Kết luận này làm Thẩm Kinh bôn ba gần hai năm hòa đàm hết sức thất vọng, hắn ngồi ngây ra nhìn Thẩm Mặc ở phía đối diện:
- Hoàn toàn không có thành ý hòa đàm à?
Tâm tình của hắn cực tệ, vốn hắn luốn cho rằng mình đang làm một công việc cực kỳ vinh quang, hiện giờ xem ra mình bị người ta chơi đùa như khỉ vậy.
- Chiến trường không đánh không thắng, có đàm phán thế nào chăng nữa cũng vô dụng.
Thẩm Mặc thản nhiên nói.
- Nhưng không phải ngươi nói chúng ta không đánh thắng được sao?
- Hiện giờ không đánh được, không có nghĩa là tương lai cũng không đánh được.
Thẩm Mặc nhìn huynh đệ của mình tinh thần sa sút, ôn hòa an ủi:
- Điều hiện giờ ngươi phải làm là giúp giúp chúng ta kéo dài thời gian, để chúng ta có thời gian trưởng thành lớn mạnh, rồi mới phân cao thấp với bọn chúng.
Thẩm Kinh tức thì sáng mắt lên:
- Đúng rồi, đây là kế hoãn binh.
- Thông minh, có câu kẻ thiện chiến không thiếu công lao hiển hách, chúng ta mặc dù không phong quang như những tướng quân Du Đại Du, Thích Kế Quang, nhưng công lao của chúng ta không hề thấp hơn bọn họ ...
Thẩm Kinh cuối cùng cũng vui vẻ trở lại:
- Ngươi yên tâm đi, không sao đâu, ta sẽ làm thật tốt.
- Rất tốt.
Thẩm Mặc cười nói:
- Hôm nay ta phải lên đường tới Tô Châu rồi.
- Làm gì có chuyện nhậm chức trong tháng giêng, ngươi hồ đồ rồi à?
Theo lệ, tân quan thượng nhiệm phải trách ba tháng là tháng giêng, tháng năm, tháng chín. Vì theo âm dương ngũ hành, ba tháng này thuộc tính "hỏa", quan viên mặc dù đứng đầu một phương, nhưng rốt cuộc vẫn là thần tử của hoàng đế, mà "thần" âm cổ đọc là "thương", thương thuộc tính kim, mà hỏa khắc kim. Cho nên phải tránh ba tháng này.
Đương nhiên cái loại loại nói mê hoặc này thường thường để che giấu những chuyện bẩn thỉu. Thực tế mấy tháng này là mấy tháng thu thuế tốt nhất, ta tân nhiệm phải để quan cũ vét một mẻ cuối cùng, chỉ thế mà thôi.
Cho nên sau này các ngươi gặp cách giải thích huyền bí, hãy tin đi, ẩn sau nó thế nào cũng là một chuyện xấu xa.
Thẩm Mặc lặn lộn quan trường nhiều năm rồi, cái tập tục xấu này tất nhiên hiểu rõ trong lòng, nói:
- Ta không phô trương, chỉ dẫm mấy người mặc thường phục tới Tô Châu, như thế mới dễ thăm dò tình hình ... Tri kỷ tri bỉ bách chiến bất đãi.
Thấy y đã quyết ý rồi, Thẩm Kinh luyến tiếc:
- Không ở thêm hai ngày nữa được sao?
- Không muốn quấy rầy thế giới hai người của ngươi.
Thẩm Mặc nói hài hước, nhưng thấy Thẩm Kinh mặt mày buồn rầu, mới nghiêm túc nói:
- Không đùa nữa, năm nay ta có nhiệm vụ khiếm kiếm hai trăm vạn lượng bạc, nhưng chuyện còn chưa bắt đầu, mới nghĩ thôi đã đau cả đầu, phải đi xem tình hình để biết phải làm sao?
- Không phải bộ đường nói ngươi đã có tính toán chu toàn rồi sao?
Thẩm Kinh ngạc nhiên.
- Đó chỉ là bàn việc binh trên giấy mà thôi, muốn thi hành thực sự còn có con đường dài để đi.
Thẩm Mặc lặc đầu, nhìn huynh đệ của mình chăm chú:
- Tương lai gập ghềnh, chúng ta phải tự thu xếp.
- Phải tự thu xếp.
Thẩm Kinh ôm quyền với hắn:
- Mã đáo thành công.
~~~~~~~~~~~~~~~
Từ chỗ Thẩm Kinh đi ra, Thẩm Mặc không còn mặc quan phục bắt mắt nữa, mà thay vào đó là khăn thư sinh, mình mặc áo bông màu lam, chân đi giày đế bằng, khôi phục bản sắc thư sinh. Không có quan phục trói buộc, không có tiền hô hậu ủng, giống như con chim nhổ sổ lồng, bước chân cực kỳ khoan khoái.
Thiết trụ và ba hộ vệ đóng giả làm tùy tục, xách hành lý theo sau, những hộ vệ còn lại hóa tranh thành người đi đường, "vừa khéo" cùng đường với bọn họ.
Hàng Châu tới Tô Châu cách nhau gần sáu trăm dặm, không phải là gần, khoảng cách như thế ngồi thuyền là thích hợp nhất, đám Thẩm Mặc ban đầu cũng ngồi thuyền, nhưng y muốn tận mắt nhìn thấy khu quản hạt của mình, cho nên sau khi tới Ngô Giang, y chuyển từ ngồi thuyền sang đi bộ.
Phủ Tô Châu mà hắn quản lý thuộc về Nam Trực Đãi, đông tới bờ biển, đông nam tới phủ Tùng Giang, nam tới phủ Gia Hưng Chiết Giang, tây nam tới phủ Hồ Châu Chiết Giang, bắc tới phủ Dương Châu. Từ phủ thành tới Nam Kinh năm trăm sáu mươi dặm, tới Bắc Kinh hai nghìn chín trăm năm mươi dặm.
Dưới quyền có Ngô Huyện, huyện Trường Châu, huyện Thường Thục, huyện Ngô Giang, huyện Côn Sơn huyện Gia Định và huyện Thương Châu, sáu huyện một châu. Trong đó Ngô Huyện và huyện Trường Châu nằm ở trong phủ thành. Còn các huyện khác đều nằm ở đông bắc phủ thành, chỉ mỗi Ngô Giang nằm ở phía nam. Cho nên Thẩm Mặc từ Hàng Châu tới Tô Châu, đầu tiên là đặt chân tới Ngô Giang.
Dọc đường cưỡi ngựa xem hoa, Thẩm Mặc cảm thấy vô cùng chấn động, trong ấn tượng của y từ thời Tông đã có câu nói "Tô Thường lúa thục, thiên hạ no đủ", Tô Châu và Thường Thục đều nằm trong địa phận của y, cho nên y cho rằng phủ Tô Châu thân là kho gạo của quốc gia, thì phải đồng ruộng lùa gạo khắp nơi mới đúng, nhưng thấy từ trong thành ra nông thôn, từ trên núi tới đồng ruộng, khắp nơi là những rừng dâu, thậm chí trong ruộng diện tích trồng dâu còn hơn xa diện tích lúa gạo.
Chẳng trách hiện giờ người ta nói " Hồ Quảng lúa chín, thiên hạ no đủ", Thẩm Mặc thầm cảm thán :" Té ra Tô Châu đã không trồng lương thực, mà chuyển sang làm kinh tế rồi." Những cây dâu này không ăn được, cũng chẳng mặc được, nhưng người dân đua nhau trồng, khẳng định là có thể kiếm lớn, y nghĩ :" Nghe nói giặc Oa khi đánh cướp thích tơ sống hơn cả vàng bạc, xem ra thứ này đúng là có thị trường lớn."
Đó là điều đương nhiên, y chỉ nhìn thấy bên trong mỗi một huyện thành Ngô Giang thôi đã có ba mươi công trường, thậm chí ngay cả nhà dân, chỉ cần có mấy nữ tử là có bấy nhiêu máy dệt. Còn về nam nhân, đều tới các công trường của đại hộ mở fồi. Thẩm Mặc hỏi nguyên nhân, nghe nói một mặt là vì công trường không nhận nữ tử, mặt khác là vì tiểu hộ giới hạn số lượng tơ sống, có mấy máy dệt là đủ rồi, không cần nam nhân ở nhà.
Thẩm Mặc thực sự bị chấn đống, cứ lẩm bẩm nhiều lần :" Đây chính là phôi thai chủ nghĩa tử bản như lịch sử nói sao? Ta có thể bảo vệ cho nó phát triển lên không? Hay không thể cải biến được vận mệnh mãi mãi không phát triển của nó?"
Dọc đường lên phía bắc, nhìn thấy cảnh tượng làm y cứ đau đáu trong lòng, thấy trọng trách càng thêm nặng nề. Nếu như nói trước nay y vất vả tìm kiếm một con đường thay đổi lịch sử thì hiện giờ y đã đứng trước cánh cửa đó rồi. Cảm thụ chân thực một sức mạnh mới đang bùng phát, nên dù tiền đồ hung hiểm, nhưng chí ít y nhìn thấy hi vọng, tìm thấy phương hướng.
++++
Mình từng đọc về thời này, nghe nói khi đó tổng sản phẩm công nghiệp của TQ chiếm tới 60% của thế giới, tới thời được gọi là Càn Long thịnh thế cũng chỉ chiếm chưa tới 2%, gọi là phôi thai chủ nghĩa tư bản không sai chút nào.
Nhưng văn hóa nho gia khinh thương quyết định cái thai này không sinh ra được.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
21 chương
11 chương
67 chương
118 chương
78 chương
26 chương
72 chương