Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 325 : Mèo vờn chuột
Lý Mặc thấy một chiêu tất sát bị Nghiêm Tung khóc lóc một hồi phá hỏng, khỏi nói trong lòng sốt ruột thế nào. Hoàng đế vừa hỏi tới, liền tuôn ra như pháo nổ :
- Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể, Triệu Văn Hoa ở đông nam hai năm, đào đất vơ vét, quân dân khổ không sao tả xiết, quan phủ không chịu nổi quấy nhiễu, nếu để hắn quay về, e rằng không cần giặc Oa đánh tới, đông nam đã tự loạn rồi.
- Lý đại nhân, nói lời phải có trách nhiệm.
Nghiêm Tung lời lẽ chính nghĩa:
- Ông đang công kích một vị thượng khanh lục bộ ngang hàng với ông hơn nữa thanh danh hiển hách, nói như vậy có thỏa đáng không?
- Có gì không thỏa đáng?
Lý Mặc cảm thấy hôm nay muốn hạ được Triệu Văn Hoa phải đấu cứng tới cùng:
- Năm ngoái Triệu Trinh Cát tra án ở Chiết Giang, đã tra ra chỉ trong vòng một năm, có hơn năm mươi vạn quân lương không rõ đi đâu, e răng có người hiểu rõ hơn cả tôi đấy.
- Lý đại nhân muốn gì cứ nói thẳng.
Đôi mắt đục mờ của Nghiêm Tung đột nhiên lóe hàn quang, khí thế tràn ra, làm người ta không rét mà run. Lúc này ngươi ta mới liên hệ lão già sắp chết này mới thủ phụ đế quốc, lão ta nhìn Lý Mặc, nói từng chữ một :
- Ném đá giấu tay không phải hành vi của người quân tử.
Gia Tĩnh đế lúc này đã quay trở về bồ đoàn, vừa muốn ngồi xuống, lại đứng tại đó, xoay ngư nhìn hai vị đại thần, miệng nở nụ cười cao thâm khó lường.
Bị thủ phụ bức tới, Lý Mặc biết mình không thể lui dù chỉ một bước, cắn chặt răng, trợn trừng mắt lên nói:
- Nói thì nói, Triệu Văn Hoa tham ô ngân lượng, có quá nửa là chảy vào tủi Nghiêm các lão tên cự gian hại nước ông dấy.
- Cái gì?
Nghiêm các lão không tự biện bác mà nói quanh không đâu:
- Chữ gian (奸) có phải là chữ nữ (女) với chữ chơi (干) không? Ai chả biết Nghiêm Tung ta bình sinh chỉ có một tào khang thê tử, bên cạnh không hề có một nữ tử nào khác.
Lão cười khà khà:
- Ngược lại là ông, Lý đại nhân chính nghĩa đường đường , nhưng có tới tám tiểu thiếp đúng không? Cái chữ "gian" này lão phu không dám dùng, xin trả lại cho ông đấy.
- Ông! Ông! Ông ...
Giống như Từ Giai, Lý Mặc cho tới tận khi chính diện giao phong, mới phát hiện lão yên tinh ngàn năm Nghiêm các lão đáng sợ như thế nào.
Lý Mặc bị Nghiêm Tung dòn é cho không nói được gì, Từ Giai im lặng, nhưng ánh mắt mọi người đều vô thức nhìn về phía hoàng đế đang chắp tay đứng ở bậc thềm. Trong đại điện lại chùm trong im lặng chết chóc...
Mọi người đều biết rõ, nếu Lý Mặc không lấy ra được cái gì mới mẻ, trận này đại bại trắng tay đã được định đoạt. Nghiêm các lão sắp giống vô số lần trước đó, đắc thắng khải hoàn trở về. Hiện giờ chỉ còn đợi Gia Tĩnh đế đưa ra quyết định cuối cùng.
Mặt Gia Tĩnh như giếng cổ ngàn năm làm người ta không nhìn ra manh mối, ánh mắt thâm trầm liếc qua mặt tất cả mọi người. Cuối cùng dừng ở trên mặt Nghiêm Tung như nhìn ngắm một món đồ cổ, nhìn kỹ một hồi, khiến Nghiêm Tung trong lòng sởn gai ốc, mới khẽ gọi:
- Nghiêm các lão.
- Có thần..
Nghiêm Tung vội đáp.
Vẻ mặt Gia Tĩnh hết sức phức tạp, hai mắt nhìn lão ta không chớp, giọng xa xăm:
Ở đây trẫm có hai cuốn sổ sách, khanh có biết nội dung là gì không?
Vừa mới nghe tới hai chữ "sổ sách", trong lòng Nghiêm Tung giật đánh thót, giọng run lên:
- Lão thần ... Không biết.
Gia Tĩnh nhìn lão với vẻ chơi đùa, cười nhẹ:
- Khanh cứ mở ra mà xem.
Nói rồi, phất tay áo.
Hoàng Cẩm liền đem hai cuốn sổ kia đặt lên khay đưa tới trước mặt Nghiêm các lão.
Lý Mặc lúc này cũng kinh ngạc, tiếp đó như hiểu ra điều gì, mặt không che giấu được niềm vui, toàn thân trở nên hưng phấn.
Hoàng Cẩm bê khay, đi từng bước tới chỗ Nghiêm Tung, lão ta đã đoán được nội dung hai cuốn sổ đó, đắc ý phản kích thành công vừa rồi biến mất tăm tích, thay vào đó là sợ hãi vô bờ bến, lão ta không kìm được mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, toàn thân run rẩy, nếu chẳng phải ngồi trên đôn gấm, chỉ e đã ngã lăn ra đất ròi.
Nhưng bất kể Nghiêm Tung có không muốn thế nào, Hoàng Cẩm mau chóng đến bên cạnh ông ta, gọi khẽ:
- Các lão, mời xem.
Nghiêm Tung cứ như nghe thấy tiếng chuông báo tang, nhìn cuốn sổ màu xanh, do dự không dám đưa tay ra lấy.
Gia Tĩnh đế có chút khoái trá nhìn Nghiêm Tung, ngoại trừ tu đạo ra, lạc thú lớn nhất của ông ta chính là nhìn những đại thần quyền khuynh thiên hạ kia bị mình hành cho chết đi sống lại, tinh thần thất thường.
Cho nên nhìn thấy Nghiêm các lão vưa rồi còn hừng hực khí thế, chớp mắt thành bộ dạng ma quỷ này, không ở ông ta khoan khoái tới run lên, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Xem đi.
- Vâng..
Nghiêm Tung cuối cùng vẫn cầm sổ lên, run rẩy mở ra, nhìn một cái liền nói:
- Hoàng thượng, chữ qua nhỏ, mắt lão thần lòa nặng, nhìn không rõ.
- Kính.
Gia Tĩnh nói.
Liền có một tiểu thái giám mang một cái kính tinh xảo tới trước mặt lão ta, nhỏ nhẹ nói:
- Mời các lão dùng.
Nghiêm Tung hiểu rồi, hoàng đế muốn đẩy mình vào góc chết, lão ta thật muốn như những còn vịt kia, vỗ cánh bay đi thật xa, nhưng lão ta cuối cùng là ông ta chân tay chậm chạp, chỉ đành mở hộp kính mắt, đèo lên, hít sâu một hơi, lật xem cuốn sổ đủ dồn mình vào chỗ chết kia.
Cứ như xem xong thì khỏi phải làm thủ phụ nữa vậy, Nghiêm Tung xem rất chậm, từng chữ từng chữ một, lề mề một lúc lâu.
Như mèo vờn chuột, Gia Tĩnh đế để mặc cho Nghiêm Tung kéo dài thời gian, nhưng Lý Mặc nhìn không được, lên tiếng nói:
- Bệ hạ, Nghiêm các lão tuổi đã cao, xem quá chậm, hay để vi thần xem giúp.
- Duy Trung, ý khanh ra sao?
Gia Tĩnh hỏi.
Nghe thấy hoàng đế gọi thẳng tên chữ của mình, đôi mắt mờ đục của Nghiêm Tung tức thì lóe lên một tia hi vọng. Quân thần bọn họ tương giao hai mươi năm, hoàng đế còn chưa bao giờ gọi tên chữ lão ta trước mặt mọi người .. Nghiêm các lão đúng là phúc tới thì lòng sáng ra, hiểu ngay ý của hoàng đế :" Nể tình nghĩa khi xưa, trẫm tha cho ngươi một lần."
Nghiêm Tung mặt đầy vẻ cầu khẩn, nhìn hoàng đế rất đáng thương nói:
- Thần tự xem được.
- Ừm.
Gia Tĩnh gật đầu, cười với Lý Mặc:
- Xem ra Nghiêm các lão không cần giúp đỡ.
Lý Mặc chỉ đành ngậm miệng, mặc dù ông ta to gan, nhưng không dám tới giành lấy.
Lạnh lùng nhìn Nghiêm các lão như hư thoát, Gia Tĩnh nói:
- Nếu Nghiêm các lão chuẩn bị tự mình xem, vậy thì mang về cho con trai, cả con nuôi của khanh xem cho kỹ đi.
- Lão thần tuân chỉ.
Nghiêm Tung dập đầu nói.
- Các ngươi đừng chỉ xem một lần là thôi, phải thường xuyên xem, xem đi xem lại, đừng có để quên.
Gia Tĩnh đế mặt xầm xuống, một lời mang hai ý.
- Lão thần nhất định cùng Nghiêm Thế Phiên và Triệu Văn Hoa thường xuyên nghiền ngẫm, cả đời không quên.
Trái tim già nua của Nghiêm các lão chịu đủ mọi sợ hãi, không còn chút sức nào nữa, ngã vật ra đất không đứng dậy nổi.
Gia Tĩnh đế không cho người đỡ dậy, mặc lão ta co quắp trên mặt đất:
- Còn một điều nữa, chính là Triệu Văn Hoa đàn hặc Dương Nghi, các lão cho rằng có nên chuẩn tấu không?
Ngữ khi mang theo vẻ châm biếm không cần che giấu.
Nghiêm Tung lúc này hoàn toàn khuất phục rồi, quỳ trên mặt đất nói:
- Ân đề bạt bãi miễn đều ở thánh thượng, thần xin nghe bệ hạ.
- Ha ha ha, nghe ta à?
Gia Tĩnh đế ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt lại nói:
- Chuẩn tấu, lại bộ chủ trì mau chóng chọn ra người kế nhiệm.
Lý Mặc vốn bị chà đạp tối tăm mặt mày, nhưng thấy bệ hạ rõ ràng vẫn hướng về phía mình, liền khôi phục sức sống, đáp vang:
- Thần tuần chỉ.
- Còn có việc khác không?
Gia Tĩnh đế không đáp mà trực tiếp hỏi, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
21 chương
11 chương
67 chương
118 chương
78 chương
26 chương
72 chương