Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 344 : Tân khoa Trạng Nguyên
Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:
- Bệ hạ đây là mười hai bài thi ưu tú nhất rồi.
- Chắc chắn là không để sót chứ?
Gia Tĩnh đế mặt âm u:
- Hay là có kẻ nào có cố chấp thành kiến, chèn ép thí sinh.
Triệu Trinh Cát thiếu chút nữa ngất tại chỗ, ông ta biết hoàng đế nói mình. May là ông ta trải qua chìm nổi, việc gì cũng tính thất bại trước khi tính thành công, có sẵn lời ứng phó:
- Khởi bẩm bệ hạ, thời gian duyệt bài có hạn, trừ mười hai bài này văn chương quả thực xuất sắc, còn những bài văn khác thì có chút sơ sài, nếu muốn từng bài từng đọc kỹ phân cao thấp, thì phải kéo dài thời gian duyệt bài.
Lời nói không có chút sơ hở nào, nhẹ nhàng gỡ bỏ trách nhiệm, từ điểm này mà xét, Từ Giai điều ông ta về kinh hiển nhiên là có suy tính rất sâu.
~~~~~
Tảng sáng, phương đông đỏ dần, trời từ từ sáng tỏ, thành Bắc Kinh sau một đêm ngủ say lại lộ ra chân dung. Nếu như từ trên không trung nhìn xuống, trong kiến trúc xám xịt của kinh thành, sẽ thấy một quần thể kiến trúc tường đỏ mái vàng, rất bắt mắt, rất độc đáo.
Hạ thấp tầm mắt xuống một chút nữa, thì ra đó là bức tường cung điện đỏ sậm, và mái ngói lưu ly hoàng kim, quân thể kiến trúng khổng lồ, chỉnh thể trang nghiêm, nguy nga vô cùng đó tách biệt hẳn với khu vực xung quanh, nó có tên là Tử Cấm Thành..
Theo cùng tiếng chuông Cảnh Dương, cửa chính cửa đông tay của Tử Cấm Thành đồng thời chầm chậm mở ra. Hai đội tướng quân mặc phi ngư phục màu vàng, tay cầm họa kích, bước đi chỉnh tề từ các cửa cung đi ra, bước đi chỉnh tề, đứng trên con đường lớn năm làn lát đá cẩm thạch.
Lúc này ở ngoài cửa cung, sớm đã đứng đầy các công khanh hoàng thất, ba quan văn võ mình mặc triều phụ màu đỏ, cùng tới bốn trăm vị tân khoa tiến sĩ mặc áo làm. Vào lúc này, mọi người đều có chút kích động, đối với các quan viên công khanh mà nói, Tử Cấm Thành là tượng trưng cho hoàng quyền, nhưng từ năm Gia Tĩnh thứ hai mươi mốt, bệ hạ thiếu chút nữa bị một đám cung nữ thắt cổ chết, liền để lại ám ảnh tâm lý với Tử Cấm Thành, ở lỳ trong Tây Uyển, từ đại điển không thể không về như hôm nay, quyết không chịu bước vào Tử Cấm Thành nửa bước. Sao không khiến các đại thầnh coi hoàng thành như tín ngưỡng than thở.
Còn các tân khoa tiến sĩ, đang chím đắm trong kích động lần đầu tới Tử Cẩm Thánh, hồi lâu vẫn cứ ngẩn ngơ. Chính môn của Tử Cấm Thành nằm ở phía nam đường trung tuyến thành Bắc Kinh. Chính bắc gọi là Tý, chính nam gọi là Ngọ, cho nên người ta mới gọi nó là Ngọ Môn. Ba phía đông tây bắc của nói liên tiếp nhau tạo thành một quảng trường lớn, khí thế hùng vĩ.
Ba cổng lớn chính diện quảng trưởng rất cao, cái ở giữa phải tới mười một trượng, khiến người ta nhìn mà xuýt xoa. Đó là cửa chuyên dụng cho hoàng đế ra vào, kẻ tự ý đi qua "giết". Nhưng cũng có ngoại lệ, một là khi đại hôn, hoàng hậu có thể đi qua một lần; hai là Trạng Nguyên, Thám Hoa, Bảng Nhãn khi đỗ thi Điện có thể từ đó đi ra một lần.
Nói cách khác hôm nay bốn trăm vị tiến sĩ ăn mặc tân khoa tiến sĩ giống hệt nhau này, lát nữa sẽ có ba vị từ Ngự đạo đi ra, hưởng thụ vinh dự tối cao của cả đời người đọc sách, vinh diệu tổ tông, ghi danh sử sách, sức hấp dẫn này không ai có thể cự tuyệt được.
Thẩm Mặc đứng chính giữa đội ngũ, ăn mặc không khác gì người xung quanh, nhưng y lại không giống người xung quanh ghé tai thì thầm với nhau, mà mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, im lặng, trong lòng cũng bình tĩnh như nước.
Hai ngày sau khi thi xong, y không theo đồng niên đi Thanh Minh, mà ở trong khách sạn làm bạn với Nhược Hạm, cùng nàng ngắm hoa nở ngoài sân, chim bay trên trời. Y vứt bỏ hết chấp niệm của bản thân, tự tin đối diện với bất kỳ kết quả nào...
Những tiếng thì thầm không ngừng truyền vào tai y.
Y nghe người xung quanh nói có vị đại nhân nào đó tuyên bố rồi, ai là Trạng Nguyên, ai là Thám Hoa, ai là Bảng Nhãn đều có tên, nhưng lại không có tên y. Hơn nữa vì bị hai vị đại nhân nào đó ghét, cho nên Thẩm Ngũ Nguyên chỉ được bảy "o", không ngờ rơi vào hàng ngũ đồng tiến sĩ.
Các huynh đệ bên cạnh an ủi y, khóe miệng Thẩm Mặc không khỏi nhếch lên thành nụ cười khổ, xem ra đúng là hết hi vọng thật rồi, tiếp theo là góp mặt tham gia nghi thức cho có mà thôi. Nhưng lòng thầm nghĩ :" Như thế cũng tốt, không cần phải lo lắng vấn đề gian nan như gia tộc suy vong, an tâm làm tiểu huyện lệnh, có thể ung dung hưởng thụ cuộc sống...
Lúc này trên cửa thành lại có một tiếng chuông vang lên, có thái giám cất giọng gà mái the thé:
- Giờ lành đã đến, bách quan dẫn khảo sinh cận kiến.
Mọi người liền im lặng hết, bình thường nhập cung văn võ bá quan đi vào bên trái, công khanh quý tộc đi vào từ bên phải. Nhưng hiện giờ hoàng đế cử hành đại điển ở Kim Loan điện, các đại nhân đổi thành đi theo hai cổng đông tây, các tân tiễn sĩ không hiểu gì, chỉ biết đi theo người ta. May là sau khi qua cổng sâu hun hút, là cứ đi thẳng về phía trước, không cần rẽ trái phải, liền nhìn thấy quảng trường cực rộng, đủ để chứa một vạn người. Cuối quảng trường là một đài cao ba tầng bằng đá hoa cương, đừng sừng sững trên đó chính là kiến trúc hùng tráng nhất của Tử Cấm Thành : Điện Phụng Thiên.
Tỉ lệ dài rộng của nó vừa khéo là chín so vơi năm, đại biểu cho cửu ngũ chí tôn; thậm chí thú vật trên mái hiên của nó cũng nhiều hơn cung điện khác một hàng, có mười hàng, toàn thiên hạ chỉ nơi này mới có, nếu không không thể tỏ rõ tôn quý vô thượng của nó.
Nói chung tất cả mọi thiết kể của nó điều quanh một mục đích đẩy hoàng quyền chí cao vô thượng tới tận cùng.
Hiệu quả có ngay, các tân khoa tiến sĩ ai nấy nước mắt chan hòa, cho dù là quan viên cũng dào dạt cảm xúc, kích động trung quân ái quốc âm thầm sinh ra ... Trừ Thẩm Mặc, vì kiếp trước y bỏ mấy chục đồng ra đi dạo quanh đây một vòng, hơn nữa còn ăn một bát mì đắt tiền mà lại khó ăn, leo lên ngai vàng chụp vài pô ảnh nữa ...
Điều này khó mà khiến y sinh ra sợ hãi với hoàng quyền, nên cũng chẳng có cái gì gọi là trung quân hết ...
Nhưng hiện giờ đã không quay về được nữa, y chỉ đành chảy theo dòng, thành thật nghe quan viên Hông Tư Lư điều khiển, cùng các đồng niên quỳ hai bên ngự đạo trước đại điện. Còn các quan viên công khanh nối nhau vào đứng hầu hoàng thượng.
Lúc này trước điện Phụng Thiên đã có vệ sĩ giáp vàng đứng san sát tay cầm đủ các loại vũ khí mang tính tượng trưng nhưng hoàn toàn vô dụng, phía dưới là đội lễ nhạc cung đình ... Đây là đội nghi trượng, đội cảnh vệ, đội quân nhạc nghi thức không thể thiếu của đại lễ điển ...
Tiếng động trong đại điện người bên ngoài không thể nghe thấy, cho tới tận khi tiếng nhạc vang lên, thủ phụ Đại Minh là Nghiêm Tung run run từ trong đại điện đi ra, đứng trước mặt các tiến sĩ, mở mộng cuốn sách vàng, hắng giọng nói:
- Các vị khảo sinh nghe tuyên đọc.
Các sĩ tử lấy tinh thần, thấp thỏm nhìn Nghiêm các lão, nghe ông ta đọc vang :
- Hoàng ân vời vợi, mở khoa lấy hiền, kén tài vì nước, không hỏi xuất thân. Nay thi Điện năm Bính Thìn Gia Tĩnh thứ ba mươi lăm kết thúc, bệ hạ kiểm tra khảo sinh thiên hạ, khâm thưởng nhất giáp tiến sĩ ba người, nhị giáp tiến sĩ xuất thân một trăm mười người, tam giáp đồng tiến sĩ xuất thân hai trăm tám bảy người, danh sách như sau...
Tới đây, Nghiêm các lão dừng lại một chút, thưởng thúc cảnh lặng ngắt như tở, mời phá vỡ sự yên lặng làm người ta ngộp thở, chậm rãi nói:
- Đứng đầu nhất giáp... Thẩm Mặc !
Các tướng quân hai bên tiếp nhau hô vang dội:
- Đứng đầu nhất giáp Thẩm Mặc, khảo sinh Thẩm Mặc cận kiến...
Tức thì toàn bộ phía trước đện Phụng Thiên đều vang vọng câu nói này.
Thẩm Mặc sừng sờ đứng ngây ra, Từ Vị ở phía sau kín đào chọc y một cái, nói nhỏ:
- Mau đi tới đi Thẩm lục thủ.
Lúc này y mới tỉnh lại, hoàn toàn đứng dậy theo vô thức, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, cứ lớ ngớ đứng ở đó.
May là quan viên phụ trách dẫn đường thấy quá quen tiên sĩ " hạnh phúc tới quá đột nhiên" rồi, mỉm cười đi tới:
- Trạng Nguyên lang, xin theo hạ quan vào điện tạ ơn đi.
Đầu óc Thẩm Mặc kêu ù ù, căn bản không biết mình đang làm cái gì, như tượng gỗ theo quan viên kia, nghe tiếng nhạc du dương trầm bổng êm nhẹ như lụa, ba lạy chín dập đầu tung hô vạn tuế, sau đó được dẫn vào hàng các quan chính lục phẩm.
Cho tới khi bên ngoài điện, Nghiêm các lão lại đọc:
- Đứng thứ hai nhất giáp Chư Đại Thụ!
Lúc này Thẩm Mặc mới tỉnh lại, thầm nuốt nước bọt :" Không ngờ lại trúng..." Liền cẩn thận nhìn Kim Loan Điện được gọi là đại điện lớn nhất thiên hạ, thấy nó lại khá đơn giản, tổng cổng có bảy hai cột trụ lớn màu đỏ, bao quanh bảo tọa hoàng đế là sáu trụ dát vàng, mỗi cột trụ đều có một con rồng lớn cuốn quanh, làm Gia Tĩnh đế ngồi trên cao càng uy nhiêm, có thể nhìn rõ mỗi góc đại điện.
Vô tình chạm vào ánh mắt hoàng đế, phát hiện Gia Tĩnh đang cười tủm tỉm nhìn mình, lại cảm thấy thần thái giống như còn nhỏ nhìn thấy Gấu Trúc, Thẩm Mặc không khỏi rùng mình, thừa lúc Chư Đại Thụ tiến vào tạ ơn, vội cúi đầu xuống.
Đợi Chư Đại Thụ khấu đầu xong, được dẫn đứng vào hàng quan chính thất phẩm, bên ngoài lại đọc :
- Thứ ba nhất giáp, Đào Đại Lâm.
Điều này làm Thẩm Mặc và Chư Đại Thu đều hết sức kinh ngạc, tại sao Từ Vị ban đầu đồn là đỗ Trạng Nguyên ngay cả tam đỉnh giáp cũng không trúng.
Đào Đại Lâm tạ ơn xong, cũng đứng vào hàng thất phẩm, Nghiêm Tung đọc :
- Đứng đầu nhị giáp, Từ Vị.
- Đứng thứ hai nhị giáp, Kim Đạt..
...
- Đứng thứ ba nhị giáp Tôn Lung...
...
- Đứng thứ chín nhị giáp, Tôn Đĩnh...
- Đứng thứ ba mươi nhị giáp, Ngô Đoái...
- Đứng thứ bốn lăm nhị giáp, Trâu Ứng Long...
Tiếp đó là tam giáp tiến sĩ, đọc xong Nghiêm Tung thiếu chút nữa tắc thở, những đồng tiến sĩ này không vào điện, chỉ quỳ bên ngoài là được.
***
Lịch sử thì Đào Đại Lâm đỗ trạng nguyên, nhưng khi Gia Tĩnh đọc tên thì nói:
- Đại Lâm? sao tên thằng này gay thế, loại.
Xem tiếp.
- Đại Thụ? Đây mới là đàn ông đích thực, Trạng Nguyên.
Vì thế Đào Đại Lâm lưu danh sử sách ....
Vì thế mình mơi biết chú Đào, ngoài ra chẳng hiểu gì sự tích của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
21 chương
11 chương
67 chương
118 chương
78 chương
26 chương
72 chương