Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 299 : Trừ chàng ra, không ai làm thiếp cảm thấy một tia tình ý
Nói chuyện một hồi thì trời đã tối, đem nay chỉ đành nghỉ ngơi ngoài đồng hoang, điều này với các hộ vệ của Thẩm Mặc mà nói, chẳng có gì khó khăn. Bọn họ thành thạo cắm trại dựng lều, nhặt củi đốt lửa, tất cả không cần Thẩm Mặc lo.
Khi Thiết Trụ ôm củi đến, đốt đống lửa lên, muốn làm cơm tối cho đại nhân thì Nhu Nương từ trên xe xuống, nói khẽ :
- Để tiểu nữ làm.
Thiết Trụ há miệng cười, phủi tay bỏ đi.
Thấy nàng vất vả lấy từ trong xe ra một cái rương, Thẩm Mặc vội tới giúp, nhìn kỹ thì ra là rương thi cử của mình, liền thuận tay mở ra xem, bên trong lại chứa đầy các các loại vật liệu thức ăn và dụng cụ nấu nướng.
Nhược Hạm cũng đi tới, lấy ở trên xe xuống một cái đệm, nhét cho Thẩm Mặc nói:
- Chàng qua bên kia ngồi đi, đám nữ nhân bọn thiếp phải làm việc rồi.
Nhu Nương nói nhanh:
- Tỷ tỷ và đại nhân nói chuyện đi, chút chuyện này để một mình muội làm là được.
Nhược Hạm cười:
- Không sợ muội chê cười chứ, tỷ tỷ làm cơm kém lắm, còn phải học tập muội nhiều, muội không được giữ bí mật nhé.
- Muội không đâu.
Nhu Nương nói rất hiền lành:
- Tỷ tỷ thiên tư thông minh, nhất định học là biết ngay.
- Vậy thì tốt quá.
Nhược Hạm vui vẻ:
- Tỷ làm trợ thủ cho muội.
Hai nàng liền cao hứng bắt tay vào việc, còn không ngừng rỉ tai thì thầm với nhau, trông có vẻ rất vui.
Thẩm Mặc vốn còn lo hai nàng không hòa thuận, hiện giờ hiện giờ mới phát hiện ra mình lo lắng dư thừa. Khí độ của Nhược Hạm hơn hẳn đại gia khuê tú bình thường, cùng với tính cách nhu thuận như nước của Nhu Nương, sẽ không xảy ra va chạm.
Y yên tâm kiếm chỗ thoải mái bên đống lửa ngồi xuống, vừa sưởi ấm vừa thuận tay lật sách xem, cảm giác hết sức dễ chịu, thầm nghĩ :" Nếu có một chén trà nữa thì tốt quá."
Nghĩ tới đó thì nghe thấy ngay một giọng êm ái:
- Đại nhân dùng trà.
Nhu Nương bê một bộ pha trà, rụt rè đứng trước mặt mình.
Thẩm Mặc gật đầu mỉm cười với nàng:
- Nàng đặt xuống đi.
Nhu Nương đặt khay trà xuống ghế, rót cho y một chén trà thơm.
Thẩm Mặc nhìn qua phía Nhược Hạm, thấy nàng đang đứng quay lưng về phía mình làm việc, liền đón lấy nói:
- Có cơ hội chúng ta tâm sự nhé.
Nhu Nương khẽ gật đầu, nói nhỏ:
- Nô tỳ đi làm việc.
Thẩm Mặc gật đầu, thấy nàng lại trở bề bên cạnh Nhược Hạm.
Chưa tới nửa canh giờ sau, một bữa tối rất ra dáng được làm xong, Thẩm Mặc vừa được Nhu Nương hầu hạ rửa tay, vừa hít liên tục :
- Thơm quá.
Nhìn lên trên bàn thấy một món canh nóng ba đĩa thức ăn, còn bốn năm ống cơm bằng trúc.
So với bữa cơm tiễn chân của Hồ Tôn hiến kém xa, nhưng Thẩm Mặc từng ăn gió nằm sương, biết ở chốn đồng hoang làm được bàn cơm như vậy hao tốn bao nhiêu tinh lực, không khỏi cảm động nói:
- Mệt lắm phải không, các nàng quá tốn công rồi.
Nhược Hạm mở nắm một ống trúc nóng hổi, đưa tới trước mặt Thẩm Mặc cười nói:
- Đều do Nhu Nương làm cả đấy, thiếp chỉ hỗ trợ thôi, người mệt là muội ấy.
Nhu Nương xấu hổ nói:
- Nô tỳ không mệt.
Liền muốn bê chậu nước lui đi, nhưng bị Nhược Hạm giữ lấy tay:
- Ngồi xuống ăn cùng đi.
- Nô tỳ chuẩn bị cơm đằng sau rồi.
Nhu Nương nói:
- Hầu hạ đại nhân và tỷ tỷ ăn cơm trước đã.
Nhược Hạm bảo nàng ngồi, nàng cố chấp không chịu, đành lườm Thẩm Mặc nói:
- Xem ra đại lão gia không lên tiếng, Nhu Nương muội muội không ngồi đâu.
Thẩm Mặc vội cười nói:
- Nếu tỷ tỷ bảo nàng ngồi thì nàng nồi đi, chúng ta không có nhiều quy củ như vậy.
Nhu Nương đành hết sức cẩn thận ngồi bên mé, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, nghe Thẩm Mặc và Nhược Hạm nói chuyện, không xen vào một câu.
Đợi ăn tối xong, Nhu Nương lại dọn dẹp bát đũa, Nhược Hạm muốn giúp, bị nàng kiên quyết ngăn lại:
- Tỷ tỷ không cần học rửa bát ...
Rồi tay chân nhanh nhẹn lau sạch bàn, không bao lâu sau bưng lên một ấm trà nóng, mời hai người dùng rồi mới đi rửa bát.
Nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, Nhược Hạm cười khổ:
- Sao thiếp lại thấy mình giống như một bà tiều địa chủ thế nhỉ?
Thẩm Mặc cầm chén trà, chỉ "ừm" một tiếng, không hiểu ý tứ ra sao?
- Tướng công cũng thấy giống à?
Nhược Hạm cười tủm tỉm hỏi bằng giọng rất nguy hiểm.
Thẩm Mặc vội phủ nhận:
- Sao có thể chứ? Làm gì có tiểu đi chủ nào lấy được vợ ngoài xinh đẹp trong thông minh như nàng?
Rồi cười hăng hắc:
- Phải là bà đại địa chủ còn tạm được.
Thấy không ai chú ý, Nhược Hạm cực kỳ kín đáo nhéo y mọt cái, tựa cười tựa không hỏi:
- Nhìn muội ấy làm việc không đành lòng phải không?
Thẩm Mặc nghĩ :" Không dùng tuyệt chiêu không xong rồi." Liền ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sáng trong vắt nhìn vợ:
- Ta càng không đành lòng nhìn nàng làm việc.
Nhược Hạm tức thì mềm lòng lại, mặt đỏ lên:
- Chỉ biết dỗ người ta.
Thẩm Mặc dùng giọng trầm ấm đầy sức hút nói:
- Nàng biết đấy, con người ta không có nhiều dục vọng, chưa từng nghĩ tới chuyện tam thê tứ thiếu, trái ôm phải ấp gì cả. Ta không phải dỗ nàng, mà với ta...
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt y, đường nét góc cạnh càng rõ ràng, đầy mị lực, nhất là đôi mắt thâm tình kia, làm Nhược Hạm lún sâu vào đó.
- Gia đình là bến cảng yên bình nhất, để ta được nghỉ ngơi được an ủi, để ta có đầy đủ tinh thần, đấu chí cao vời , đi đối diện với sóng gió.
Lời này có chút không hợp đạo lý, nhưng càng chân thật, càng hữu dụng hơn. Bởi vì thông minh như Nhược Hạm càng có thể cảm thụ được cõi lòng của y, biết y là người thế nào, để trong lòng không phải bất an nữa.
Nàng nhìn Thẩm Mặc cười khoan dung, nhẹ giọng nói:
- Nếu muội ấy đã tới rồi, thì đối xử với muội ấy thật tốt. Lát nữa thiếp vào xe trước, chàng nói chuyện kỹ càng với muội ấy, thiếp cũng nói với muội ấy, để ba chúng ta đều được tự nhiên.
- Thiện tai, thiện tai.
Thẩm Mặc chắp tay:
- Phu nhân anh minh.
~~~~~~~~~
Khi Nhu Nương rửa bát dọn dẹp xong từ sau xe quay lại thì thì không thấy bóng dáng nhược Hạm đâu, chỉ có Thẩm Mặc đang cười dịu dàng nhìn nàng.
Nhu Nương có chút hoảng loạn, muốn trốn vào trong xe, Nhưng Thẩm Mặc gọi:
- Nhu Nương, qua đây nói chuyện với ta.
Như Nương khẩn trương tới run lên, len lén nhìn vào trong khoang xe, Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Nhược Hạm biết đấy.
Nàng mới khẽ gật đầu, cởi tạp dề lau tay, rồi cúi gằm mặt đi tới trước mặt y.
- Ngồi xuống đi.
Thẩm Mặc vỗ chiếc ghế bên cạnh, còn lấy đệm của mình đặt lên, để tránh nàng bị lạnh, Nhu Nương dè dặt ngồi xuống, co mình lại không nói một lời.
Thẩm Mặc nhìn ngắm khuôn mặt của nàng, vẫn nhu mì xinh đẹp, làm người ta nhìn cảm thấy hết sức dễ chịu, không khác bao nhiêu so với như năm ngoái, khẽ nói:
- Suốt một năm không gặp nàng rồi.
Nhu Nương gật đầu, ngây ra nhìn đống lửa:
- Ba trăm bốn mươi bảy ngày ....
Thẩm Mặc lòng xốn xang, nụ cười càng tự nhiên càng chân tình hơn:
- Ta quên chưa hỏi, một năm qua nàng sống ra sao?
- Rất tốt.
Như Nương nhỏ nhẹ đáp:
- Nghĩa phụ đối xử với nô tỷ cực tốt, chỗ ở ăn uống đồ dùng đều giống hết như khuê nữ ruột của người ...
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Thẩm Mặc gật đầu, nhìn vào đống lửa, hỏi:
- Là cha ta bảo nàng tới, hay là ...
- Là do nô tỷ muốn tới.
Nhu Nương dũng cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng như sao:
- Vì nô tỳ biết, bỏ lỡ cơ hội này, sẽ hối hận cả đời.
- Tái ông thất mã, chắc gì không phải là phúc.
Thẩm Mặc nói một câu như không đầu không đuôi.
Nhưng Nhu Nương không phải tốn công để hiểu ý tứ của y, nàng si mê nhìn mặt của Thẩm Mặc, giọng nói xa xăm:
- Đại nhân từng nói với nô tỳ, cuộc đời này quan trọng nhất là làm rõ hai vấn đề.
- Muốn làm cái gì, và đang làm cái gì.
Thẩm Mặc gật đầu tiếp lời:
- Chỉ cần luôn giữ tỉnh táo ở hai vấn đề này, thì cả đời sẽ không làm bản thân thất vọng.
Nhu Nương cười rạng rỡ, như hoa thủy tiên hé nở, nói:
- Nô tỳ biết rõ mình muốn gì và cũng biết mình đang làm gì, cho nên một năm qua quyết tâm của nô tỳ không hề thay đổi, cho nên nô tỳ mới tới.
Nàng cúi đầu năn nỉ:
- Xin đại nhân đừng đuổi nô tỳ đi nữa...
Thẩm Mặc thở dài:
- Vật đổi sao dời, thương hải tang điền, nàng có nghĩ cho tương lai của mình không?
- Nô tỳ không nghĩ xa như thế, cũng không muốn nghĩ xa như thế.
Nói thế nhìn y thật nhanh. Nói lí nhí:
- Tới khi ấy, có đại nhân nghĩ thay cho nô tỳ rồi.
Thẩm Mặc không khỏi mim cười, thầm nghĩ :" Mình quả nhiên là xem thường nàng mất rồi." Nhìn thấy hai bàn tay của nàng ngâm nước lạnh tới đỏ hòng, trong lòng thương lắm:
- Nàng đúng là có phúc không hưởng, cứ đâm đầu vào chỗ khổ. Ta tới Bắc Kinh còn chưa biết sẽ ra sao, nàng tội dị vất vả đi theo ngàn dặm, khắc khoải chịu tội.
Nhu Nương cười nhẹ lắc đầu:
- Đại nhân, một năm rồi chưa hát cho ngài nghe, hôm nay để nô tỳ hát cho ngài nhé.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Được, nàng hát bài gì?
- Hôm nay không hát bài từ của Tô học sĩ nữa.
Nhu Nương mỉm cười:
- Hát bài từ của ngài nhé.
- Ta đã viết từ bao giờ đâu nhỉ?
Thẩm Mặc gãi đầu nói:
- Ta không am hiểu cái này lắm.
- Khi ngài nướng thức ăn, thường ngâm nga hát, nô tỳ ghi lại, phổ thành khúc, nửa năm qua thường luyện tập.
- Cái đó..
Thẩm Mặc mặt nóng rát, y nhớ ra khi mình nướng thức ăn, thường hưng phấn ậm ừ một số lời hát chỉ thuộc về mình, thực ra nó vốn có âm điệu , nhưng y ngâm không ra nổi mà thôi.
Chỉ thấy Nhu Nương khẽ hé cánh môi đỏ thắm, dùng chất giọng trong như thủy tinh, hát nhỏ:
- Nếu như không gặp chàng, thiếp sẽ ở đâu?
Cuộc sống sẽ ra sao? Đời người liệu có còn đáng quý?
Có lẽ thiếp quen ai đó, sống cuộc sống bình thường.
Chẳng được hưởng ái tình ngọt như mật.
Mặc cho thời gian vội vã trôi đi, thiếp chỉ quan tâm tới chàng.
Cam tâm tình nguyện cảm nhiễm hơi thở của chàng.
Kiếp người mấy ai có được tri kỷ.
Mất đi tính mạng cũng chẳng tiếc.
Cho nên thiếp xin chàng, đừng thể thiếp phải xa chàng.
Trừ chàng ra, không ai làm thiếp cảm thấy một tia tình ý...
Truyện khác cùng thể loại
479 chương
88 chương
74 chương
31 chương
52 chương