Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 332 : Tin vui, tin vui, lại tin vui
Hoàng đế mở kim khẩu, liền định ra mười thứ hạng đầu.
Hoàng Cẩm trình dao vàng lên, Gia Tĩnh đế bỏ đi phần niêm phong, tên của các tân quý nhân lộ ra trước mắt, nhìn thấy tên hai người đứng đầu, Gia Tĩnh bật cười:
- Ha ha ha, toàn là danh nhân cả...
~~~~~~~~~~~~
Thứ hạng đã định, lễ bộ mau ra bảng công bố danh sách, đồng thời phái các tiểu phân đội báo hỉ cho các tân quý nhân ở mọi ngóc ngách kinh thành. Điều này như một viên đá khơi lên muôn gợn sóng, làm kinh thành vốn náo nhiệt tức thì sôi trào tới đỉnh điểm.
Vì sẽ có người chuyên đi báo hỉ, cho nên sáu vị nhân huynh của hội Quỳnh Lâm không đi xem lễ bộ treo bảng, mà ngồi trong phòng thong thả đợi kết quả. Nhìn mấy cử nhân ưu tú không đi, hơn bốn mươi cử nhân khác cũng không tiện đi, ai nấy ở trong phòng, như con sói khát tình, đi vòng quanh phòng, lại phải giữ phong độ không được phép hét lớn phát tiết sự khẩn trương, vì ngoài sân đã chen lấn đầy thương lữ ở quê tới, đợi ở đó chuẩn bị chúc mừng các tân quý nhân.
Tâm tình khẩn trương lan ra khắp hội quán, thậm chí cả sáu vị nhân huynh ban đầu không khẩn trương lắm cũng bị lây nhiễm. Sáu người họ vốn tán gẫu trời đất cho qua thời gian, không ngờ lại khẩn trương tới cụt vốn liếng, ai nấy mắt trợn trừng trừng ra nhìn nhau, chẳng biết phải nói gì.
Từ Vị liền đề nghị:
- Chúng ta chơi mã điếu đi, cái thứ đó phân tán tinh lực rất tốt.
Những người khác không có chủ ý tốt hơn, liền tới tiền viện mượn mã điếu về.
Nhưng mã điếu chỉ có thể bốn người chơi, vì thế rút thăm , hai kẻ xui xẻo là Tôn Đĩnh và Từ Vị chỉ đành chạy qua một bên ngồi đánh cờ.
Kỳ thực bình thường Từ Vị không đánh cờ với người khác, vì sức cờ của hắn quá cao, sáu người khác trong hội gộp sức cũng chẳng thắng nổi hắn, vậy thì còn đánh còn hứng thú gì?
Nhưng hôm nay quá tà môn, Từ Vị dưới tình huống không nhường cờ lại bị đánh bại liên tục, thấy chiếu tướng không còn đường sống nữa, làm Tôn Đĩnh tính tình hời hợt sung sướng cười toét miệng, nói to:
- Các vị ca ca mau qua đây, đệ thắng được kỳ thánh rồi.
Tôn Nhị công tử ước chừng với trình độ của mình, trúng năm mươi thứ hạng đầu hẳn không thành vấn đề, nhưng muốn vào mười thứ hạng đầu thì quá xa vời. Tốt chẳng thể quá tốt, xấu cũng chẳng thể quá xấu, nên trong lòng khả thoải mái.
Từ Vị vì sao lại sa sút phong độ như thế, vì hắn là người khẩn trương nhất trong tất cả mọi người. Vì không để cảnh bị vét đáy khi thi hương xảy ra, nửa năm qua hắn ngày đêm nghiền ngẫm, mô phỏng vô số cách thức của Thẩm Mặc, đem văn chương như ngựa hoang thoát cương của mình, gò cứng nói lại thành văn chương mà hắn thấy là "rất quy củ".
Thực tế mà nói, với tài nghệ văn chương của Từ Vị, thì cao hơn Thẩm Mặc một chút, muốn viết được văn chương như Thẩm Mặc chẳng phải là khó khăn gì. Chỉ cần thuyết phục bản thân bỏ phong cách của mình đi theo con đường văn thi cử thuần túy, đối với một văn nhân như hắn mà nói, đời không còn gì khổ hên thế.
Nhưng Từ Vị không quên lời kỳ vọng tha thiết của mẹ nuôi khi qua đời, không quên đại huynh mất cả đời không đi hết con đường khoa cử, càng không quên mẹ đẻ bị bát mất. Nhà tan cửa nát ở nhờ nhà nhạc phụ, chịu hết gian nan khổ cực suốt nửa đầu đời người. Hắn biết rõ, muốn phá vỡ vận mệnh này, chỉ có cái khoa cử khốn kiếp kia thôi.
Cho nên hắn không thể để mình lại xếp cuối bảy người nữa, thi hương miễn cưỡng trúng cử , lần này không có khởi sắc có thể bị rớt mất. Càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng khẩn trương, cuối cùng quân cờ cũng không hạ xuống nổi là chuyện bình thường.
Nhưng năm tên bạn xấu kia chẳng bận tâm, bốn tên nghe thế vứt mã điếu đó, ùa cả tới vây quanh, nói láo nháo cả lên:
- Kỳ thánh thất trận, đây là một chiến dịch mang ý nghĩa cột mốc của hội ta, chúng ta phải viết lại lưu truyền.
- Phải làm phú để vịnh.
- Phải vẽ tranh để bình.
- Phải làm khúc để ca.
Nếu là bình thường mọi người sẽ không khuyết đức như thế, nhưng hiện giờ tất cả đều vì giảm áp lực, cái gì làm người ta tức là nói hết ra.
Từ Vị vốn khẩn trương vô cùng, nghe thế càng tức sôi gan, con người hắn lại sĩ diện, sống chết không chịu nhận thua, muốn đấu với mọi người ...
Khi mọi người đang đợi trò hay thì đột nhiên tiền viện nhốn nháo cả lên, rất nhiều người hô lớn:
- Tới rồi, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.
Nghe thấy động tĩnh này, Từ Vị thở phảo:
- Xem ra tới chỗ chúng ta báo hỉ rồi, mọi người cùng ra xem thôi.
Tôn Đĩnh trước đó bất ngờ thắng được Từ Vị một ván tất nhiên không chịu bỏ qua cơ hội, kéo tay hắn lại nói:
- Huynh muốn đi cũng được, trước tiên phải đánh xong ván này, hoặc là nhận thua.
Từ Vị nói đầy chính khí:
- Ham chơi mất chí hướng, sứ mạng của hội Qùnh Lâm quan trọng hay ván cờ này quan trọng.
Tôn Đĩnh tức tối trợn mắt lên:
- Nếu huynh không coi trọng ván cờ này vì sao không chịu nhận thua? Đệ thấy huynh rõ ràng sợ thua thì có.
Bốn người còn lại đành khuyên:
- Cần còn lo, chúng tôi nhớ cho hai người rồi, trước tiên giữ bàn cờ đấy, lát nữa hẵng hay.
Tôn Dĩnh lúc này mới chịu thôi, sau người soi gương, chỉnh lại y phục rồi làm bộ làm tịch ra ngoài.
Khi sáu người muốn đi ra thì ngoài sân đã thành biển người căn bản không đi ra nổi, đánh mở cửa sổ nhìn ra ngài.
Chỉ thấy một đồng hương mặt mày sung sướng đứng ra, trong những tiếng chúc tụng, được đồng hương khoác vòng hoa đỏ lên người, đưa tới bên con ngựa cao lớn cũng có mang hoa đỏ, chuẩn bị đợi các đồng hương đưa đi thi dạo quanh đường phố cửu thành chúc mừng một phen.
Nhìn đồng hương mặt già già, Từ Vị không nhận ra, hỏi:
- Ai thế nhỉ, sao lại lạ mặt như thế.
- Phan Thanh, là người Thượng Ngu, bốn lần thi năm này mới trúng, luôn rất kín tiếng.
Đào Đại Lâm bên cạnh cười:
- Lần này đỗ hạng ba trăm ba mươi, đáng chúc mừng rồi.
Vì thi điện chỉ xếp thứ hạng không có đào thải, cho nên cơ bản mọi người đã trúng tiến sĩ rồi.
Qua một lúc lại có tiếng chiêng trống truyền tới, người báo hỉ vừa vào sân đã hô:
- Tin vui Cung lão gia húy Chi huyện Sơn Âm Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ hai trăm bảy mươi, lên điện Kim Loan diện thánh.
Trong hội quán đã chuẩn bị pháo, liền đốt nổ đì đùng.
Một sĩ tử ba bốn mươi tuổi đứng lên, chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Cung Chi.
Báo hỉ liền đi tới khấu đầu xin tiền mừng, sau khi nhận được phong bao đỏ không ở lại ăn cơm, liền chạy đi như làn khói. Nhiệm vụ hôm nay quá nặng nề, phải làm liên hồi mới được, may là chạy chuyến nào cũng có món lợi hậu hĩnh, cho nên đám nha dịch này chăm chỉ hơn ngày thường nhiều.
Mọi người vừa mới đeo hoa đỏ, đỡ Cung Chi lên ngựa thì bên ngoài lại có báo hỉ.
- Tin vui Diệp lão gia húy Ứng Xuân huyện Hội Kê Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ hai bốn mươi ba lên điện Kim Loan diện thánh.
Tiếp theo đó là báo hỉ hết đợt này tới đợt khác, qua buổi trưa thì tổng cộn có mười vị cử nhân Thiệu Hưng nhận được tin vui, xếp thứ cao nhất đã tới bảy mươi, còn sáu vị nhân huynh của hội Quỳnh Lâm đều chưa có tin vui.
Lúc này ánh mắt người trong viện tập trung hết lên người sáu vị, xôn xao nghị luận suy đoán bọn họ có trúng cả hay không, thứ hạng cao nhất là bao nhiêu .v..v..v.. Sau người mồm khô khốc, tim gan lộn tùng phèo, nhưng mặt phải làm ra vẻ trấn tĩnh, tránh mất mặt. Nhưng sau Tạ Minh Ông người đỗ thứ bảy mươi, đúng nửa canh giờ không có báo hỉ, làm sau vị bên trong bị thiêu cháy cả rồi ...
Cuối cùng trước khi hoàn toàn mất kiểm soát nghe bên ngoài có tiếng hô khàn:
- Tin vui Ngô lão gia húy Đoái uyện Hội Kê Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ bốn mươi, lên điện Kim Loan diện thánh.
Các huynh đệ thở phào , đẩy Ngô Đoái ra, treo hoa đỏ đỡ hắn lên ngựa.
Không lâu sau lại có báo hỉ.
- Tin vui Tôn lão gia húy Đĩnh huyện Dư Diêu Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ ba mươi mốt, lên điện Kim Loan diện thánh.
- Tin vui Tôn lão gia húy Lung huyện Dư Diêu Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ hai mươi bảy, lên điện Kim Loan diện thánh.
Lại một sự ngắn quãng ngắn, một canhr tượng làm cả đời mọi người khó quên xuất hiện, bốn đội báo hỉ đồng loạt tới cửa, thay phiên nhau hô.
- Tin vui Đào lão gia húy Đại Lâm huyện Dư Diêu Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ tư, lên điện Kim Loan diện thánh.
- Tin vui Chư lão gia húy Đại Thụ huyện Sơn Âm Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ ba, lên điện Kim Loan diện thánh.
- Tin vui Từ lão gia húy Vị huyện Sơn Âm Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ hai, lên điện Kim Loan diện thánh.
Sau đó tất cả báo hỉ cùng hô vang.
- Tin vui Thẩm lão gia húy Mặc huyện Hội Âm Thiệu Hưng Chiết Giang, đỗ thứ nhất, lên điện Kim Loan diện thánh.
Rất nhiều người đoán mấy vị hội Quỳnh Lâm sẽ đều đỗ, nhưng không ai ngờ rằng bọn họ chiếm hết bốn vị trí đầu, điều này làm người ta quá bất ngờ, quá vui vẻ ...
Hội sở Hàng Châu, hội sở Xử Châu, hội sở Kim Hoa, hội sở Đài Châu xung quanh đó... Đồng hương của tỉnh Chiết Giang đều đổ dồn tới ngoài hội sở Thiệu Hưng, chúc mừng thời khắc vinh quang vô hạn này, đó không phải là vinh dự của riêng người Thiệu Hưng, đó là vinh quang chung của toàn Chiết Giang.
Đợi chúc mừng một hồi, mọi người mới đột nhiên ý thức được, Hội Nguyên lần này đã trúng Đại tứ hỉ, thêm lần này nữa là Ngũ nguyên rồi! Trúng liền Ngũ nguyên, chưa bao giờ nghe nói tới.
Mọi người liền trào dâng phấn khích mãnh liệt, muốn xem vị thần nhân trúng liền Ngũ Nguyên rốt cuộc trông như thế nào.
Nhưng tìm kiếm khắp nơi mời kinh ngạc phát hiện ra, không thấy bóng dáng Hội Nguyên đâu, hỏi người của hội Quỳnh Lâm cũng không biết. Ép qua mới trả lời Thẩm Hội Nguyên đi hương sơn thăm bạn rồi, khả năng hai ngày nữa mới về. Mọi người mặc dù không được tận hưng, nhưng vẫn có lòng tốt nhắc:
- Ba ngày sau thi điện rồi, đừng để bị lỡ ...
Sáu vị lão huynh đầy tự tin nói:
- Không đâu.
Nhưng trong lòng cầu khẩn :" Chuyết Ngôn huynh ơi, phải về đấy nhé ...
Vậy rốt cuộc Thẩm Mặc đi đâu?
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
20 chương
46 chương
99 chương
11 chương
219 chương