<img alt=g src="https://catshousesite.files.wordpress.com/2020/10/g.jpg" data-pagespeed-url-hash=3363851784 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Đợi đến khi tiếng còi thông báo kết thúc trận đấu của Bì Tu vang lên thì đã là sáng sớm hôm sau, hắn ôm Văn Hi đã mệt rũ rượi bắt đầu giấc ngủ muộn, chẳng buồn đoái hoài đến việc kinh doanh của quán cơm hôm nay.
Mãi đến tận trưa, các nhân viên trong quán đã tiếp khách được nửa ngày rồi mà cặp đôi trên lầu vẫn chẳng có dấu hiệu đi xuống.
Hầu Nhị vừa hâm mộ vừa phiền muộn, sau khi dọn dẹp chén đĩa một bàn xong, cậu chàng đi vào trong bếp, thở dài hỏi: “Đây chính là hận đêm xuân ngắn mặt trời lên, từ ấy quân vương chẳng tảo triều ư?”
Tất cả các quý ông chưa kết hôn trong nhà bếp đều lặng thinh, Cừu Phục đứng trước bếp nấu trầm tư, giơ cái xẻng lật soi mặt mình, âu sầu tự hỏi: “Tại sao mình lại xấu như vậy chứ?”
Nhậm Kiêu đang thái rau, nghe vậy hắn bèn sờ lên vết sẹo trên mặt, sau đó chửi tục: “Mẹ nó ớt dính vào mắt rồi.”
Hầu Nhị nhìn hai huynh đệ này rồi lại nhìn Tô An đang đứng ở quầy, lên tiếng thắc mắc: “Anh Tô, anh không nghĩ tới việc yêu đương kết hôn sao?”
Bàn tay tính sổ sách của Tô An ngừng lại, cậu im lặng một chốc rồi nói: “Có nghĩ chứ, nhưng sau rồi lại thôi.”
Hầu Nhị khó hiểu: “Tại sao?”
Tô An dõi về phương xa: “Bởi vì anh không chịu nổi phú bà bông cọ nồi, so với kiếm tiền, mạng vẫn quan trọng hơn.”
(Phú bà bông cọ nồi: xuất phát từ một câu chuyện trên mạng. Một dân cư mạng kể là mình có thằng bạn được phú bà bao nuôi, 1 tháng cho 6 vạn, nhưng chưa được 1 tuần thằng bạn đã chạy mất. Nguyên nhân là vì phú bà cầm cái bông sắt cọ nồi muốn cọ trym ổng:v Vì tính mạng và con trym, ông bạn đã quay xe.)
Hầu Đại đi tới cốc đầu Hầu Nhị: “Tào Thảo còn đang ở đại sảnh vắt chân lên cổ kia kìa, mày trốn trong này mò cá à? Mau đi phụ gói cơm hộp đi.”
“Em đang nhắn tin cho người yêu mà.” Hấu Nhị lấy di động ra chứng minh sự trong sạch của mình, còn chủ động cho anh trai mình xem lịch sử trò chuyện hàng ngày giữa mình và mèo con ngọt ngào của mình.
Hầu Đại liếc mắt nhìn, thấy tin nhắn hôm nay của Hầu Nhị đã gửi được bốn tiếng rồi mà đối phương vẫn không hề rep lại.
Hầu Đại hiểu ra, bèn xoa xoa cái đầu khỉ của em trai: “Quên đi thôi Lão Nhị à, mày chẳng qua chỉ là một thằng người yêu mạng ảo của con nhỏ đó thôi, đối với nó mày có cũng được mà không có cũng chả sao, vẫn nên chăm chỉ làm việc đi, hai bữa nữa anh sẽ nhờ Nguyệt Lão giới thiệu đối tượng tốt cho mày.”
Hầu Nhị nổi cáu: “Chẳng qua dạo này cô ấy bận quá cho nên mới rep chậm thôi.”
Hầu Tam bưng đĩa đi ngang qua, miệng ngâm nga hát: “Buộc lòng hóa thành một chú cá cố chấp……” (Bài “Lặng im” của Na Anh.)
Hầu Nhị túm cậu lại: “Mày đang kháy đểu gì đấy hả thằng kia?”
“Ấy ấy đừng đánh nhau!” Hầu Đại giữ tay Hầu Nhị muốn đẩy hai đứa ra thì chợt nghe một tiếng nổ vang, cánh cửa lầu hai mới lắp đã bị Bì Tu tung cước đá văng.
Khách trong đại sảnh quay đầu nhìn về phía Bì Tu đứng trên lầu hai, để mình trần lộ ra những vết cào mới cóng, ai nấy đều nín thở.
Bì Tu sầm mặt rống lên với Tô An: “Gọi điện cho Y Tiên, Thích Ca và Nữ Oa, mời bọn họ tới đây mau!”
Tô An còn đang đờ ra chưa hiểu mô tê gì, Bì Tu đã tức tốc quay lại lầu hai, miệng mải gọi tên Văn Hi.
Đại sảnh chìm vào im lặng, Hầu Nhị rút cái tay đang túm Hầu Tam lại, miệng lẩm bẩm: “Kịch liệt quá đến mức phải gọi bác sĩ hả?”
Giọng cậu chàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy.
Mới lần đầu mà đã khiến con người ta nằm bẹp dí phải gọi cả bác sĩ, sức hông và sức thận kiểu gì vậy? Yêu quái bình thường làm được như thế sao?
Hâm mộ, quá xá hâm mộ.
Diễn đàn buổi trưa vốn hoàn toàn yên tĩnh, vẫn còn đang đắm chìm trong buổi biểu diễn xiếc khỉ múa quạt ở đám cưới Tây Tàu kết hợp hôm qua, ấy thế nhưng một câu này của Hầu Nhị đã dấy lên mưa gió, chỉ trong nháy mắt nội dung 18+ đã tràn lan khắp nơi.
“Thảo luận, chịch xoạc đến nỗi khiến vợ phải gọi bác sĩ là trình độ gì?”
“Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra, cớ sao em lại không thể gặp được người đàn ông như kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?”
“Tuy thế nhưng tui vẫn thấy đau lòng cho tiểu soái ca kia.”
“Ngừng đăng bài về nhà kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đi được không, bao trọn diễn đàn cả năm rồi à? Định thảo luận đến khi hai đứa con ổng lên đại học luôn phỏng?”
Tô An cúi đầu hoảng hốt nhìn mớ nội dung đồi trụy này, đần mặt ra gọi điện cho ngự y.
Lần đầu tiên cậu cảm giác mình không phải đại quản gia của quán cơm, mà là Tiểu An Tử tổng quản đại nội. Lại còn là cái loại tổng quản chuyên phụ trách xử lý mớ hỗn độn cho bệ hạ háo sắc và gọi ngự y cho quý phi nương nương gặp tai vạ.
Nói thật, Bì Tu phải trả một phần lương trợ lý sinh hoạt cá nhân và thêm cả trợ cấp phí tổn thất tinh thần cho cậu mới đúng.
Bì Thiệu Đệ mang tiểu giao nhân lên lầu muốn thăm Văn Hi, thế nhưng vừa đi được hai bậc cầu thang thì đã bị yêu khí ngùn ngụt của Bì Tu dọa sợ, phải chạy vội xuống lầu.
Nhậm Kiêu đứng phía sau đỡ lấy hai đứa, mỗi tay túm một đứa đi làm bài tập, không cho thừa cơ chạy loạn.
Hắn quay đầu nhìn lên lầu hai, gân giọng kêu: “Họ Bì, tém tém chút đi, không cho dưới đây làm ăn nữa hả?”
“Làm ăn cái đéo!” Bì Tu gào lên đầy phẫn nộ, đóng sầm cửa phòng mình lại.
Hắn nhìn Văn Hi nằm lì trên giường gọi mãi không tỉnh, lòng vừa lo vừa sợ, hắn nắm tay Văn Hi hôn một cái, lại cất tiếng gọi Văn Hi.
Song mỹ nhân trên giường vẫn ngủ an tường với sắc mắt hồng hào, không hề có dấu hiệu chuẩn bị tỉnh.
Bất cứ gã đàn ông nào động phòng xong, hôm sau tỉnh dậy phát hiện vợ mình có chuyện thì chắc chắn đều không vui nổi, giờ phút này Bì Tu thậm chí muốn vả cho mình một phát, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì hắn chẳng biết khóc với ai.
Hắn đang nhìn Văn Hi thở dài thì chợt cửa phòng bị gõ vang, một tiếng “A Di Đà Phật” từ bên ngoài vọng vào, vừa xa xăm mịt mờ vừa ẩn chứa thiền ý.
“Bì thí chủ, lâu rồi không gặp, nghe nói anh mới kết hôn, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Thích Ca hành lễ xong mới để ý thấy Bì Tu đang cởi trần, gương mặt ôn hòa xưa nay của ông liền nứt ra.
Không được, một Phật Tổ như ông không thể nhìn loại cảnh tượng phá giới như này được.
“Sau khi em ấy ngủ, tôi gọi mãi mà em ấy vẫn không dậy.” Bì Tu đi kiếm cái áo tròng lên người, đen mặt nói: “Ngài có thể nhìn xem là có vấn đề gì không?”
Thích Ca nhìn Văn Hi nằm trên giường, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ông hít sâu một hơi, điềm đạm nói: “Sắc tức là không, không tức là sắc, Bì thí chủ chớ lo lắng, có lẽ chỉ là mệt nhọc thôi.”
Bì Tu cau mày, cầm tay Văn Hi ra sức lắc lắc: “Làm như này mà vẫn không tỉnh, ngài còn bảo với tôi là mệt nhọc ư?”
Thích Ca: ……
“Đừng nóng, để tôi xem xem nào.” Thích Ca tiến lên, đang chuẩn bị cầm cổ tay Văn Hi, nhưng sau khi nhìn thấy vệt hồng trên đó, ông liền dừng lại.
Trên đời này sao lại có cái việc đồi trụy như vậy chứ?
Bì Tu thắc mắc: “Sao vậy?”
Thích Ca im lặng không nói gì, lấy trong ngực ra một sợi dây buộc vào cổ tay Văn Hi, căng dây bắt mạch.
“Chẳng phải mọi người nói cách bắt mạch này là giả sao?” Bì Tu cau mày: “Người phương Tây các ngài cũng nối mạng xem phim truyền hình phương Đông hả?”
Thích Ca từ tốn đáp: “A Di Đà Phật, Phật nói, anh lải nhải nhiều quá.”
Ông rút sợi dây về, nhíu mày nói: “Tôi không thấy có vấn đề gì cả, có lẽ là mệt quá nên ngủ hơi sâu thôi?”
“Vậy nhân quả của em ấy có thay đổi gì không?” Bì Tu hỏi.
Hắn và Văn Hi đã chính thức kết nhân duyên, số mệnh liên kết với nhau, ắt hẳn huyết hải nhân quả của y cũng giảm bớt được phần nào, chuyển sang trên người hắn.
Thích Ca lắc đầu: “Không có, không hề giảm bớt đi chút nào. Tuy nhiên tôi cần nhắc nhở anh, phải sớm giải quyết nhân quả của cậu ấy đi, để đến sau này tu vi của cậu ấy càng cao thì hậu quả của việc nhân quả phản phệ cũng càng nghiêm trọng hơn đấy.”
Bì Tu nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì bất chợt nghe tiếng thét kinh hãi phát ra từ trên giường.
Văn Hi đột nhiên mở mắt, yêu văn Thao Thiết màu đỏ phủ kín nửa gương mặt, nước mắt lã chã chảy xuống qua gò má trượt vào tóc mai, nghẹn ngào hét to gọi chị ơi.
Bì Tu cuống quít trở về bên giường đỡ Văn Hi dậy, lau nước mắt cho y, hỏi: “Em mơ thấy ác mộng sao?”
Ý thức Văn Hi hỗn loạn, y ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn Bì Tu lẩm bẩm: “Anh là ai?”
Hầu Nhị dẫn Y Tiên và Nữ Oa lên lầu, đúng lúc nghe thấy câu này, cậu cũng đơ ra như phỗng, nghĩ bụng ông chủ thật quá dũng mãnh, xoạc đến độ mất trí nhớ luôn hả?
“Làm sao thế? Hôm qua vẫn rất tốt cơ mà?” Nữ Oa cũng lấy làm lạ, bà nặn người nhiều năm như vậy, chưa một lần nào thất bại cả, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là tự đập bảng hiệu của mình hay sao?
Bì Tu cũng choáng váng, rõ ràng ngày hôm qua hai người vẫn còn là đôi tình nhân thân mật nhất, lẽ nào hôm nay lại biến thành người dưng xa lạ nhất ư?
“Sao em có thể không nhớ tôi chứ?” Bì Tu nắm vai Văn Hi lắc lắc, “Bảo bối à em đừng làm tôi sợ, ngày mai chúng ta còn phải đi lấy con xe BMW kia nữa mà!”
Vừa nghe đến BMW là biểu cảm của Văn Hi lập tức phong phú lên hẳn, y hơi nhướn mày ngây ra một chốc, rồi bỗng dưng trừng mắt đẩy Bì Tu ra: “Anh chỉ nhớ tới con BMW kia thôi à?”
Nhìn vẻ mặt y, Bì Tu thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, giận cái là nhớ lại ngay, hữu hiệu ghê.”
Y Tiên quơ quơ hòm thuốc của mình, hỏi: “Có cần khám bệnh nữa không? Không khám thì tôi về nhé?”
“Có chứ, đã đến rồi mà.” Bì Tu vội lui ra nhường chỗ cho y tiên xem mạch cho Văn Hi.
Nữ Oa ở bên tay cũng cầm tay Văn Hi kiểm tra một phen, đoạn nhướn mày nói: “Đâu có việc gì nhỉ, thân thể có đủ dương khí, khôi phục cũng rất tốt…..”
Bà dừng một giây lát rồi hắng giọng bảo: “Thận cũng không làm sao, sức khỏe của cậu nhóc này rất tốt.”
Văn Hi vừa tỉnh dậy đã bị người khác xúm lại xem xem khám khám, mặt y đỏ lựng cả lên, ngồi trên giường không biết nói gì cho phải, chờ Bì Tu tiễn mấy vị kia về rồi, y mới thở phào vươn tay ra với Bì Tu, hỏi: “Anh gọi nhiều người như vậy đến làm gì?”
Bì Tu ôm y thở dài: “Còn không phải vì tôi gọi em mãi mà em không tỉnh sao, cứ tưởng em bị giày vò quá độ xảy ra cơ sự gì, tôi hoảng quá nên vội chạy xuống gọi người.”
“Em chỉ ngủ một giấc thôi……. tiện thể nhớ lại chút chuyện quá khứ.” Văn Hi nói.
Bì Tu còn chưa kịp hỏi là chuyện gì thì đã nghe tiếng Văn Hi thở dài: “Phong ấn ký ức cuối cùng của em cũng đã mở rồi.”
Y chống người nhìn về phía Bì Tu, bình tĩnh nói: “Vừa rồi trong lúc ngủ, Bì Tu, em nhớ lại hết rồi.”
Nghe giọng điệu y trịnh trọng như vậy, Bì Tu cũng ngơ ngác bối rối, như này là thật sự bị chịch đến nỗi lấy lại trí nhớ hả? Hắn cẩn thận hồi tưởng lại thao tác đặc sắc trên giường của mình hôm qua, buộc phải tự like cho mình một cái.
ĐM ông đây thật là lợi hại!
Văn Hi không chú ý tới vẻ mặt của Bì Tu, y vẫn còn đang chìm đắm trong ký ức của mình, y dựa vào ngực lão yêu quái, thấp giọng bảo: “Trước kia em đáng lẽ phải chết trong nhà lao, là chị hai….. chị ấy đã dùng pháp chú mà Đào Đề cho mình để đưa em ra ngoài.
Bì Tu lập tức hoàn hồn, ôm chặt Văn Hi hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Em nó rõ đi.”
“Văn gia bị xử chém đầu cả nhà, cả nữ quyến cũng không thoát được. Lúc đó toàn bộ người nhà họ Văn đều bị nhốt chung một chỗ, chị hai kéo tay em, nói sau này em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không cần báo thù vì gia đình, nhất định phải sống thật tốt vì bản thân mình.”
Văn Hi nhớ ngày hôm ấy hình như chẳng có chút ánh sáng nào, bên ngoài tiếng sấm rền rĩ, ngay cả trong ngục tù khuất sâu cũng có thể nghe thấy được.
Chị hai trước nay chưa từng rơi lệ, giờ lại đỏ hoen mắt nắm lấy tay y, cất giọng nghẹn ngào: “Em trai, nhất định phải sống sót, chị chỉ cần em có thể sống sót.”
Văn Hi còn muốn nói gì đó nhưng Văn Thiến lại gọi tộc nhân bên cạnh đè y lại, rồi đổi y phục của mình với y.
Văn Thiến nắm tay Văn Hi, dúi chặt lá bùa mà Đào Đề dặn cô luôn mang bên người vào tay em trai, sau đó dùng máu của mình khởi động trận pháp.
Văn Hi thế chỗ Văn Thiến chạy ra ngoài.
Y ngẩng đầu nhìn Bì Tu, lẩm bẩm: “Em là Văn Hi, cũng vừa là Văn Thiến.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
50 chương
10 chương
61 chương
217 chương